NHỮNG ĐỨA CON NHÀ HỌ LA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bữa cơm tan trong không vui.

Dù sao La Nhất Hải cũng không thể thật sự đi hỏi “Âm mưu cái gì”, chỉ là buồn phiền giữa La Tiểu Hồ và Nhạc Nguy Nhiên rốt cục vì cớ gì cứ phải phức tạp như vậy.

Buổi tối Nhạc Nguy Nhiên về đem theo một hộp bánh bơ xốp, Cậu ta cùng Nhạc Tuyển Hoa ăn cơm tối, nghe nói đầu bếp làm món tráng miệng ở tiệm này rất nổi tiếng, nên gói mấy miếng đem về.

La Nhất Hải hỏi Nhạc Nguy Nhiên Dì Nhạc vẫn khỏe chứ? Nhạc Nguy Nhiên nói vẫn như cũ, một lòng đặt vào công việc. Hai người họ, so với mẹ con, thì giống bà chủ và nhân viên hơn, cứ báo cáo cái này báo cáo cái kia.

Từ hôm nói thẳng mọi chuyện, Nhạc Nguy Nhiên và La Nhất Hải nói chuyện nhiều lên, biểu đạt tình cảm cũng nhiều hơn.

La Nhất Hải suy nghĩ, “Có phải là hỏi chuyện cậu thu mua xưởng đường không?”

Nhạc Nguy Nhiên dừng một chút, gật gật đầu.

La Nhất Hải nói, “Giờ anh hỏi chắc có hơi trễ, cậu thu mua xưởng đường… Chắc chỉ là bởi vì giúp La gia thôi hả?”

Không phải. Nhạc Nguy Nhiên bác bỏ, đồ ngọt ăn ngon mà.

La Nhất Hải cười, “Nói bậy, cậu căn bản không thích ăn đồ ngọt.”

Nhạc Nguy Nhiên đẩy bánh ngọt và rượu vang nóng đến trước mặt anh, “Anh thích mà.”

CVefX2jlZj_smalljpg(Rượu vang nóng – mulled wine)

Người trong La gia mà thích ăn đồ ngọt, ngoại trừ La Tiểu Hồ còn có La Nhất Hải.

La Tiểu Hồ là bởi vì nhiều quà vặt, nên không biết quý, cái này ăn một chút là ăn cái khác, mùi vị không thích lập tức vứt sang một bên, lần nào La Nhất Hải cũng để những thứ nó thích lại, cho mình thằng bé ăn.

Thường thường là khi La Tiểu Hồ đánh răng đi ngủ, La Nhất Hải vừa dọn dẹp sách vở đồ chơi vứt đầy trên bàn, vừa nhét vào miệng mình những bánh xốp, kẹ đậu phộng, bánh bông lan nhỏ mà La Tiểu Hồ ăn được nửa, lại vừa lẩm nhẩm cái này ngọt quá, cái này vừa vặn, cái này dùng với cà phê nhất định rất ngon.

La gia không phải là thiếu phần ăn của La Nhất Hải, hoặc là nói chính bởi vì thế, anh có thói quen chia cho mấy đứa em mình phần hơn, nên mọi người cũng rất đương nhiên mà cảm thấy anh cũng giống như Nhạc Nguy Nhiên, không thích ăn ngọt.

La Nhất Hải có hơi ngẩn ra, nhận lấy chiếc đĩa nhỏ đựng bánh ngọt trong tay Nhạc Nguy Nhiên, nói, “Cái gì anh cũng ăn, không kén chọn.”

Nhạc Nguy Nhiên nói, “Tôi biết, nhưng lúc ăn đồ mình thích, biểu hiện sẽ khác.”

La Nhất Hải hỏi khác thế nào, Nhạc Nguy Nhiên dùng ngón trỏ chỉ vào đuôi mắt của mình để ra hiệu, hết sức nghiêm túc mà rằng, “Mắt sẽ phát sáng.”

Làm cho La Nhất Hải bật cười, “Cậu nói như thể anh là quỷ chết đói vậy.” Nói xong cầm một miếng bánh lên, đưa lên miệng, cắn một miếng, xốp giòn hơi ngọt, phối với rượu vang nóng, rất hợp. Anh hơi nheo mắt lại, “Ngon quá.”

“Chính là biểu hiện này”, Nhạc Nguy Nhiên nhìn anh nói.

La Nhất Hải “a” một tiếng, rõ ràng thế sao?

“Là bởi vì tôi luôn nhìn anh, cho nên tôi biết.” Nhạc Nguy Nhiên nói, đưa tay lau sạch chút vụn bánh dính bên khóe miệng anh, “Đĩa và ly không cần rửa đâu, tôi đi ngủ trước đây.”

La Nhất Hải vẫn là ăn xong rồi rửa sạch sẽ, anh đứng dựa vào bồn rửa hồi lâu không động.

Cho dù nhỏ hơn mình sáu tuổi tròn, Nhạc Nguy Nhiên cũng không còn là đứa nhóc con gầy còm, lùn xỉn, hình dáng không gì đặc biệt như trước kia nữa. Cậu ta đã lớn lên thành một chàng trai thành thục săn sóc tinh tế, mang đến cho người ta cảm giác an toàn – Mấy câu nói và ánh mắt ban nãy, không biết có thể cưa đổ được bao nhiêu cô gái nhỉ?

Ngay cả La Nhất Hải thân là nam nhi, mà trong nháy mắt đó, cũng cảm thấy trái tim đập bình bịch.

Một Nhạc Nguy Nhiên như thế, và La Tiểu Hồ, rốt cục giữa hai người tồn tại bí mật gì đây?

La Nhất Hải sờ sờ khóe miệng, trong nội tâm có một giọng nói bảo anh đừng nên truy đến cùng, lại tựa hồ có một giọng nói giật giây anh “Chi bằng mi cứ đi hỏi cậu ta thử: đang âm mưu chuyện gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi