NHỮNG CHÀNG TRAI CỦA MÀN ĐÊM



Một bóng dáng thướt tha lướt qua lướt lại trước cửa phòng Hiểu Minh.

Thiên Kim phân vân không biết điều cô sắp làm có đúng không.

Ánh mắt ẩn hiện sự lo lắng.

Cô đã dặn lòng sẽ xoá anh khỏi tâm trí.

Nhưng nếu bây giờ gặp anh có phải mọi công sức đều đổ sông đổ biển.

Dù lý do rõ ràng là thế, nhưng ý muốn được gặp anh là điều không thể che giấu.

Cô còn phải gặp anh để xác định điều cô nghi ngờ.

Nếu người đó là anh thì sẽ như thế nào.

Cô sẽ yêu anh hơn, hay sẽ xa lánh anh.

Trong tình yêu luôn tồn tại sự đấu tranh giữa con tim và lý trí.

Và lý trí thường bị con tim đánh bại.
“Cộc cộc!” Bàn tay nhỏ nhắn gõ cửa.
Một lúc chẳng thấy hồi âm.

“Cộc cộc cộc.”
Vẫn không có người mở cửa.

Lòng cô nôn nao.

Liệu anh có xảy ra chuyện gì không? Cô chợt nhớ đến vết thương trên tay anh, nó đang chảy máu.
**********
Bầu trời đêm tĩnh lặng đến kinh người.

Đường phố lúc này đã chả còn bóng người nào qua lại.
Một bóng đen chậm rãi từng bước cẩn thận leo lên lầu bốn khu chung cư.

Qua cánh cửa kính để hở, Hoàng Tử luồn người vào trong căn phòng tối mờ.

Bàn tay dính máu mò mẫm công tắc cạnh cửa.

Ánh đèn vàng ấm áp trải khắp căn phòng cổ kính với những giá sách lộng lẫy.

Ánh mắt sắc lạnh chợt mở to ngơ ngác nhìn người con gái nằm trên giường anh.

Cô vẫn nằm đấy, gợi cảm và cuốn hút như lần đầu anh gặp cô.

Tại sao khi ngủ cô cũng xinh đẹp đến thế?
Hiểu Minh lột bỏ bộ đồ đen trên người rồi rảo bước vào phòng tắm.

Dòng nước ấm nóng chảy từ đỉnh đầu lan toả khắp cơ thể trắng trẻo khiến đầu óc tỉnh táo.

Anh nghĩ mình đã gặp ảo giác.

Cũng phải thôi, cô ấy lúc nào cũng xuất hiện trong tâm trí anh.

Anh đã mất quá nhiều máu, không có gì lạ nếu người anh luôn mong nhớ hiện ra trước mắt anh lúc này.
Gương mặt tuấn tú càng rạng rỡ sau làn hơi nước nồng ấm lan toả ra từ cánh cửa phòng tắm.

Ánh mắt anh sáng lên vì điều trước mắt không phải ảo ảnh.

Cô vẫn nằm đó.

Vẫn gương mặt xinh đẹp ngày ngày chiếm lĩnh tâm trí anh.
Anh chăm chú nhìn vẻ ngây thơ đang say giấc.

Bàn tay mềm mại vuốt ve mái tóc dài thướt tha rồi di chuyển lên bờ má ửng hồng.

Đột nhiên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay anh.

“Bắt được anh rồi nhé.” Đôi môi gợi cảm mấp máy, ánh mắt nhìn anh trìu mến.
Hiểu Minh bị hù đến giật kinh người.
“Sao em lại ở trong phòng anh?” Anh bình thản cất giọng.
“Em lo cho vết thương trên tay anh nên lẻn vào.

Không thấy anh nên em đợi, rồi ngủ quên lúc nào không biết.” Cô chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú.
“Anh nhớ mình đã khoá cửa.” Anh thắc mắc.
“Em vô tình nhìn thấy anh bấm mã mở cửa, may là mình còn nhớ.

Hì” Ánh mắt đen láy nheo lại nở nụ cười dịu dàng.
“Vậy là em đã biết.” Anh trầm giọng.
“Biết điều gì.

Biết anh là Hoàng Tử Bóng đêm.


Hay biết anh lén vuốt tóc em.” Cô nhếch miệng cười trêu chọc.
Anh im lặng nhìn cô không biết trả lời ra sao.
“Em tưởng người anh yêu là chị ấy, sao anh lại làm vậy?” Cô chau mày.
“Ai nói anh yêu cô ấy.” Giọng anh có chút gấp gáp.
“Vậy ai?” Ánh mắt cô hiện lên sự chờ mong.
Đôi mắt anh trìu mến, giọng đầy cảm xúc.

“Là người đã ôm anh khi ngủ.

Người tát anh ngay lần đầu gặp mặt.

Người anh thường ngắm nhìn khi ánh mắt anh đang vô thức.

Người mà anh đã hai lần đau xót khi cô ấy gặp nguy hiểm.

Cô ấy cứ đi loanh quanh trong đầu óc anh mà không bao giờ biết mỏi chân.

Thế mà giờ đây cô ấy lại chịu nằm yên trước mắt anh.”
Lời nói ngọt ngào hoà với ánh đèn mờ ảo càng làm không khí trở nên lãng mạn.

Lòng cô như thuỷ triều dâng lên tràn ngập vui sướng.

Cô sợ mình đang nằm mơ.

Nhưng mọi thứ rất thật.

Mùi hương của anh thoang thoảng làm dịu khứu giác.

Hơi ấm từ sự tiếp xúc thân thể.

Đôi môi ngọt ngào từ lúc nào đã dính lấy nhau, bốn mắt nhắm nghiền hưởng thụ cảm giác khoái lạc.

Bờ môi mềm mại trượt lên nhau, cọ sát hàng ngàn đầu dây thần kinh hưng phấn, làm cho dòng máu nóng chạy nhanh khắp cơ thể khiến gương mặt xinh đẹp càng ửng đỏ.

Chiếc lưỡi tinh nghịch của anh luồn lách vào khoang miệng u mê của cô, không ngừng ngọ nguậy thích thú.

Trong khi môi lưỡi không ngừng giao hoà, đôi tay rắn rỏi chậm rãi vuốt ve làn da mềm mại từ gương mặt kiều diễm đến ngọn đồi màu mỡ.

Nó không dừng ở đó, tiếp tục men theo đường cong gợi cảm xuống vùng cực lạc chưa một ai khai phá.


Đột ngột bàn tay nhỏ bé nắm lại.

“Không được!” Cô thở gấp gáp.

“Tay anh đang chảy máu kìa.”
Chàng trai sung mãn chợt dừng lại, ánh mắt sắc lạnh như mãnh thú dịu xuống nhìn cô trìu mến.

“Anh xin lỗi!”
“Để em băng bó cho anh!” Giọng cô run run.
Cô gái bé nhỏ đẩy thân hình nặng nề đang đè trên người sang một bên, nhanh chân bước về phía tủ thuốc.
Anh ngồi thẳng trên chiếc giường êm ái vẫn còn đượm hơi ấm của cô, ánh mắt chăm chú theo từng cử chỉ dịu dàng nhưng có phần lúng túng.

Bàn tay bé bỏng tỉ mỉ quấn từng vòng khăn trắng quanh vết thương vẫn còn đang rỉ máu.
“Em không thích anh sao?” Hiểu Minh mở lời xoá tan không khí trầm lắng, giọng bình thản nhưng ánh mắt anh thể hiện một nỗi khó hiểu.
“Không phải vậy!” Cô tránh ánh nhìn tan chảy của anh, cặm cụi băng bó.

“Em không biết mình đã yêu anh từ lúc nào mất rồi.” Lời nói e thẹn này càng khiến cô trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết.

“Vậy tại sao…?”
“Em muốn làm việc này với chồng em.” Đôi má mịn màng chợt ửng đỏ.
Hiểu Minh nhìn cô một hồi, anh không nhịn nổi phì cười thành tiếng.

Ánh mắt sáng rực.
“Anh hiểu rồi, ngày mai ta đi đăng ký kết hôn.” Giọng nói chắc nịch đầy quả quyết.
Rốt cuộc anh vẫn không hề hiểu gì về phụ nữ.
“Không phải thế.” Cô hốt hoảng.
“Vậy em muốn thế nào?” Gương mặt tuấn tú tiến lại gần, thì thầm vào đôi tai bé nhỏ.
Thiên Kim lúng túng một hồi, gương mặt lại càng trở nên đỏ hơn.
“Em muốn hẹn hò.” Cô đáp dứt khoát.
“Được.”
Thật sự anh chưa từng hẹn hò với ai trước đây.

Yêu cầu của Thiên Kim có phần lạ lẫm với anh.

Một việc mà anh chưa hình dung ra nên làm như thế nào cho người mình yêu hạnh phúc nhất.

Nhưng bản năng mãnh thú thì đã có sẵn trong người anh, hay bất cứ người đàn ông chân chính nào khác.
Thân hình gợi cảm bỗng nhiên bị nhấc bổng lên, đặt gọn gàng trên giường.

Cô ngạc nhiên đến nỗi chưa kịp nhận ra chuyện gì thì anh đã ngả người xuống nằm bên cạnh.

“Hôm nay trời lạnh lắm, em ngủ lại đây đi.” Anh quay người sang nhìn cô, giọng trầm ấm.
“Nhưng…” Dù gắng vùng vẫy, nhưng cô lại chẳng dùng hết sức mình.

Vừa bị cánh tay của anh ôm gọn, vừa bị sự hấp dẫn của anh trói chặt.
Đôi mắt ẩn chứa sao trời ngước lên nhìn anh.


Khoảng cách thật gần, gần đến mức có thể soi kỹ từng kết cấu hoàn hảo trên gương mặt anh.

Cô đã từng ước ao mình được anh ôm ấp như thế này.

Nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi niềm hạnh phúc của cô chưa thể đuổi kịp hiện thực.
“Em không ngại việc anh là kẻ làm việc trong bóng tối sao?” Anh khẽ nói.
“Có chứ.”
“Em lo anh sẽ gặp nguy hiểm.

Không chỉ là vết thương trên cánh tay như hôm nay.” Thiên Kim sờ cánh tay băng vải trắng.
Đôi mắt anh nheo lại, làn môi mỏng cong lên tựa như mỉm cười hạnh phúc.
“Em muốn anh từ bỏ công việc này ư?”
“Em biết đây là lý tưởng của anh.

Em sẽ không ngăn cản.

Nhưng xin anh hãy luôn nghĩ đến em mà giữ thân mình bình an.

Em sẽ luôn cầu nguyện mỗi khi anh rời đi làm nhiệm vụ.”
“Anh lại có thêm một lý do để yêu em hơn rồi.” Anh nở nụ cười mãn nguyện, bàn tay vuốt ve đôi má ửng hồng.
“Anh có thấy như vầy nhanh quá không, em vẫn nghĩ đây là giấc mơ.” Ánh mắt Thiên Kim ẩn hiện sự lo lắng.
Thứ gì dễ đến thì cũng dễ đi.
“Không nhanh đâu.

Từ khi gặp em, hạt giống tình yêu đã bắt đầu nảy nở.

Em như tia nắng chiếu rọi tâm hồn sâu thẳm của anh, khiến cây cối không ngừng đâm cành kết trái.

Và hôm nay chính là ngày thu hoạch.” Anh lại nói bằng giọng giàu cảm xúc.
“Anh học ở đâu mấy câu này vậy.

Ngày thường anh rất lạnh lùng cơ mà.” Cô dúi đầu vào ngực anh.
“Anh có thể lạnh lùng với tất cả mọi người.

Trừ người anh yêu.” Cánh tay rộng lớn xoa nhẹ đầu cô.
Bất kỳ người đàn ông nào nói câu này có thể là nói dối.

Nhưng anh tuyệt đối không.
Đêm đó, anh chỉ ôm cô và ngủ.

Cho dù bản năng mãnh thú có lớn đến mức nào.

Anh cũng sẽ không làm điều ấy mà cô chưa đồng ý.

Anh hoàn toàn tôn trọng cô.

Sẽ không vì thoả mãn bản thân mà làm điều gì khiến cô phải tổn thương.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi