Nguyễn Hàm Dực gật đầu một cách ngụ ý, khẽ cười nói: “Dù lần này không lan truyền tin đồn, thì khi chúng ta quay xong bộ phim *Lục Trúc*, đạo diễn và nhà sản xuất chắc chắn cũng sẽ muốn tạo ra một scandal để thu hút sự chú ý. Thế thì tại sao không nhân cơ hội lần này biến scandal tình cảm này thành lợi thế của mình? Mà quan trọng hơn, tôi cũng có ý định riêng.”
Cố Ca có chút nghi ngờ không biết có nghe nhầm không, cô không hiểu hết lời ảnh đế Nguyễn vừa nói, nhưng luôn có cảm giác rằng lời anh nói chắc chắn là đúng.
Đi theo ảnh đế Nguyễn, ắt sẽ có “miếng ngon để ăn.” Đây là nguyên tắc mà Cố Ca luôn tin tưởng.
Đúng lúc này, điện thoại của Tề Nhân lại gọi đến, dường như chị ấy vừa cho cô một chút thời gian để lấy lại bình tĩnh.
Khi đã thống nhất rằng sẽ để scandal tự nhiên phát triển, Cố Ca cảm thấy không cần phải né tránh khi nghe điện thoại của quản lý trước mặt Hàm Dực, cô tự tin nhấc máy.
Chưa rõ Tề Nhân nói gì ở đầu dây bên kia, nhưng Hàm Dực nhận thấy ánh mắt của Cố Ca dần dừng lại trên anh. Cuối cùng, cô có chút ngập ngừng nói: “Em và ảnh đế Nguyễn nghĩ rằng cứ để mọi chuyện phát triển tự nhiên.”
Tề Nhân bên kia im lặng sau khi nghe Cố Ca nói. Đôi mày của cô nhíu lại, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, đôi mắt ánh lên cảm xúc phức tạp không thể đếm hết.
Hiazz, Nguyễn Hàm Dực, rốt cuộc anh đang muốn làm gì đây?
Sự im lặng của Tề Nhân khiến bầu không khí xung quanh Cố Ca cũng trở nên im lặng. Khi Cố Ca lúng túng không biết phải trả lời thế nào, Hàm Dực ra hiệu với tay chỉ vào điện thoại trên tay Cố Ca, rồi chỉ vào mình, khẽ mấp máy môi nói: “Đưa tôi, để tôi nói chuyện.”
Cố Ca nhận được tín hiệu, trong lòng đang lúng túng vì không biết phải nói sao với chị Tề Nhân, cô do dự ba giây, rồi ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Nguyễn Hàm Dực.
“Alo, xin chào, tôi là Nguyễn Hàm Dực.”
Lời giới thiệu ngắn gọn nhưng lại mang theo sự xa cách thân thuộc đã lâu không gặp. Tề Nhân bất chợt mở to mắt, như có một cảm giác muốn bật khóc.
Cô vội vàng đáp lại: “Chào ảnh đế Nguyễn, tôi là quản lý của Cố Ca, Tề Nhân.”
Nguyễn Hàm Dực vốn chỉ muốn nghe giọng cô, nhưng khi nghe thấy danh xưng “ảnh đế Nguyễn”, trái tim hắn như bị kim đ.â.m nhói lên.
Phải xa cách đến nhường nào, cô ấy mới dùng giọng điệu gần như lạnh lùng như vậy khi nói chuyện với hắn.
Nguyễn Hàm Dực cười tự giễu, gạt bỏ cảm giác tăm tối trong lòng, nói với giọng điềm tĩnh: “Cô Tề, chúng ta cần nói chuyện, với tôi hoặc với quản lý của tôi.”
“Được.” Tề Nhân bên kia cắn chặt môi, dường như chỉ có vị m.á.u tanh nồng đậm kia mới có thể đè nén được cảm xúc sâu thẳm trong lòng cô.
Không ngờ Tề Nhân lại trả lời nhanh như vậy, khiến Nguyễn Hàm Dực sững lại trong giây lát, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một phần cảm xúc trong lòng bị khoét sâu thêm.
“Nhân Nhân, em quả là tàn nhẫn.”
Từ lâu trong lòng hắn đã có một con ác ma, một thứ mùi vị từ vực sâu bò ra, tanh tưởi, lạnh lẽo. Cả thế giới này chỉ có một người là Tề Nhân có thể cứu hắn, nhưng cô lại từ chối.
Hắn sợ rằng nếu còn tiếp tục nói, mình sẽ không kiềm chế được. Vì vậy, trước khi mất kiểm soát, Nguyễn Hàm Dực nói nhanh: “Tình hình cụ thể sẽ để Cố Ca kể cho cô, tạm biệt.”
Nói xong, hắn không chút do dự tắt điện thoại, mạnh mẽ trả điện thoại lại cho Cố Ca, rồi quay người bước về phía cửa, để lại một câu: “Khuya rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Cố Ca sững sờ, trong lòng rối bời, chỉ thốt ra được một tiếng: “Vâng.”
Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thậm chí muốn túm lấy ảnh đế Nguyễn kéo lại để hỏi cho rõ ràng. Cô thực sự không hiểu nổi chuyện này là sao!
Mang theo sự khó hiểu, Cố Ca chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cô dậy rất sớm, sau khi chuẩn bị xong, cô đứng chờ trước cửa phòng của Nguyễn Hàm Dực.
Cô nghĩ, đứng ở đây thế nào cũng sẽ gặp được ảnh đế Nguyễn!
Khi Nguyễnn Hàm Dực ra khỏi phòng, lập tức nhìn thấy Cố Ca đang đứng chờ ngoài cửa, liền ngạc nhiên nhướn mày, nha đầu này làm gì ở đây vậy?
Hắn thầm đoán trong lòng, không phải người này chờ hắn ở đây từ lâu rồi chứ?
Khi còn chưa kịp nghĩ ra cách mở lời, hắn đã thấy Cố Ca đôi mắt sáng rực, bất ngờ kéo lấy cánh tay hắn, gương mặt méo mó đầy khổ sở: “Ảnh đế Nguyễn, anh muốn tôi báo với chị Tề Nhân điều gì vậy?”
Bị “tấn công” bất ngờ, Nguyễn Hàm Dực có chút giật mình, sau khi lấy lại bình tĩnh, ánh mắt hắn liếc xuống bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình, rồi dừng lại trên khuôn mặt Cố Ca: “Cô chờ ở đây bao lâu rồi?”
Cố Ca run rẩy giơ một ngón tay lên.
Nguyễn Hàm Dực liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, bây giờ mới bảy giờ. Ừm, cô gái này thật kiên trì, nếu không phải vì tầng này chỉ có hai người họ, với scandal tối qua và tư thế hiện tại của cả hai, thì Cố Ca đã bị người ta “xé xác” không thương tiếc rồi.
Hắn thực sự nghi ngờ, làm thế nào mà cô gái ngây thơ này có thể tồn tại trong thế giới giải trí đầy hỗn loạn đến tận bây giờ.
“Được rồi, buông tay ra.” Nguyễn Hàm Dực nhìn vào bàn tay vẫn đang níu chặt cánh tay mình, giọng điệu nghiêm nghị.
“À.” Cố Ca cũng nhận ra thái độ của Nguyễn Hàm Dực, từ từ rút tay mình khỏi cánh tay của hắn, rồi vô thức hỏi: "Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
“Hả?”
Nguyễn Hàm Dực trầm ngâm một lát, sau đó đưa tay về phía trước mặt Cố Ca.
Cố Ca ngơ ngác ngước lên nhìn anh: "Gì cơ?”
“Điện thoại.” Sau một hồi quan sát, Nguyễn Hàm Dực nhận ra một vấn đề nghiêm trọng: đối với tiểu bạch thỏ này, không thể trêu đùa linh tinh được, muốn gì phải nói thẳng trực tiếp ra.
Dù có hơi thắc mắc vì sao ảnh đế Nguyễn không dùng điện thoại của mình mà lại cần điện thoại của cô, nhưng Cố Ca vẫn rút điện thoại từ túi quần, mở khóa rồi đưa cho anh.
Nguyễn Hàm Dực cầm điện thoại, thuần thục mở WeChat, gửi một tin nhắn cho ai đó, sau đó nhanh chóng xóa tin nhắn đi trước khi trả lại điện thoại cho Cố Ca.
Khi Cố Ca chưa kịp xem lại điện thoại, Nguyễn Hàm Dực đã kéo cô ra khỏi tầng này, đưa thẳng xuống hầm đậu xe bằng thang máy.
Khi lái xe ra được một đoạn, Cố Ca mới chợt nhận ra điều gì đó không ổn, đây không phải là đường đến phim trường!
Cô tò mò hỏi: "Ảnh đế Nguyễn, chúng ta đang đi đâu vậy? Hôm nay không quay phim sao?”
Nguyễn Hàm Dực mỉm cười, thẳng thắn trả lời: "Không, tôi đã xin đạo diễn dời cảnh quay của chúng ta sang ngày khác. Còn về việc đi đâu, đến nơi rồi cô sẽ biết.”
Sự tò mò không ngừng cào cấu trong lòng, nhưng Cố Ca vẫn ngoan ngoãn im lặng, lặng lẽ đi theo. Lúc này, cô mới nhớ ra chuyện Nguyễn Hàm Dực cầm điện thoại của mình. Vì chiều cao chênh lệch nên cô không biết hắn đã làm gì với điện thoại của mình.
Thấy buồn chán, cô lấy điện thoại ra kiểm tra các ứng dụng xem có lưu lại dấu vết gì khác lạ không, nhưng không thấy gì. Cô liền bực bội, không hiểu hắn đã làm gì, cuối cùng cô mở trò chơi “Tiêu Tiêu Lạc” để chơi cho khuây khoả tâm trạng.
Hành động của Cố Ca tất nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Nguyễn Hàm Dực, khóe môi hắn khẽ cong lên rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Nghĩ về tin nhắn WeChat vừa gửi, biểu cảm của Nguyễn Hàm Dực có chút phức tạp. Bây giờ hắn đã đến mức phải dựa vào người khác để đạt được mục đích của mình.
Tin nhắn khi nãy gửi đi là: “Tám giờ rưỡi, đến khách sạn Tề Lâm, chỗ cũ. Nếu không đến, tôi sẽ đưa Cố Ca đi thuê phòng, để phóng viên chụp được cảnh đó, rồi tôi sẽ nói Cố Ca mê mẩn vẻ đẹp trai của tôi mà theo đuổi.”
Cứ nghĩ đến phản ứng của Tề Nhân khi đọc tin nhắn này, hắn không khỏi thấy thích thú. Cô ấy chắc chắn không ngờ có ngày lại bị hắn đe dọa! Ngày xưa vốn chỉ có cô ức h.i.ế.p hắn.
Cô ấy thực sự không thể tưởng tượng rằng Nguyễn Hàm Dực giờ lại trở nên vô sỉ đến vậy, quả nhiên giới giải trí là một chảo nhuộm khổng lồ.
Tề Nhân muốn cứng rắn, muốn tỏ thái độ với Nguyễn Hàm Dực, nhưng sau một năm chia cách, cô không chắc hắn có thật sự biến thành tên “mặt người dạ thú” như lời đồn hay không. Hơn nữa, Cố Ca chỉ là một cô gái chỉ mới 21 tuổi này lương thiện, chân chất.
Cô ấy vẫn còn trẻ trung xinh đẹp, không thể để Nguyễn Hàm Dực làm vấy bẩn được! Về scandal tối qua, Tề Nhân tin rằng chỉ đơn giản là hai thực thần gặp nhau mà thôi. Cô quá hiểu Cố Ca, còn về Nguyễn Hàm Dực, khi mới quen biết, hắn cũng là một tín đồ ăn uống chân chính.
Thêm nữa, nếu thực sự Nguyễn Hàm Dực và Cố Ca hẹn hò, với tính cách của Cố Ca, cô ấy đã không tỏ ra e dè như vậy rồi. Hôm qua, khi bị mắng, chắc chắn cô ấy sẽ phản kháng, nhưng Cố Ca không làm thế. Dựa vào điều này, Tề Nhân tin rằng họ không hẹn hò.
Thở dài một hơi, cuối cùng Tề Nhân cũng lấy chìa khóa xe, lái đến khách sạn Tề Lâm theo lời hẹn của Nguyễn Hàm Dực. Trước khi đi, cô còn cẩn thận gọi cho Ninh Tây, quản lý của Hàm Dực.
Chuẩn bị đầy đủ mọi thứ ổn thoả xong, Tề Nhân mới cảm thấy an tâm phần nào.
Phía bên kia, dù đã được Nguyễn Hàm Dực dặn không cần xử lý vụ việc, nhưng khi quản lý của Cố Ca tìm đến, Ninh Tây cũng không do dự. Anh không báo cho Hàm Dực mà tự lái xe đến chỗ hẹn.