NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 57: Giải độc
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Đám người ở bên ngoài nghe được thanh âm thiếu niên không ngừng kêu rê/n trong lòng vô cùng thấp thỏm lo lắng!
"Đây là có chuyện gì ah?" trung niên đầu trọc một mặt mờ mịt hỏi.

"Hẳn là phục dụng độc dược đi!" lão giả tóc bạc thì thào nói.

Thanh âm mặc dù không lớn nhưng với thính lực của đám lão quái vật ở đây thì đều có thể nghe rõ rõ ràng ràng!
Quân lão nhìn thấy ánh mắt của đám người đang nhìn về phía chính mình tựa như đang chờ một câu giải thích đồng dạng.

Lão giả tóc bạc cũng không có giấu diếm ý tứ, liền đem chuyện phát sinh vừa rồi nói ra.

Nghe được Quân lão giải thích xong, mọi người ở đây đều biến sắc!
“Độc dược đó chính là loại độc mới nhất mà Lão Tà kia sử dụng trong trận đại chiến vừa rồi.

Mặc dù uy lực của nó đã bị ta làm giảm đi nhiều nhưng độc tính vẫn là vô cùng khủng khiếp!
Trong người của ta cũng không có mang theo loại độc dược khác, cho nên khi Nhất Minh tiểu hữu hỏi đến, thì ta cũng không còn cách nào.

Ban đầu hắn nói là cần dùng độc dược để tiến hành chữa trị, nhưng bây giờ tự thân lại phục dụng độc dược, điều này khiến ta cũng vô cùng mờ mịt ah!”
Lão giả tóc bạc lắc lắc đầu, nói ra.

“Hắn đây chẳng phải là muốn chết sao? Đang yên đang lành tại sao lại phục dụng độc dược?” trung niên đầu trọc đi tới đi lui, vò tai bức tóc nói ra.

“Các ngươi hãy tự cảm nhận một chút! Sinh cơ của tiểu tử đó không có bị yếu đi ah!” lão giả tóc bạc thần sắc kinh ngạc, nói.


Mặc dù gian phòng không có mở cửa, nhưng với thần thức cường đại của đám lão quái vật này thì những sự việc diễn ra bên trong đều không gạt được cảm nhận của bọn hắn.

“Điều này làm sao có thể!” trung niên đầu trọc cũng vô cùng bất ngờ, thốt lên.

“Không phải Quân lão đưa nhầm bình đan dược đấy chứ? Nếu không thì tiểu tử đó làm sao có thể còn sống?” trung niên đầu trọc nhìn về phía lão giả tóc bạc một bộ nghi ngờ lão già này không phải lẩm cẩm rồi đấy chứ!
Quân lão nghe vậy mặt đỏ tới mang tai, lập tức xắn tay áo một cái, quát:
“Tên tiểu tử ngươi lâu rồi không ăn đòn có phải ngứa mình rồi không? Đan dược hay độc dược chẳng lẽ ta còn không phân biệt được hay sao?”
“Quân lão bớt giận, ta chỉ là nói đùa thôi mà!” trung niên đầu trọc toàn thân lông tơ dựng đứng lập tức lắc lắc tay, nói.

Hắn mặc dù cơ bắp đầy mình nhưng đối với lão già tóc bạc này vẫn có một loại cảm giác toàn thân rét run ah!
“Nếu là như vậy chỉ có thể nói lên một điều, Nhất Minh tiểu tử này không chừng thật sự có cách cứu con bé!” Phong Miên đứng nhìn trung niên cùng lão giả ngươi một câu ta một câu, cũng không đợi được xen vào một câu.

Nghe được lời này, trung niên đầu trọc mới nhất thời bừng tỉnh đại ngộ!
“Đúng ah!”
“Nếu hắn phục dụng độc dược mà không bị làm sao, hẳn là có cách nào đó hóa giải độc dược trong người!”
“Nếu là như vậy thì độc dược bên trong tiểu nữ hẳn là cũng có thể hóa giải ah!”
Nghĩ tới đây, trung niên đầu trọc cùng nữ nhân tinh thần càng phấn chấn thêm một ít, mặc dù trong lòng vẫn là thấp thỏm không yên, ánh mắt không hề dời đi cánh cửa.


Nhất Minh sau khi vừa phục dụng độc dược vào trong người, một luồng cảm giác đau đớn ngay lập tức được phóng thích bên trong cơ thể hắn, khiến hắn toàn thân không ngừng co giật, trong miệng ẩn ẩn có nước bọt chảy ra, nhục thân dường như muốn bạo thể đồng dạng!
Giờ khắc này cả người của hắn nổi lên từng trận gân xanh, màu xanh đường vân không ngừng lan tỏa khắp nhục thể của hắn thoạt nhìn vô cùng khủng bố!
Gương mặt của hắn không tự chủ được dần dần đỏ lên, trên cổ từng màu đường gân không ngừng thay nhau nổi lên lúc đỏ, lúc xanh, hiển nhiên đây chính là độc tố phát tát mà ra.

Hắn không ngờ tới lão già kia lại đưa cho hắn độc mạnh như chó vậy!

Đây không phải là muốn giế/t chết hắn luôn sao!
Với lượng kịch độc như thế này đừng nói là hắn, chỉ sợ lão già kia cũng không dám tự mình uống vào như vầy.

Nhất Minh đang ngồi trên mép giường, giờ khắc này cũng không thể điều khiển được thân thể của mình, ngay lập tức ngã nhào xuống đất.

“Tí tách!”
“Tí tách!”
Từng giọt tí tách đang không ngừng vang lên bên trong cơ thể của Nhất Minh hắn!
Hắn biết được!
Mình đây là đoán không sai!
Thật sự xuất hiện rồi!
“Giọt tí tách” không ngừng rơi xuống, tiếp xúc vào bên trong từng khỏa kinh mạch rồi dung nhập trong đó, thông qua các đường kinh mạch chảy khắp toàn bộ nhục thể của hắn.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy toàn thân tựa như đang mùa hạn hán lại gặp ngay một đám mưa thật to vậy!
Linh lực bên trong kinh mạch lưu chuyển tới đâu, độc tố ngay lập tức liền bị cắn nuốt một dạng biến mất không còn tăm hơi!
Nhất Minh cũng không có chần chờ ý nghĩ!
Lập tức ngồi dậy, vận dụng linh lực bên trong cơ thể không ngừng hội tụ lại một chỗ để tránh bị phân tán các nơi.

Bàn tay lập tức đặt lên trên người tiểu nữ hài, tâm niệm vừa động.

Một luồng linh lực từ bên trong cơ thể của hắn không ngừng dung nhập vào bên trong cơ thể con bé.

Nhất Minh không có ý định chỉ dừng lại ở việc cắn nuốt độc tố, mà còn không ngừng du tẩu toàn bộ kinh mạch bên trong, một nơi cũng không bỏ sót!
Theo từng luồng linh lực quán trú đi vào, Nhất Minh cảm thấy cơ thể tiểu nữ hài dường như không chịu nổi một dạng!

Toàn thân con bé không ngừng phình to, Nhất Minh cũng có thể cảm nhận được độc tố cùng linh lực của hắn không ngừng bài trừ lẫn nhau!
Nếu như muốn cắn nuốt toàn bộ độc tố mà nói, liền phải truyền thêm một bộ phận linh lực đi vào, điều này có thể dẫn tới cơ thể con bé không chịu nổi phải bạo thể mà chết!
“Điều này tuyệt đối không thể xảy ra!” Nhất Minh ánh mắt kiên định, nhìn về tiểu nữ hài đang không ngừng phình to ra.

Hắn ngay lập tức tạm dừng truyền linh lực đi vào, cơ thể tiểu hài tử liền có dấu hiệu bắt đầu dần dần trở lại bình thường, nhưng độc tố bên trong vẫn không có dấu hiệu tiêu tán!
Nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh muốn rách cả mí mắt!
Thật sự không còn cách nào khác sao?
Hắn ngay lập tức suy nghĩ toàn bộ phương pháp, nhưng thật sự là không còn cách nào khác ngoài việc truyền linh lực ẩn chứa “giọt tí tách” của mình vào bên trong để cắn nuốt độc tố cả!
“Giọt tí tách!”
“Giọt tí tách!”
Nhất Minh không ngừng lẩm bẩm ba chữ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vài hơi thở qua đi,
Nếu như giọt tí tách đã ở bên trong cơ thể ta, lại có thể loại bỏ độc tố không phải nằm ở bên trong kinh mạch, hẳn là điều này có thể thực hiện được!
Nghĩ nghĩ.

Nhất Minh liền đưa ra quyết định!
Nếu như điều này còn không thể thực hiện được mà nói, ta thật không còn cách nào khác!
Hắn cắn răng một cái.

Lập tức, một đạo huyết tinh từ trong ngón tay bắt đầu chảy đi ra, Nhất Minh liền bóp miệng tiểu nữ hài để huyết tinh từ từ nhỏ giọt vào bên trong.

Một tay của hắn đặt trên cơ thể, linh lực thúc dục vận chuyển, lập tức truyền vào bên trong cơ thể tiểu nữ trợ giúp con bé luyện hóa những giọt huyết tinh này!
Theo huyết tinh dần dần đi vào cơ thể, gương mặt tiểu nữ hài ngay lập tức nhăn nhó, cơ thể không ngừng co giật!
Hiển nhiên đây chính là kết quả do linh lực ẩn chứa bên trong huyết tinh đang không ngừng du tẩu khắp toàn bộ cơ thể con bé!
Huyết tinh đi đến đâu, độc tố liền ngay lập tức tan rã ngay đến đó!
Cảm nhận được sự biến hóa này, Nhất Minh trong lòng cuồng hỉ!
Thật sự làm được!
Điều này diễn ra có vẻ như không khác gì việc đưa linh lực vào bên trong để cắn nuốt độc tố.


Nhưng ngẫm nghĩ lại thì nó hoàn toàn khác biệt!
Linh lực từ bên ngoài truyền vào cơ thể tiểu nữ vẫn có tác dụng cắn nuốt độc tố, nhưng theo lượng linh lực được đưa vào bên trong càng nhiều sẽ dẫn đến việc bạo thể mà chết.

Cũng như đưa vào quá ít, thì lại không đủ thời gian để hoàn toàn loại bỏ những độc tố này!
Nhưng nếu là linh lực ẩn chứa bên trong huyết tinh thì lại hoàn toàn không giống!
Với huyết tinh này, bản thân Hinh nhi có thể luyện hóa, hấp thu để cơ thể sử dụng.

Những “giọt tí tách” ẩn chứa bên trong huyết tinh, có thể chảy theo mạch máu, kinh mạch không ngừng cắn nuốt độc tố ẩn chứa bên trong cơ thể.

Nhất Minh cũng không ngừng kiểm soát những giọt huyết tinh nhằm duy trì sự cân bằng giữa hai bên.

Mặc dù nói huyết tinh có thể theo Hinh nhi hấp thụ đi vào, nhưng nếu nồng độ quá nhiều cũng có thể khiến Hinh nhi bạo thể mà chết.

Chính vì vậy mà Nhất Minh đã phải truyền một ít linh lực vào bên trong, trợ giúp nàng luyện hóa, hấp thu!
Theo thời gian dần dần trôi qua.

Giờ khắc này sắc mặt của Nhất Minh đã hoàn toàn trắng bệch bộ dáng, hiển nhiên là tiêu hao không nhỏ!
Cơ thể Hinh nhi đã hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc nữa rồi, trên cơ thể cũng không còn những vết tím tái như lúc trước.

Nhưng Hinh nhi vẫn chưa tỉnh lại hiển nhiên là đang trong giai đoạn khôi phục.

Thu hồi linh lực trong cơ thể, Nhất Minh ngay lập tức lấy ra một khối linh thạch cầm trong tay, không ngừng hấp thu linh khí bên trong.

Nhìn thấy lồng ngực bé nhỏ đang không ngừng nhấp nhô hơi thở, Nhất Minh mỉm cười một cái, tảng đá nặng trong lòng hiện tại cũng đã được gỡ xuống!
“Thật sự… thành rồi!”
Cảm ơn mọi người!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi