NHỮNG NGÀY THÁNG YÊU ĐƯƠNG CÙNG CHÍ TÔN


Diễn Thy Vân phụ trách làm người dẫn chuyện cho vở kịch.

Cô vận một chiếc đầm trắng uyển chuyển bước ra sân khấu, nở một nụ cười nhẹ nhàng và bắt đầu mở ra vở kịch "Romeo và Juliet".
Cô bắt đầu kể về mối thù truyền kiếp giữa hai nhà Montaghiu và Capiulet.
"Thành Verona thật thanh bình những năm thế kỷ XIV, đời sống nơi đó tươi vui và thoải mái.

Một vị lãnh chúa dòng dõi Della Scala, nhân từ, đức độ, chăm lo cho sự phồn vinh của thành phố.

Những gia đình quý tộc, bệ hạ tùy tùng và đám người hầu tận tụy, trung thành.

Những mối bất hòa truyền kiếp mà nguyên nhân đã bị lãng quên theo thời gian, vẫn còn chia rẽ hai dòng họ Montaghiu và Capiulet hai vị trưởng tộc đã trầm tính và khôn ngoan, bởi tuổi đời chồng chất, nhưng con cháu họ, những gã trai trẻ sôi nổi và táo bạo, không kể bọn tôi tới, lúc nào cũng sẵn sàng đóng vai hảo hán và anh hùng rơm, thường khuấy động sự yên tĩnh của thành phố"
Tiếp đó là kể về lần đầu gặp mặt của chàng Romeo và nàng Juliet tại buổi tiệc hóa trang diễn ra tại nhà Capiulet nhân dịp sinh nhật lần thứ 14 của nàng.


Lần gặp đầu tiên ấy cũng chính là sự bắt đầu cho tình yêu của hai người khi cả hai cùng có tình cảm với đối phương.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Romeo không lập tức rời đi, chàng men theo dãy tường bao quanh khu vườn nhà Capiulet, leo tường và nhảy vào bên trong.

Romeo còn đang thơ thẩn đi trong vườn thì bỗng một cánh cửa sổ mở ra.
Người con gái mà Romeo thầm thương trộm nhớ đang đứng ngây đấy ngẩn người nhìn ánh trăng.

Romeo cũng ngẩn đầu nhìn theo nàng, thầm chế nhạo vầng dương kia đang đố kị trước vẻ đẹp kiều diễm của nàng Juliet.

Chàng nhìn đôi bàn tay nàng đang tì lên má, ước rằng bản thân là chiếc bao tay để được mơn trớn gò má ấy.
Rồi bỗng nhiên, nàng lên tiếng:"Chao ôi!"
Giọng nói của nàng như rót mật vào tai Romeo, giọng nói sao mà ngọt ngào, dễ nghe quá! Cứ như giọng nói của một nàng tiên lộng lẫy.
Juliet cất tiếng nói:"Ôi Romeo, chàng Romeo! Tại sao chàng lại là Romeo nhỉ? Chàng hãy khước từ cha của chàng, hãy từ bỏ tên họ của chàng đi.

Hoặc chàng hãy hứa yêu em, rồi em sẽ chẳng còn là người thuộc dòng họ Capiulet nữa."
Romeo núp trong bóng tối ngẩng đầu nhìn Juliet, chàng nhủ thầm:" Mình cứ nghe thêm nữa hay mình nên lên tiếng nhỉ?"
Juliet:"Chỉ có tên chàng thù hận với em thôi.

Nếu chẳng phải là người họ Montaghiu thì chàng vẫn cứ là chàng.

Montaghiu là cái gì nhỉ? Đó đâu phải là bàn tay bàn chân hay cánh tay, hay mặt mũi, hay một bộ phận nào của cơ thể người.


Chàng ơi! Hãy mang tên họ khác đi, cái tên nó có ý nghĩa gì đâu? Bông hoa kia, giá như ta gọi bằng một tên khác thì hương thơm vẫn ngọt ngào.

Vậy nếu chàng Romeo chẳng mang tên Romeo nữa thì mười phân chàng vẫn vẹn mười.

Romeo chàng ơi, chàng hãy vứt bỏ tên của chàng đi, chàng hãy đem tên họ ấy, nó đâu phải xương thịt của chàng, đổi lấy cả em đây."
Romeo luôn khuất trong bóng tối đã không thể kiềm được lòng mình, chàng táo bạo bước ra, đứng bên dưới cửa sổ mà nói:"Đúng là miệng em nói thế đấy nhé! Chỉ cần em gọi tôi là người yêu , tôi sẽ thay đổi họm từ nay tôi sẽ không bao giờ là Romeo nữa."
Juliet giật thót, nàng theo bản năng lùi về phía sau nhưng vô tình lại bị trật chân khiến cho cả người ngã nhào về phía trước, rơi khỏi cửa sổ.
Khán giả bên trong hội trường cũng không khỏi giật mình.

Trì Lạc hoảng hốt, nhắm nghiền mắt nhủ thầm không ổn rồi, cậu đã chuẩn bị tinh thần để chịu đau nhưng cơn đau trong dự tính không ập đến mà thay vào đó là cảm giác lơ lửng giữa không trung.

Cậu từ từ mở mắt, Cố Triển Phi đứng bên dưới cửa sổ thế mà lại có thể chuẩn xác đón lấy cậu, sau đó anh đặt cậu xuống đất, tiếp tục đoạn hội thoại giữa hai nhân vật chính như chưa từng có sự cố xảy ra.
Trì Lạc cũng nhanh chóng bình ổn cảm xúc, cậu cố gắng phối hợp chặt chẽ cùng Cố Triển Phi hoàn thành vở kịch.

Ngay khi lời thoại cuối cùng kết thúc, bên dưới khán đài vang đầy tiếng la hét cổ vũ.


Trái tim đập thình thịch từ khi bị ngã đến tận bây giờ vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại, lúc này nhìn thấy những tràn vỗ tay nồng nhiệt của mọi người, tảng đá đè nặng trong lòng cậu mới từ từ được hạ xuống.
Nhưng Trì Lạc sẽ chẳng bao giờ biết được, vào khoảng khắc cậu bị ngã khỏi cửa sổ, Lâm Phong chỉ hận không thể lao thẳng về phía sân khấu để đỡ lấy cậu mà thôi.
Sau khi trở lại phòng nghỉ để thay trang phục, tất cả mọi người đều vô cùng quan tâm hỏi han xem cậu có bị thương ở đâu không, Trì Lạc lắc đầu rồi lại xin lỗi mọi người.
La Chi đứng chống tay bên cạnh, nói:"Vở kịch thành công mỹ mãn như thế thì có gì đâu cậu phải xin lỗi, với cả bọn tớ cũng có lỗi trong việc chọn giày và xây cửa sổ quá cao."
Trì Lạc cũng không biết phải nói thêm gì, Hựu Trí lấy quần áo của cậu ra, đẩy cậu đến phòng thay đồ, nói:
"Mau mau thay lại trang phục đi, chúng ta còn phải tham gia tiệc đốt lửa trại nữa đó!"
Cậu biết Hựu Trí đang cố giải vây cho mình nên rời đi ngay lập tức.
Trì Lạc đi đến phòng thay đồ vừa khéo bắt gặp Cố Triển Phi cũng tiến về phía đó.

Cậu vô thức nắm lấy vạt áo anh theo bản năng, đến khi anh ngoảnh đầu lại cậu mới ngại ngùng buông ra:
"À...tiền bối, khi nãy...cảm ơn anh rất nhiều."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi