NHƯNG CÔ ẤY LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ XINH ĐẸP

Trans: Gỏi Cuốn

Beta: Nguyệt Nguyệt

Hoắc Cẩn Hành đưa người ở trước cửa phòng của bà đi, cũng không để lại một câu xin lỗi.

Diệp Linh Ngân nhắm mắt theo đuôi anh, im lặng, ngay cả tiếng bước chân cũng rất nhẹ.

Người đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, Diệp Linh Ngân suýt chút nữa đâm phải, vội vàng lùi lại một bước.

Đột nhiên nghe anh chỉ bảo: “Sau này đừng ngốc đứng trước cửa nữa.”

Từ lần đầu tiên cô đến nhà họ Hoắc, bà cụ đã không thích cô, đương nhiên sẽ không ra vẻ hòa nhã với cô. Nể mặt Hoắc Cẩn Hành, bà cụ sẽ không làm quá mức, hôm nay châm chọc bảo cô đứng ngoài cửa, đơn giản là muốn nhân cơ hội mỉa mai này vạch rõ thân phận với cô.

“Cũng không lạnh lắm.” Diệp Linh Ngân lắc đầu, hai tay nâng khăn quàng cổ màu hồng che mặt lại.

Hoắc Cẩn Hành nâng mắt lên nhìn rõ mặt của cô.

Gò má trắng nõn ửng đỏ một lớp nhàn nhạt, giống như bị gió lạnh thổi qua, màu sắc chớp mũi càng thêm rõ rệt.

Trước kia lạnh thì làm nũng, hôm nay thực sự đóng băng cũng không chịu thừa nhận.

“Nếu như sau này bà ấy có gọi em qua lần nữa để nói những chuyện này, không cần phải để ý.”

“Anh không muốn em kết hôn sao?” Diệp Linh Ngân trực tiếp hỏi.

Hoắc Cẩn Hành trả lời cũng rất thành thật: “Từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến việc kết hôn cho em.”

Ý của những lời này là, nếu như cô tự nguyện thì có thể đúng không?

Trong lúc nhất thời, Diệp Linh Ngân đoán không ra ý tứ của anh.

Lần đầu tiên Hoắc Cẩn Hành đưa cô về nhà họ Hoắc, bà Hoắc không hề đồng ý giữ người lại, vả lại tuổi tác của cô quá nhỏ, cần phải có một người giám hộ hợp pháp. Đương nhiên bà cụ sẽ không cho phép một cô bé không rõ thân phận mang danh họ Hoắc, nhiều lần vất vả, quản gia Diệp chăm sóc Hoắc Cẩn Hành từ nhỏ đã bàn bạc với vợ, quyết định nhận nuôi Diệp Linh Ngân.

Diệp là theo họ cha trên danh nghĩa theo pháp luật, Linh Ngân là tên mà Hoắc Cẩn Hành chọn.

Diệp Linh Ngân lúc đó, ngoại trừ bản thân,tất cả đều là Hoắc Cẩn Hành cho.

Tất cả mọi người đều không biết tại sao Hoắc Cẩn Hành phải hao tâm tổn sức giữ cô nhóc bên người, ngay cả bản thân Diệp Linh Ngân cũng không rõ.

Cô không dám hỏi, cũng không muốn hỏi, chỉ cần ở lại đây, xa rời cuộc sống đã từng bị chửi mắng, những cái khác cũng không quan trọng.

Cô đã cách rất xa đoạn quá khứ không muốn nhắc lại đó, cũng rất lâu rồi Diệp Linh Ngân không nhớ lại chuyện cũ, cô khoác lên mình bộ trang phục công chúa lộng lẫy, suýt chút nữa cho rằng bản thân mình thực sự là công chúa.

“Vừa rồi anh nói người đó không hợp, nhưng hình như em mới thật sự là người không hợp.” Diệp Linh Ngân cười tự giễu: “Mặc dù anh chưa bao giờ nói lại lịch của em với người khác, cũng không thay đổi được, sự thật em là do anh nhặt về.”

Hoắc Cẩn Hành khẽ khom người, chăm chú nhìn ánh mắt của cô: “Nghe này, từ trước đến giờ em không phải là món đồ của anh.”

Nghe nói như thế, trên mặt Diệp Linh Ngân hiện ra một nụ cười nhàn nhạt: “Năm đó tại sao anh đồng ý dẫn em theo vậy?”

“Tại sao năm đó em lại cầu cứu anh?” Hoắc Cẩn Hành không trả lời mà hỏi vặn lại.

Hai người im lặng nhìn nhau.

Khoảnh khắc đó bọn họ đều hiểu rõ, nguyên nhân đã không còn quan trọng.

Bỗng nhiên Diệp Linh Ngân tò mò: “Nếu lúc ấy không phải em cầu cứu anh, mà là một người khác, anh cũng sẽ đưa cô ấy về nhà, đối xử tốt như vậy với cô ấy sao?”

“Sẽ không.”

Vốn dĩ giả thiết này không thể tồn tại được, vì vậy câu hỏi này có đáp án từ rất nhiều năm trước.

Lúc đó còn có tâm tình hy vọng thoát khỏi bể khổ, nhưng anh chỉ cần Diệp Linh Ngân.

Anh nâng tay, lòng bàn tay chạm vào lưng cô gái, cách lớp áo khoác dày cảm nhận vết tích thời gian không thể phai mờ kia: “Đừng luôn cho rằng bản thân nợ anh cái gì, tất cả cái này đều là thứ em nên có được.”

Diệp Linh Ngân đã hiểu.

Bọn họ lựa chọn lẫn nhau.

Sau khi nói xong, Hoắc Cẩn Hành tự mình đưa người về phòng: “Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai kêu Tiểu Ngư đến đón em.”

Diệp Linh Ngân không có phòng riêng của mình ở nhà họ Hoắc, cô vốn không phải là chủ nhân của nhà họ Hoắc, vả lại trước kia Hoắc Cẩn Hành bắt đầu dọn ra ngoài sống từ 18 tuổi, rất ít khi đến đây. Mặc dù như thế, người giúp việc trong nhà cũng không dám sơ suất, ngay cả phòng cho khách đều chuẩn bị tỉ mỉ.

Hai nữ giúp việc bố trí đồ đạc phòng xong, người hơi có tuổi đi đến trước Diệp Linh Ngân: “Cô Diệp, đồ dùng trong phòng đều đã chuẩn bị xong hết rồi, cô xem cần cái gì nữa không?”

Diệp Linh Ngân nâng tay ra hiệu: “Trong khoảng thời gian gần đây, trong nhà có những người nào khác đến không?”

Nữ giúp việc rũ mắt suy nghĩ tìm tòi: “Gần đây thì không có.”

“Thời gian trước đó nữa thì sao?” Diệp Linh Ngân lại hỏi.

“Có lẽ khoảng hai tháng trước, bà Hoắc có mời cô Phó đến nhà làm khách, hôm đó cũng có cậu chủ.” Nữ giúp việc coi như là người làm của nhà họ Hoắc, biết rõ câu hỏi của Diệp Linh Ngân nhất định có liên quan đến Hoắc Cẩn Hành.

“Cô Phó….” Diệp Linh Ngân ghi nhớ chuyện này.

Hai nữ giúp việc một trước một sau rời đi, người trẻ hơn đến gần bên cạnh người lớn tuổi, tò mò hỏi: “Chị Anh, cô Diệp này rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà lại làm cho cậu chủ Hoắc lạnh lùng của chúng ta chiếu cố chu đáo như vậy.”

“Cô Diệp chính là ân nhân cứu mạng của cậu chủ mà.”

“Hả? Em nghe nói cô Diệp là cậu chủ đưa về mà?”

“Em mới đến năm nay, có nhiều chuyện chưa rõ.”

Hai người nói thầm, giọng dần dần nhỏ theo.

Trong phòng tắm, cô gái cởi quần áo chậm rãi bước vào bồn tắm nước nóng nổi bọt, bọt xà phòng trắng tinh dần dần che giấu cơ thể. Đưa bàn tay trắng nõn lên vai nhẹ nhàng xoa, nước ấm tràn qua xương quai xanh, khi hơi ngẩng lên, con bướm màu lam trên lưng càng thêm xinh đẹp.

Đêm khuya mùa đông giống vực sâu không đáy, liếc mắt một cái không thấy tận cùng.

Hoắc Cẩn Hành bị ngăn lại giữa đường, Hoắc phu nhân đợi hồi lâu mới thở ra một hơi thật sâu: “Hôm nay bà nội con tức giận không nhẹ.”

“Con nói rồi, đừng tự ý quyết định.” Vẻ mặt người đàn ông trầm tĩnh, môi mỏng mím một đường thẳng.

“Cẩn Hành, bất kể là mẹ hay bà nội con, chúng ta đều chưa từng có ý xấu, chỉ là muốn thay con chia sẻ nhiều hơn.” Khuôn mặt Hoắc phu nhân đầy vẻ u sầu, không rõ vì sao con trai lúc nào cũng muốn xuyên tạc ý tốt của họ.

“Không cần.” Anh hoàn toàn không cần thêm loại chia sẻ phiền toái này.

Thái độ lạnh lùng của Hoắc Cẩn Hành làm cho Hoắc phu nhân bị dồn về chân tường, phải nói chuyện cẩn thận trước mặt con trai, điều này làm cho Hoắc phu nhân có chút đau lòng: “Mẹ là người sinh con nuôi con lớn, tại sao con nhất định phải lạnh nhạt với người nhà mình như thế?”

Hoắc Cẩn Hành nhìn lại, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước lạnh lẽo, lạnh đến không có một chút tia ấm nào.

Phu nhân Hoắc không muốn thừa nhận bản thân bị ánh mắt của con trai làm cho hoảng sợ, muộn màng nhận ra hỏi như vậy, trong lòng bà đều trống rỗng.

Hoắc Cẩn Hành cũng không phải tính cách lạnh lùng, trở thành dáng vẻ bây giờ không thể tách rời đến hoàn cảnh trưởng thành, mà người làm mẹ này, chưa từng làm tròn bổn phận một lần.

Bà không khỏi van xin: “Cẩn Hành, mẹ không phải cố ý đâu, chuyện này đều đã qua lâu như vậy, có thể….có thể quên hết nó hay không?”

“Có thể.” Hoắc Cẩn Hành đáp lại 2 chữ không chút do dự.

Nụ cười vừa mới hiện lên mặt Hoắc phu nhân, lại nghe được nửa câu sau của anh: “Trừ khi từ nay về sau mẹ không hề tới thăm người đó nữa.”

Hoắc Cẩn Hành không muốn gọi tên người đó, là anh trai ruột của anh Hoắc Thẩm Dục.

Hoắc Thẩm Dục thông minh từ nhỏ, được nhà họ Hoắc bồi dưỡng thành người thừa kế, tất cả tính toán tâm tư của cha mẹ đều đặt trên người anh ta. Nhưng khi Hoắc Thẩm Dục lên mười tuổi, đột nhiên bị chẩn đoán mắc một loại bệnh hiếm thấy, tứ chi anh ta bắt đầu không thể khống chế, thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, sau đó lại bước không vững, chỉ có thể dựa vào xe lăn.

Bất đắc dĩ nhà họ Hoắc chuẩn bị hai tay, một bên tăng nhanh tốc độ bồi dưỡng Hoắc Cẩn Hành, một bên lại không nỡ vứt bỏ đứa con trai từng là thiên tài. Cuộc sống trưởng thành của Hoắc Cẩn Hành buồn tẻ thiếu mất cha mẹ làm bạn, thế nên quan hệ huyết thống trở nên xa cách, làm việc cũng càng ra vẻ lạnh lùng.

Sau sự cố đó, anh em nhà họ Hoắc hoàn toàn sụp đổ, Hoắc Cẩn Hành cũng xa người thân.

Mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, Hoắc phu nhân đều cảm thấy đau đớn trong lòng: “Anh trai con nó chỉ là nhất thời hồ đồ, không phải cố ý tổn thương con.”

Hoắc Cẩn Hành cười lạnh: “Có lẽ con đã quên, nếu như không nghe lời, chỉ sợ sớm đã không có cơ hội đứng ở đây.”

Tết m lịch năm đó, cả nhà sum họp, trong thời gian Hoắc Thẩm Dục bị bệnh tra tấn đã lấy súng chỉ vào em trai ruột, ai cũng đều không biết anh ta lòng lang dạ sói.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, là Diệp Linh Ngân đỡ một mạng thay Hoắc Cẩn Hành.

Một trận tranh giành kinh tâm động phách chấm dứt với sự thất bại của Hoắc Thẩm Dục, Hoắc phu nhân làm mẹ cuối cùng không buông bỏ, đề nghị đứa con trai thu tay lại, cuối cùng Hoắc Thẩm Dục được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần và đưa vào bệnh viện, chỉ là nhà họ Hoắc không còn người này nữa.

Trước đây bởi vì nhiều nguyên nhân, Hoắc phu nhân trong lòng rất quý đứa con này, mà cũng không lấy thân phận trưởng bối ép anh ta.

Huống chi, Hoắc Cẩn Hành bây giờ đã không phải đứa nhỏ cần quan tâm đến.

Cuộc nói chuyện của hai mẹ con kết thúc không vui, Hoắc phu nhân trở lại phòng với tâm trạng suy sụp, một lúc lâu mới bấm máy gọi một cuộc gọi không có chú thích.

Điện thoại được kết nối, bên trong truyền đến một giọng nam khàn khàn: “Mẹ à, lúc nào con mới có thể quay về nhà họ Hoắc.”

“À.” Nhớ tới thái độ của Hoắc Cẩn Hành, Hoắc phu nhân âm thầm thở dài, trấn an nói: “Lại đợi thêm tí nhé, em trai con vẫn chưa tha thứ.”

Ngày kế tiếp, sáng sớm Tiểu Ngư lái xe đến nhà họ Hoắc đón người đến đoàn phim.

Hôm nay là giao thừa, đạo diễn hào phóng cho mỗi người trong tổ đều một bao bì lì xì, không nhiều lắm, nói lời trong lòng: “Mọi người điều chỉnh trạng thái cho tốt, tranh thủ hôm nay kết thúc công việc sớm một chút, buổi tối trở về thêm bữa cơm.”

“Được! Cố lên!” Thế là người trong đoàn phim phấn khích, từ sáng sớm đến tối muộn xốc lại tinh thần một trăm phần trăm.

Hôm nay Diệp Linh Ngân phải quay hai cảnh, một là đoạn lúc trước thử vai với Từ Chu Dương, cuối cùng tiểu yêu nữa cũng hiểu được tâm ý của bản thân, lúc này đã quá muộn.

Một cảnh diễn khác là thân phận hoa khôi của Thư Tình bại lộ, thời khắc nguy cấp cầu cứu nam chính. Nam chính nhớ đến tình cũ, nữ chính lương thiện xúc động cảm thông, hết lần này đến lần khác tiểu yêu nữ không ăn cô, giơ roi lên người hoa khôi, hỏi cô tại sao lại phá hỏng toan tính.

Cảnh này là muốn roi da trong tay Diệp Linh Ngân dừng trên người hoa khôi, phản ứng lo lắng và hiệu quả đến mức chân thật nhất, đạo diễn Giang cũng không muốn dùng thế thân: “Đến lúc đó cô ấy quỳ gối chỗ này, roi da trong tay cô vung qua từ góc này.”

Vì để giảm bớt nguy hiểm, đạo diễn Giang cho roi của cô cuối cùng rơi trên mặt đất, lúc này Thư Tình chủ động đưa ra ý: “Roi này nên dừng trên người tôi.”

Theo tính cách ra tay tàn nhẫn và không kiêng nể của tiểu yêu nữ, một khi động thủ, đương nhiên không thể chỉ phô trương thanh thế.

“Cây roi này là được làm bằng chất liệu đặc biệt, chỉ cần khống chế lực tốt sẽ không xảy ra chuyện.” Diễn viên quay cảnh này đều sẽ sợ mình bị thương, Thư Tình vì hiệu quả mà không ngại dùng thân thử nguy hiểm, đạo diễn xem trọng chị ta vài phần.

Trước khi bắt đầu quay, Diệp Linh Ngân đã từng thử qua đồ vật khác vài lần, nhưng mà đối với người thật vẫn có chút không dám xuống tay: “Chị Thư Tình.”

Hoa khôi trong kịch bản vì chạy thoát thân, quần áo và tóc đều trở nên lộn xộn, chị ta quỳ trên mặt đất cầu cứu, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.

Trên thực tế, bất kể người trước mặt là ai, phải vung roi qua, cũng đều lo lắng đối phương bị thương.

Diệp Linh Ngân vung roi hai lần đều không trúng, ngược lại là Thư Tình kiên trì, nhất thiết phải quay được: “Không có sao, lại lần nữa đi.”

“Tiểu Diệp, cô yên tâm đánh đi, tôi không trách cô đâu.” Thư Tình không ngừng xây dựng tâm lý cho cô.

Thư Tình nói lời này, Diệp Linh Ngân lại do dự cũng xấu hổ vì bản thân mà chậm trễ việc quay phim, cô hít một hơi sâu, điều chỉnh trạng thái một lần nữa, vung roi da về phía người.

Cơ thể Thư Tình nghiêng đổ, một màn phản ứng chân thật kia, đạo diễn Giang xem đều nói tốt.

Ngược lại Diệp Linh Ngân đánh người, lúc thoát vai tay đều run rẩy.

Cảnh này đã xong, Thư Tình cởi bộ quần áo hoa khôi, bởi vì lúc sau không còn hình ảnh nào của bộ quần áo kia nữa. Chị ta chải đầu đơn giản, bưng một ly nước tiến về phía trước Diệp Linh Ngân, cười ôn hòa, đưa ly nước qua: “Cô vẫn ổn chứ?”

“Cảm ơn.” Diệp Linh Ngân đón lấy cái ly, hai tay đang cầm, phản ứng không phải rất tự nhiên.

Thư Tình mặc quần áo bông kéo sợi ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêng đầu hỏi: “Nhớ tới chuyện lúc trước sao?”

“……” Ngón tay của Diệp Linh Ngân run lên.

Thời điểm bị nhốt ở thị trấn nhỏ, những người đó không dùng roi đánh các cô, mà là cây trúc, những cây trúc là dấu vết rơi trên người, cũ đi mới đến, trên người luôn có hơn hai vết thương.

“Tôi cho rằng cô sớm đã quên những chuyện này, không ngờ cô với tôi giống nhau, vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy.” Nói đến một nửa, Thư Tình thở thật sâu, trên mặt hiện lên một nụ cười tự giễu: “Dù sao cũng là đau đớn tự mình trải qua, cho dù bây giờ đã có cuộc sống khác nhau, vẫn không thể xóa phần ký ức đó.”

“Tôi đã quên rồi.” Diệp Linh Ngân đột nhiên cắt ngang.

Thư Tình sửng sốt, biểu tình trở nên hơi không tự nhiên: “Ngại quá, là tôi lỡ lời, chẳng qua những lời này tôi không dám nói với người khác, chỉ có cô mới có thể hiểu.”

“Tôi không hiểu.” Lúc Diệp Linh Ngân lạnh lùng cũng rất đáng sợ, “Chị Thư Tình, tôi không thích nghe chuyện cũ, sau này không cần cố ý giảng cho tôi nghe.”

Thư Tình xiết chặt ngón tay, không nói nửa lời.

Tình trạng kéo dài tại đây, Diệp Linh Ngân tiếp tục hoàn thành việc quay phim cùng với Từ Chu Dương và Mục Thành Tuyết, chờ kết thúc công việc.

Đêm nay mọi người đều vội vàng trở về nhà đón giao thừa, Từ Chu Dương đổi thành quần áo bình thường đi đến chào hỏi: “Tiểu Diệp, vẫn còn chưa đi à?”

“Đang đợi xe.”

“Cô muốn đi đâu, tôi có thể tiễn cô một đoạn.”

“Không cần, cảm ơn.” Quen biết lâu mới biết được, người trong đoàn phim có tính cách lạnh lùng như vậy hình như là Diệp Linh Ngân, luôn khách khí như vậy, cách xa với những người khác.

“Chúng ta diễn ở đoàn phim đã hai tháng, coi như là bạn bè đi, không cần khách khí như vậy.” Từ Chu Dương ra vẻ thản nhiên.

“Nên mà.” Cô cười yếu ớt đáp lại, ngay cả biểu cảm cũng giới hạn ở việc tôn trọng lễ phép với tiền bối.

Ánh mắt của Từ Chu Dương đảo trên người cô, vẫn là không nhịn được mở miệng: “Tết m lịch năm nay có kế hoạch gì không?”

“Dạ?” Diệp Linh Ngân nhìn qua.

“Thật xin lỗi, không phải muốn nghe lịch trình của cô.” Từ Chu Dương cảm thán: “Bởi vì công việc đã nhiều năm không đón năm mới ở nhà, có hơi hâm mộ mọi người.”

Từ Chu Dương cách nhà quá xa, trở về rất bất tiện, mà Diệp Linh Ngân là người Cảng Thành, tan làm là có thể về nhà đoàn viên.

Diệp Linh Ngân chọn hai câu dễ nghe an ủi, nghe được Tiểu Ngư gọi, nói với anh ta “Chúc thầy Từ giao thừa vui vẻ” rồi đi.

Từ Chu Dương chưa rời đi ngay, nghe được loáng thoáng cuộc đối thoại của cô và Tiểu Ngư, nói là buổi tối muốn tham gia hội chùa.

Từ Chu Dương bỗng nhiên nhớ tới lời bàn trên mạng, nói Diệp Linh Ngân thích kinh Phật, có lẽ cũng thờ phụng những thứ này?

Hàng năm Cảnh Thành đều sẽ tổ chức hội chùa, thời kỳ Tết m lịch càng thêm long trọng. Trên đường nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, du khách đông đảo, vào ban đêm, đèn lồng đỏ rực chiếu sáng khắp không trung.

Hương chùa đang cháy, Diệp Linh Ngân mang toàn bộ kinh Phật chép vào ngày thường lên, mang vào chùa cầu phúc. Bởi vì hàng năm Hoắc Cẩn Hanh đều sẽ quyên tặng nơi đây một lượng lớn tiền nhang đèn, chủ trì chùa này đã quen biết bọn họ, sắp xếp người vào phòng nghe kinh thiền.

Diệp Linh Ngân quỳ gối cầu nguyện trước Phật, người đàn ông bên cạnh còn nghiêm túc hơn cô.

“Năm nay anh lại ước nguyện vọng gì thế?”

“Nói ra sẽ không linh nghiệm.”

Mỗi năm cô đều hỏi, cho tới bây giờ Hoắc Cẩn Hành cũng không nói cho cô.

Hoắc Cẩn Hành tôn trọng khoa học, cũng tin vào Phật, một bên đầu tư một lượng tiền vốn lớn duy trì sáng tạo khoa học kĩ thuật, một bên quyên tặng tiền nhang đèn đến trước Phật cầu nguyện, đã từng có doanh nhân làm theo, cho dù không có tiền vốn của Hoắc Cẩn Hành, hắn cũng không chân thành như vậy.

Hai người ở trong phòng một lúc lâu, Diệp Linh Ngân bắt đầu hướng đến bầu không khí náo nhiệt ở bên ngoài, cô lấy khẩu trang trong túi mang vào, quay đầu lại nhìn Hoắc Cẩn Hành, lại lấy ra một cái, đưa vòng qua tai anh: “Anh cũng phải mang.”

Đẹp trai như vậy, đi đâu cũng gây chú ý.

Thật muốn đem người giấu đi.

Hoắc Cẩn Hành xoay người phối hợp, cho cô điều chỉnh vị trí, sau đó từ trong quần áo mình lấy ra một đôi găng tay màu trắng, dặn cô mang vào.

Găng tay mang không bao lâu đã nóng lên, lúc đi đường, Diệp Linh Ngân len lén gỡ xuống, bàn tay nhỏ bé không che chắn lộ ra ngoài, gió lạnh thổi mất nhiệt độ còn sót lại.

Hoắc Cẩn Hành bước bước cạnh bên cô.

Diệp Linh Ngân vươn tay thăm dò, vài lần sắp chạm vào, lại rụt về.

Nếu là thường ngày cô sẽ trực tiếp ôm lấy, sau sự việc lúc sinh nhật, Hoắc Cẩn Hành tránh né tiếp xúc thân thể,cô lo lắng mình đã làm quá mức sẽ dọa người chạy mất, bây giờ chỉ có thể kiềm chế.

May mà cô mang khẩu trang, không nhìn thấy nét mặt, không ai phát hiện vẻ không tự nhiên của cô.

Có rất nhiều quầy hàng ở dưới cổng đá chính, phần lớn là dụng cụ liên quan đến cầu phúc, Diệp Linh Ngân đi qua bị ngăn lại. Bán tiên trong bộ đồ đạo sĩ ăn nói lanh lợi: “Ta không giống với những lá bùa bình an này, đầu này, là hôn nhân.”

Nghe tới đây Diệp Linh Ngân hứng thú.

Bán tiên nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ, nói đồ vật này tự phát sáng sẽ có may mắn, đặt dưới gối đầu có thể khóa chặt nhân duyên. Những thuật ngữ chuyên môn phức tạp đó, thực ra chính là trong bao lì xì màu đỏ có một hạt đậu đỏ.

Thứ này không quý, phần lớn người nghe xong lời hay đều muốn thỉnh điềm tốt, Diệp Linh Ngân cũng không ngoại lệ, không nói hai lời thì đã mua.

“Lời này mà em cũng tin.” Giọng nói của Hoắc Cẩn Hành nghiêm túc, như là lo lắng cô bị lừa, nhưng lại không ngăn cản.

Cô hừ một tiếng làm nũng: “Em thích anh ta nói chuyện dễ nghe không được sao?”

Tiểu thương bán tiên đặc biệt thông minh, vội vàng thêm vài câu: “Đậu đỏ gửi tương tư, thí chủ sẽ toại nguyện mong muốn.”

Chuyện số phận không thể nói chính xác, Diệp Linh Ngân nghe xong vui vẻ bỏ đồ vào trong túi, giấu đi.

Lúc này di động vang lên, Diệp Linh Ngân tiện thể lấy ra, là Đoạn Văn.

“Là người đại diện của em.” Cô nói với Hoắc Cẩn Hành, đi về hướng yên tĩnh, vừa đi vừa nghe tiếp.

Trong điện thoại Đoạn Văn nhắc tới lễ hội, Diệp Linh Ngân cũng tặng một câu chúc: “Giao thừa vui vẻ.”

“À đúng rồi, rất lâu rồi em chưa cập nhật Weibo, fans đều đợi lâu rồi, hôm nay nghỉ lễ, nếu không thì em phát một cái chúc mọi người ngày lễ vui vẻ.” Đoạn Văn năm nay khó có được thời gian về thăm ông bà, lúc này đang ngồi trong phòng ăn bữa cơm đoàn viên với gia đình, lúc lướt weibo thì nhìn thấy weibo của Diệp Linh Ngân, phát hiện fans đang gào khóc đòi ăn, người đại diện lương thiện chạy nhanh đến để cầu phúc thay fans.

“Được rồi, em biết rồi.” Diệp Linh Ngân đồng ý.

Cá nhân cô không thực sự chú ý đến số liệu này, nhưng công việc kinh doanh nào đó vẫn là rất cần thiết.

Sợ bản thân quên mất, Diệp Linh Ngân trực tiếp lấy cảnh gần đó, nhắm vào vị trí có nguồn sáng thích hợp, quay lại báo cho Hoắc Cẩn Hành: “Anh à, em muốn đi qua kia chụp hai bức ảnh, anh đợi em một chút nhé.”

“Đi thôi.” Hoắc Cẩn Hành đi cùng cô, tránh được ống kính phía sau.

Diệp Linh Ngân đứng bên cạnh đèn lồng điều chỉnh máy ảnh hướng về phía mình, thừa dịp không ai chú ý bên này, nhanh chóng gỡ khẩu trang đổi một góc quay chụp một tấm.

Hôm nay cô mặc một bộ màu đỏ, cổ áo thắt dán một vòng lông trắng ấm áp, đứng duới ngọn đèn, sắc màu ấm áp của đèn chiếu lên khuôn mặt đỏ au, có vẻ đáng yêu.

Trước mắt Hoắc Cẩn Hành những thứ đó giống như bức tranh.

Cô hỏi anh lúc trước tại sao mang cô về nhà, có lẽ là bởi vì……

Lần đầu tiên khi gặp cô, rõ ràng sợ hãi muốn chết, vẫn gắt gao kiên định nắm chặt tay anh

Lần thứ hai cô nói không muốn đi cô nhi viện, đứng trước cửa nhà anh đáng thương như vậy, nhỏ bé, cần chiếu cố.

Sau này đem người về tổ ấm nuôi nấng, mềm mại lùi vào lồng ngực anh, ỷ lại toàn bộ thể xác và tinh thần.

Nhìn thấy Diệp Linh Ngân thu hồi di động, Hoắc Cẩn Hành đang chuẩn bị tiến đến, bỗng nhiên có một người bên cạnh bước ra, lập tức đến bên người Diệp Linh Ngân.

Từ Chu Dương mang khẩu trang đi đến trước mặt Diệp Linh Ngân, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng: “Tiểu Diệp, thực sự là cô à.”

“Thầy Từ.” Diệp Linh Ngân cũng có chút kinh ngạc, cho dù là đi dạo lễ hội, một chỗ lớn như vậy, có thể gặp được thật sự không dễ dàng.

Từ Chu Dương không muốn bỏ qua niềm vui bất ngờ này, định mời cô cùng nhau đi dạo, Diệp Linh Ngân đang chuẩn bị giải thích, một bàn tay to đặt lên sau vai.

“Ngân Ngân”

“Phải đi rồi.”

Giọng nói quen thuộc dừng ở bên tai, Diệp Linh Ngân lập tức rung chuông báo động.

Không xong rồi! Từ Chu Dương mang khẩu trang, Hoắc Cẩn Hành chắc chắn không biết anh ta là ai, cho nên mới tực tiếp đi đến

“Khụ khụ” Cô không nghĩ đến việc quan hệ của cô với Hoắc Cẩn Hành bị bại lộ trong vòng, vì thế nhanh chóng đẩy anh ra phía sau: “Anh à anh đợi thêm xíu nữa nha, em nói vài câu với bạn.”

Từ Chu Dương cũng rất nghi hoặc, người đàn ông xuất hiện bên cạnh Diệp Linh Ngân là ai?

Thân hình và khuôn mặt này, sao lại cảm giác đã gặp qua?

“Thầy Từ, hôm nay tôi đến với người nhà của tôi, vừa định về nhà.” Đây là khéo léo từ chối lời mời cùng nhau đi dạo của anh ta, “Chúc anh đi chơi vui vẻ”

Nói đến nước này, Từ Chu Dương cũng không ép buộc, dịu dàng nói: “Giao thừa vui vẻ.”

Diệp Linh Ngân vội vàng gật đầu, không chú ý người đàn ông phía sau khí tức thay đổi, ánh mắt sắc bén dừng ở trên người Từ Chu Dương.

Nếu có thể hóa thành thực thể, Từ Chu Dương có lẽ đã bị vạn tiễn xuyên tâm.

“Anh, chúng ta đi thôi.” Diệp Linh Ngân trở lại bên cạnh anh, chỉ muốn che lại áo gile lái xe chạy nhanh.

Thời khắc mấu chốt, Hoắc Cẩn Hành vẫn đứng bất động tại chỗ.

Diệp Linh Ngân tò mò quay đầu lại, cánh tay bị anh giữ chặt, bất đắc dĩ dừng bước.

Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, Hoắc Cẩn Hành quay sang cô, ánh mắt sâu thẳm phản chiếu dáng vẻ của cô.

Ngón tay của Hoắc Cẩn Hành trượt từ vai xuống quần áo, Diệp Linh Ngân ngưng thở.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Linh Ngân và khiếp sợ của Từ Chu Dương, người đàn ông hơi nghiêng người về phía trước, xoay ngón tay quanh móc kéo của cái áo khoác ngoài cùng.

“Sao lại không cài kỹ vậy.” Ngữ điệu của anh vô cùng thân thiết, động tác nhẹ nhàng giúp cô cài móc kéo một lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi