Nhảy mở màn hôm nay do Diệp Linh Ngân biểu diễn, cô đã makeup lên sân khấu, đậm hơn makeup ngày thường nhưng ngũ quan cô đại khí minh diễm, hoàn toàn có thể ngăn chặn khí tràng.
Khuôn mặt như vậy trong giới rất hiếm có, nhớ đến nữ chính bộ phim mới của đạo diễn Giang, Từ Chu Dương uyển chuyển nói: “Cần một nữ diễn viên rất biết diễn.”
Diệp Linh Ngân ngẩng đầu: “Hả?”
Từ Chu Dương cao giọng cười, hơi hơi cúi người nói bên tai cô: “Bộ phim mới của đạo diễn Giang, thử vai cố lên nhé.”
Đôi mắt của Diệp Linh Ngân vừa ngước lên, nháy mắt lĩnh ngộ ý tại ngôn ngoại. Tiền bối không hổ là tiền bối, nhưng có thể nhận vai nam chính hai bộ của đạo diễn Giang.
Nỗ lực mấy tiếng liên tục, cuối cùng cũng ghi hình xong bữa tiệc năm mới, thời gian nhoáng cái là đến Tất niên.
Diệp Linh Ngân và Hoắc Cẩn Hành đồng thời nhận được lời mời của Cố Kính Diễn, nói mời bọn họ uống rượu ăn cơm.
Trước kia hàng năm đều như vậy, vốn tưởng năm nay không khác biệt gì, nào biết cùng ngày Cố Kinh Diễn nâng vợ mình đi qua trước mặt bọn họ, Tuân Xu đánh cũng không đánh được, mắng cũng không mắng đi được.
Cố Kinh Diễn tựa như một miếng kẹo mạch nha dính trên người vợ, trơ mặt ra: “Xu Xu, chỗ này trơn, chúng ta đi đường cẩn thận một chút.”
Tuân Xu một chân đạp trên thảm: “...”
Thấy vậy có người tỏ mò hỏi: “Làm sao vậy, đây là?”
“Khụ.” Cố Kinh Diễn ngẩng đầu ưỡn ngực ho khan thanh giọng: “Cũng không có gì, chỉ là vợ tôi mang thai, mời mọi người uống rượu.”
Ngữ khí ra vẻ bình tĩnh không sao cả, nụ cười trên mặt giống như đóa hoa, sợ người khác không biết anh ta sắp làm cha.
Chúng bạn tốt chúc mừng liên tục, Diệp Linh Ngân đi đến trước mặt Tuân Xu, nhìn bụng nhọ bình thản chằm chằm, cảm thấy rất mới lạ: “Chị Tuân Xu, đây đã bao lâu rồi?”
Tuân Xu cuối cùng ném tay Cố Kinh Diễn ra, đi cùng Diệp Linh Ngân ngồi xuống ở một bên, các cô gái len lén nói chuyện: “Hơn hai tháng, còn tương đối sớm.”
Hứa Tri Ân mang thai, Tuân Xu cũng mang thai, đến tháng cũng không cách xa nhau lắm, thật sự là chuyện tốt liên tục.
Về đề tài mang thai, Diệp Linh Ngân cũng không hiểu bao nhiêu, chỉ có thể túm ra một hai điểm trong cuộc nói chuyện lần trước với Hứa Tri Ân: “Chị hy vọng là con gái hay con trai?”
“Chị ấy à, thật ra đều được.” Tuân Xu nhìn Cố Kinh Diễn đứng trong đám người nói chuyện bốn phía với bạn tốt, đáy mắt hiện lên ý cười: “Nhưng mà anh ấy nói hy vọng thai này là con gái.”
Đề tài làm mẹ cho đến con cái tràn ngập vô hạn chờ mong, Tuân Xu nhìn gương mặt tinh xảo của Diệp Linh Ngân, thích đến không được: “Nghe nói lúc mang thai ở cùng người đẹp mắt, về sau sinh con cũng sẽ rất xinh đẹp.”
“Còn có cách nói này?” Diệp Linh Ngân kinh ngạc nhìn cô ấy chằm chằm dò hỏi, dường như là tin lời này.
Tuân Xu phụt cười: “Trêu em đấy, bởi vì thứ đẹp sẽ làm mẹ cảm thấy vui vẻ, thế xác và tinh thần vui vẻ mới có lợi cho sự trưởng thành của con.”
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Không có truyện nào.
“Ồ ồ.” Diệp Linh Ngân gật đầu theo giống như học sinh nghiêm túc nghe giảng, tỏ vẻ chính mình học được.
Biểu cảm ngây thơ lại đơn thuần này hình thành tương phản cực lớn với ngoại hình và khí chất của cô, Tuân Xu bị cô chọc cười: “Ngân Ngân, em hỏi nhiều như vậy, chẳng lẽ cũng muốn?”
“Không có không có, em chỉ là tò mò.” Diệp Linh Ngân lắc đầu liên tục.
Hai người vừa nói vừa cười bị Cố Kinh Diễn thỉnh thoảng chú ý đến vợ bắt giữ được.
“Không thích hợp nhé.” Anh ta tinh tế cân nhắc, chụp đánh bả vai Hoắc Cẩn Hành: “Vì sao vợ của tôi với Tiểu Ngân ở bên nhau còn vui vẻ hơn ở bên tôi chứ?”
Nhìn lại theo phương hướng, Hoắc Cẩn Hành liếc mắt một cái thấy cô gái ngồi bên cạnh Tuân Xu, nghiêng đầu nói đùa, tóc dài dựng ở sau tai, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh đèn có vẻ trơn bóng ánh lượng.
Tay đặt trên vai còn chưa buông ra, Hoắc Cẩn Hành dời tầm mắt đi, liếc anh ta một cái, không nặng không nhẹ trả lời: “Người xấu đi.”
Cố Kinh Diễn:???
Đây là cậu nói tôi?
Trêu chọc thì trêu chọc, biết vợ mang thai Cố Kinh Diễn vẫn rất hưng phấn, có thể không so đo tất cả những đả kích ác ý.
Anh ta lôi kéo đám người Hoắc Cẩn Hành uống không ít rượu, say khướt chạy đến trước mặt Tuân Xu gọi vợ, đuổi cũng không đuổi đi được: “Vợ, em lạnh hay không? Có đói bụng không? Khát hay không?”
Tuân Xu: “Không lạnh, không đói bụng, không khát.”
“Đừng khách khí với anh, em cần gì cũng nói với anh.” Anh ta không coi ai ra gì mà nói, không ngừng dính vào người Tuân Xu.
Cho đến khi Tuân Xu kêu một tiếng: “Cố Kinh Diễn! Mùi rượu làm sặc con gái anh!”
Cố Kinh Diễn đỏ mặt đánh cái cách, lập tức đứng lên, dùng tay thiết lập một lá chắn giữa hai người: “Không được, con gái của anh không thể uống rượu.”
Người ở đây uống không ít rượu, có người trực tiếp mở phòng ở hội sở nghỉ ngơi, có người được đón về nhà, cuối cùng chỉ để lại Hoắc Cẩn Hành và Diệp Linh Ngân.
“Chị Tuân Xu, bây giờ hai người về sao?” Diệp Linh Ngân có chút lo lắng Tuân Xu mang thai không trị được Cố Kinh Diễn say rượu.
Tuân Xu xua tay: “Tài xế sẽ đến ngay, em với Hoắc Cẩn Hành đi trước đi.”
Tài xế nhà họ Hoắc đã chờ ở bên ngoài, Diệp Linh Ngân mặc áo khoác vào cầm lấy áo khoác của Hoắc Cẩn Hành để trên khuỷu tay: “Anh trai, chúng ta cần phải đi.”
“Ừm.” So với Cố Kinh Diễn phân không rõ đông nam tây bắc, Hoắc Cẩn Hành còn tính là thanh tỉnh, có thể ổn định vững chắc đứng lên đi đường, trong miệng cũng không nói mê sảng.
Tửu lượng của Hoắc Cẩn Hành không tồi, những năm gần đây, Diệp Linh Ngân chỉ thấy mấy lần anh say đến vô ý thức, hiển nhiên hôm nay còn chưa đến nông nỗi đó.
Đêm giao thừa nên về nhà cũ của nhà họ Hoắc, cũng là quy củ bất thành văn, tấm ngăn phía sau dâng lên, tài xế trực tiếp lái về con đường kia.
Nghĩ đến hoàn cảnh áp bách kia, hứng thú của Diệp Linh Ngân bớt dần, lực chú ý đặt trên người Hoắc Cẩn Hành.
“Anh trai, anh còn ổn chứ?” Thấy Hoắc Cẩn Hành nhắm hai mắt không nói gì, Diệp Linh Ngân cho rằng anh không thoải mái, yên lặng thở dài: “Sớm biết vậy thì chuẩn bị thuốc giải rượu trước.”
Ai cũng không nghĩ đến Cố Kinh Diễn sẽ tuyên bố tin tức vợ mình mang thai trong hôm nay, khi uống rượu chúc mừng làm mọi người đều dính dính không khí vui mừng, cũng không tiện từ chối.
“Có nước không?”
“Trong xe chỉ có nước khoáng, lành lạnh.” Vào mùa đông mặc dù nhiệt độ bình thường thì uống nước cũng tê răng.”
“Vậy không uống.” Hầu kết lăn lộn, Hoắc Cẩn Hành bỗng nhiên nghiêng người, kéo cằm cô lại đây.
Mùi hương hơi say rượu lập tức kéo ký ức phủ đầy bụi của Diệp Linh Ngân ra.
Những năm Hoắc Cẩn Hành không say ngã nhiều, cô lén làm chuyện xấu.
Lần đầu tiên rất lo lắng, chỉ dám mổ nhẹ một ngụm, giống như chuồn chuồn nước; lần thứ hai lầm trầm trọng hơn, cho đến Nguyên Đán năm ngoái, Hoắc Cẩn Hành vô ý chu miệng, làm cô chưa đã thèm.
Rõ ràng không uống rượu, lúc này lại cảm giác choáng váng, bị ký ức mang lệch, Diệp Linh Ngân duỗi tay đẩy ng ực anh: “Có mùi rượu.”
Hoắc Cẩn Hành nhắm mắt cọ mặt cô, qua một lúc mới lười nhác mở ra, khóe miệng cong lên hình cung nhợt nhạt: “Cũng làm sặc con gái của anh?”
Diệp Linh Ngân trừng mắt, nghi ngờ mình ảo giác.
Lời nói chế phục Cố Kinh Diễn vừa rồi của Tuần Xu lại bị Hoắc Cẩn Hành dùng đến chế nhạo cô.
Một dòng nhiệt lưu nhảy vào trong đầu, cô không cam lòng yếu thế dỗi lại: “Con gái anh cũng không biết giờ ở đâu đâu!”
Bên tai rơi xuống một tiếng cười từ tính, giống lông chim bay qua, làm lòng người ngứa ngứa.
“Anh biết.” Hoắc Cẩn Hành nắm tay cô, vuốt từ bụng nhỏ xuống: “Ở chỗ này.”
Là một học sinh thành công tốt nghiệp, cô đương nhiên biết trải qua tiết học kia. Quả nhiên là uống say, ở trên xe cũng dám xằng bậy, Diệp Linh Ngân không thể không nhắc nhở anh: “Hôm nay phải về Hoắc trạch.”
“Ừm.” Hoắc Cẩn Hành câu chân cô, áo khoác to rộng che đậy lên, dịu dàng mà bá đạo: “Cho nên phải nắm chặt thời gian.”