NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 69: Quét ngang
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ps: Cảm tạ Trần Bắc Nam huynh đã đề cử a!

Xử lý gọn gàng xong hai tên võ giả ở bên ngoài, Nhất Minh hắn cũng không có chần chờ bao lâu, ngay lập tức nhẹ nhàng bước chân tiến vào bên trong hang động.

Hang động này có vẻ như là do tự nhiên hình thành, bên trong vốn dĩ vô cùng tối tăm, nhưng vì có những chiếc đèn lồng treo dọc theo chính giữa con đường cho nên trở nên sáng hơn không ít.

Cứ cách một đoạn là sẽ nhìn thấy một chiếc đèn lồng giăng ở trên cao, Nhất Minh chầm chậm tiến vào, men theo con đường rộng chừng 3 trượng không ngừng đi xuống bên dưới.

Sau một khoảng thời gian tiến vào bên trong, Nhất Minh liền lộ ra vẻ kinh ngạc!
Hang đá bên trong thế mà có không ít người ah!
Hắn nhìn phía trước lối đi có ít nhất là bốn tên võ giả đang nằm ngủ chảy dãi, bọn hắn còn không biết là bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Bốn tên võ giả nằm trên mặt đất chắn ngang đường đi, Nhất Minh hướng ánh mắt nhìn vào phía bên trong hắn không thấy được bất kỳ cái gì.

“E rằng đêm nay sẽ là một đêm máu ah!
Thật xin lỗi, ta thật sự không muốn giết các ngươi ah, nhưng mà đành phải ủy khuất các ngươi rồi, hy vọng kiếp sau đừng có làm những chuyện như thế này.


Nhất Minh thì thào trong miệng, thân hình nhoáng một cái đã đến gần một tên võ giả, hắn cũng không có chần chờ cái gì.

Một đao chém ra!
Một tên trong đó ngay lập tức đầu lìa khỏi cổ.

Thanh âm máu tươi không ngừng ào ạt phun ra đã đánh thức ba tên còn lại gần đó.


Bọn hắn đang còn trong cơn mê không hề biết chuyện gì đang xảy ra, một tên ở cách đó không xa ánh mắt dần dần mở ra, một hình ảnh khủng bố đang đập vào mắt hắn!
Chỉ thấy một tên hắc y nhân cầm đao trong tay liên tiếp chém phăng ba cái đầu, huyết tinh từ trong cổ không ngừng bắn cao đi ra, nhuộm đỏ cả một mảnh hang động!
Mặc dù ánh sáng mập mờ, nhưng cảnh tượng trước mắt hoàn toàn đánh thẳng vào thị giác của hắn, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ giết người nữa là.

Ngày hôm nay hắn lại gặp cảnh tượng khủng bố như vậy khiến hắn toàn thân lông tơ dựng đứng!
Tên võ giả này còn chưa kịp thốt lên tiếng nào thì thân hình Nhất Minh đã đến bên cạnh hắn.

Một bàn tay đè vào trong miệng hắn, ngón trỏ của tay còn lại đặt lên miệng “suỵt” một tiếng.

Tên võ giả này mồ hôi hột không ngừng chảy ra, cái trán đầy mồ hôi từ từ chảy xuống, hắn nuốt một ngụm nước bọt, cái cổ chạy lên chạy xuống "ừng ực" thanh âm vang lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía hắc y nhân không dám động đậy một chút nào.

“Muốn sống?” Nhất Minh trầm giọng khàn khàn nói.

Tên võ giả không ngừng gật gật đầu lia lịa, giờ khắc này hắn chỉ muốn được sống sót ra khỏi đây mà thôi, nếu như có thể, hắn tình nguyện đời này về nhà làm ruộng cho khỏe!
Thế giới này thật là nguy hiểm ah!
“Muốn sống thì hãy im lặng, ngươi nếu có bất kỳ hành động nào ta liền chặt người!” Nhất Minh thì thào nói nhỏ, sát ý trong ánh mắt không hề che giấu được chút nào bạo phát đi ra, khiến bên dưới tên thanh niên võ giả không tài nào kim chế cho được.

Hắn liên tiếp gật đầu.

“Đi theo ta” Nhất Minh nhàn nhạt phân phó một tiếng, hắn bắt đầu rời đi theo đường cũ ra một đoạn, tên thanh niên võ giả cũng không dám lên tiếng cái gì, liền theo sát ở phía sau.

“Được rồi, ta cũng không muốn giết ngươi làm cái gì, ta hỏi, ngươi trả lời.

” Nhất Minh sâu sắc nhìn tên thanh niên nói.

“Được, ngươi muốn biết cái gì, ta nói hết, chỉ cần ngươi không giết ta, ta biết cái gì tuyệt không giấu diếm!” tên thanh niên võ giả thần sắc tái nhợt, nói.


“Bên trong còn có bao nhiêu người? Bọn chúng tu vi gì?” Nhất Minh hỏi.

“Bên.

.

bên trong còn có năm người nữa, đa.

.

đa phần đều là tu vi Tôi Thể lục trọng, có một tên là Tôi Thể bát trọng.

” thanh niên võ giả run giọng nói.

Đời này của hắn chỉ mới tu luyện tới tu vi ngũ trọng, hắn trước giờ chỉ là theo Sở gia làm bảo tiêu mà thôi, chưa hề trải qua cảnh tượng nào hùng vĩ như vậy, chính vì thế mà hắn vô cùng lo sợ tên hắc y nhân trước mắt sẽ diệt khẩu hắn.

Nhưng hắn biết, mình không chịu nói thì kết cục cũng không khác là bao nhiêu.

Chí ít hiện lại vẫn còn sống không phải!
Nhất Minh gật gật đầu tiếp tục hỏi: “Các ngươi bắt nàng làm cái gì?”.

Thanh niên nghe vậy liền lắc lắc đầu nói: “Chúng ta cũng không biết, theo như gia chủ phân phó thì mấy người chúng ta chỉ là khiến nàng nói ra vị trí nào đó mà thôi.

Nhưng nàng chịu cực hình đến bây giờ vẫn không hề nói ra, ta chỉ biết là như vậy.



Nhất Minh nghe vậy cũng không ngoài ý muốn, dù sao thì nếu Ngọc Nương nói ra vị trí gì đó thì nàng đã sớm quay trở về rồi.

“Xem ra đêm nay không thể tha cho bất kỳ kẻ nào rồi.

” Nhất Minh ánh mắt lấp lóe, sát khí trong người dần dần phát tán đi ra.

Tên thanh niên nhìn thấy cảnh này liền biết bản thân mình toang rồi!
Quả nhiên,
Đón tiếp hắn là một ánh đao xoẹt qua, thân thể thanh niên dần dần ngã xuống từng thớ cơ bắp không ngừng run rẩy, máu tươi tràn ra khắp nơi nhưng thân ảnh Nhất Minh đã hoàn toàn không thấy.

Hắn vốn không có ý định bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào bên trong hang động này!
Nếu như thả cho bọn họ một mạng mà nói, khả năng hắn sẽ không kịp cứu Ngọc Nương trở ra ngoài đã bị người cho bao vây, đến lúc đó cũng chỉ có mà “phi thăng” chứ làm gì còn lựa chọn nào khác.

Chính vì vậy, hắn mặc kệ những kẻ này có vô tội hay là không, chỉ cần động vào người quen của hắn thì bọn chúng chết trăm lần cũng không hết tội!
Đời này hắn ghét nhất chính là những kẻ khiến gia đình người khác phân ly, Nhất Minh tuyệt đối không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào có ý định như thế huống chi là hiện tại.

Hắn tiếp tục đi vào bên trong, thẳng tới một đoạn phía trước liền có một ít bậc thang kéo dài xuống phía dưới, Nhất Minh nhẹ nhàng đi xuống không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Mặc dù thân pháp của hắn chưa thể phát huy ra một thành lực lượng vốn có, nhưng muốn che giấu đi tiếng bước chân hoàn toàn không là vấn đề gì.

Bậc thang dần dần xuống sâu, vòng qua một chỗ rẽ bên trái, hắn mơ hồ có thẻ nghe được tiếng nước chảy phía trên.

Tiếp tục đi thêm mấy trăm bước, một khoảng đất trống hiện ra trước mắt, giữa sân có một người phụ nữ đang bị cột trên một thanh gỗ, trên người lốm đốm vết máu dường như đang bất tỉnh một dạng.

Xung quanh đúng như tên thanh niên võ giả vừa nảy nói, có năm tên hắc y nhân đang nằm trên đống rơm ngủ ngon lành không biết trời trăng gì.

Điều này cũng đúng, bên ngoài cửa có hai tên đứng gác, bên trong càng có thêm bốn tên tu vi không tệ thì bọn này ở bên dưới càng là ăn ngủ ngon lành là phải.

Nhất Minh cũng không có ngần ngại cái gì, dù sao thì tên mạnh nhất cũng chỉ là Tôi Thẻ bát trọng mà thôi, với tu vi hiện giờ của hắn thì cứ việc cường thế trấn áp là được.


Thân hình nhoáng một cái, trường đao trong tay ra khỏi vỏ, đỏ thẫm ánh đao rít lên tiếng.

Ầm ầm!
Một tiếng ầm vang chấn động toàn bộ năm trượng xung quanh, một tên hắc y nhân đang ngủ ngon lành ngay lập tức liền không còn động đậy, một đao chém thẳng mang đầu của hắn lìa khỏi cổ không một vết xước!
Thanh đao này chính là Huyền cấp binh khí mà hắn mua được lần trước, để mua được cây đao này hắn phải tốn 180 khối linh thạch chứ không phải giỡn chơi.

Mặc dù nói Huyền cấp binh khí không có đắt như vậy, nhưng thanh đao này được phủ thêm một lớp phù văn bên trong, có thể khiến cho lưỡi đao được thêm một tầng linh khí bao bọc khiến đao này càng thêm sắc bén.

Bình thường mà nói, Huyền cấp binh khí chỉ có thể để võ giả phủ lên một tầng linh khí bên ngoài lưỡi đao là được rồi.

Nhưng thanh trường đao này lại có thêm một lớp phù văn, với lớp phù văn này hắn liền có thể phủ thêm một tầng linh khí.

Thanh âm “ầm vang” nổ lớn khiến cho bốn tên còn lại nhanh chóng thức tỉnh.

Nhất Minh nhìn thấy cảnh này cũng không có e ngại cái gì, hắn giờ này đang đứng ngay lại đường ra duy nhất, xử lý xong một tên gần nhất Nhất Minh liền biết mình chắc chắn sẽ bại lộ, nhưng hắn cũng không có lo sợ ý nghĩ.

Dù sao đi nữa thì đám này đêm nay, không qua được!
“Giờ khắc này chắc Sở gia đang lật tung Tây thành tìm ta à nha!” Nhất Minh trong lòng cười hắc hắc, trò dương đông kích tây này diễn ra so với ta nghĩ thuận lợi hơn nhiều, Sở gia muốn nhận được tin tức cũng phải đến rạng sáng mới được.

“Ngươi là ai? Tại sao công kích chúng ta?” Một tên hắc y nhân không có mang bịt mặt lớn tiếng hỏi.

“Ngươi không cần biết ta là ai, các ngươi động đến nàng, trời định các ngươi hôm nay phải chết!” Nhất Minh thanh âm hờ hững nhìn về đám người, nói.

“Cuồng vọng! Ngươi định xem bốn người chúng ta là bùn nặng hay sao? Nếu như ngươi chủ động bó…”
Thanh âm của một tên hắc y nhân còn chưa dứt, Nhất Minh liền xách đao bổ tới!
“Nói nhảm nhiều quá, tới tới tới, để ta xem các ngươi có bao nhiêu phân lượng mà dám ra tay hạ thủ động vào người của ta!”
Sát khí trên người Nhất Minh không che lấp chút nào, toàn bộ bạo phát mà ra hướng về đám hắc y nhân cấp tốc vọt tới…
Cảm tạ các vị huynh đệ a!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi