NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 164: Có chút dọa người!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhìn thấy thao tác nướng thịt mây trôi nước chảy của Nhất Minh, Mộc Yên Đan không khỏi chậc chậc chậc lưỡi.

Nàng không nghĩ tới, chính mình thế mà có một ngày phải chảy nước dãi vì một con gà như vậy a!
Quả thật không có đạo lý!
Món ngon mỹ thực nào mà nàng chưa từng nếm qua?
Mặc dù Mộc gia tuy không phải đỉnh tiêm gia tộc cái gì, nhưng ăn ngon mặc đẹp vẫn là không thành vấn đề, hơn nữa, nàng là thân nữ nhi nhỏ nhất trong nhà, cho nên rất được các vị ca ca cưng chiều.

Nhưng dù vậy, có thể là do hoàn cảnh khắc nghiệt tại Đông Thiên thành, mà nàng không có dưỡng thành thói hư tật xấu cái gì, một bộ rất hòa ái bộ dáng.

Nhìn thấy con gà đang lắc lư trên ngọn lửa, phát ra hương thơm vô cùng kích thích vị giác, khiến nàng không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.

Mộc Đại Lâm cùng Trung Lực hai người ngồi ở một bên ngửi được mùi hương này cũng không khỏi “ừng ực” một tiếng!
“Haha, các vị không cần gấp gáp, hai con gà mập này đủ để bốn người chúng ta nhấm nháp nhấm nháp.

” Nhất Minh nhìn thấy ba người một bộ muốn rơi nước dãi, không khỏi cười ha hả nói.

“Nhất ca, huynh nướng gà thật là thơm a, huynh có thể dạy cho ta cách nướng sao?” Mộc Yên Đan nàng ngồi sát bên gà mập nhất, cho nên ngửi thấy mùi hương cũng là mãnh liệt vô cùng, nhịn không được mở miệng hỏi.

“Không có vấn đề, chỉ là nướng gà mà thôi.

” Nhất Minh cười cười nói.


Mộc Yên Đan nghe vậy, hai mắt liền tỏa ánh sáng, nụ cười trên miệng không cách nào gỡ xuống: “Đa tạ Nhất ca!”
Giờ khắc này, nàng hận không thể nhào tới thơm thanh niên trước mắt này mấy cái, nhưng rất nhanh, nàng liền kiềm chế xúc động trong lòng, ngồi chờ mập gà thành phẩm!
Đang lúc năm người nói chuyện vui vẻ chờ Nhất Minh nướng gà thời điểm.

Bên ngoài.

Khoảng cách ngôi miếu cũ nát không xa, liên tiếp vang lên những tiếng xào xạc thanh âm, nhưng vì cơn mưa bên ngoài hoàn toàn che lấp tiếng động này, cho nên đám người cũng không có phát giác cái gì.

Chỉ thấy, mấy chục đôi mắt phát sáng trong màn đêm u tối, nương theo mùi hương lan tỏa trong không khí đang dần dần hướng về phía tòa miếu hoang đi tới.

Cơn mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, bầu trời có từng tiếng sấm nổ vang lên, từng cơn gió lạnh thổi vào bên trong, khiến nhiệt độ tòa miếu bắt đầu giảm thấp xuống.

Đống lửa giờ khắc này chịu không được lung lay liên tục, nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh lập tức hô lớn một tiếng: “Các vị mau chóng che chắn cửa lớn lại a, nếu không lửa tắt là không có gà ăn bây giờ!”
Nghe được lời này, Mộc Yên Đan chuẩn bị đứng người dậy nhưng Trung Lực đã rất nhanh phản ứng trước nàng, chạy tới cửa lớn đóng lại.

Cửa lớn vừa khép lại, gió lạnh đã yếu hơn rất nhiều, nhưng tòa miếu này vẫn như cũ không cách nào che chắn toàn bộ gió lạnh, nhiệt độ bên trong chỉ có duy nhất hai đống lửa là nguồn nhiệt duy nhất.

Giờ khắc này, năm người ngồi xung quanh hai đống lửa, Mộc Yên Đan trên người khoác một lớp áo lông thú nhưng cũng chỉ miễn cưỡng bớt lạnh một tí.

Lúc này, Trung Lực nhìn chung quanh tượng phật, rùng mình một cái nói ra: “Không biết vì cái gì, ta lại cảm giác tròng mắt của tòa tượng phật này luôn hướng về chúng ta nhìn chăm chú, tình cảnh này khiến cho ta có chút rùng mình a!”
Mộc Yên Đan nghe vậy liền nhìn lên đôi mắt của tượng phật một cái, đúng y như Trung Lực đại thúc nói, đôi nhãn kia quả thật đang chăm chăm nhìn lấy chính mình.

Điều này khiến nàng không khỏi co rụt cổ lại một cái, trong lòng có chút thấp thỏm quan sát xung quanh một chút.

Nhất Minh nhìn tòa tượng phật một cái, sau đó nhìn lại trung niên lực lưỡng cười nói: “Các vị cũng nhìn thấy a, ta tưởng chỉ có mỗi mình ta nhìn thấy thôi chứ.



Lời này không nói thì cũng thôi đi.

Lời này vừa nói ra, trái tim đám người lập tức phanh phanh đập mạnh!
Nhất Minh nhìn thấy ba người sắc mặt biến hóa, cười híp mắt nói: “Ta nhìn thấy Trung Lực huynh thân thể vạm vỡ, huyết khí phương cương, cũng hẳn là có tu vi trong người, còn sợ những này?”
Trung Lực sắc mặt lập lúc xanh lúc trắng: “Haha, Nhất huynh đừng có nói giỡn, liền với chút tu vi này của ta, bảo ta đi đánh với sơn tặc còn được, nếu như gặp phải những thứ không nên gặp, sợ là liền chết cũng không biết rõ là thế nào chết a!”
“Haha, Trung Lực huynh khiêm tốn!” Nhất Minh cười nói.

Trung Lực huyết khí như hồng, nếu đặt trong đám võ giả, chắc hẳn sẽ là đứng đầu nhất cái chủng loại kia, bình thường cửu trọng võ giả cũng hẳn không phải là đối thủ của hắn.

Nhất Minh từ trên người của Trung Lực cảm nhận được một chút kích thích cảm giác, gia tộc sinh sống bên ngoài Thương Minh Vực, đúng thật là không phải bình thường có thể so sánh a!
Từ lúc hắn chiến đấu với đám cửu trọng võ giả tới giờ, Trung Lực được xem là một trong những người có thể gây cho hắn cảm giác hứng thú.

“Ta không có khiêm tốn a!” Trung Lực cười khổ không thôi.

Chính mình tuy là có một chút tu vi trong người, nhưng đối mặt với những thứ “không rõ ràng” như thế này, đương nhiên là có chút khiến hắn cảm giác lo sợ a!
Dù sao con người ta cũng làm bằng xương bằng thịt mà, đâu phải khôi lỗi đâu mà không biết sợ.

Ngay tại hai người nói chuyện phiếm lúc.

Bên ngoài truyền đến một trận sói gào thanh âm!
“Hú ú ú ú…!”

Một tiếng sói gào kéo dài không dứt vang vọng khắp cả tòa Hắc Phong sơn mạch, nghe được thanh âm này, một ít dã thú không nói hai lời quay người liền trốn không còn tăm hơi!
Nói đùa cái gì!
Ta chỉ có một thân một mình, đám sói các ngươi sói đông thế mạnh, ai đỡ được a!
Mà nghe thấy thanh âm này vang lên, Nhất Minh đám người ngay lập tức giật mình đứng dậy, cả đám liền đồng loạt nhìn về phía cửa lớn trước mắt, ánh mắt ngưng trọng không thôi!
Mộc Yên Đan không nói hai lời liền đứng ra bảo vệ mập gà của mình ở sau lưng, trong lòng thấp thỏm vô cùng.

Không cần nói cũng biết, đám sói này chính là vì hương thơm mập gà mà tới a!
Nó thơm như vậy mà.

“Phu quân, Đan nhi, hai người tại bên trong sao?”
Ngay lúc mọi người đang ngưng trọng thời điểm.

Bên ngoài liền truyền tới một đạo thanh âm của phụ nhân vô cùng êm nhu, hỏi.

“Phụ thân, đây là mẫu thân thanh âm!”
Mộc Yên Đan không thể tin được vào tai của mình, quay sang phụ thân của mình nói.

Mộc Đại Lâm cũng giống như thế, hắn cũng nghe được thanh âm của phu nhân chính mình ở bên ngoài truyền tới.

Nhưng rất nhanh hắn liền bừng tỉnh lại.

Phu nhân của chính mình không phải đã rời khỏi gia tộc tiến về Thương Minh Thành rồi sao?
Tại sao bây giờ nàng lại xuất hiện ở đây?
Đồng dạng.

Trung Lực cũng nghe thấy đạo thanh âm quen thuộc này, nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện không đúng.

“Gia chủ, có gì đó không đúng, ta chắc chắn rằng chính mình đã đưa toàn bộ thành viên trong gia tộc vào trong Thương Minh Thành không sai.



Trung Lực thần sắc ngưng trọng nói.

Mộc Yên Đan nghe được lời này liền trợn tròn hai mắt!
Bỗng nhiên, một bầu không khí quái dị tràn ngập toàn bộ tòa miếu bên trong.

Cơn mưa ngút trời, hàn phong xuyên qua từng luồng cửa nhỏ vang lên từng tiếng gào thét thanh âm, cộng thêm tình huống quái dị này khiến Mộc gia ba người đều tê cả da đầu!
“Phu quân, Đan nhi, các ngươi hai người ở bên trong tại sao không trả lời ta nha?”
Thanh âm phụ nữ ở bên ngoài đột nhiên lần nữa vang lên.

Thế nhưng bên trong, Mộc gia ba người đều không có dũng khí trả lời, thậm chí là ngay cả phát ra thanh âm cũng không dám.

“Ừng ực!”
Mộc Đại Lâm nuốt một miếng nước bọt, thanh âm có chút run rẩy nói ra: “Bây giờ, ta có thể xác định, thanh âm bên ngoài đích xác là của phu nhân ta, nhưng bản thân người thì lại không phải.

Bình thường nàng đều gọi thẳng tên của ta, bây giờ lại gọi thân mật như vậy, dù trời có đánh, ta cũng không tin!”
Đám người nghe vậy, toàn thân lông tơ bỗng nhiên dựng đứng cả lên!
Phía sau không hiểu sao toàn bộ đều ứa ra từng đoàn mồ hôi lạnh.

Chúc Tình nhìn thấy tình cảnh này có chút nhíu mày.

Nàng hiển nhiên cũng cảm thấy có điều gì đó bất thường ở bên ngoài, nhưng dựa theo ba người nói chuyện, thanh âm phụ nữ bên ngoài có chút không bình thường a!
Bỗng nhiên,
Nàng dường như phát giác ra cái gì, quay mặt hướng về một bên cửa sổ nhỏ nhìn lại…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi