Trans: Jindo87
Beta: Nguyệt Nguyệt
Cả hai đội cùng nhau xông lên, chỉ nhìn thấy Triệu Kha Dục đang bị treo trên cây, lắc lư lăn vòng trong lưới.
“Tiểu Diệp đâu?”
Mọi người đứng đó nhìn quanh, bốn phương tám hướng không thấy Diệp Linh Ngân đâu cả.
Triệu Kha Dục loay hoay dùng tay kéo kéo tấm lưới, tìm cách đi xuống. Mọi người cùng nhau tìm kiếm cuối cùng tìm ra cơ chế điều khiển, cuối cùng tấm lưới cũng từ từ hạ xuống, Triệu Kha Dục ngồi trên thở phào nhẹ nhõm.
“Không biết nữa, tôi vừa mới chạy tới đây liền dính bẫy bị túm lên trên kia luôn” Đột nhiên mắc bẫy làm anh ta giật mình sợ hãi, hơn nữa còn bị cuộn tròn trong tấm lưới nên không có cách nào quan sát người bên cạnh, vì thế hoàn toàn không biết Diệp Linh Ngân bị làm sao.
Triệu Kha Dục mắc bẫy, Diệp Linh Ngân mất tích chắc chắn là chiêu trò do tổ tiết mục thiết kế ra.
“Làm thế nào bây giờ?”
“Tiểu Diệp chắc là bị bắt đi rồi, chúng tôi đã đi tìm xung quanh một vòng, không có đường nào khác, bây giờ chỉ có thể tiến về phía trước”
Cả bốn người cùng vây quanh Triệu Kha Dục,nghiêm túc bàn luận kế hoạch tiếp theo: “Xem ra khu rừng rậm này nguy hiểm hơn chúng ta nghĩ, hoặc là ba con đường vòng vèo này mục đích để tách chúng ta ra, tôi đề nghị chúng ta nên đi cùng nhau, nếu có chuyện gì xảy ra chúng ta có thể giúp đỡ hỗ trợ nhau được”
Mọi người đều đồng ý với ý kiến này.
“Từ bây giờ chúng ta phải đề cao cảnh giác” Trì Khuynh chủ động nhặt cuộn giấy Triệu Kha Dục làm rơi trên đất lên kiểm tra, sau đó chỉ về một hướng: “Tôi sẽ dẫn đường”
Trần Ninh Viễn và Sầm Ty Ty cùng đi theo Trì Khuynh, Lê Hạo Vũ đi sau cùng.
Triệu Kha Dục nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, nhưng khi mọi người bắt đầu đi anh ta mới phát hiện ra mình vẫn đang mắc kẹt trong tấm lưới chưa thoát ra được.
“Chờ một chút, mọi người giúp tôi ra ngoài đã!”
Triệu Kha Dục khổ sở giãy dụa bên trong tấm lưới, vươn tay cầu cứu: “Cứu tôi với…”
“Hãy cứu lấy đứa bé này”
Ngay khi anh ta hét lên, hiệu ứng truyện tranh đáng yêu lại xuất hiện.
Lê Hạo Vũ quay lại giúp anh ta thoát khỏi tấm lưới: “Anh à, anh cũng không còn trẻ nữa, đừng làm nũng nữa”
Triệu Kha Dục tự tay gỡ tấm lưới đang mắc trên người ra.
Cứu người thì cứu người đi, tại sao lại nhắc đến tuổi tác của anh ta chứ!
Vào lúc này, Diệp Linh Ngân với hành lý trên lưng đang bắt đầu hành trình khám phá trên một con đường khác.
Việc Triệu Kha Dục bị mắc bẫy, thực ra Diệp Linh Ngân đã sớm nghĩ tới.
Chính xác cô biết đồng đội sẽ gặp phải bẫy, nhưng không biết là người nào sẽ mắc bẫy, vì thế khi Lê Hạo Vũ và Triệu Kha Dục bàn bạc trao đổi với nhau cô đều không nói gì, như vậy sau này ai trúng bẫy thì cũng là họ tự lựa chọn, không liên quan đến cô.
Việc này phải bắt đầu tính từ mấy tiếng trước khi quay chương trình.
Trước khi chương trình ghi hình, mọi người đều được phát một quyển sổ tay hướng dẫn, bên trong có ghi rõ luật chơi của trò chơi chương trình này. Trang cuối cùng trong quyển sổ tay của cô được đánh dấu bằng dòng chữ màu đỏ, nội dung là nhiệm vụ phụ của cô khi tham gia chương trình, cô cần tách khỏi đồng đội của mình, một mình đi giải cứu vị khách mời bí mật đang bị giam giữ.
Đó là thợ săn mang số hiệu 0527.
Nếu như giải cứu thành công, vị khách mời bí mật sẽ là trợ thủ đắc lực cho cả đội, ngược lại, cuộc săn tìm kho báu của 6 người sẽ gặp nhiều khó khăn vất vả hơn. Vì thế, khi Triệu Kha Dục bị mắc bẫy, cô không cứu người mà tranh thủ mọi người không chú ý lén đi một con đường khác.
Trò chơi bắt đầu lúc 5 giờ 30 phút chiều, mặt trời dần lặn, càng vào sâu trong rừng rậm, ánh sáng càng yếu ớt, xung quanh một mảng âm u. Ở đây không có đường đi cụ thể, vì thế, nếu như không vì thực hiện nhiệm vụ đặc biệt, cô chắc chắn sẽ không đến đây.
Cô đi bộ khoảng vài trăm mét thì nhìn thấy một túp lều nhỏ ẩn hiện trước mặt, vì thế Diệp Linh Ngân rảo bước nhanh chân đi đến trước cửa nhà.
Cửa nhà khóa chặt, cô đi một vòng quanh ngôi nhà xem xét, đến cửa sổ cũng không có, chẳng còn cách nào, chỉ có thể tìm cách mở khóa ở cửa vào.
Khóa cửa cần phải dùng chìa mới có thể mở, bên dưới sàn có một hộp kim loại, bên trên có ghi các kí hiệu “Trên – Dưới- Trái – Phải”, cần phải ấn vào các kí hiệu đúng theo trình tự mới có thể mở ra.
Tuy chỉ có 4 nút, nhưng không có quy định mỗi nút chỉ ấn một lần, vì thế cần phải tìm được quy luật chính xác.
Tuy căn phòng không có cửa sổ, nhưng trên bốn bức tường ở bốn phía đều treo các đạo cụ đầu sói giống hệt nhau.
Diệp Linh Ngân đếm một vòng, tổng cộng có 6 cái.
“6 cái đầu sói…” Diệp Linh Ngân chống cằm trầm ngâm suy nghĩ, vì tổ chương trình đặc biệt làm đạo cụ động vật để treo xung quanh nên chắc chắn phải có ý nghĩa riêng.
Nhưng 6 cái đầu sói giống nhau tượng trưng cho điều gì?
Diệp Linh Ngân đứng ở điểm giao giữa hai bức tường, nhìn không chớp mắt, đột nhiên mắt mở lớn như nghĩ ra điều gì.
Nhìn chằm chằm đầu sói trước mặt, Diệp Linh Ngân nhanh chóng chạy một vòng quanh nhà rồi ngồi xổm xuống trước hộp kim loại, ngón tay chỉ vào bốn mũi tên “Trên Dưới Trái Phải” và cố gắng ấn thử, nhưng không có tác dụng.
“Không đúng” Diệp Linh Ngân lầm bầm phân tích: “Đầu sói tuy là giống nhau, nhưng hướng nhìn của đôi mắt không giống, nếu như lấy vị trí đang đứng hiện tại làm đường ranh giới, tính theo chiều kim đồng hồ sẽ là: “Trái trên, phải dưới, trên phải, ngược lại sẽ là…”
Lúc nãy cô đã ấn theo chiều kim đồng hồ nhưng không được, lần này cô ấn theo ngược chiều kim đồng hồ: “Phải trên, dưới phải, trên trái”, sau khi ấn xong hộp kim loại liền mở ra, bên trong có một cái chìa khóa và một tai nghe bluetooth màu trắng.
Diệp Linh Ngân lấy chìa khóa tra vào ổ khóa, theo thói quen xoay sang phải, chỉ thấy cạch một tiếng, ổ khóa mở ra.
Diệp Linh Ngân cảnh giác đứng ở bên cửa, dùng một tay đẩy cửa ra, lại thò đầu vào xem xét chắc chắn không có cơ quan cạm bẫy nào mới đứng trước cửa.
Cô đứng im ở cửa, thỉnh thoảng lại nhìn xa xăm, dường như đang chờ đợi cái gì.
Đáng tiếc là con đường lúc nãy cô đi một mạch tới đây vẫn như cũ không có bóng dáng một ai.
Các thành viên trong tổ chương trình đang ẩn nấp sau hậu trường thắc mắc: “Sao cô ấy không đi vào?”
Đạo diễn dường như hiểu ra mục đích của Diệp Linh Ngân: “Nhanh đưa cô ấy chỉ thị của trò chơi, đừng lãng phí thời gian”
Thế là Diệp Linh Ngân nghe thấy giọng nhắc nhở trong tai nghe: “Chìa khóa đã được sử dụng đúng cách, tiến độ giải cứu vị khách bí ẩn hiện nay là 50%, xin mời người chơi tiếp tục thực hiện thử thách, không được dừng tại đây”
Như vậy cô đã dùng chìa khóa đúng cách, nhưng có vẻ hệ thống không cho phép cô ở lại đây đợi đồng đội, chắc là cô sẽ phải một mình thực hiện nhiệm vụ giải cứu vị khách mời bí ẩn này rồi.
Diệp Linh Ngân ngẩng đầu nhìn gian nhà đơn sơ, hít sâu một hơi, chậm rãi bước vào.
Trong phòng xung quanh hầu như không có đồ vật gì, cũng nhìn không ra cái gì đặc biệt, nhưng khi cô thả lỏng cảnh giác một chút thì cơ thể đột nhiên run rẩy.
Sàn nhà dưới chân cô đột nhiên hạ xuống, Diệp Linh Ngân chỉ có thể ngồi trên mặt đất, sau đó trượt vào đường hầm, trong hầm tối đen, cô dựa vào chút ánh sáng le lói từ trên cao để quan sát xung quanh.
Trong hoàn cảnh nguy hiểm kịch tính, Diệp Linh Ngân nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhiệm vụ từ trên trời rơi xuống, làm dân thường cũng …”
“Khụ Khụ” Bên tai chợt vang lên tiếng ho khan, Diệp Linh Ngân vô thức nắm chặt quai balo sau lưng, cảnh giác hỏi: “Ai? Ai ở bên đó?”
“Cuối cùng cũng có người đến rồi” Một bóng dáng mơ hồ hiện lên trong bóng tối.
Diệp Linh Ngân giật mình.
Giọng nói này!
Dường như là giọng nói của người thân nhất với cô.
Nhưng ngay sau đó Diệp Linh Ngân loại bỏ ngay suy nghĩ này, Hoắc Cẩn Hành làm sao có thời gian để tham gia chương trình tạp kĩ, chắc là giọng của máy tính hoặc giọng của vị khách mời nào đó giống giọng anh thôi.
Diệp Linh Ngân nhanh chóng gạt suy nghĩ sang một bên, gặng hỏi: “Ai vậy?”
Đối phương trả lời: “Thợ săn kho báu”
“Bạn chính là người mất tích trong cuộc săn kho báu lần trước mà đồng đội của bạn không tìm thấy?”
“… Đúng vậy” Đúng là kịch bản của chương trình viết như vậy.
“Làm sao tôi có thể tin bạn đang nói thật?” rút kinh nghiệm từ chương trình đầu tiên tham gia, Diệp Linh Ngân nghi ngờ hỏi.
Nếu như đối phương chỉ là máy tính và đang lừa cô thì làm thế nào bây giờ?
Ánh sáng ở đây rất tối, vì thế cô không thể nhìn rõ hình dáng của người đứng trước mặt, ngược lại, cô đang mặc bộ đồng phục huỳnh quang do tổ chương trình phát nên có phần chói sáng, người đó từ từ chậm rãi đi về phía cô.
Khoảng cách ngày càng thu hẹp lại, Diệp Linh Ngân càng ngày càng thấy giống người đó, nhưng lí trí lại nói với cô điều đó là không thể, nhưng giọng nói của anh, hơi thở của anh…
Đúng lúc này có một tiếng nổ vang từ bên trên truyền xuống, Diệp Linh Ngân theo bản năng ôm đầu, người đàn ông đối diện phản ứng rất nhanh đưa tay ra và ôm chặt lấy cô trong lòng.
Là anh ấy!
Diệp Linh Ngân nhận ra anh ngay lập tức, trong đầu chỉ là một mảng hỗn độn: “Anh…”
“Số hiệu của anh” Giọng người đàn ông trầm xuống, dường như cố ý nhấn mạnh bên tai cô: “Số của anh là 0527”
Trong kịch bản của chương trình, số hiệu của người mất tích bí ẩn đúng là 0527, nhưng hôm nay Diệp Linh Ngân kinh ngạc nhất chính Hoắc Cẩn Hành sao lại ở đây?
Diệp Linh Ngân ổn định cảm xúc, bắt đầu hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Hoắc Cẩn Hành trả lời giống như trong kịch bản đã viết: “Trong hành trình đi tìm kho báu tôi bị một kẻ lạ mặt tấn công, sau đó tôi bị tách khỏi đồng đội của mình và vô tình rơi vào một địa đạo dưới đất nên trốn thoát”
“Vậy bây giờ chúng ta đi ra kiểu gì bây giờ?” Diệp Linh Ngân ngẩng đầu nhìn lên lối vào lúc trước cô trượt xuống, bây giờ đã bị đóng kín.
Giọng anh âm vang trong đường hầm an tĩnh: “Chỉ có một mình em cũng dám đi đến đây?”
“Em đã gửi tin nhắn cho đồng đội rồi” Biết được thói quen của tổ tiết mục, cô cũng rất cẩn thận suy nghĩ từng trường hợp có thể xảy ra.
Hệ thống yêu cầu cô phải một mình hoàn thành nhiệm vụ phụ, nhưng trước khi tách khỏi đồng đội, cô đã lén gửi tin nhắn cho Trì Khuynh và Lê Hạo Vũ, hai người này một người thông minh, một người dũng cảm, dù không biết nhiệm vụ của cô là gì, nhưng hai người này chắc sẽ tìm được đến đây.
Cô lúc đầu vốn dĩ định đợi hai người bọn họ tới mới đi tiếp, nhưng không ngờ hệ thống lại gọi tới thúc giục cô tiếp tục thực hiện nhiệm vụ một mình.
Diệp Linh Ngân nói cho anh biết kế hoạch của cô, nhưng anh lại khẳng định chắc chắn: “Bọn họ sẽ không tìm được”
Diệp Linh Ngân: “?”
Ngay từ lúc Hoắc Cẩn Hành xuất hiện là kịch bản sẽ không tiến hành như bình thường nữa.
Giữa việc chờ đợi đồng đội đến giải cứu và đi theo Hoắc Cẩn Hành, Diệp Linh Ngân chắc chắn sẽ không do dự lựa chọn đi cùng với anh.
Cùng lúc đó, trong tai nghe truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống: “Đồng đội của bạn đã hoàn thành nhiệm vụ hỗ trợ, tiến độ giải cứu là 70%, các bạn sẽ được mở ra một lối thoát hiểm, hãy nhanh chóng rời đi, nếu không các bạn sẽ mắc kẹt dưới lòng đất mãi mãi”
Quả nhiên nhiệm vụ của những người khác đều liên quan chặt chẽ đến kế hoạch giải cứu của cô.
Một lối đi bí mật lờ mờ hiện ra dưới ánh sáng le lói, lối đi khá hẹp, dường như hai người không thể cùng lúc đi qua.
Diệp Linh Ngân đang do dự không biết nên đi trước hay đi sau thì đột nhiên có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô.
“Đi thôi”
Hoắc Cẩn Hành vô cùng bình tĩnh, giống như anh là người đến đây cứu cô vậy.
Cô chỉ có thể ghé vào tai Hoắc Cẩn Hành nói nhỏ: “Anh ôm em như thế này, sau này khi chương trình phát sóng khán giả cả nước sẽ xem đó”
“Chỉ là nắm tay thôi” Hoắc Cẩn Hành bình tĩnh sửa lại.
Anh so với Trì Khuynh – người cởi bỏ quần áo và ngâm mình trong bồn tắm, có vẻ dè dặt hơn nhiều.
Ở phía sau, nhóm chương trình giám sát tiết mục nhìn nhau không biết nói gì: “…..”
Lời ông chủ nói, đương nhiên là đúng.
“Đạo diễn Tô, đoạn này có phát sóng không?” Người phụ trách hậu kỳ khe khẽ hỏi.
Đạo diễn Tô: “Kịch bản tôi sửa lại trong một đêm, cậu nói có thể phát sóng không?”
Ban đầu trong kì này quả thật có một nhiệm vụ phụ, vốn dĩ thiết kế để hai người cùng nhau thực hiện, đột nhiên Hoắc Cẩn Hành đích thân nói muốn trở thành khách mời của chương trình, làm cho đạo diễn Tô gọi điện thoại sửa kịch bản trong một đêm, mới trở thành Diệp Linh Ngân một mình thực hiện nhiệm vụ giải cứu.
Cả hai chen chúc trong một lối đi hẹp, có đoạn có thể đi thẳng người, có đoạn phải cúi gập người, thậm chí phải bò chầm chậm trên mặt đất. Ánh sáng trong đường hầm lập lòe mờ ảo, Diệp Linh Ngân một tay bị Hoắc Cẩn Hành nắm chặt, một tay sờ xung quanh dò đường, đột nhiên sờ trúng một cái chân.
Hoắc Cẩn Hành thở gấp: “Ngân Ngân, đừng sờ lung tung”
Diệp Linh Ngân nghe lời rụt tay lại.
Trên đường đi không tránh khỏi có những va chạm thân thể, hai người nắm tay nhau đi không rõ bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng phía trước.
Hai người cuối cùng đã thoát ra ngoài rồi!
Ánh sáng trong rừng dường như mờ đi, lúc này cô nghe thấy giọng của đồng đội từ xa vọng lại.
“Tiểu Diệp”
“Em có ở gần đây không?”
Cô nghe thấy giọng nói của đồng đội: “Chúng tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống báo địa chỉ chính là ở gần đây”
Diệp Linh Ngân hét to: “Tôi ở đây”
Sáu người cuối cùng đã có thể gặp nhau.
Trì Khuynh là người đầu tiên chạy tới chỗ Diệp Linh Ngân, đột nhiên thấy thêm một người đàn ông mặc quần áo đen, đội mũ đen, đeo khẩu trang đứng sau lưng cô.
Lúc này hai người mới từ trong đường hầm đi ra, vẫn đang tay trong tay.
“Anh ấy là?”
“Anh ấy chính là 0527, người sống sót duy nhất trong nhóm thợ săn kho báu cuối cùng” Diệp Linh Ngân giới thiệu anh với mọi người.
Trước khi quay chương trình, ekip có giới thiệu sẽ có một vị khách mời bí ẩn tham gia, nhưng không ngờ lại xuất hiện trong bộ dạng này. Mọi người đều rất tò mò nhưng vị khách bí ẩn che kín mít dường như không lộ mặt nên không ai nhận ra.
Người vô cùng chuyên tâm săn tìm kho báu Lê Hạo Vũ hỏi thẳng anh: “0527, anh có thể giúp chúng tôi chuyện gì?”
Hoắc Cẩn Hành trầm giọng nói: “Đưa tất cả các bản đồ mọi người có cho tôi”
Vừa xuất hiện đã đòi xem bản đồ, mọi người nghe vậy đều cảnh giác.
Hoắc Cẩn Hành cũng đoán trước được phản ứng của mọi người: “Một cuộc săn tìm kho báu thực sự chỉ có một con đường, và cũng có rất nhiều cạm bẫy, các bạn chỉ có thể tin tưởng tôi”
Anh trả lời vô cùng lạnh lùng và kiên quyết, anh không giống người săn tìm kho báu trước đây bị mắc kẹt mà giống như đạo diễn thiết kế chương trình vậy.
Trong lúc mọi người còn đang bế tắc, Diệp Linh Ngân mở đầu đưa bản đồ của cô cho anh: “Tôi tin anh ấy”
Triệu Kha Dục nhìn một vòng phản ứng của mọi người, sau đó đưa bản đồ của mình ra: “Người là do tiểu Diệp cứu, chắc là không sai”
“Vậy thì tôi cũng nghe lời chị tôi” Lê Hạo Vũ gọi “chị” rất thuận miệng.
Mọi người đều đưa bản đồ của mình ra, chỉ có Trì Khuynh vẫn nắm chặt trong tay, anh nhìn Hoắc Cẩn Hành đầy nghi hoặc: “Chỉ với mỗi số ID này tôi thực sự không thể tin chắc anh đúng là sẽ giúp đỡ chúng tôi”
0527 đúng là một thợ săn kho báu, nhưng mặt khác, mọi người đều đang nghi ngờ một vấn đề, nếu như anh ta chỉ đang cố lấy thông tin từ họ thì sao.
Hoắc Cẩn Hành cũng không giải thích nhiều, anh trải 5 tấm bản đồ trên mặt đất. Lúc này mọi người mới thấy khi 5 tấm bản đồ ghép lại với nhau sẽ hiện lên một con đường hoàn toàn mới, tiếc là lại thiếu mất một góc.
Không cần nói, chính là tấm bản đồ trong tay Trì Khuynh.
“Trì Khuynh, chỉ thiếu của anh nữa thôi” Diệp Linh Ngân giục.
Trì Khuynh cau mày, cuối cùng đưa tấm bản đồ ra, khi 6 tấm bản đồ được ghép lại với nhau, một con đường hoàn chỉnh đã xuất hiện.
Trì Khuynh nhìn chằm chằm vào anh dò hỏi: “Anh biết bí mật của những tấm bản đồ?”
“Lúc đó, đội của chúng tôi vì tranh giành kho báu mà tan đàn xẻ nghé mỗi người một phương, tiếc là cuối cùng không có ai thành công” Hoắc Cẩn Hành đọc lời thoại của 0527.
Bây giờ mọi người mới phát hiện ra nếu như mọi người không quay lại mà mỗi người tự mình đi tìm kho báu, thì mãi mãi không bao giờ tìm được. Chỉ có thể cùng ghép 6 tấm bản đồ với nhau mới có thể tìm thấy con đường đi tìm kho báu thực sự.
Cân nhắc giữa vị trí của mọi người hiện tại với vị trí kho báu trên tấm bản đồ, mọi người phát hiện ra hành trình quanh co khúc khuỷu: “Xem ra chúng ta còn cách kho báu rất xa, cũng đã muộn rồi, sợ là chúng ta không tới kịp trước khi trời tối”
“Chúng ta bây giờ đến chỗ nghỉ chân cũng không có nữa”
“Trong khu rừng này chắc không có thú dữ đâu nhỉ?”
“Cậu đừng dọa tôi”
Mọi người anh một câu tôi một câu liền sôi nổi hẳn lên.
“Chỉ còn một tiếng rưỡi nữa trời sẽ tối, tôi đề nghị mọi người tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi ăn uống bổ sung thể lực, chúng ta vừa hoàn thành xong nhiệm vụ và có hai cái đèn pin để chiếu sáng: Trì Khuynh ngày hôm nay biểu hiện rất mạnh mẽ tích cực, khác hẳn thái độ ôn hòa từ tốn ở các tập trước.
Đúng là trời tối di chuyển trong rừng không an toàn, vì thế mọi người tranh thủ lúc vẫn còn ánh sáng kiếm được một khu vực thoáng đãng để nghỉ ngơi, lấy thức ăn và nước uống trong balo ra để bổ sung thể lực.
Cả sáu người đều chuẩn bị kĩ càng và đem theo balo đầy đủ thức ăn nước uống, duy chỉ có Hoắc Cẩn Hành không đem theo gì, anh còn che kín người và mặt mũi.
“Hay là chúng ta mỗi người chia cho 0527 một chút”
“Không cần” 0527 lạnh lùng đứng khoanh tay dựa vào gốc cây cách họ vài mét, dứt khoát trả lời.
Triệu Kha Dục thắc mắc: “Rốt cuộc thì anh ta là ai? Tôi nghĩ mãi vẫn không ra”
Lê Hạo Vũ lắc đầu: “Tôi cũng không biết”
Sầm Ty Ty và Trần Ninh Viễn là hai người lớn tuổi trong nhóm, họ cũng nói rằng tất cả những người họ quen không ai giống anh, họ cũng không đoán được anh là ai.
Vốn dĩ họ định tìm cơ hội để anh bỏ khẩu trang ra, nhưng không ngờ 0527 lại từ chối không ăn cùng với họ.
“Khụ khụ, người là do tôi tìm thấy, để tôi ra nói chuyện với anh ta một lát” Diệp Linh Ngân tìm một lí do hợp tình hợp lý cầm bánh quy và đồ uống ra cho anh: “Anh định đeo khẩu trang suốt hành trình sao?”
“Không tiện” Anh giải thích ngắn gọn.
Diệp Linh Ngân cắn môi: “Vậy tại sao anh lại tham gia chương trình này?”
Hoắc Cẩn Hành làm như vô tình nhìn ra cách đó không xa.
Từ khi Diệp Linh Ngân đi qua chỗ anh, Trì Khuynh cũng không ngừng nhìn về phía này. Nghĩ kĩ lại, trong suốt thời gian ghi hình chương trình, ánh mắt của Trì Khuynh luôn dán chặt vào người cô. Hoắc Cẩn Hành cảm thấy lần này anh ấy đến đây là đúng đắn rồi.
Diệp Linh Ngân nhìn theo ánh mắt của anh, trong lòng chợt nghĩ đến một suy đoán táo bạo, chẳng lẽ anh đến đây để…giám sát cô?
Lúc này Trì Khuynh đã đứng lên khỏi hòn đá, chuẩn bị đi về phía này.
Hoắc Cẩn Hành nghiêng người về phía trước, nói nhỏ: “Chúng ta tìm chỗ nào không có người đi”
Trì Khuynh ở phía xa không nghe rõ hai người đang nói chuyện gì, chỉ thấy Diệp Linh Ngân gật đầu với vị khách bí ẩn, sau đó hai người đi đến một gốc cây khác.
Trực giác của anh mách bảo chắc chắn Diệp Linh Ngân có quen biết với người đó nên hai người mới tin tưởng nhau như vậy.
Tất cả mọi người tham gia chương trình này đều mong muốn được tiếp xúc với khán giả nhiều hơn, còn vị khách mời bí ẩn này không biết là do sự sắp xếp của chương trình hay là vì lý do cá nhân mà cố ý che mặt.
Vì sợ Hoắc Cẩn Hành bị mọi người nhận ra, Diệp Linh Ngân cẩn thận tránh khỏi tầm mắt của mọi người, giơ tay định gỡ khẩu trang của anh ra, nhưng tay gần chạm đến mặt anh thì đột nhiên dừng lại: “Nhỡ đâu anh bị quay lại thì sao?”
“Có thể cắt đi” Hoắc Cẩn Hành hơi cúi xuống, nói nhỏ với cô.
Mặc dù xung quanh người chơi đều có nhiều camera quay lại toàn bộ quá trình nhưng sau đó ở phần hậu kỳ có thể cắt bớt.
Nghe anh nói vậy cô liền thẳng tay kéo khẩu trang xuống, đầu tiên là sống mũi cao, rồi dần dần các đường nét của gương mặt đẹp trai đều lộ rõ trước mắt cô.
Trong trí nhớ của Diệp Linh Ngân, hiếm khi Hoắc Cẩn Hành ăn mặc như thế này.
Có lẽ vì yêu cầu tạo hình của nhân vật, anh đã cởi bỏ bộ âu phục thường mặc, cởi cả chuỗi Phật châu thường đeo, ngay cả kiểu tóc cũng thay đổi.
Bây giờ vẻ ngoài của anh nhìn giống như một thiếu niên kiêu ngạo.
Các nét trên mặt anh không mềm mại nhỏ gọn như Lê Hạo Vũ, tạo hình của anh hôm nay khiến anh trông vừa giống một thiếu niên vừa như một người đàn ông trưởng thành, khí chất độc nhất vô nhị, sức quyến rũ độc nhất vô nhị.
Cảm giác này đặc biệt rõ ràng khi nhìn vào đôi mắt sâu như mực của anh.
Diệp Linh Ngân thầm phỉ nhổ chính mình vì lần nào cũng bị hút hồn khi nhìn vào đôi mắt ấy.
Rõ ràng là trước khi quay chương trình này vẫn còn đang tranh cãi với anh, vậy mà anh chỉ mới xuất hiện ở đây thôi, mọi bực tức của cô đều đã tan biến.
“Tiểu Diệp” Mọi người cùng gọi cô.
Diệp Linh Ngân lập tức tỉnh táo lại, liền đưa nước và bánh trong tay cho Hoắc Cẩn Hành: “Anh mau uống chút nước đi, không biết lát nữa có chuyện gì xảy ra nữa không”
Thời gian quay chương trình này lâu như vậy chắc chắn tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn những thử thách chờ họ phía trước.
Dưới con mắt nhìn chăm chăm của mọi người ở đây, Diệp Linh Ngân không dám đứng cạnh Hoắc Cẩn Hành quá lâu, nếu không rất dễ làm người khác nghi ngờ.
Hoắc Cẩn Hành vẫn đứng ở phía xa, trong khi Diệp Linh Ngân quay trở lại chỗ mọi người đang ngồi nghỉ.
Ánh mắt Trì Khuynh rơi vào tay cô, chai nước cô cầm theo lúc nãy đã không thấy nữa.
Trì Khuynh cúi đầu xin lỗi cô: “Anh xin lỗi vì đã không tìm được em sớm hơn”
Diệp Linh Ngân tin tưởng họ nên mới để lại manh mối, nhưng họ còn phải hoàn thành các nhiệm vụ khác để mở lối đi cho hai người nên không thể cùng cô đi giải cứu vị khách mời bí ẩn như kế hoạch ban đầu.
Diệp Linh Ngân cười nói: “Đều nhờ có mọi người giúp đỡ, nếu không em và 0527 bị nhốt trong đường hầm không ra được mất”
Trời càng ngày càng tối, vì không thể tìm được một điểm an toàn để nghỉ ngơi nên cả nhóm chỉ có thể dựa vào ánh đuốc le lói lầm lũi đi về phía trước.
Dưới sự nhắc nhở của Hoắc Cẩn Hành, mọi người đã tránh được một số bẫy của tổ chương trình, lúc này mọi người mới thực sự tin tưởng 0527 đúng là đã được giải cứu để giúp bọn họ.
Cuối cùng khi cả nhóm theo chỉ dẫn trên bản đồ đến được vị trí đánh đấu đỏ, nhạc nền chậm rãi phát ra từ cây nhạc nền kèm theo đó là hiệu ứng âm thanh đã được ghi âm trước từ NPC: “Tất cả mọi người đều thèm muốn kho báu bí mật của tôi”
“Các ngươi hãy đi tìm bắt tất cả những kẻ săn tìm kho báu ngu ngốc đó lại, ta sẽ nhốt chúng tại đây mãi mãi để trừng phạt”
“Ồ, nghe nói tất cả những kẻ săn tìm kho báu ngu ngốc đó luôn thích mặc quần áo phát sáng”
Người chơi: “!!!”
Quần áo phát sáng, không phải bọn họ đang mặc chính là quần áo phát sáng sao?
Trong thời tiết này, mọi người đều chỉ mặc duy nhất một lớp quần áo, vì thế không thể nào cởi đồ ra được.
Xa xa có tiếng bước chân vọng lại, mọi người lập tức hiểu ra: “Có người muốn bắt chúng ta, chạy mau”
NPC tiếp tục ra lệnh, tiếng nói âm vang bên tai: “Thời gian đi săn…”
Đồng thời trong tai mọi người nghe thấy tiếng đếm ngược 60 giây, người chơi cần tìm kiếm địa điểm ẩn nấp kín đáo trong khu rừng, đồng phục phát sáng trên người họ vừa vặn tiết lộ nhất cử nhất động của từng người, vì vậy nhiệm vụ bây giờ của cả đội chính là tìm được một nơi ẩn nấp để trốn cho kĩ.
Xung quanh có những căn lều đổ nát, những pháo đài bằng đá, có một đống cỏ tranh che lấp cửa hang.. nhưng tất cả những chỗ ẩn nấp này đều rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho một người trốn.
“Đã đến tận đây rồi mọi người đừng bỏ cuộc, tìm một chỗ kín đáo và trốn thôi”
Tổ chương trình sắp xếp tiết mục rượt đuổi này chỉ để tăng cảm giác phấn khích và kịch tính của trò chơi, xung quanh khu vực này đã được sắp xếp sẵn 4-5 địa điểm người chơi có thể ẩn nấp.
Sầm Ty Ty, Trần Ninh Viễn và người nhút nhát nhất Triệu Kha Dục nhanh chân trốn trước, chỉ để lại một vị trí có thể ẩn nấp cho 4 người còn lại.
Trì Khuynh và Lê Hạo Vũ tất nhiên muốn nhường cho vị khách mời mới đến, nhưng Hoắc Cẩn Hành mặc một thân đồ đen, theo quy tắc của trò chơi, anh tùy ý trốn sau gốc cây hay trong bụi cỏ cũng có thể tránh được NPC.
Vì thế vị trí này được nhường cho Diệp Linh Ngân, Trì Khuynh và Lê Hạo Vũ đã chạy đến chỗ khác.
Đúng lúc này nghe thấy tiếng Sầm Ty Ty hét to, hóa ra cô chưa kịp chạy vào chỗ trốn thì đã bị phát hiện, giờ đang bị NPC đuổi chạy qua hướng này.
“Chị Ty Ty, chị trốn ở đây trước đi” Diệp Linh Ngân nhường chỗ trốn của mình cho Sầm Ty Ty rồi nắm tay Hoắc Cẩn Hành chạy.
Trong rừng rậm, những “con mồi” mặc đồng phục phát sáng giống như những mục tiêu sống đang bị các NPC điên cuồng đuổi theo.
Dù biết bộ đồng phục phát sáng chính là mục tiêu nhưng không ai cởi được nó ra.
Tiếng bước chân bên tai càng ngày càng gần, Hoắc Cẩn Hành ôm chặt Diệp Linh Ngân đứng nấp sau một gốc cây to.
Để che bộ quần áo phát sáng của Diệp Linh Ngân, Hoắc Cẩn Hành một tay chống trên thân cây, một tay đỡ sau gáy cô, đè người cô sát vào thân cây, trầm giọng nói: “Đừng cử động”
Diệp Linh Ngân tròn mắt nhìn anh, liên tục nuốt nước bọt.
Thời khắc này cô đang căng thẳng hơn bất kỳ lúc nào khác.
Chủ động tán tỉnh ai đó và bị tán tỉnh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cả người cô bây giờ đang nóng như lò lửa, nhiệt độ không ngừng tăng cao, Diệp Linh Ngân bắt buộc bản thân ngước mắt nhìn trời, thầm niệm không biết bao nhiêu lần: “Đây là buổi biểu diễn”
Khi hoàng hôn buông xuống, một vầng trăng vàng treo trên ngọn cây và lơ lửng giữa bầu trời. Hôm nay đã gần tới ngày 15 nên mặt trăng cũng sắp tròn.
“Anh nhìn kìa, hôm nay có trăng”
“Ừ”
“Mặt trăng rất tròn, to quá”
”Chúng ta trốn ở đây thực sự sẽ không bị phát hiện chứ?”
“Ừ”
“Nói chuyện như thế này cũng không bị phát hiện đúng không?”
“…”Biết là sẽ bị phát hiện mà vẫn còn nói.
Diệp Linh Ngân không biết rằng cô đang nói những điều rất vô nghĩa, bởi vì anh luôn luôn trả lời mỗi khi cô hỏi.
Đúng lúc hai người không chú ý, một ánh đèn pin của NPC quét qua.
Theo luật chơi, NPC chỉ nhìn vào ánh đèn huỳnh quang trên trang phục phát sáng của người chơi để bắt người.
Hai tay Diệp Linh Ngân chôn chặt trong lồng ngực Hoắc Cẩn Hành, nhưng vẫn còn ánh sáng huỳnh quang ở mép quần cô lộ ra, vì thế anh tiến thêm một bước, hai chân phủ lên chân cô, hoàn toàn che kín không cho ánh sáng lộ ra.
Khoảng cách giữa cô và anh quá gần, cùng với tâm trạng kích động khi trốn tránh sự truy đuổi của các NPC làm Diệp Linh Ngân cảm thấy như sắp ngạt thở đến nơi.
Cô có thể nghe rõ tiếng tim đập “thịch thịch thịch” của chính cô, và của anh.
Tiếng tim đập nhanh như vậy, không phải là do hai người đang bị truy đuổi, mà còn là vì lí do khác nữa.
Diệp Linh Ngân nằm gọn trong lòng anh, khe khẽ hỏi: “Xung quanh có camera giám sát không?”
“Không rõ nữa” Hoắc Cẩn Hành trả lời, tiếng hít thở của anh rất gần, ở ngay trên trán cô, càng ngày càng nặng nề.
Diệp Linh Ngân bắt đầu bồn chồn.
Ở tư thế này, cô không thể cử động, chỉ có thể xoay đầu, úp mặt vào rồng ngực rắn chắc của anh, lắng nghe tiếng trái tim bên trong đang đập dữ dội.
Hoắc Cẩn Hành – người đã trải qua vô vàn lần tấn công của Diệp Linh Ngân, vô cùng nhạy cảm mỗi khi cô áp sát, anh trầm giọng nhắc nhở bên tai cô: “Đừng nghịch nữa”
Dưới ánh trăng sáng, ngón tay thon dài của Diệp Linh Ngân chậm rãi áp vào ngực anh, cô nhẹ giọng nói: “Hoắc Cẩn Hành, anh kiềm chế chút đi”
Hoắc Cẩn Hành cứng đờ, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi, giọng nói khàn khàn mê hoặc dưới ánh trăng: “Em định làm gì?”
Diệp Linh Ngân khẽ mở miệng, dùng đầu lưỡi liếm liếm bờ môi khô, than thở từng câu từng chữ: “Em cho rằng anh đang muốn hấp dẫn em”