NHỮNG NGÀY THÁNG YÊU ĐƯƠNG CÙNG CHÍ TÔN


Theo như những gì mọi người được biết thì đây là quán nướng do một vị tiền bối tốt nghiệp trước Hứa Dĩ Tranh hai khóa mở.

Hôm trước chị ấy có nhắn tin mời anh ta đến ăn nhưng anh ta lại quên mất, bây giờ vô tình nhớ ra thì đương nhiên phải đi liền thôi.
Bốn người ngồi vào bàn ăn, Hựu Trí có một việc thắc mắc suốt từ nãy đến giờ đành phải kéo ghế lại gần Trì Lạc cho tiện hỏi:
"Này, cậu vừa mua mũ mới hay sao mà đội suốt vậy?"
Bấy giờ Trì Lạc mới sực nhớ đến chiếc mũ mà Cố Triển Phi cho mình mượn, cậu vội cởi nó xuống, nói với anh:
"Tiền bối, mũ tôi mượn anh để tôi mang về giặt rồi đem trả anh nhé?"
Cố Triển Phi nhướng mày:"Cậu giặt cho tôi?"
"Đúng vậy ạ."- Trì Lạc thành thật gật đầu.
"Được thôi"- Anh đồng ý.
Vì nhận được sự đồng ý của anh nên cậu liền cất nó vào balo.


Hựu Trí trố mắt ra nhìn cậu, cậu ta nhớ rằng Trì Lạc từng bảo đội mũ vừa vướng víu vừa nóng nên cậu không thích mà?
Không để bọn họ đợi quá lâu chị chủ quán đã mang phần thịt đầu tiên lên.

Nhìn miếng thịt óng ánh mỡ cùng âm thanh xì xèo trên vỉ nướng, cả Hứa Dĩ Tranh và Hựu Trí không hẹn mà cùng nuốt nước bọt.
Miếng thịt đầu tiên đã chín, cả Hứa Dĩ Tranh và Hựu Trí đều hừng hực khí thể bắt đầu tranh giành, ngay thời khắc đũa của cả hai cùng chạm vào miếng thịt ấy, Hứa Dĩ Tranh đã cười gằn lên tiếng:
"Anh không ngờ rằng mình lại có ngày hôm nay, em trai nhường anh đi, nhường tiền bối miếng đầu là phép tắc cơ bản."
Hựu Trí cũng chẳng chịu thua, cậu ta càng giữ chặt đũa hơn:"Tiền bối phải làm gương cho em chứ nhỉ? Em đang trong độ tuổi phát triển, ăn hơn một miếng cũng tốt cho cơ thể của em, chẳng phải anh nên nhường em sao?"
Cả hai chẳng ai chịu nhường ai, Cố Triển Phi nhẹ nhàng gấp miếng thịt đã chín ở bên cạnh đặt vào trong bát Trì Lạc.

Cậu ngơ ngác nhìn một lúc mới hiểu ra vấn đề:
"Cảm ơn tiền bối."
Hựu Trí ngớ người đến mức buông đũa liền bị Hứa Dĩ Tranh cướp mất miếng thịt, cậu ta cảm thấy bầu không khí ở đây cứ sai sai thế nào ấy, mà sai ở đâu thì cậu ta không nói được.
Cố Triển Phi lờ đi sự nghi hoặc của cậu ta, lại gắp một miếng thịt đưa cho Trì Lạc, sau đó mới gắp cho mình.
Hứa Dĩ Tranh ngồi bên cạnh ghen tị vô cùng, không ngừng nhích đến gần Cố Triển Phi đưa bát ra:"Cho tớ nữa cho tớ nữa, không lẽ ở cùng nhau ba năm cậu không gắp cho tớ nổi một miếng sao?"
Đúng như ý nguyện, Cố Triển Phi thật sự gắp thịt cho anh ta, Hứa Dĩ Tranh cảm kích vô cùng.

Anh ta đặt đũa vào chuẩn bị ăn mới phát hiện ra đó là miếng thịt sống!
Anh ta bừng bừng lửa giận nhìn tên bạn thân vì tình quên bạn của mình, tức giận đến nổi gắp hết thịt bên chỗ anh.
Một bàn bốn người ăn thịt mà như đi đánh trận vậy, không tranh giành đấu đá thì cũng là lườm qua nguýt lại, chỉ duy có Trì Lạc từ đầu đến cuối được người ta gắp thức ăn cho mới có thể yên tĩnh dùng bữa.

Ăn no nê xong là đến công đoạn thanh toán, đây cũng là một phần vô cùng phiền phức khi ai cũng giành trả tiền.

Mà phiền phức nhất trong đó là Hựu Trí, cậu ta đã quá quen với việc khao người khác ăn nên giãy nảy lên đòi trả tiền cho bằng được.


Sau một lúc đôi co thì đã quyết định được sẽ chia bốn ra.
Sau đó đương nhiên là ai về nhà nấy, chỉ là Trì Lạc có chút không ổn lắm.

Những hành động trên bàn ăn của Cố Triển Phi đã khiến tâm trí cậu lơ lửng trên tám tầng mây, Hựu Trí đi bên cạnh có nói chuyện trên trời dưới đất như thế nào cậu cũng ậm ừ cho có lệ.

Hựu Trí bởi vì nói hăng quá nên chẳng nhận ra sự khác thường của cậu.
Suốt buổi tối hôm đó Trì Lạc không làm gì khác ngoài việc suy nghĩ về Cố Triển Phi, đến mức mà điện thoại đặt ngay bên cạnh có thông báo tin nhắn cậu cũng chẳng nhận ra.
Hựu Trí ở giường bên cạnh thiện ý nhắc nhở:"Cậu bạn gì đó ơi, điện thoại cậu có tin nhắn kìa."
Trì Lạc bật lên xem, là tin nhắn của Phi.
Phi: Tối nay không onl?
Ngẫm lại hình như tối hôm qua cậu cũng chẳng online, vì thế Trì Lạc liền nhảy xuống giường đăng nhập vào game, trả lời anh:
A Lạc Lạc: Có chứ, tôi vào ngay đây.
Trì Lạc xuất hiện tại thành Thiết Yến, nơi đây vẫn chẳng có gì thay đổi sau một ngày vắng mặt cậu nhưng hình như số lượng người tập trung ở đây có hơi đông hơn thường ngày.
Đường đường là một đại thần đứng top sever nên khi online Trì Lạc rất được hệ thống ưu ái tặng cho một dãy thông báo chạy khắp sever, chính bản thân cậu khi online còn nhìn thấy nó thì đương nhiên những người khác cũng sẽ thấy.
Có người đứng trong đám đông đầu têu reo lên.

[Khu vực]_Mộ Linh Đan: A Lạc Lạc đến rồi, A Lạc Lạc đến rồi, mau mau nhường chỗ cho cậu ấy.
Lúc này có các nhân vật khác nhích sang một bên chừa một lối đi nhỏ đủ để nhân vật của cậu chen vào.

Cậu nheo mắt nhìn màn hình một lúc, thì ra mọi người tập trung đông như vậy là do hai nhân vật chính đứng ngay tại trung tâm đám đông.
Tinh Hà Điệp Mộng dạo gần đây mới cập nhật một tính năng mới cho phép người chơi có thể tạo dựng riêng cho bản thân một ngôi nhà, hơn nữa còn có thể cùng bạn đời sở hữu căn nhà ấy.
Điệp Mộng cũng rất thực tế, bọn họ đã thiết lập cho giá nhà ở mỗi nơi một khác nhau.

Rẻ nhất là ở vùng hoang vắng có nhiều dã thú và đắt nhất là ở thành Thiết Yến mà cụ thể là ở trung tâm của thành.
Hai người một nam một nữ đứng trước một căn nhà, ID game của họ chỉ cần liếc mắt sơ qua là Trì Lạc có thể nhớ rõ nằm lòng, không ai khác chính là vợ chồng nhà Lâm Phong.
Hình như Lâm Phong vừa mua cho Tiểu Y Na một căn nhà thuộc khu này, tuy nó không phải ở trung tâm thành Thiết Yến nhưng giá nhà ở đây đã lên đến cả triệu kim nguyên bảo rồi.
Nhìn thấy Trì Lạc xuất hiện, chẳng biết nghĩ gì trong đầu mà Lâm Phong là nói một câu.
[Khu vực]_Lâm Phong: Bảo bối, hôm nay anh tặng em nhà trong game nhưng hôm sau anh sẽ tặng em ngôi nhà thật sự của hai chúng ta, chúng ta cùng xây dựng một tổ ấm hạnh phúc cùng những đứa con của mình nhé!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi