NHỮNG ĐỨA CON NHÀ HỌ LA

Nhạc Nguy Nhiên biết rõ mình không thích con gái, là vào khoảng 14 tuổi.

Đối với bản thân mình lúc đó, khi biết được điều này, trong lòng cậu không hề có quá nhiều sóng trào. Bất kể là yêu đương hay cuộc sống, Nhạc Nguy Nhiên đều không có mục tiêu rõ ràng, cũng không quá để tâm.

Đến trường, học bài, về nhà, ăn cơm, đi ngủ, rồi lại đến trường, ngày tháng cứ thế mà trôi qua từng ngày một. Chuyện duy nhất mà cậu ta giữ vững, đó chính là không coi mình như người nhà La gia, hoăc là nói, không coi bất cứ ai thành người nhà mà mình có thể dựa dẫm vào.

Mình à, chỉ cần dựa vào bản thân cũng có thể sống rất tốt – Nhạc Nguy Nhiên nghĩ như thế. Cao ngạo, quật cường và tâm lý nổi loạn toan tính không dựa vào bất kỳ ai mà sống một mình trên đời, tập hợp thành cái tự tôn kỳ quái cao như núi trong thời niên thiếu của cậu.

Cậu không biết mình sẽ thích một người như thế nào, nhưng khẳng định sẽ không phải, cũng không nên là La Nhất Hải.

Mười hai tuổi gặp gỡ La Nhất Hải, 13 tuổi chính thức vào nhà La gia, ấn tượng duy nhất của Nhạc Nguy Nhiên đối với La Nhất Hải là nói quá nhiều.

La gia thật sự quá mức ồn ào, giọng của mấy đứa con không ngưng không nghỉ, lát thì có đứa hét “Anh cả”, lý do để hét thì vô cùng kỳ quặc –

“Áo thun của em mất đâu rồi!”

“Có thể đừng ăn cà chua nữa được không, em ghét cà chua.”

“Đi chơi với bạn học, anh cả cho thêm tiền đi.”

“Anh cả, La Tiểu Hồ dính trong toilet không chịu ra! Em muốn đi ị!”

La Nhất Hải giống như một siêu nhân, chỗ nào gọi là tới chỗ đó, trả lời hết đứa này đến đứa kia, Nhạc Nguy Nhiên cảm thấy mệt thay cho anh.

Nói thật, Nhạc Nguy Nhiên quả thực thấy mấy đứa trẻ nhà La gia phiền muốn chết, chuyện gì mà không thể tự đi làm hay sao?

Lúc cậu bảy tuổi đã có thể tự giặt quần áo ga giường, có thể trụng mì gói luộc trứng gà, tự chà giày chà cặp xách, đi siêu thị mua sắm.

Thậm chí tiêu chảy cũng biết ra tiệm thuốc mua thuốc tiêu chảy cho trẻ em.

Cậu xem thường bọn họ, cảm thấy La Nhất Hải người anh này đã chiều quen, khiến họ thành một đám bỏ đi.

Nhưng cậu lại đố kỵ, mà nguyên do đố kỵ, là thèm muốn.

La Tam Giang cùng tuổi với cậu, còn lớn hơn hai tháng, tan học đi chơi về trễ có người lo lắng có người đi tìm, về nhà có người chuẩn bị cơm ăn, đổi mùa có người chuẩn bị quần áo cho, đi thi có người bắt ôn tập, đánh nhau bị thương có người bôi thuốc.

Dựa vào cái gì chứ.

Cậu chẳng qua chỉ là hơn tôi một người anh trai thôi. Mẹ tôi cũng rất thương tôi, tuy bà không thường ở nhà, nhưng tiền tiêu vặt của tôi nhiều hơn cả, tôi xem tivi khuya thế nào cũng chẳng ai quản, mỗi lần bà trở về còn mua quà cho tôi, thường hay gọi điện thoại cho tôi.

Mình không quan tâm, không quan tâm, không quan tâm.

Nhạc Nguy Nhiên nói với mình như vậy.

Ngày thứ hai vào ở, lúc về nhà, phát hiện quần áo mình thay ra đã được La Nhất Hải đem đi giặt, còn giặt sạch sẽ vết bẩn mà cậu không giặt sạch được.

Nhạc Nguy Nhiên 13 tuổi, bởi vì thấy thẹn mà lên cơn giận dữ.

Cái lý tưởng “dựa vào bản thân cũng có thể sống rất tốt” dường như bởi chút chuyện cỏn con này mà bị báng bổ, cho nên cậu đã quyết hứa với mình rằng sẽ tuyệt đối không gọi La Nhất Hải một tiếng “anh trai”.

Tuyệt đối không biến mình trở thành một phần tử vô dụng trong La gia.

Cậu dùng tất thảy mọi phương cách để phản kháng và tránh né sự quan tâm và chăm sóc của La Nhất Hải, chỉ hơi cho La Tiểu Hồ chút mặt mũi – La Tiểu Hồ một khi bị cậu từ chối sẽ không chút khách khí mà oa oa khóc lớn, giống như là bị cậu ăn hiếp, giây tiếp theo sẽ chạy đi tìm La Nhất Hải cáo trạng.

Tiếng xấu kiểu này Nhạc Nguy Nhiên chắc chắn không chịu mang, bèn không thể tránh khỏi là đi thỏa hiệp. Tháng ngày dài rồi, trước khi đi ngủ cậu luôn tự xỉ vả mình, hôm nay lại bị thẩm thấu cái chính sách dụ dỗ của anh cả La gia!

Đánh nhau với La Tam Giang dường như đã trở thành thủ đoạn quan trọng để giữ vững việc bản thân không bị La gia “ăn mòn và đồng hóa”.

Sau khi chuyển trường, Nhạc Nguy Nhiên không cùng một lớp với La Tam Giang nữa, lúc đó La Tam Giang khá là nổi loạn, đánh nhau cúp học như cơm bữa, thường hay bị điểm danh phê bình trong tiết thể dục sáng, La Nhất Hải không biết đã bị thầy cô gọi đến bao nhiêu lần.

Nhạc Nguy Nhiên tuy tránh né La Nhất Hải, nhưng sâu trong nội tâm thường hay cảm thấy bất công thay cho anh, đứa em nào cũng bận tâm thì không nói, mà La Tam Giang lại là đứa cần phải đặc biệt nhọc lòng.

Hôm đó Nhạc Nguy Nhiên vốn không muốn quan tâm cậu ta, nhưng thấy La Tam Giang theo một đám lưu manh lẻn ra ngoài trường, nhịn không được mà lắm mồm một câu, “Cậu mà lại bị ghi tội đánh nhau nữa, sẽ bị đuổi học đấy.”

La Tam Giang con người này thật sự đơn giản, cộng thêm hai người vốn không hợp nhau, cho cậu ta một ánh mắt khiêu khích nữa là lập tức dính bẫy. Thế nhưng đánh nhau với Nhạc Nguy Nhiên thì La Tam Giang chưa từng thắng. Đánh đến mặt mày trầy trụa không nói, trán bị rách một đường, cả nửa bên mặt đều là máu.

La Tam Giang đánh đến nóng ruột, cũng không cảm thấy đau, bị thầy giáo chạy đến ngăn hai người ra, đưa đến phòng y tế trường, rồi thông báo cho La Nhất Hải.

Nhưng Nhạc Nguy Nhiên nhân lúc mọi người không chú ý, chạy mất tiêu.

Cậu chột dạ, cậu sợ.

Nhìn thấy La Tam Giang bị thương thành như thế, cậu chợt cảm thấy mình không thể về La gia nữa.

La Tam Giang có gì sai chứ?

La Nhất Hải có gì sai chứ?

La gia chẳng ai tổn hại cậu, là cậu vẫn luôn khó dễ La gia.

Dứt khoát cứ thế mà đi thôi, trước khi bị đuổi khỏi La gia thì mình đi thôi. Dù sao mẹ cũng có chú La, không ai quan tâm mình cả. Vừa nghĩ như thế vừa thất thểu đi không mục đích, trời sụp tối, lạnh, bụng đói, té xuống dưới cống chân bị cứa rách, toàn thân đau đớn, bò cũng bò không lên nổi.

Nhạc Nguy Nhiên không sợ, cậu chỉ là mờ mịt, sau đó thì khó chịu.

Có lẽ cậu chết ở nơi này cũng chẳng ai biết, lâu sau này, cảnh sát sẽ cầm di ảnh của cậu đi hỏi, “Đây là con cái nhà ai?” Có lẽ sẽ có người nói, “Đây là con cái nhà La gia,” sau đó thì có người trả lời rằng, “Không phải đâu, cậu ta họ Nhạc, cậu ta tên là –“

Nhạc Nguy Nhiên!

Cậu nghe thấy có người gọi, từ xa đến gần, Nhạc Nguy Nhiên, nghe thấy thì trả lời, Nguy Nhiên!

Là La Nhất Hải.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi