NHỮNG CHUYỆN TRONG THÔN

Edit: Sakura Trang 

Bởi vì Khương đại thúc bị thương ở chân, Điền Thanh còn phải ở cữ, hai phu phu đều cần người chăm sóc, cho nên bọn họ ở luôn tại Chử gia, Hiếu thúc về nhà, Lễ thúc cũng về theo, chẳng qua là Hiếu thúc cách mấy ngày sẽ đến đổi thuốc ở chân cho Khương đại thúc, mà Lễ thúc thì sẽ mỗi ngày đều đến xem tình huống của An Dương.

Mỗi lần giúp y kiểm tra thân thể xong, Lễ thúc đều rất cảm khái, hôm nay về nhà, Lễ thúc lại cảm thán với Hiếu thúc, “Thân thể của tiểu Dương thật sự rất thích hợp sinh sản ấy! Dù lần này mang song thai, ngoại trừ thân thể cồng kềnh, bụng trầm chút, lại không có khó chịu khác, toàn bộ thời gian mang thai ngay cả nôn nghén cũng gần như không có!”

Hiếu thúc cười trêu nói: “Làm sao? Hâm mộ à! Ta nhớ thân thể ngươi cũng rất thích hợp sinh sản mà, không bằng… Chúng ta lại sinh thêm một đứa?”

Lễ thúc nghe vậy đập hắn một chút, “Nói nhăng gì đấy! Ta cũng bao nhiêu tuổi, còn sinh cái gì mà sinh!” Hiếu thúc lại nói: “Bao nhiêu tuổi? Ngươi còn nhỏ hơn Thanh ca bốn tuổi đó! Thanh ca có thể sinh, ngươi có gì mà không sinh được!”

Lễ thúc đỏ mặt, “Huynh còn càng nói càng hăng hái, không nói nữa, ngủ đi!”

“Tức phụ, chúng ta sinh thêm đi!” Ôm A Lễ, lại là một đêm triền miên…

Nói đến An Dương bên này, bởi vì bụng quá lớn, nằm kiểu gì cũng không thấy thoải mái, hơn nữa gần đây thai nhi đi xuống chèn ép bàng quang, ban đêm thức dậy cũng bắt đầu nhiều, không ngủ ngon, ban ngày toàn thân đều có chút uể oải, không nâng nổi tinh thần.

Chuyện trong nhà đều là Điền lão thái Điền lão cha lo liệu, Chử Nghĩa thì phụ trách trông mấy đứa nhỏ, làm chút việc cần dùng nhiều sức, múc nước, đốn củi, sửa nông cụ linh tinh.

Từng ngày trôi qua, buổi tối mới vừa ngủ không bao lâu, An Dương liền cảm thấy buồn tiểu, cắn răng chống người ngồi dậy, rẽ chân lê về mép giường đất, định đi tiểu, vì không đánh thức Chử Nghĩa, y chịu đựng khó chịu, không muốn phát ra tiếng.

Thật vất vả rời đến mép giường, thả chân xuống, đút chân vào giày, mới vừa đứng thẳng, eo liền rũ xuống, “A… Hô…” Cho dù tay nâng bụng cũng không giảm bớt được sự trầm nặng này, hơn nữa cảm giác muốn đi tiểu của y càng tăng.

Vừa định bước đi, liền phát hiện chân như nhũn ra, không dùng được sức, người ngã xuống, vừa định kêu lên, liền được hai bàn tay đỡ vững, “Tại sao không gọi ta?” Ra là Chử Nghĩa tỉnh.

“A… Không nghĩ đánh thức huynh… A a…” An Dương nâng bụng to lớn, “Lại đau sao?” Chử Nghĩa đau lòng hỏi.

An Dương ngượng ngùng đáp lại: “Không, không phải, nhanh, bô…” Thì ra là buồn tiểu sắp không nhịn được, Chử Nghĩa giúp y nâng bụng to lớn, đỡ y bước nhanh về phía cái bô ở góc phòng.

Bởi vì bụng cản trở, đã không có cách nào đứng để đi tiểu, An Dương phải ngồi trên bô, “A… Làm sao… Làm sao không ra được… Hừ… Bụng…” Rõ ràng cảm giác bàng quang sắp nổ đến nơi, nhưng một giọt cũng không ra, An Dương ôm bụng rên rỉ.

Chử Nghĩa nghe vậy, vội vàng ngồi xuống giúp y xoa ấn nhẹ nhàng bụng dưới, chỉ chốc lát sau, tiếng nước chảy vang lên, An Dương thoải mái hừ thành tiếng. Giải quyết xong lại đỡ y lên giường ngủ, một đêm này đi đi lại lại giằng co mấy lần.

Đảo mắt đến đầu tháng hai, Lễ thúc kiểm tra qua phát hiện có một thai nhi đã vào chậu, xem ra sắp sinh rồi, An Dương lo lắng hỏi: “Mới hơn tám tháng, hài tử… Có sợ bị sao không ạ?”

Lễ thúc nói với y: “Song thai nhất định sẽ nhỏ hơn hài tử đơn thai một chút, chẳng qua có người song thai hơn bảy tháng liền không giữ được đến đủ tháng phải sinh, không phải vẫn ổn đó sao, sinh cũng không phải hôm nay liền sinh, mấy ngày nữa, chờ lúc sinh, thai này của cháu cũng sắp đủ chín tháng, vậy là đủ rồi.”

Lại dặn dò Chử Nghĩa: “Hai hài tử, sữa của tiểu Dương có thể sẽ không đủ, chuẩn bị chút cháo thúc sữa, lại chuẩn bị một con dê cái có sữa, đừng để hài tử không có ăn đói khóc.” Chử Nghĩa gật đầu.

Lại vài ngày trôi qua, hài tử vào chậu, hô hấp khó khăn, tăng thêm chèn ép đối với xương chậu và xương mu, chân chỉ có thể dạng rộng ra.

Nhưng vì để dễ sinh, gần đây Lễ thúc yêu cầu mỗi ngày y phải đi lại trong sân, dưới thân đau nhức, đi lại thì càng không thoải mái, nhưng vẫn phải cắn răng kiên trì.

Bởi vì Lễ thúc yêu cầu An Dương tự đi, cho nên Chử Nghĩa không thể làm gì khác hơn là ở bên cạnh trông. Nhìn An Dương chống eo, thân thể ngửa về sau, chân dang rộng ra, bước đi thành hình chữ bát (八), sợ đụng phải dựng bụng đã có chút rũ xuống, căn bản không dám nhấc cao chân, không thể làm gì khác hơn lết chầm chậm, đúng vậy, lấy tư thế và tốc độ của An Dương, chỉ có thể dùng từ ‘lết’ để hình dung, căn bản không tính là đi.

Nhưng cho dù như vậy, đi mấy bước An Dương liền dừng lại nghỉ một lát, thở hổn hển, trong miệng không ngừng tràn ra mấy tiếng than tan vỡ, “Hô… Hô… Hừ… A… Hô…”

Ít nhất cũng phải một khắc đồng hồ, An Dương tiếp tục kiên trì, chẳng qua là càng đi càng chậm, đến cuối cùng hai tay nâng bụng trầm nặng, không kìm được ngửa về sau, sắp ngã quỵ xuống đất, may mà Chử Nghĩa nhanh tay lẹ mắt, bước nhanh đến ôm người vào trong ngực, nửa ôm nửa đỡ đưa dựng phu về phòng nghỉ ngơi.

Đến mùng mười tháng hai, lúc trời còn chưa sáng, An Dương cảm thấy đau bụng, nghĩ những ngày qua Chử Nghĩa cũng mệt mỏi vô cùng, đau cũng không quá kịch liệt, liền tự chịu đựng, không lên tiếng.

Trời sáng đau bụng càng ngày càng mãnh liệt, cùng Chử Nghĩa ăn sáng trên giường, nhìn y ăn không được nhiều, Chử Nghĩa liền hỏi: “Làm sao ăn ít như vậy? Không thoải mái sao?”

Tựa vào trên chăn, hai tay từ từ vuốt bụng, “Không có, hài tử ép dạ dày, không ăn được. A…” Nhìn Chử Nghĩa thu dọn bàn, nói chuyện với hắn: “Tướng công, đi mời Lễ thúc đến đi, bụng ta có chút đau.”

“Muốn sinh sao?” Chử Nghĩa giật mình, thấy người trên giường đất gật đầu một cái, vội vàng đi ra cửa tìm Lễ thúc.

Trong thời gian đó Điền lão thái đến xem y một lần, thấy y muốn sinh, sợ y cảm lạnh, đi ngay phòng ngoài đốt lửa lớn hơn, đun ấm nước, sợ không đủ dùng, lại đi phòng chính đun một nồi nước lớn.

Trên giường đất An Dương thấy bụng lúc đau lúc không đau, cảm thấy còn sớm, liền bắt dọn dẹp giường đất, nâng bụng đứng lên, tìm trong tủ tấm đệm chuẩn bị để khi sinh sản dùng, rẽ chân ngồi xuống trải lên trên giường đất, xếp một chồng chăn ở bên bệ cửa sổ, lại tìm ra khăn bọc, tã lót chuẩn bị cho bọn nhỏ để ở một bên. Cuối cùng cởi quần, đắp chăn.

Cảm thấy đau bụng mãnh liệt hơn, liền tựa vào trên chồng chăn kia, thở hào hển nhịn đau, “Hô… Hô… A… Đau…” Lại một trận đau thúc truyền đến, “A ——!” An Dương hét lên một tiếng, nghe dưới người “Phốc” một tiếng, cúi đầu nhìn, vỡ ối rồi. Vỡ ối thì không thể ngồi dựa như vậy được, An Dương sợ nước ối chảy quá nhanh, liền vội vàng nằm xuống, cong hai chân lên. Bắt đầu dùng sức theo cung lui.

Chờ Chử Nghĩa mang Lễ thúc quay về, hài tử đã lộ đỉnh đầu, An Dương đang nín hơi dùng sức. “Ừ ——!” Lễ thúc bước lên kiểm tra, thán phục, “Ui, cháu cũng quá nhanh rồi đó, hài tử đã thò đỉnh đầu ra rồi! Vừa vặn, sinh trình thuận lợi, chúng ta tiếp tục nào, nhanh lên một chút sinh đứa đầu ra nào, còn có đứa thứ hai nữa!”

An Dương khẽ gật đầu, tiếp tục theo cung lui dùng sức lần nữa, “A —— a!” Cảm thấy dưới người bị căng ra, có vật gì trượt ra ngoài, y biết, đó là đầu của đứa bé.

Khi y còn muốn tiếp tục dùng sức một hơi sinh hài tử ra, Lễ thúc lại thừa dịp cung lui không mạnh giữ y lại, “Không vội, chúng ta chậm rãi, từ từ hít vào, đúng, thở ra, thai này của cháu xuống rất nhanh, không cần vội, phải cẩn thận không rách sinh miệng.”

Điều chỉnh nhịp thở một lúc, cung lui lại mạnh lên, y nín thở dùng sức đẩy xuống, “Hô ——!” Dưới sự cố gắng dùng sức đẩy ép, bả vai của hài tử dần dần được đẩy ra, Lễ thúc tìm đúng cơ hội nâng hài tử xoay tròn kéo ra, hài tử lập tức chui ra ngoài.

“Đứa bé đầu tiên là một tiểu tử!” Lễ thúc báo giới tính của hài tử cho hai vị cha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi