NHỮNG NĂM 70 ÔM ĐÙI NGƯỜI QUA ĐƯỜNG


Sáng ngày hôm sau, Mạnh Kiều từ trong tủ quần áo lấy ra một cái váy trắng, chất liệu là “Sợi tổng hợp”, đây là chất liệu mà cô ấy không thích, cảm thấy tính thông thoáng kém, còn không mặc thoải mái bằng chất liệu cotton, nhưng đây là bộ đồ duy nhất có kiểu dáng khiến cho cô ấy vừa mắt.
Ăn mặc trang điểm tỉ mỉ một hồi, thì đi từ trong phòng ra, đang đi trong hành lang, liếc nhìn đầu phố dưới lầu một cái, không nhịn được cười khúc khích, quả thực là anh.
Thẩm Yến thật sự đã đến.
Anh đang cầm bữa sáng đang đứng ở trong một góc đầu con phố ăn sáng.
Sau khi xuống lầu, không có nhìn về hướng anh, trực tiếp hướng đến con đường hôm qua mà đi, người đi trên đường rất nhiều, cô ấy đi rất chậm.
Bước nhanh thì dừng lại ở trước cửa một tiệm mì, rồi đi vào, chưa có ăn sáng, mua một phần mì mùa xuân, tìm một chỗ có thể nhìn ra cửa rồi ngồi xuống.
Bình tĩnh ăn mì, ánh mắt thỉnh thoảng để ý ra ngoài cửa.
Anh giỏi ẩn núp hơn so với trong tưởng tượng của cô ấy, nếu không hôm qua không chú ý phát hiện được anh, cũng không biết bị anh dõi đến khi nào nữa.

Ngôn Tình Xuyên Không
Sau khi ăn xong, cô ấy lại tiếp tục đi về phía trước, ở con đường không bằng phẳng, giả bộ không cẩn thận bị trẹo chân, trong lòng nghĩ không biết anh có phát hiện hay không.
Thế mà lại không có.
Cô ấy ngồi xổm xuống giả bộ xoa cái chân một chút, ánh mắt nhìn thấy anh cách đám người ở phía sau không xa, trong lòng thầm vui.
Tiếp tục đi về phía trước, đi đến nơi người đông nhất trước cửa hàng Hữu Nghị, rất nhanh sau đó đã lách đi vào.
Thẩm Yến ngơ ngác.
Chớp mắt một cái thì phát hiện cái hình bóng xinh đẹp biến mất trong dòng người.
Anh tiếp tục đi về phía trước vài bước, người đến người đi, rộn ràng tấp nập, đưa mắt nhìn, phía trước là một mảng đông nghịt, lại không có phát hiện ra hình bóng của cô ấy.
Đang lúc sốt ruột.
Bỗng nhiên một thân ảnh dịu dàng mềm mại dán đằng sau lưng, cơ thể anh cứng đờ.
Hai tay trắng nõn vòng qua từ bên hông anh, từ sau lưng ôm lấy anh, yêu kiều cười nói: “Em bắt được anh rồi.”
Hô hấp Thẩm Yến tạm ngưng lại.
Lập tức bắt lấy bàn tay giữa eo, xoay người lại, thì nhìn thấy người con gái ngày đêm mong nhớ đang đứng trước mặt đây, cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy vểnh lên, cười tươi như hoa, ánh mắt lóng lánh như ngân hà.
Tim đập mạnh một cái, đưa tay ôm chặt cô ấy vào lòng, giọng khàn khàn nói: “Anh rất nhớ em.”
Ánh mắt khác lạ của mọi người xung quanh, không ít người thì thầm nói nhỏ, ở thập kỷ này, hành động ôm nhau trên đường phố thật sự quá là khác người.

Mặt của cô ấy không ngừng đỏ lên, cảm nhận được sức lực cùa anh, cảm thấy sắp không thở được, vỗ vào lưng anh, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Thẩm Yến, Thẩm Yến, anh mau buông em ra nào, ở đây có rất nhiều người đang nhìn đấy.”
Anh mỉm cười, từ từ buông cô ấy ra, cúi đầu nhìn chân cô ấy, dịu dàng nói: “Chân của em bị thương ở đâu, có đau không?”
Mạnh Kiều nhẹ nhàng lắc đầu, cười rất ngọt ngào: “Không đau, không có bị thương đến gân cốt.”
“Ừm, không sao là tốt rồi.” Nghe thấy cô ấy nói như vậy, sắc mặt nhẹ nhõm xuống, đưa tay ra nắm lấy tay cô ấy, ánh mắt chứa ý cười: “Đến, đi cùng anh.”
“Đi đâu vậy?” Cô ấy ngẩng đầu hỏi.
Anh kéo cô ấy trở lại vài bước chân, đi vào bách hóa hữu nghị bên cạnh, nhìn về phía cô ấy cười hơi ngượng ngùng: “Mua một ít đồ ra mắt ba mẹ vợ.”
Cô ấy cười trêu chọc nói: “Ể? Ai là ba mẹ vợ anh, cũng không biết xấu hổ nữa.”
Thẩm Yến cong môi mỉm cười, xoa xoa đầu cô ấy, cưng chiều nói: “Em đã đồng ý gả cho anh rồi, đương nhiên chính là người của anh.”
Trái tim cô ấy nóng cháy lên.
Biết lần này bản thân đánh cược thắng rồi.
Anh thật sự sẽ đến tìm cô ấy, hơn nữa còn sớm hơn trong tưởng tượng.
Hai người đi dạo một vòng, không biết từ lúc nào lấy ra nhiều tiền như vậy, đều có đủ các loại.
Anh cười hỏi cô: “Kiều Kiều, ba mẹ em thích cái gì, hay là thiếu thứ gì?”
Cô ấy cũng không biết ba mẹ nguyên chủ thích cái gì, đành phải hướng về anh nghịch ngợm cười: “Ba mẹ thích em, thiếu con rể, cho nên anh mua cái gì ba mẹ em cũng đều thích.”
“Ha ha.” Đôi mắt của anh cười đến sáng ngời lại thuần khiết: “Thế thì anh sẽ theo lễ tiết mà đi mua thôi.

Nhưng mà anh lừa mất con gái mà họ thích, nhưng không có dự định sẽ trả lại.”
Kết quả, anh mua rất nhiều đồ.
Trong lòng cô ấy tặc lưỡi không thôi, nam phụ không phải đợi qua hai năm nữa kinh tế mới mở cửa mà tìm được hủ vàng đầu tiên sao? Sao mà bây giờ lại có nhiều tiền như thế, những thứ vừa mới mua cũng phải tốn hết mấy trăm tệ.
Hai người xách đồ, cùng nhau đi lên lầu tòa nhà tập thể.
Mấy ngày nay hàng xóm láng giềng đều biết Mạnh Kiều quay về, bây giờ lại nhìn thấy cô ấy dẫn theo một người đàn ông cao lớn tuấn tú quay về, hơn nữa trong tay còn xách theo rất nhiều đồ, mọi người đều ríu rít không thôi.
Đại Tráng ở trước cửa nhìn thấy Mạnh Kiều vốn muốn chào hỏi, cô ấy hôm nay mặc một cái váy trắng rất đẹp nhìn giống như tiên nữ.
Đang chuẩn bị lên tiếng, thì ánh mắt nham hiểm nhìn thân hình ở sau cô ấy, giống như muốn ăn thịt luôn người ta, trái tim run lên, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, lập tức khép miệng lại, lui vào trong phòng.
Người đàn ông này không dễ đối phó nha.

Mạnh Kiều liếc nhìn Đại Tráng một cái, cái tên này thấy ma sao? Quay đầu nhìn Thẩm Yến ở phía sau, hai tay anh xách đồ rất nặng, một chút cũng không than mệt.
Hai người nhìn nhau cười.
Lấy ra từ trong túi cái chìa khóa mở cửa, liếc qua thấy căn phòng rất nhỏ.

Không rộng rãi giống như đất nông thôn, thành phố chính là như vậy, căn phòng mà đơn vị phân, kiểu nhà này nhà em coi như là không tệ.
Đồ để ở trên bàn vuông trong sảnh nhỏ.
Căn phòng không lớn, lúc đang muốn xoay người, thì đụng phải người anh.
Hai tay anh đột nhiên ôm chặt lấy cô ấy.

Sự ấm áp quen thuộc của cơ thể anh, mùi vị quen thuộc khiến trong lòng cô ấy kiên định lại.
Mạnh Kiều ngẩng đầu, hơi thở ấm áp phả vào mặt, mặt có chút ngứa.

Chớp chớp mắt, khuôn mặt anh tuấn của anh gần ngay gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm cô ấy.
Tim đập dữ dội.
Trong lúc này thời gian dường như đang dừng lại, cảm thấy sắp hòa tan trong sự ôn nhu của anh.
Không có một chút dấu hiệu nào, cô ấy kiễng mủi chân lên, dán xuống môi anh.
Thật mềm mại.
Trong lòng cô ấy thầm vui, hơi nhấp môi, tim như sắp nhảy ra ngoài, lông mi run rẩy, ánh mắt trong như làn nước nhìn chằm chằm anh, dường như đang đợi anh đáp lại.
“Tiếng ting” liền cắt đứt sự căng thẳng.
Có một dòng điện mãnh liệt truyền khắp cơ thể anh, anh hơi giật mình, ánh mắt hiện lên một tia vui mừng.
Vừa nãy là cô ấy hôn anh sao?
Trong lòng không khống chế được vui mừng như phát điên, nhìn thẳng vào đôi môi anh đào của cô ấy, đôi môi mềm mại mê người, trái khế không ngừng chuyển động, giọng khàn khàn lên tiếng: “Kiều Kiều, anh có thể hôn em không?”
Đồ ngốc.


Cô ấy không có nói chuyện, mỉm cười, lại kiễng mũi chân lên hôn nhẹ lên môi anh, lúc gần lúc xa, giống như chỉ có tiểu yêu tinh mới câu dẫn được trái tim người.
Tim đập như đánh trống.
Bỗng nhiên, hai tay anh nâng hai má của cô ấy lên, cúi đầu mà hôn xuống, môi cô ấy vừa ngọt ngào vừa mềm mại, khiến cho anh nhịn không được mà lưu luyến.
Hai người không có kỹ năng gì, nụ hôn rất sâu, đơn thuần muốn đem niềm vui thích trong tim chuyển cho đối phương.
Rất lâu sau bởi vì hít thở khó khăn, nụ hôn mới kết thúc.
Anh nhẹ nhàng buông cô ấy ra, không nỡ buông mà xoa đầu cô ấy, cổ họng khác thường khàn khàn: “Đợi chúng ta quay về nhà rồi tiếp tục.”
“Dạ.” Mặt Mạnh Kiều đỏ như quả hồng chín, xấu hổ không dám nhìn anh, vùi vào trong ngực anh, nghe nhịp tim đập thình thịch của anh.
Ôi mẹ ơi, nụ hôn đầu cảm giác cũng không tệ nha.
Hai người ôm nhau rất lâu, dây dưa một hồi lâu, cô ấy mới đưa anh cùng nhau xuống lầu.

Cô nam quả nữ một mình ở phòng, anh còn có tự chủ, nhưng cô ấy thì không có.
Lúc chập tối ba mẹ Mạnh Kiều quay về, nghe được hàng xóm nói hôm nay Tiểu Kiều dẫn một người đàn ông cao to anh tuấn qua đây, còn xách theo không ít quà tặng.
Ba mẹ Mạnh Kiều tò mò không thôi, tối qua con gái nói thích một thôn dân ở Bách Trượng Ao, lẽ nào chính là người đàn ông anh tuấn lại rộng lượng mà hàng xóm nói?
Trở về trong phòng, quả nhiên, trên bàn để đầy quà tặng, chất thành núi nhỏ.
Mẹ Mạnh Kiều nhìn một chút, có bốn hộp lễ theo truyền thống (Lá trà, đường phèn, bánh ngọt, đồ hộp), cũng có rượu và thuốc lá ngon, thuốc bổ đắt tiền, đồ vật thường dụng và nhiều cái khác nữa.
Còn có một thẻ nhận xe đạp của bách hóa Hữu Nghị nữa!
Chắc khoảng một trăm tám mươi tệ.
Ở thời đại này có người nào tặng nhiều lễ vật quý giá như thế này, cho dù là cầu hôn, bốn hộp lễ theo truyền thống là đủ thể diện rồi.
Xe đạp trước đây vẫn luôn không nỡ mua, mỗi ngày đi làm cũng ngồi buýt, lần này cũng có rồi.
Anh ra tay quá hào phóng rồi.
Ba mẹ Mạnh Kiều cũng kinh ngạc không thôi, nhìn những lễ vật này rồi hai người nhìn nhau.
Sau khi trời tối, hai người ăn cơm ở ngoài, đoán rằng ba mẹ Mạnh Kiều đã tan làm, nên dẫn anh cùng nhau đi về khu nhà tập thể.
Nhìn ra được vẻ mặt anh có chút căng thẳng.
Ngón tay Mạnh Kiều chọc cánh tay anh một cái, cười trêu chọc nói: “Làm sao vậy, không cần phải căng thẳng đâu, con rể xấu xa sắp phải gặp ba mẹ vợ thôi mà.”
Anh cúi đầu mỉm cười, dịu nắm lấy tay cô ấy, dịu dàng ôn nhu, giọng nói lo lắng: “Em tốt như thế, anh sợ ba mẹ em không đồng ý.”
Cô ấy có hộ khẩu trong thành phố, anh là trong nông thôn nghèo nàn, lại không có môn đăng hộ đối, thời đại này kết hôn rất chú ý cái vấn đề hộ khẩu.
Mạnh Kiều gian xảo cười, giọng nói thản nhiên: “Cũng phải, không đồng ý cho bọn mình thì thôi vậy, họ nuôi em lớn như thế này cũng không dễ dàng gì, gả cho anh đến một nơi xa như vậy, cũng không biết anh đối xử với em như thế nào, ngộ nhỡ chịu phải ủy khuất phải làm sao đây, như thế này quá nguy hiểm rồi.”

“Kiều Kiều.” Ánh mắt anh tối sầm lại, lại căng thẳng nắm lấy tay cô: “Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời.”
Trong lòng Mạnh Kiều ấm áp, cô ấy lại đem những nghi ngờ chất chứa bấy lâu ra: “Thế bà thì sao, bà không đồng ý thì sao?”
Thẩm Yến cười: “Cứ giao cho anh, anh sẽ giải quyết thật tốt.

Em là người anh muốn lấy.

Chúng ta quay về thì đi làm thủ tục.”
“Được.” Cô ấy ngoan ngoãn đáp một tiếng, thầm nghĩ rằng thì nghe những lời ngon tiếng ngọt trước đi, sau này anh đứng giữa hai người thì anh chỉ được chọn một người.

Nhưng mà, trong lòng vẫn mừng thầm, anh không để ý bà phản đối, đồng ý đi xa như vậy đến tìm mình, nói rõ trong lòng vẫn là có mình.
Nếu như anh không đến, thì coi như nhận sai rồi.
Sau khi rời khỏi cũng không gặp anh nữa.
Sẽ không đi theo con đường của mẹ, cả đời đều yếu đuối, bị bà nội ức hiếp cũng không dám phản kháng, cũng không muốn nói cho ba.

Ba lại hiếu thuận một cách nhu nhược, bảo vệ không được bọn họ.

Cuộc sống trong một đại gia đình giàu có như thế, về cuộc sống, cô ấy từ nhỏ đã đặc biệt ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho dù là học tập hay là biểu hiện thì cũng là đứa trẻ ngoan trong mắt người khác, nhìn sắc mặt người khác, biết cách lấy lòng người khác.
Yêu ai yêu luôn cả đường đi lối về, yêu luôn gia đình họ, bà, em sẽ đối xử thật tốt với bà.
Em cũng ao ước có được một gia đình hạnh phúc ấm áp.
Hai người trở lên lầu ba, Mạnh Kiều cùng mười ngón tay anh đan vào nhau, hai người mỉm cười với nhau, thì mở cửa ra.
Vẻ mặt ba mẹ Mạnh Kiều ngưng đọng, sau khi nhìn thấy hai người họ bước vào, ánh mắt không hẹn mà gặp rơi xuống thân thể người đàn ông, nam thanh nữ tú, ngoại hình cũng coi như hợp với con gái.
Thẩm Yến mỉm cười, lễ phép lên tiếng: “Chú, dì xin chào, cháu tên là Thẩm Yến.”
“Tiểu Thẩm, qua đây ngồi đi.” Ba Mạnh Kiều lên tiếng.
“Dạ, chú.” Anh nắm tay cô ấy tăng thêm chút lực, sau đó buông ra, đi đến, ngồi đối diện ba mẹ Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều cũng kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh anh.

Xem ra anh khá là căng thẳng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi