NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 45: Cường thế
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Thanh âm lạnh lùng vang lên, tình huống bất ngờ xảy ra khiến tất cả mọi người xung quanh nhất thời lâm vào một mảnh im lặng.
Nhất Minh từ trên nhìn xuống trung niên mày rậm đang nằm dưới chân mình không ngừng rên lên từng tiếng "ô ô".
Theo mỗi tiếng "ô" phát ra liền kèm theo một mảnh huyết tinh từ mũi không ngừng chảy xuống, dần dần lấp đầy nửa khuôn mặt.
Ngọc Nhi nhìn thấy cảnh này liền bật khóc nức nở tựa như tiểu hài tử bị oan ức chạy về mách mẹ bộ dáng!
Nàng nhìn thân ảnh thiếu niên vừa xuất hiện tâm tình không biết nói cái gì, nước mắt liên tiếp ùa ra liền được nàng lấy tay gạt đi.

Nước mũi không ngừng chảy xuống, gương mặt đỏ lên, miệng không ngừng nức nở thanh âm.
Hai thanh niên đi theo trung niên mày rậm nhất thời cũng không biết làm gì cho phải, tiếp tục đứng ở nguyên địa nhìn thiếu niên trước mắt dẫm lên mặt đại ca mình.
Trung niên mày rậm đau đớn trên mặt truyền tới phát ra từng tiếng rên càng lúc càng to.
Hắn trừng lớn đôi mắt nhìn lên thiếu niên đang dẫm lên mặt mình quát lớn:
"Con bà ngươi! Khôn hồn thì nhanh chóng bỏ cái chân ra dập đầu nhận lầm, nếu không Sở gia sẽ cho tiểu tử ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!"
Trung niên mày rậm biết tên thiếu niên này tu vi không phải bình thường!
Khí lực có thể dễ dàng đè mình xuống đất ma sát như này ắt hẳn là tôi thể bát cửu trọng mới có thể làm được.
"Hai người… các ngươi đang… làm cái chó gì đây, còn không mau… chóng lôi tên này ra… ra chỗ khác!"
Trung niên mày rậm hai mắt đỏ lên, mặt đầy máu tươi, thần sắc dữ tợn, thanh âm đứt quãng quát to một tiếng!
Nghe vậy, hai tên thanh niên nhất thời giật mình hoàn hồn trở lại.
Trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ chỉ thẳng về hướng thiếu niên áo trắng quát lớn:
"Tiểu tử, ngươi nhanh chóng nhấc cái chân lên, nếu không…"
Một thanh niên tay cầm kiếm còn chưa kịp nói xong đã bị thanh âm thiếu niên cắt đứt.
"Xem ra các ngươi không ai lựa chọn, vậy thì không cần phải chọn nữa.


Tất cả đều nằm lại đây đi."
Thanh âm hờ hững vang lên, thiếu niên ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai thổi phù một cái, thân hình liền trở nên mơ hồ một mảnh!
Tiếp theo hơi thở.
Thanh âm "ầm" một tiếng vang lên.
Một bóng người từ trong gian nhà bay thẳng ra ngoài đại lộ lăn mấy chục vòng mới có thể dừng lại.
Hai thanh niên cầm kiếm vừa nghe xong câu nói liền thấy thân hình thiếu niên trước mắt trở nên mơ hồ, sau đó dần dần trở nên trong suốt.
Sau đó thân ảnh trung niên mày rậm đang nằm dưới chân, giờ khắc này lại hiển hiện ở bên ngoài gian nhà cách đó hơn mười trượng.
Biến cố bất ngờ khiến hai người bọn hắn không kịp làm ra phản ứng.
Đến khi bọn hắn nhận biết được tình huống diễn ra trước mắt thì một đạo lực lượng mạnh mẽ tác động thẳng lên người bọn hắn.
Chỉ thấy thân ảnh thiếu niên đứng trước mắt giờ khắc này chỉ cách bọn hắn một cánh tay.
Một quyền mạnh mẽ đấm ra!
Một thanh niên cầm kiếm không kịp làm ra phản ứng liền bị một quyền oanh thẳng vào ngực bay thẳng ra ngoài.
Thanh niên còn lại sắc mặt tái mét, một kiếm vung ra loạn xạ chém về phía thiếu niên trước mắt mình.
Thiếu niên này không ai khác chính là Nhất Minh.
Hắn cười lạnh một tiếng, thân hình chớp nhoáng một cái đã xuất hiện phía sau thanh niên.
Thanh niên một kiếm chém xuống đánh thẳng vào thân ảnh thiếu niên trước mắt, trường kiếm trực tiếp xuyên qua thân ảnh đánh vào hư không khiến thanh niên nhất thời trợn mắt hốc mồm.
Thân ảnh phía trước dần dần tán đi!
Trước mắt thiếu niên giờ đã biến mất không thấy!
Oanh một tiếng!
Nhất Minh một cước đạp ra.
Thanh niên liền bị một cước mạnh mẽ từ phía sau đá bay ra ngoài gian nhà đâm sầm xuống đất.

Thanh âm "răng rắc" tặng kèm đi theo, khiến mọi người xung quanh liên tiếp lui thẳng về sau, thần sắc hớn hở nhìn về phía ba người bị đánh bay không ngừng vỗ tay một cái hô "hảo hảo chua cay".
Một màn này diễn ra chưa đầy năm hơi thở, ba người trung niên mày rậm đã hoàn toàn nằm rạp trên mặt đất!
Trung niên mày rậm mặt đầy máu me, hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía thiếu niên thân ảnh chật vật đứng dậy!
Hắn đang còn muốn mở miệng nói cái gì đó, liền thấy thân ảnh thiếu niên kia hướng về phía mình phóng tới!
"Con mẹ nó! Không phải chứ!" trung niên mày rậm trong lòng hoảng thành một nhóm, đáy quần ướt đẫm, đôi chân run rẩy vừa định mở miệng.
Một cước mạnh mẽ tiếp tục đạp thẳng vào mặt trung niên, lực đạo mạnh mẽ khiến hắn bay ngược ra sau một đoạn, trực tiếp đâm sầm vào cách tường gian nhà đối diện!
Thanh âm "ầm" vang trực tiếp khiến trung niên toàn thân co giật!
"Th..

th..

a..

th..

tha.." thanh âm đứt quãng yếu ớt truyền đến.
Trung niên nằm rạp trên mặt đất, mặt đầy máu tươi, những chiếc răng cửa giờ khắc này tiêu thất không còn hình bóng.
Nhất Minh chậm rãi đi đến nhìn về người ánh mắt quét qua một cái, chậm rãi hướng về phía một thanh niên đi đến.
Thanh niên nhìn thấy thiếu niên thần sắc lạnh lùng tiến đến, sắc mặt nhất bạch không ngừng cố gắng quỳ dậy cầu xin tha thứ.
Nhất Minh cũng không quan tâm hắn xin tha hay không trực tiếp mở miệng nói:
"Nếu ngươi thành thành thật thật trả lời, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi lần này, nếu không.."
Nói tới đây, Nhất Minh liền không tiếp tục lên tiếng, trên miệng nở nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía thanh niên đang quỳ dưới đất.

Thanh niên nghe vậy như được đại xá, gấp giọng nói: "tiền bối muốn biết cái gì, cứ việc hỏi chính là, vãn bối biết cái gì tuyệt sẽ không nửa lời dấu diếm!".
"Ta có già như vậy sao?" Nhất Minh trợn mắt nhìn thanh niên thản nhiên nói.
"Kh..không không không không không! Ta sai rồi! Sư huynh còn trẻ như vậy cơ mà! Ai nói sư huynh già, ta đem cả nhà hắn gà chó không tha!"
Thanh niên liên tiếp xua tay một bộ lẫm nhiên vừa nói vừa một tát vào miệng vang lên thanh âm "chát" một tiếng khiến hắn khóc không ra nước mắt!
Nhìn một màn này, mọi người dân xung quanh liền phá lên cười!
"Được rồi!
Nói đi, là ai sai các ngươi tới đây gây rối?"
Nhất Minh nhìn về phía thanh niên trầm giọng hỏi.
"Là Sở gia phái ba người chúng ta tới gây rối việc làm ăn của quý quán đây.

Bọn họ nói, chỉ cần chúng ta gây rối việc làm ăn là được không cần thương tổn tới người, xong việc sẽ cho chúng ta mười khối linh thạch làm thù lao".
Thanh niên quỳ trên mặt đất chậm rãi mang sự việc nói ra.
Nghe vậy, Nhất Minh cũng nhớ lại trước đó tên trung niên kia cũng nói cái gì Sở gia, hắn quay sang nhìn về phía trung niên mày rậm nhìn một cái.
Giờ khắc này, trung niên mày rậm vẫn đang nằm trong đống thạch đá, không biết có phải giả bộ bất tỉnh hay không.
Quay người lại, Nhất Minh liền hướng về thanh niên tiếp tục hỏi:
"Sở gia tại sao phải nhằm vào tiểu quán này? Một tiểu gia tộc lại làm ra chuyện như vậy chắc hẳn là có nguyên do a?"
"Cái này..

cái này ta thật sự không biết ah! Ba người chúng ta chỉ là tán tu mà thôi.

Chúng ta nhất thời hồ đồ mới tham dự vào chuyện này, kính mong sư huynh rộng lòng bỏ qua cho!"
Thanh niên ngưng một chút lập tức dập đầu nói.
Thấy thanh niên trước mắt không có vẻ gì là dối trá bộ dáng, hắn cũng không có tiếp tục truy vấn, liền chuyển sang chủ đề khác hỏi:
"Sở gia này như thế nào ngươi hẳn là biết ah? Chậm rãi nói ta nghe một chút." Nhất Minh ngồi xuống trước mặt thanh niên chậm rãi hỏi một câu.
Thanh niên nghe vậy liền gật gật đầu nói:
"Ta có biết một chút.

Cái này Sở gia là một tiểu gia tộc trong Thương Minh Thành.
Trong gia làm thương nhân buôn bán các loại vải vóc trong và ngoài thành.
Trong gia tộc có một người con trai tên là Sở Khanh năm nay khoảng 23 tuổi, hắn có sở thích "hái hoa bắt bướm", thường xuyên lui tới những tửu lâu, kỹ viện trong thành.
Người này là con trai độc nhất thuộc dòng chính trong gia tộc nên được gia chủ rất là chiều chuộng."
"Trong Sở gia có bao nhiêu người? Tu vi thế nào?" Nhất Minh gật gật đầu tiếp tục hỏi vào trọng điểm.
"Cái này ta thật không rõ ràng, ta chỉ biết được Sở đại thiếu có tu vi Tôi thể lục trọng, cùng hộ vệ của hắn có tu vi Tôi Thể bát trọng.
Ngoài chuyện này ra, tiểu đệ thật sự không biết gì thêm."
Thanh niên nhanh chóng nói, thần sắc vô cùng lo lắng.
Nhất Minh sâu sắc nhìn thanh niên trước mắt, qua một lúc lâu, cảm thấy thanh niên này không có tật giật mình liền gật đầu một cái nói:
"Được rồi, các ngươi có thể lăn, đừng để ta thấy các ngươi tới đây làm ra loại chuyện này, nếu không ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy."
Nhất Minh trầm giọng, ánh mắt khẽ híp nhìn về phía thanh niên nói.
"Sư huynh yên tâm, cho dù ta có ăn gan hùm mật báo cũng không dám làm ra loại chuyện này lần nào nữa!"
Thanh niên trong lòng mừng rỡ liên tiếp dập đầu cảm tạ.
Nhất Minh thấy thế cũng không nói cái gì, xoay người rời đi hướng về phía gian nhà tiến đến.
Giờ khắc này, mọi người xung quanh đều vỗ tay hoan hô, cười nói, bàn tán liên tục.
Những chuyện này Nhất Minh cũng không có để ở trong lòng, trực tiếp đi đến chỗ Ngọc Nhi vỗ vỗ đầu nàng.
"Không sao rồi! Chúng ta vào bên trong thôi." Nhất Minh nhẹ nhàng xoa xoa đầu nói.
Vốn dĩ hắn dự định rời đi, nhưng vô tình bắt gặp loại chuyện này cũng không thể không quản ah!
Dù sao thì Ngọc Nhi đối với hắn có ân chăm sóc, hắn cũng không thể bỏ mặc như vậy được.
Thương Minh Vệ nếu muốn quản đã sớm đến từ lâu, nhưng đến giờ khắc này hắn vẫn chưa thấy một người nào xuất hiện.
Nếu Thương Minh Vệ không quản việc này thì hắn cũng chẳng còn cách nào, đành phải thiệt thòi Sở gia vậy!
Nhất Minh vừa nghĩ, trong mắt loé lên từng tia hàng mang nhưng sau đó nhanh chóng liền được hắn áp chế lại.
Ngọc Nhi thấy thiếu niên xoa xoa đầu mình cũng không có nói gì, gật đầu một cái, cầm lên túi linh thạch gần đó tiến vào trong nhà.
Cảm ơn mọi người!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi