NHỮNG MIỀN LINH DỊ - TẬP 1: THÁI LAN

11☆☆

   "Không ngờ ta vẫn còn gặp được một con người có con ngươi đỏ." Suchin nở một nụ cười thê thiết. "Tuy ta đã trúng cổ rắn, bị giam cầm trong cơ thể rắn nhưng achan áo đen không ngờ được rằng, ta đã lợi dụng hiện tượng rắn lột da để lột bỏ bộ da người, trùm lên một tử thi trong rừng Vạn Độc, có được cơ hội hồi sinh. Ta định chạy ra khỏi rừng Vạn Độc, báo tin cho đại sư rằng đồ đệ của người đã lén học Cổ thuật đến nỗi mất hết nhân tính. Nhưng ta đã phát hiện ra hắn đac gieo cổ tường trong rừng Vạn Độc,  khiến ta không thể thoát ra. Còn hắn cũng không thể ngờ được rằng, cái gọi là trường sinh, thực chất chỉ là ngủ vùi khônh tỉnh. Mỗi năm, ta chỉ tỉnh lại một lần vào giờ Rắn, ngày Rắn, tháng Rắn. Trường sinh như vậy, có nghĩa lý gì?"
(Ơ thế cái cô gái trên máy bay là sao?)

   "Vì không muốn để cho achan áo đen biết được ta đã thoát khỏi thân xác rắn, ta đành phải ẩn mình ngủ vùi trong khối pha lê để né tránh sự săn lùng của cổ trùng. Khi tỉnh dậy lần nữa, ta phát hiện thần rắn hai đầu đã đẻ ra rất nhiều trứng rắn. Sau đó, trứng rắn nở ra toàn quái vật thân người đuôi rắn. Nhìn những đứa trẻ nửa người nửa rắn, ta cảm thấy nghiệp chướng quá ư nặng nề. Nhưng trong số lũ trẻ dị hình, vẫn có một đứa bình thường, nhưng mắt của nó... " Suchin nhìn tôi trân trân "đỏ như máu!"

   Tôi nhịn không nổi, buột miệng "a" lên một tiếng.

   Câu nói này khác nào một nhát đâm thình lình vào giữa đầu tôi.


   Con ngươi đỏ của tôi, chính là đặc trưng của hậu duệ tộc Rắn!

   Tôi tiên của tôi, là thần rắn hai đầu!

   "Trong rừng Vạn Độc có nhiều thợ săn ra vào nên dần dà, có kẻ phát hiện ra tung tích của người rắn. Do thấy họ dị dạng nên đã gán ghép cho một cái tên nực cười là bộ tộc Người Quỷ. Achan áo đen lại tìm đến, ngấm ngầm gieo đủ loại cổ vào họ. Người bị trúng cổ, hễ bước chân ra khỏi rừng Vạn Độc lập tức sẽ hiện nguyên hình, mạch máu toàn thân nứt toác mà chết. Đây cũng chính là chân tướng của lời nguyền nghìn năm."

   "Chỉ có người mang con ngươi đỏ mới thoát khỏi sự ràng buộc của lời nguyền, ra được khỏi rừng Vạn Độc. Chính vì vậy, một người mang con ngươi đỏ đã mật báo cho sư phụ của achan áo đen. Sau đó sư phụ đã bày kế bắt achan áo đen hỏa thiêu. Nghìn năm qua, chuyện này càng đồn càng sai, mới nói rằng người mang con ngươi đỏ là nhân vật then chốt trong cuộc chiến Phật - Cổ."

   "Tuy hàng năm, ta chỉ tỉnh ngủ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng qua lời kể của người trong tộc, ta cũng biết sơ qua tình hình. Thế là ta quyết định để cho bộ tộc đưa những đứa trẻ sơ sinh mắt đỏ ra ngoài để tránh bị liên lụy."


   Tôi đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không chút phản ứng trước lời kể của Suchin nhưng cảm thấy giọng nói của Suchin đang yếu đi rõ rệt...

   "Bà... sao thế?" Nguyệt Bính hỏi.

   Suchin liếc nhìn Nguyệt Bính: "Tộc Cổ?"

   Nguyệt Bính lắc đầu, rồi lại gật đầu.

   Suchin mỉm cười: "Có phải tộc Cổ hay không, không quan trọng, quan trọng là tâm có bị mê hoặc hay không."

   Nguyệt Bính chợt rùng mình, sắc mặt như kẻ ngủ mê vừa tỉnh, trả lời dứt khoát: "Không!"

   "Vậy thì tốt." Suchin mỉm cười để lộ núm đồng tiền xinh xắn, sắc mặt ngây thơ như đứa trẻ. Nhìn nụ cười ấy, tôi bỗng trấn tĩnh hơn nhiều, sực nhớ ra rất nhiều điều muốn hỏi. Nhưng đúng vào lúc ấy, sắc mặt Suchin bỗng tái nhợt, há miệng thổ ra một bụm máu tươi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi