NHỮNG NGÀY THÁNG GIẢ LÀM BẠN TRAI CỦA HOTBOY TRƯỜNG

Edit: Mimi – Beta: Chi



*****

Dựa theo yêu cầu của “tổ chức”, Tạ Kỳ Bảo nhắn tin “đồng ý hợp tác” cho Catherine. Trong lúc chờ đối phương trả lời, cậu ta lại lượn một vòng trong phòng ký túc, tiện tay chụp vài tấm ảnh, sau đó lên tiếng hỏi: “Anh Thích, anh có cái gì không cần nữa, có thể tặng cho cô ta hay không?”

Khi Tạ Kỳ Bảo nhắn tin, Thích Phong đang trầm ngâm uống nước. Nghe đối phương hỏi vậy, hắn liền đưa miệng chai về phía cậu ta, nhướng mày: “Chai nước suối nhé?”

“Đệt, ha ha, anh chỉ cho cái chai thật à? Ky bo quá!” Tạ Kỳ Bảo buồn cười.

“Chẳng phải cô ta bảo cái gì cũng muốn đó sao.” Thích Phong cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Rất nhanh sau đó, Tạ Kỳ Bảo lại gõ thêm mấy chữ vào điện thoại. Cậu đọc thành tiếng cho ba người bạn cùng phòng của mình nghe thử một lần: “Đây là phòng ký túc của chúng tôi, ảnh thứ nhất là bàn học của anh Thích; ảnh thứ hai là một góc bồn rửa mặt, bên trái bức ảnh là bàn chải với cốc đánh răng của anh Thích. Vừa mới bắt đầu, tôi không tiện lấy những thứ quá riêng tư cho cô, hay là tôi lấy cho cô vài… chai nước suối nhé. Chúng ta hẹn gặp ở chỗ nào đó… được không?”

“Phụt…” Mọi người nghẹn trong chốc lát, sau đó điên cuồng cười ra thành tiếng: “Ha ha ha ha ha!”

Cái ý tưởng tặng chai nước suối kia cũng thật là cực phẩm. Cao Tuấn Phi lớn tiếng phản đổi. Hắn nói việc buôn bán không thể tiến hành theo kiểu đó, nên đề nghị đổi thành “một cái bút Thích Phong thường xuyên mang theo bên mình”. Dù sao thì món đồ đem đi giao dịch cũng chưa chắc đã bị lưu lạc ra ngoài, mục đích chỉ là dụ người ta tới gặp Thích Phong thôi.

Tin nhắn được gửi đi không bao lâu, di động của Tạ Kỳ Bảo đã rung lên một cái.

“Trả lời rồi!” Tạ Kỳ Bảo kinh ngạc hô lên một tiếng. Ba người còn lại lập tức bu tới, xoa xoa tay. Tin nhắn được mở ra —

Catherine: “Được.”

— Cắn! Câu! Rồi!

“Yeah!!!” Bốn người như vừa trúng số độc đắc, hưng phấn vỗ tay.

Tạ Kỳ Bảo cảm thán, trò này thú vị hơn việc hợp tác với Cao Tuấn Phi trộm đồ của Thích Phong để trục lợi rất nhiều. Quả nhiên, con người không thể vứt bỏ lương tri mà đi hãm hại người khác được.

Chỉ là sau khi gửi tới một chữ “được”, Catherine bỗng cảnh giác hẳn lên. Cô ta gửi tin nhắn thứ hai đến: “Chúng ta vẫn là không nên gặp mặt thì hơn.”

“Đệt!” Tạ Kỳ Bảo nổi nóng, nhanh chóng thương lượng với đồng bọn: “Làm sao bây giờ? Sao cô ta lại không chịu gặp? Có phải đã hối hận rồi hay không?”

“Nếu hối hận sẽ không nhắn “được”.” Cao Tuấn Phi sờ sờ cằm, nói: “Hay là lo cậu có âm mưu? Cũng có thể lo bị cậu bán đứng… Cậu hỏi cô ta xem, nếu không gặp mặt thì phải giao dịch như thế nào?”

Tạ Kỳ Bảo soạn tin với nội dung như Cao Tuấn Phi nói.

Catherine trả lời: “Chúng ta tới thư viện đi, khu C tương đối vắng. Cậu đến giá sách cuối cùng, đặt đồ lên theo giờ đã hẹn, hai mươi phút sau tôi sẽ đến lấy. Tiền thì trở về tôi sẽ chuyển khoản cho cậu.”

Cao Tuấn Phi: “Đệt mợ, cô gái này cẩn thận quá. Lấy một cái bút bình thường thôi, làm gì mà như đóng phim gián điệp vậy?”

Thích Phong im lặng nhìn trần nhà trong chốc lát, con ngươi bỗng tối đen lại, tiếp lời: “Người này rất sợ bị tôi phát hiện, cho nên trên cơ bản có thể xác định, chắc chắn tôi có quen biết cô ta.”

Vẻ mặt âm u lại phối với giọng nói trầm thấp của hắn, khiến Tạ Kỳ Bảo nghe mà cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Lăng Khả hỏi: “Trong đầu cậu có khoanh vùng được đối tượng khả nghi nào không?”

“Đối phương biết rất rõ về Đại học của chúng ta. Vừa biết đám người trong giảng đường chuyên môn của Học viện Báo chí, vừa biết canteen số chín, lại còn biết cả khu C thư viện vắng người, không giống người ở ngoài trường. Nếu là bạn học cùng trường cũ, theo như hiểu biết của tôi, học sinh Đức Âm cũng thi vào Đại học F như tôi chỉ có một. Nhưng mắt cô bạn kia không to, bộ dạng cũng rất bình thường, hoàn toàn không giống Tạ Kỳ Bảo mô tả. Hơn nữa, trước đây cô ta không học cùng lớp với tôi, suốt mấy năm chỉ đụng mặt có vài lần, nói chung là không quen biết lắm…” Thích Phong nghĩ nghĩ, cau mày lắc đầu nói: “Thật đúng là nghĩ không ra.”

“Đệt, các người đừng phân tích nữa, càng phân tích càng khủng bố!” Tạ Kỳ Bảo sợ run cả người, nói: “Cũng rất có thể là đối phương quen anh Thích ở Đại học!”

“Chúng ta mới nhập học hơn hai tháng, những người có thể tiếp xúc đều đã tiếp xúc, còn người chưa từng tiếp xúc, khả năng mê muội tôi theo kiểu mù quáng đó không lớn lắm đâu…” Thích Phong cười cười, lại bảo: “Được rồi, các cậu đừng đoán mò theo tôi nữa, lúc đó gặp mặt thì sẽ biết ngay thôi.”

Tạ Kỳ Bảo: “Vấn đề bây giờ là cô ta không chịu gặp.”

Thích Phong: “Chẳng phải cô ta vẫn muốn lấy đồ đó sao?”

Tạ Kỳ Bảo: “Thì đúng là như vậy.”

“Cậu thương lượng với cô ta một chút, xem có thể đổi địa điểm được không. Phạm vi thư viện quá lớn, mặt khác, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì cũng không tiện gây tiếng động mạnh.” Thích Phong nhìn về phía Cao Tuấn Phi, cười hỏi: “Bách Hiểu Sinh, cậu có gợi ý nào không?”

Cao Tuấn Phi vỗ mạnh hai tay vào nhau, tự tin nói: “Cậu hỏi đúng người rồi! Hê hê, tôi biết một chỗ…”

***

Chạng vạng ngày hôm sau, khi kim đồng hồ chỉ năm giờ hai mươi ba phút, Tạ Kỳ Bảo lén lút chạy tới phòng tự học trong tòa nhà số 2 của Học viện Quản lý.

Đây là thời gian ăn cơm chiều, tất cả sinh viên đã tới canteen, cho nên cả tòa nhà đều vô cùng vắng vẻ.

Tạ Kỳ Bảo vỗ về trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực, rón rén đi tới phòng học M-202. Sau khi đẩy cửa bước vào, cậu liền đến chỗ cái bàn học thứ hai ở dãy hai, bỏ một cái bút và một chai nước suối khuyến mại vào trong ngăn bàn… Nhiệm vụ hoàn thành, Tạ Kỳ Bảo thản nhiên phủi tay áo bỏ đi.

Mãi đến khi rời khỏi Học viện Quản lý một quãng xa, cậu mới nhắn tin cho Catherine: “Bỏ vào đó rồi.”

Về tới phòng ký túc 412, Tạ Kỳ Bảo mới nhắn tin trên box chat: “Chuyện tiếp theo phải dựa vào các anh rồi!”

Thích Phong: “Ok.”

Cao Tuấn Phi: “Ok.”

Tạ Kỳ Bảo: “Lăng Khả đâu?”

Lăng Khả: “Ok…”

Tạ Kỳ Bảo: “Cố lên!”

Ba người ẩn núp tại những vị trí khác nhau trong tòa nhà số 2 của Học viện Quản lý với tâm tình ôm cây đợi thỏ. Nhưng không hiểu vì sao Lăng Khả cứ cảm thấy loại chuyện thế này rất sửu nhi… Nếu không phải vì Thích Phong, có lẽ cậu sẽ lạnh lùng mà từ chối tham dự.

Năm giờ bốn mươi tám phút, bóng dáng một nữ sinh xuất hiện trong tầm mắt của ba người. Đối phương đeo một cái túi nhỏ trên vai, đeo kính râm và khẩu trang, giống hệt những gì Tạ Kỳ Bảo đã mô tả.

Lăng Khả hỏi trong box chat: “Quen không?”

Thích Phong: “Không chắc lắm…”

Nghe tiếng bước chân, có vẻ Catherine đã lên tới lầu hai. Ba người lập tức hành động. Bọn họ đi về ba hướng khác nhau, Cao Tuấn Phi và Lăng Khả thì đứng ở hai đầu cầu thang để chặn đường tháo chạy của mục tiêu, riêng Thích Phong thì một mình chạy tới phòng M-202.

Catherine lấy được đồ, vừa mới ngẩng đầu, liền nhìn thấy người mà mình đắm đuối si mê đang đứng ngay ở cửa phòng.

Cô đã từng lo Tạ Kỳ Bảo sẽ hối hận, sau đó bán đứng mình, song vẫn không nhịn được mà mắc câu. Bởi vì cô rất thích Thích Phong, thích đến mức biết rõ đây là cái bẫy nhưng vẫn nhảy thẳng vào, tựa như đám thiêu thân một mực lao đầu vào lửa vậy…

Chỉ là, cô ngàn lần không nghĩ tới, Thích Phong lại đến đây nhanh như vậy.

Thích Phong đứng ở nơi đó, bởi vì ngược sáng cho nên sắc mặt tương đối âm trầm. Hắn nhìn kỹ nữ sinh nọ, nghiêm nghị mà gọi tên cô: “Cậu là… Tôn Mạn?”

Tay Catherine run lên. Cái bút và chai nước trong tay nhanh chóng rơi thẳng xuống đất.

***

Box chat nhảy lên tin nhắn của Thích Phong: “Bắt được người rồi. Tôi muốn nói với cô ta vài câu, các cậu đi ăn cơm trước đi, không cần chờ tôi.”

Cao Tuấn Phi: “Ok, rút.”

Lăng Khả nhìn chằm chằm dòng chữ Thích Phong vừa gửi tới, không hiểu vì sao lại thoáng ngẩn người. Mãi đến khi Cao Tuấn Phi đi vòng từ đầu kia hành lang tới, vẫy tay gọi cậu xuống lầu, cậu mới bừng tỉnh.

Cao Tuấn Phi lắc đầu, nói: “Ầy, xem ra là người quen, nếu không sẽ không bảo chúng ta đi trước.”

Lăng Khả không nói gì. Cao Tuấn Phi liếc cậu một cái, châm chước hỏi: “Cậu… muốn đợi Thích Phong sao?”

“Không.” Lăng Khả lắc đầu: “Đi thôi.”

Mặc dù Lăng Khả cảm thấy hơi mất mát, cũng rất muốn biết Thích Phong định nói gì với nữ sinh kia, nhưng rõ ràng là đối phương muốn giải quyết một mình. Tuy bọn cậu là bạn, song cũng nên biết giới hạn, biết cái gì có thể quan tâm và cái gì không.

Cao Tuấn Phi nhắn tin cho Tạ Kỳ Bảo xong, lại nói với Lăng Khả: “Đại Bảo vẫn chưa ăn xong, chúng ta đi tìm cậu ấy.”

Lăng Khả thở ra một hơi, cố đè sự hiếu kỳ trong lòng mình xuống mà “ừ” một tiếng.

Tạ Kỳ Bảo chờ hai người ở canteen, cũng muốn hỏi một chút về chuyện xảy ra sau đó.

Gọi đồ ăn xong, ba người liền không nhịn được mà bắt đầu tán gẫu về Thích Phong.

Tạ Kỳ Bảo nói: “Tôi cảm thấy, chủ yếu vấn đề vẫn là bộ dáng anh Thích quá đẹp. Đúng rồi, Lăng Khả, cậu có biết hôm báo danh, sau khi ba mẹ tôi nhìn thấy Thích Phong thì nói như thế nào không?”

Lăng Khả: “Như thế nào?”

“Vừa ra khỏi phòng ký túc của chúng ta, mẹ tôi liền hệt như mấy em gái mê muội Thích Phong, ôm mặt nói: ôi chao bạn học này của con đẹp trai quá, hệt như ngôi sao bước ra từ TV vậy, về sau, chỉ cần dựa vào khuôn mặt thôi cũng có thể thành tài rồi!” Tạ Kỳ Bảo bắt chước giọng điệu của mẹ mình, diễn lại cảnh tượng lúc ấy giống y xì đúc.

Lăng Khả: “…”

“Thực ra, nếu không có anh Thích, chắc chắn Lăng Khả cũng có thể xem như một siêu hotboy trong đám chúng ta nhỉ? Nhưng vấn đề là anh Thích lại cứ suốt ngày bám dính lấy cậu. Ầy ầy, có một tấm phông như vậy làm nền, mọi người đều bị lóa mắt hết rồi, đương nhiên sẽ chỉ nhắm vào anh Thích thôi.” Nói xong, Tạ Kỳ Bảo lại lắc lắc đầu, dường như đang tiếc thay cho Lăng Khả.

Lăng Khả lại được hai tiếng “bám dính” trong lời nói của Tạ Kỳ Bảo làm cho sung sướng cả thân lẫn tâm, không giận mà ngược lại còn nở nụ cười.

Cao Tuấn Phi thở dài, cũng cảm khái một câu: “Người với người, thật sự là không thể so sánh được.”

Tạ Kỳ Bảo đơm thêm một bát cơm, bình luận: “Thật ra anh Cao cũng đẹp trai lắm, chẳng qua khí chất quá lưu manh, tôi cảm thấy hẳn là sinh viên sẽ không thích loại hình như vậy đâu.”

“Phụt…” Suýt nữa thì Cao Tuấn Phi phun hết cơm ra: “Con mẹ nó, cậu nói cái gì? Ai lưu manh?”

Hai người cười đùa một lát, Lăng Khả ngồi cạnh lắng nghe, trong lòng lại cảm thấy hơi hâm mộ.

Trên thực tế, trai thẳng và trai thẳng phải là như vậy. Mặc dù quan hệ rất tốt, song tình cảm vẫn vô cùng trong sáng. Nào có như cậu, một khi được ở gần Thích Phong một chút, sẽ bắt đầu nổi lòng tham mà muốn hết cái này đến cái kia…

Đúng vào lúc ấy, Tạ Kỳ Bảo lại mở miệng nói: “Các anh nói xem, điều kiện của anh Thích tốt như vậy, sao không tìm một cô bạn gái đi? Một khi có bạn gái, những chuyện như hôm nay cần gì chúng ta phải ra tay nữa? Chị dâu ra trận!” Tạ Kỳ Bảo quơ quơ đôi đũa giữa không trung: “Xé nhỏ tiểu tam~”

“Khụ…” Mới rồi Lăng Khả còn vì nửa câu phía trước của Tạ Kỳ Bảo mà cảm thấy đau lòng. Đến lúc nghe được nửa vế sau, cậu cũng suýt nữa phun hết cơm ra.

Tạ Kỳ Bảo nâng cằm nhướng nhướng lông mày: “Các anh thấy tôi nói có lý hay không? Tìm một chính cung nương nương về, đè bẹp tất cả các loại tin đồn! Như thế cũng đỡ liên lụy nam thần Lăng Khả của chúng ta bị người ta xem như gay suốt…”

“Được rồi, nói ít thôi, phun hết nước miếng lên bàn ăn ăn rồi này.” Thấy Tạ Kỳ Bảo càng nói càng không biết giữ mồm giữ miệng, Cao Tuấn Phi không nhịn được mà nói chen vào: “Anh Thích của cậu muốn thế nào cậu quản được sao? Biết đâu người ta lại muốn làm “gà vàng”?”

Lăng Khả nghe được mà hết cả hồn. Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên.

“Cậu đang ở đâu?” Là điện thoại của Thích Phong.

“Canteen 3″. Lăng Khả dừng một chút, hỏi: “Cậu… xong rồi à?”

“Ừ, tôi tới tìm cậu.”



Nhạc dạo:

Thích Phong nhắn tin: “Các cậu đi trước đi.”

Lăng Khả và Cao Tuấn Phi đồng loạt rời đi.

Thích Phong giải quyết Catherine xong thì tìm khắp nơi cũng không thấy Lăng Khả: “Cậu đang ở chỗ nào?”

Lăng Khả: “Canteen.”

Thích Phong: “Sao cậu không đợi tôi!” QAQ

Lăng Khả: “Chẳng phải cậu bảo bọn tôi đi trước à?”

Thích Phong: “Đấy là tôi bảo Cao Tuấn Phi với Tạ Kỳ Bảo, không bảo cậu mà Khả Khả. Tôi nghĩ cậu sẽ chờ tôi cơ! Chẳng lẽ cậu không tò mò tôi đã nói gì với cô ta sao, Khả Khả?” QAQ

Lăng Khả: “…” (quỳ!)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi