NHỮNG CHUYỆN TRONG THÔN

Edit: Sakura Trang

Từ tối hôm qua An Dương đã cảm thấy đau bụng, nhưng còn chưa tới ngày sinh, y cho là hài tử thai động bình thường, liền không để ý.

Ngày mười sáu tháng sáu, thức dậy, lúc mặc y phục mới phát hiện qua một đêm mà hài tử đã vào chậu rồi. Đến trưa, bụng đau càng ngày càng kịch liệt hơn, An Dương biết đây là muốn sinh rồi, liền bảo Chử Nghĩa đi mời Lễ thúc.

Lễ thúc và Hiếu thúc đều đến, sau khi Lễ thúc đến liền bắt đầu kiểm tra cho y, vừa kiểm tra mới biết, đau lâu vậy mà sinh miệng lại không mở, lại sờ lên bụng y, phát hiện mặc dù thai nhi vào chậu, nhưng cung lui yếu ớt, bụng tròn trịa sắp sinh vẫn mềm mại như cũ.

Đi vội ra ngoài nói chuyện này cho Hiếu thúc biết, bảo hắn đi vào bắt mạch, bắt mạch xong Hiếu thúc liền muốn cho An Dương uống thuốc thúc sinh, nhà cũng không còn người khác, bảo Mãn Mãn đi nấu thuốc, Hiếu thúc thì thi châm kích thích cung lui.

Thi châm xong Hiếu thúc liền đi ra ngoài, bụng An Dương rất nhanh liền trở nên cứng rắn, cường độ cung lui tăng thêm một bậc, “A a ——!”

Y đau kêu lên thành tiếng. Lúc này Lễ thúc lại kiểm tra sinh miệng lần nữa, phát hiện vẫn không thấy mở bao nhiêu, nên không để y nằm tiếp nữa, mà bảo Chử Nghĩa đỡ y đứng dậy đi lại trong phòng.

Đi chưa được mấy vòng, An Dương liền không đi nổi nữa, chân mềm không đứng được. “Sao nhanh như vậy đã không đi nổi rồi?” Lễ thúc có chút kinh ngạc.

“Mấy ngày nay y chịu tang, căn bản không ăn thứ gì, mỗi ngày chỉ uống mấy hớp cháo, sao có sức được đây!” Chử Nghĩa giải thích.

“Cái này không thể được, không có sức sao mà sinh hài tử được! Cháu đỡ y đi tiếp đi, ta đi qua gian chính làm chút đồ ăn cho nó.” Lễ thúc lo lắng nói.

“Không được… Vẫn còn đang… Hừ… A… Chịu tang…” An Dương kéo hắn.

“Cháu đứa nhóc này sao lại cứng đầu thế! Như vậy đi, ta đi nấu bát canh sâm, không dùng dầu, là được đúng không!” Lễ thúc không biết làm sao.

An Dương nghe lời này mới buông Lễ thúc ra. Sau khi Lễ thúc đi ra ngoài, Chử Nghĩa đỡ y tiếp tục đi lại trong phòng. “Ư… Nghĩa ca…” An Dương mở miệng gọi người.

“Sao vậy Dương nhi?” Chử Nghĩa cúi đầu hôn đỉnh đầu người trong ngực.

“Huynh nói hài tử này… A… Ở trong bụng… Liền dày vò người… Hô… Cũng không biết có thể hay không… Hô…”

Không đợi y nói xong, Chử Nghĩa liền che miệng của y, cũng chặn lời y muốn nói lại, “Không cho phép nghĩ bậy, tiểu nhi rất ngoan, rất nhanh sẽ ra đời, đến lúc đó chúng ta lại yêu thương nó thật nhiều.”

An Dương cười yếu ớt: “Được…”

Nhưng trong chốc lát liền đổi sắc mặt, “A… Tướng công… Nước ối…” Chử Nghĩa cúi đầu nhìn, thấy nước ối đang chảy xuống theo bắp đùi.

Hắn vội vàng ôm người lên trên giường, đi tìm Lễ thúc ngay. Dựa theo kinh nghiệm của trước kia, vỡ nước ối thì hài tử cũng sắp ra đời, An Dương liền thuận theo cung lui dùng sức, nhưng lần này mặc dù nước ối vỡ sớm, nhưng sinh miệng còn chưa mở hết, kết quả chờ Lễ thúc đi vào, sinh miệng dưới thân An Dương đã có chút rách.

Lễ thúc vội vàng ngăn y lại, “Nhanh dừng lại, đừng dùng sức, sinh miệng còn chưa mở hết, nếu hài tử không sinh ra được, sẽ bị ngạt mất!”

Nghe nói như vậy, An Dương vội vàng ngừng lại, “A… Lễ thúc… Cháu không nhịn được… Hô… Hừ… Hài nhi…”

“Không có chuyện gì đâu, nhịn chút nữa, một hồi là được, vừa vặn canh sâm cũng được rồi, để A Nghĩa đút cho cháu, bồi bổ thể lực!” Nói liền đi ra ngoài bê canh vào.

Uống canh sâm xong An Dương mới cảm thấy mình rốt cuộc có chút sức lực, lúc này Lễ thúc lại giúp y kiểm tra lần nữa, “Sinh miệng đã mở hết, chờ một chút theo cung lui có thể dùng sức rồi!”

An Dương nghe vậy gật đầu một cái, cung lui lại đến liền dùng sức đẩy xuống, nhưng mãi vẫn không thấy hài tử đi xuống. Lễ thúc cau mày, đây là do sinh sức không đủ, cung lui yếu, lại đút cho y thuốc thúc sinh đã nấu xong.

Tác dụng của thuốc thúc sinh rất nhanh liền đến, An Dương cảm thấy trong bụng như có vô số hai tay đang khuấy đảo, để cho y chỉ muốn không ngừng ưỡn người dùng sức để thoát khỏi loại đau khổ này.

Trong quá trình này Lễ thúc đã có thể nhìn thấy tóc thai lộ ra ở sinh miệng, sắp được rồi. Vì vậy vội vàng khích lệ y, “Nhìn thấy tóc hài tử rồi, ra ngay bây giờ thôi!”

An Dương tiếp tục ưỡn người dùng sức, nhưng hài tử lại vẫn không chịu ra.

Khoảng thời gian này mệt mỏi và ra máu rốt cuộc biểu hiện ra vào lúc này, An Dương không đủ sức để sinh!

Thấy tình huống này, Lễ thúc vội vàng gọi Hiếu thúc vào, dùng ngân châm đâm huyệt, kích thích thể năng, lại đút cho y hai viên bổ sung thể năng. Chờ ghim châm xong Lễ thúc lại giúp An Dương xoa ấn bụng, đẩy hài tử ra ngoài.

“A Dương, dùng sức thật dài!”

“A a ——! Hô hừ ——!” Dưới sự đẩy ép không ngừng của An Dương, hài tử rốt cuộc thành công lộ tóc ra.

Lễ thúc nhìn thấy hài tử thò ra mới tính thở phào nhẹ nhõm, “A Dương, đầu hài tử ra rồi, chúng ta lại dùng sức tiếp, tranh thủ sinh hài tử ra thật nhanh!”

An Dương yếu ớt gật đầu một cái, lại dùng sức đẩy xuống, nhưng hài tử vẫn không chịu di chuyển thêm chút nào nữa.

Hết cách, Lễ thúc không thể làm gì khác hơn là để cho y đứng dậy sinh sản, đầu tiên vắt một mảnh vải đỏ qua xà nhà, bảo Chử Nghĩa đỡ sau lưng y, để cho An Dương mượn lực. Theo trọng lực tự nhiên, dựng bụng của An Dương lại trĩu xuống, đã sắp đến gốc căn, hài tử cũng xuống một chút, thò ra càng ngày càng nhiều.

An Dương cũng biết hài tử bị kẹt lâu không tốt, gần như tự ngược ưỡn cao bụng dùng sức, đầu của đứa bé rốt cuộc bị đẩy ra. Nhìn hai chân run rẩy của An Dương, Lễ thúc liền bảo Chử Nghĩa ôm lấy y, đổi thành quỳ xuống trên giường đất.

Lúc y dùng sức Lễ thúc sẽ giúp y đẩy vuốt bụng xuống, Lễ thúc dặn dò y: “Theo ta đẩy bụng dùng sức, nào!” Vừa nói vừa dùng sức đẩy ép bụng dưới nhô cao của An Dương, “Dùng sức, đẩy!”

“A —— a ——!” Trong tiếng thét cao của An Dương, hài tử rốt cuộc được sinh ra.

Hài tử mới vừa ra đời, cũng không kịp liếc mắt nhìn, An Dương liền ngất đi, dưới thân chảy máu không ngừng.

“Lễ thúc, Dương nhi…” Chử Nghĩa vội vàng gọi người.

Lễ thúc kiểm tra giúp An Dương, “Không có chuyện gì, có thể là rách sinh miệng. Nhanh đến nhìn, là một tiểu khuê nữ!” Vừa nói vừa rửa sạch sẽ anh nhi đặt vào trong ngực Chử Nghĩa, xoay người đi xử lý vấn đề sau sinh cho An Dương.

Tiểu khuê nữ? Chử Nghĩa nhìn anh nhi bé nhỏ trong tã này? Mình có nữ nhi sao?

Chử Nghĩa giống như lần đầu tiên làm phụ thân ôm nữ nhi cười ngây ngô. Mấy hài tử ở ngoài cửa giương mắt nhìn, muốn xem tiểu muội muội mới chào đời.

Lúc Lễ thúc giúp An Dương xoa bụng để đẩy nhau thai ra y liền tỉnh lại, “Ư… Hài nhi…” Lễ thúc thấy y tỉnh liền nói với y: “Hài tử rất khoẻ, càng khó có hơn, đây là một tiểu khuê nữ nhé!”

“Nữ nhi? Thật sự?” An Dương có chút kích động, dẫu sao nam nam kết hợp sinh hạ nữ nhi là rất thấp, An Dương không dám tin tưởng may mắn như vậy lại rơi vào trên đầu mình.

“Nghĩa ca, ôm hài nhi… Ôm cho ta… Nhìn một chút…” An Dương có chút nóng vội.

“Ngươi đừng lộn xộn, bên dưới còn bị thương phải cẩn thận.” Lễ thúc vội vàng đỡ y.

Lúc này Chử Nghĩa cũng ôm hài tử đến để y cho bú sữa, cẩn thận bế nữ nhi, đặt vào trước ngực, nhìn bé con bú hớp sữa đầu tiên.

An Dương cảm thấy những đau đớn phải chịu khi sinh sản không đáng là gì.

Bây giờ A Dương đang trải qua cuộc sống dưỡng thân nuôi con, mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, dỗ hài tử, từ nữ nhi ra đời, đau thương do ông bà ngoại qua đời cũng vơi bớt phần nào.

Mấy hài tử cực kỳ tò mò với tiểu muội muội, ngay cả Mãn Mãn chững chạc nhất cũng tranh thủ lúc không đọc sách đến ôm qua nhiều lần. Nhìn cảnh đứa lớn ôm đứa nhỏ, khiến lòng An Dương ấm áp vô cùng.

Sau khi nữ nhi tắm ba ngày, An Dương liền thúc giục Chử Nghĩa đặt tên cho hài tử, Chử Nghĩa nghĩ trái nghĩ phải, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không tốt, cuối cùng, An Dương uy hiếp hắn, phải đặt được một cái tên trước khi hài tử đầy tháng, nếu không liền tước đoạt quyền lợi đặt nhũ danh và tên chính của hài tử.

Lúc này Chử Nghĩa mới quyết định, đặt cho khuê nữ nhũ danh Điền Điền, hy vọng cuộc sống sau này của nữ nhi đầy đủ sung túc, cũng hy vọng nữ nhi nhớ về hai cụ nội.

Trong thời gian chịu tang, bọn họ không ra ngoài, mỗi tháng đều là Hác chưởng quỹ đến đưa sổ sách, có lúc Chử Nghĩa cũng sẽ giao cho hắn làm ít chuyện.

Trong thời gian này, Hác chưởng quỹ nói đầu bếp trong tiệm chỉ biết làm chút thức ăn bình thường, mấy món đặc biệt của tiệm ăn Chử ký hắn không biết, Triệu chưởng quỹ của Cẩm Thực cư liền nhờ Hác chưởng quỹ hỏi có thể bán công thức nấu ăn cho Cẩm Thực cư không.

Chử Nghĩa thương lượng qua với cha bọn họ liền quyết định bán mấy công thức nấu ăn riêng cho Cẩm Thực cư, Cẩm Thực cư cho giá cả rất hợp lý, Chử gia và Khương gia cũng thu được một số tiền lớn.

Nhưng bọn họ cũng không bán hết tất cả công thức nấu ăn, dù sao về sau tiệm ăn Chử Ký vẫn phải mở tiếp, cũng không thể không để lại gì được.

Năm nay hoàng thành rốt cuộc sửa xong, Kinh đô cũng đã xây xong rồi, triều đình đã quyết định ngày, đang chuẩn bị sau Trung thu sẽ dời đô.

Hác chưởng quỹ liền đề nghị Chử Nghĩa nhân lúc giá đất giá nhà không đắt, hơn nữa gốc cũng ở kinh đô, cách cũng không xa, Mãn Mãn lại phải khoa cử, tốt nhất nên mua nhà ở đây, để phòng bất cứ tình huống nào. Chử Nghĩa cảm thấy có đạo lý, nhà cũng còn có chút tiền dư, liền giao chuyện này cho Hác chưởng quỹ đi làm.

Không bao lâu Hác chưởng quỹ liền quay về, tổng cộng dùng tám trăm hai, trong đó sáu trăm năm mươi hai mua một viện hai cửa ở trong thành, một trăm năm mươi hai mua một gian cửa hàng ở ngoài thành.

Bởi vì Chử gia tạm thời chưa quản được, cho nên đều đã cho thuê. Lần này Hác chưởng quỹ đến mang theo khế ước cho thuê, tiền thuê, khế ước mua nhà, khế đất đều mang về.

Chử Nghĩa liền thu lại, hắn bây giờ là có nữ vạn sự hưng, mỗi ngày nhìn nữ nhi càng lớn càng đẹp, càng ngày càng đáng yêu, lòng liền mềm nhũn.

Mấy nhi tử đều yêu thương tiểu muội muội, mỗi ngày đều đi qua chơi với nàng, trêu trêu rồi bắt đầu xảy ra tranh chấp. An Dương nhìn phụ tử bọn họ mà cảm thấy buồn cười.

Chờ chịu tang đủ năm tháng, Mãn Mãn trở về chỗ Trầm tiên sinh đi học, An An thì đi theo Hác chưởng quỹ, Hác chưởng quỹ cảm thấy hài tử này có đầu óc làm ăn, cả đời hắn không nhà, lúc Chử Nghĩa tìm hắn đã bảo hắn sau này hãy ở lại Chử gia dưỡng lão, cho nên cũng nguyện ý dạy An An.

Cuộc sống cứ bình lặng trôi qua, sau khi Điền Điền trảo chu, thời gian chịu tang của Chử gia cũng qua, cởi đồ tang, cúng bái, chính thức ra hiếu*.

*ra hiếu: kết thúc thời gian chịu tang

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi