NHỮNG NĂM 70 ÔM ĐÙI NGƯỜI QUA ĐƯỜNG


Thẩm Yến cười nói: “Vợ, ngày mai anh đưa em đi lên thị trấn dạo phố.

Năm mới tết đến, trong thị trấn có rất nhiều hoạt động, có múa rồng múa sư tử, có công viên, có cáp treo và bơi thuyền, có trượt băng và còn có thể xem phim nữa.”
Vừa nghe, con ngươi mắt của cô ấy lập tức sáng lên, có vẻ so với nông thôn náo nhiệt hơn nhiều, cô ấy liên tục gật đầu: “Được.

Em muốn đi.”
“Ừ.” Anh cưng chiều hôn lên trán cô ấy.

Anh đứng dậy rồi bật máy thu thanh trên tủ cạnh đầu giường.

Ảnh hưởng bởi không khí mùa xuân, trên đài phát thanh có rất nhiều chương trình, có tiểu phẩm hài, có ca hát, có kể những tiểu thuyết ngắn dài, nhưng anh vẫn chuyển đến kênh Hương thành mà anh thường nghe.

Ngoại trừ có thể nghe các bài kịch Quảng Đông lưu hành, kênh Hương thành thỉnh thoảng có quảng cáo thương mại, còn có đầu tư quản lý tài chính, thông tin thị trường bất động sản và tin tức mới nhất.

Anh ngồi tựa lưng vào đầu giường, Mạnh Kiều cũng nép vào bên cạnh anh, anh kéo chăn đắp đến eo của bọn họ.

Mạnh Kiều vòng hai tay ôm eo anh rồi dựa vào ngực anh, cô ấy ngẩng lên thấy anh đang chăm chú lắng nghe.

Cảm nhận được ánh mắt của vợ, anh cúi mặt xuống nhìn cô ấy, ánh mắt trong veo dịu dàng như nước, khóe miệng hơi cong lên.

Bàn tay vu.ốt ve lưng cô ấy, xoa nhẹ nhàng ẩn chứa tình yêu vô bờ bến.

Tình yêu không bao giờ nói ra ngoài miệng.

Nó đã dần trở nên sâu đậm hơn từ lâu.

Cô ấy nhìn anh, ngừng một lúc, chậm rãi nói: “Thẩm Yến, anh muốn đi Hương thị, đúng không?”
Cô ấy đã đoán được rồi, sớm đã đoán ra, nhưng cô ấy trốn tránh không muốn nói ra, chờ một ngày anh sẽ chủ động nói với cô ấy.

Nhưng anh đã không.

Mỗi buổi tối anh đều thích nghe đài phát thanh của kênh Hương thành, Hương thành có nền kinh tế phát triển và chỉ cách đại lục một con sông nhưng khác nhau một trời một vực.

Anh có thể trở thành người giàu nhất trong tương lai, tư duy của anh tất nhiên phải linh hoạt hơn người thường.

Chim ưng chỉ có thể chao liệng khi trên bầu trời bao la.

Nếu bị giới hạn trong một thôn trang nhỏ như Bách Trượng Ao thì anh sẽ luôn bị kìm hãm tay chân.

Anh ngẩn người.

Thản nhiên cười nhạt nói: “Chỉ là hứng thú thôi chứ anh không muốn đi.”
Cô ấy hiểu ngay hàm ý trong lời nói của anh.

Hai tay ôm chặt eo anh, vùi mặt vào trong ngực anh, nhịp tim của anh rất rõ ràng và mạnh mẽ.

Cô ấy cũng không nỡ để anh đi.

Cứ nghĩ anh đi Hương thành là đồng nghĩa với việc vợ chồng xa cách hai nơi, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại nhau.

Lưng vẫn luôn được anh vuốt nhè nhẹ, hai người ôm nhau, ai cũng không phá vỡ sự im lặng.

Thật lâu sau, cô ấy lại ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Em đi cùng anh.”
Anh ngẩn người, nở nụ cười nói: “Anh không đi, hai chúng ta cũng không đi.

Anh ở đây cũng có thể cho vợ có cuộc sống tốt.”

Anh chính là như vậy, rất tự tin.

Đến Hương thành là phải vượt sông trái phép, có rất nhiều rủi ro.

Anh có thể mạo hiểm, nhưng vợ anh thì không được.

Tuyệt đối không thể để cô ấy đi.

Bao nhiêu người đã chết trên đường khi đang vượt sông trái phép, có bao nhiêu bộ xương một đi không về bị chôn vùi dưới dòng sông lớn sâu thẳm.

Anh cũng hạ quyết tâm sẽ không đi Hương thành.

Cho dù Hương thành rất có sức hấp dẫn vô cùng với anh, nếu cái giá phải trả là vợ chồng xa cách nhau, anh thà rằng không đi.

Mạnh Kiều lại trầm mặc.

Cô ấy quyết định đi hỏi Tô Dao về vấn đề này, Tô Dao là người trọng sinh và ít nhiều cũng biết một chút về tình hình của Thẩm Yến ở kiếp trước.

Trong đầu nghĩ đến cách này, cô ấy cũng bình tĩnh lại.

Quay mặt dán vào trước ngực anh.

Cô ấy lẩm bẩm: “Chồng, anh thật tốt.”
Anh cong môi cười, bàn tay to vu.ốt ve từ gáy đến lưng cô ấy hết lần này đến lần khác, cực kì ôn nhu.

Cả hai tiếp tục nghe chương trình phát thanh.

Mạnh Kiều học được một vài câu tiếng Quảng Đông nên muốn nói cho anh nghe, vì vậy cô ấy ngẩng lên cười nói: “Xin chào!”
Anh nghe hiểu, ha ha cười một một trận rồi cười nói: “Xin chào, vợ.”
Bây giờ đến lượt cô ấy cười không ngậm được miệng, cảm thấy rất hài hước và cười nói: “Xin chào, ông xã.”
“Ha ha…”
Mỗi khi anh vui vẻ sẽ thích hôn cô ấy, hôn mạnh lên trán cô ấy một cái rồi cười nói: “Vợ, anh biết “ông xã” mà em nói là gì.

Hương thành bên đó đều gọi trượng phu như thế.”
Đôi mắt cô ấy lấp lánh, cô ấy tinh nghịch gọi một cách nhõng nhẽo: “Ông xã, ông xã, ông xã,…”
Giọng nói ngọt ngào tê tái, chữ “ông xã” kéo dài âm cuối, gọi như vậy quyến rũ không thể diễn tả được.

Hầu kết của anh chuyển động, chợt hai tay anh nắm lấy eo cô ấy rồi nâng cô ấy ngồi lên người mình.

Cô ấy cũng thuận thế ngã sấp xuống hôn anh.

Đó là sự hiểu biết ngầm giữa vợ và chồng.

Không cần nhiều lời, tất cả niềm vui đều trong hành động.

Trong lúc hôn đến ý lo.ạn tì.nh mê, quần áo của hai người đã bị đối phương c.ởi sạch.

Mạnh Kiều mặc niệm trong lòng: văn minh, giàu mạnh, dân chủ, hòa hợp…
Lược bớt mười ngàn từ ở đây.

Ngày đầu tiên của năm mới, lúc trời còn chưa sáng, Thẩm Yến đã thức dậy.

Hôm nay phải dậy sớm để đốt pháo và thắp hương.

Nhẹ nhàng gỡ chân cô ấy đang gác trên người anh ra, cô ấy động đậy một chút, chân lại nhấc sang móc anh.


Anh không nhịn mỉm cười.

Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ấy ra khỏi ngực mình, vừa dời đi, cô ấy lại đặt tay lại, hơn nữa cả tay cả chân ôm chặt lấy anh, quấn chặt người anh như con bạch tuộc, không thể động đậy được.

Cười một cách bất lực.

Anh ghé vào tai cô ấy nhẹ nhàng nói: “Vợ, anh phải dậy rồi.

Em ngủ thêm một lát, lúc nữa anh sẽ gọi em.”
“Ừm…” Cô ấy không tình nguyện mà nhăn mày, buồn ngủ đến mức không mở được mí mắt, trở mình xoay người đi.

Anh hôn lên đầu cô ấy, sau khi xuống giường, anh mặc quần áo vào rồi đứng dậy, mở cửa đi đốt pháo.

Ngày đầu năm mới nên mở cửa đốt pháo.

Chào mừng năm mới.

Mạnh Kiều muốn ngủ thêm một lát nữa thì nghe thấy tiếng pháo nổ bên ngoài nhà, cách đó không xa, nhà nhà cũng lần lượt đốt pháo.

Không khí đón Tết rộn ràng.

Cô ấy dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, đi ủng bông, mặc quần áo vào rồi bước ra ngoài.

Nhìn thấy Thẩm Yến ngồi xổm bên hiên súc miệng, cô ấy cũng cầm lấy bàn chải và cốc đánh răng đến ngồi xổm bên cạnh anh.

Anh vừa đánh răng vừa nhìn cô ấy cười, ánh mắt cũng chứa ý cười, trong miệng toàn là bọt.

Đôi mắt ngái ngủ lờ mờ, cô ấy mỉm cười ngả người thơm lên má anh một cái, bóp kem rồi bắt đầu đánh răng.

Nước trong chậu rửa mặt là nước nóng, anh thấm ướt khăn mặt rồi vắt khô đưa cho cô ấy rồi lau mặt giúp cô ấy luôn.

Bình thường cô ấy đều dậy muộn, rửa mặt đánh răng cùng nhau như vậy cũng ấm áp phết, cô ấy càng ngày càng cảm thấy chỉ cần hai người ở bên nhau cùng làm một số việc nhỏ trong cuộc sống hàng ngày đã thấy rất vui rồi.

Sau khi súc miệng rửa mặt xong, cô ấy chạy về phòng lấy ít kem dưỡng, rồi lại chạy ra ngoài: “Chồng, anh đứng yên.”
Thẩm Yến nhìn cô ấy khó hiểu, ánh mắt cô ấy chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc, duỗi ngón tay chấm vài cái lên mặt và trán của anh, cảm thấy hơi mát lạnh.

Tay của cô ấy rất mềm mại, cô ấy cẩn thận giúp anh bôi lên rồi tán đều.

Rất thơm.

Cô ấy cũng thơm như thế, má có chút thịt, mềm dẻo như bánh gạo vậy, anh hôn một cái, cong môi cười nói: “Cảm ơn vợ.”
Cô ấy cười mà mặt mày cong lên.

Sau khi hai người họ mặc quần áo chỉnh tề thì đến chúc tết bà nội.

Bà nội vui tươi lì xì cho hai người.

Năm mới là phải vui vẻ.

Sau đó cùng với bà, mang theo cống phẩm vị tanh (gà, lợn, cá), và cầm theo hương nến, tiền giấy, đĩnh vàng và một vài cây pháo ngắn.

Họ đến ngôi miếu cổ trong làng trước, đã có nhiều người dân trong thôn đến thắp hương.


Khấn vái xong thì về nhà thắp hương cho tổ tiên, đốt tiền giấy rồi đốt pháo.

Làm xong, cả gia đình ăn bữa sáng.

Bữa sáng ăn cơm trắng.

Thẩm Yến nói, đầu năm mới nhà nhà đều phải ăn cơm trắng như vậy, ngụ ý là đoàn viên, cơm no áo ấm.

Do thiếu thốn vật chất nên nhiều người phải đợi đến Tết mới nỡ nấu cơm trắng.

Sau khi ăn no, anh mang tiền và giấy bạc, Mạnh Kiều quàng cho anh chiếc khăn quàng cổ cô ấy đan cho anh, tuy hơi xấu nhưng không ảnh hưởng đến nhan sắc của anh.

Cả hai ngồi lên xe đạp và đạp xe đến Nguyên thành.

Đi đường quốc lộ từ Bách Trượng Ao đến Nguyên thành phải mất gần hai tiếng đồng hồ.

Trên đường đi, cô ấy toàn nghe thấy tiếng pháo nổ từ nhà dân làng.

Cô ấy vòng tay qua eo anh, cảm giác rất hạnh phúc.

Lần trước đi đến Nguyên thành bằng tàu hỏa, cô ấy đã nhìn lướt qua xung quanh, mặc dù Nguyên thị không phát triển như thành phố S, nhưng nền kinh tế ở đây tương tự như một thị trấn nông thôn hiện đại, đều có đủ cơm áo, nhà ở và phương tiện đi lại.

Thẩm Yến cất xe đạp.

Đây là khu vực trung tâm nhất của Nguyên thành, tất cả đều là các ngôi nhà dân cao năm hoặc sáu tầng, hàng loạt cửa hàng và đủ các mặt hàng bày bán la liệt.

Con phố treo đầy đèn lồng, cờ hoa, không khí mùa xuân tưng bừng, nhộn nhịp.

Anh nắm tay cô ấy đi về phía con phố.

Xa xa đã nghe tiếng chiêng trống vang trời, con phố tấp nập người qua người lại.

Đoàn người múa rồng rất dài, bọn họp quấn khăn chít đầu màu vàng trên đầu, đánh chiêng, trống, đệm bằng kèn Xô-na, đi bộ chầm chậm trên phố, con rồng lắc đầu quẫy đuôi, nhanh nhẹn đuổi theo long châu, khán giả bên đường xem hò reo, vỗ tay không ngừng.

Mạnh Kiều cũng nhìn không chớp mắt, không phải cô ấy tò mò về múa rồng, cô ấy đã xem rất nhiều chương trình truyền thống ở hiện đại, cơ bản đều giống nhau.

Mà sự nhiệt tình của mọi người đặc biệt nồng hậu, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, khuấy động lòng người như khi cô ấy đi xem concert của thần tượng.

Bên đường có người bán kẹo hồ lô, kẹo kéo hình nhân, Thẩm Yến mua cho cô ấy một cây kẹo sơn tra.

Cô ấy cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt và cũng cho anh cắn một miếng.

Hai người chơi đùa ở đầu con phố náo nhiệt một lúc.

Sau đó, Thẩm Yến đưa cô ấyđến công viên thành phố.

Tết Nguyên Đán mọi người đều được nghỉ, vì thế trong công viên thành phố vô cùng náo nhiệt.

Cáp treo rất đơn giản, không có áo bảo vệ bên ngoài, chỉ có dây đai quanh eo.

Sau khi thắt dây an toàn, hai chân treo lơ lửng trên không, như đang treo bằng dây thép.

Chiếc cáp treo thô sơ rung lắc liên tục trong quá trình chạy, không chắc chắn một chút nào.

Cô ấy sợ đến mức oa oa hét to, nhắm chặt mắt mà vùi mặt vào ngực anh.

Ôi mẹ ơi, người ở thời đại này gan thật.

Phía trước có một bộ cáp treo, có người đang ôm trẻ em cũng ngồi, trên mặt tràn đầy nụ cười.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Yến ngồi cáp treo, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh.

Bàn tay to xoa nhẹ cánh tay an ủi cô ấy, cũng không ngừng giới thiệu cho cô ấy những phong cảnh đẹp, cô ấy tò mò mở mắt ra ngắm, nhìn dưới chân là khoảng không cao một trăm mét, cô ấy lại nhắm chặt mắt lại.

Từ xe cáp treo xuống, chân cô ấy đều nhũn hết ra.


Công viên có cầu trượt con voi, đu quay đơn giản phù hợp với trẻ em,… tất cả đều rồng rắn xếp một hàng dài.

Không có trò chơi như tàu lượn siêu tốc, đây đơn thuần chỉ là để tham quan thôi.

Chạng vạng tối, Thẩm Yến đưa cô ấy đi xem phim.

Vé xem phim là một hào một người, trong rạp chiếu phim không có bắp rang bơ, chỉ có một chai bằng thủy tinh chứa nước ngọt màu cam, gọi là nước ngọt Sơn Hải Quan, bảy xu một chai.

Cũng có bán hạt dưa và đậu phộng.

Anh mua một túi hạt dưa chiên và hai chai nước có ga.

Sau khi bước vào, tận cuối phía trước có một sân khấu và một màn hình chiếu màu bạc lớn ở phía sau.

Trong rạp chiếu phim có rất nhiều người, chiếu bộ phim hành động, sau khi chiếu phim, phòng chiếu phim chuyển tối, Mạnh Kiều nhìn thấy trước mặt có một cặp đôi tình nhân hay vợ chồng gì đó đang lén lút nắm tay nhau.

Tư tưởng vào những năm bảy mươi bảo thủ kín đáo, đi xem phim mà lén nắm tay thôi cũng đủ kích động, xem bọn họ còn thích hơn xem phim.

Cô ấy chợt nhớ tới khi lần đầu tiên Thẩm Yến nắm tay cô ấy, anh lo lắng đến mức thở gấp, lại nhìn xem anh nắm tay cô ấy lúc này, bọc chặt vào lòng bàn tay, kéo và đặt lên chân anh mà thần sắc anh vẫn bình tĩnh.

Thẩm Yến phát hiện ánh mắt của cô ấy, nên quay đầu lại, dịu dàng cười với cô ấy, ghé vào tai cô ấy nói nhỏ: “Sao thế vợ?”
Cô ấy quay mặt sang rồi hôn môi anh.

Rất mềm, là vị nước có ga, có chút ngòn ngọt.

Anh ngớ người, hôn môi ở bên ngoài, anh vẫn còn ngại ngùng lắm.

Anh cười nói nhỏ: “Vợ, đừng làm loạn, lát nữa sẽ bị người khác nhìn thấy đấy.”
Xung quanh rạp chiếu phim rất tối nên chỉ những người ở hàng ghế sau bọn họ mới nhìn thấy thôi.

Cặp đôi ở hàng ghế sau rõ ràng là rất kiềm chế, hai người ngồi thẳng lưng, ánh mắt không hẹn mà đều rơi vào đôi vợ chồng trẻ phía trước.

Bọn họ đang hôn nhau?
Còn có cả tiếng nước miếng tóp tép?
Tất cả đều vô cùng kinh ngạc, không khỏi thầm nuốt nước miếng, mặt đỏ lên, lại không đành lòng dịch chuyển tầm mắt.

Dù gì cũng chưa nhìn thấy hôn môi bao giờ.

Không có trong phim, cũng không có trong sách, bây giờ thế mà lại được nhìn, vốn tưởng hôn môi chỉ là miệng đối miệng thơm một cái thôi.

Nhưng bọn họ hình như không chỉ như vậy?!!
Tam quan bị phá vỡ.

Mạnh Kiều thầm cười trong lòng, tên này tuy miệng kêu không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật mà.

Chớp mắt, lại mạnh dạn hôn anh một cái.

Anh càng trở nên mạnh dạn hơn.

Dừng lại một lát, anh cong môi cười, quay mặt qua, cúi đầu ngậm lấy đôi môi anh đào của cô ấy, bàn tay to ôm lấy sau gáy cô ấy, dùng cánh tay chặn gần hết tầm nhìn của những người ở hàng ghế sau, hai người đan chặt mười ngón vào nhau, hơi thở đầu lưỡi linh hoạt quyện lấy ngọt ngào và m.út nhẹ nhàng.

Nụ hôn càng lúc càng sâu hơn…
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Yến có lòng can đảm không nhỏ.

Có thể trở thành người giàu nhất tất nhiên phải gan dạ hơn người.

Không, phải bạo gan hơn người.

Thẩm Yến là một nhân vật tàn nhẫn, hy vọng anh ấy sẽ thể hiện tài năng của mình ở Hương thành.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi