NHỮNG NGÀY THÁNG YÊU THẦM

Tôi cứ tưởng trốn đến Tô Châu này thì sẽ không gặp Trương Nhuệ, không ngờ tôi lại gặp hắn tại nơi này. Khoảng ngày thứ 9 tôi đến đây, tối hôm đó tôi nhận được cuộc gọi của Lưu Giai. Thật ra, tôi thật sự không muốn nói chuyện với cô ta, không chừng cô ả này lại tung thêm tin tức gì khiến tôi khó chịu nữa đây, nhưng không còn cách nào khác, chạy trốn không phải cách tốt nhất để giải quyết vấn đề!

Tôi bắt điện thoại, thật ngạc nhiên giọng nói cô ta hôm nay sao khác thường, không còn the thé như mọi bữa, giường như vừa mới khóc, không lẽ 2 người đó đã xảy ra chuyện gì rồi? nghĩ đến đây trong lòng tôi bỗng nhiên có chút cảm giác khoan khoái, không lẽ ngay từ đầu tôi đã thầm mong họ không sẽ không có kết quả tốt đẹp sao? tôi xấu xa và ác độc vậy sao?

"Anh vẫn khoẻ chứ?" cô ta hỏi thăm.

"Chuyện gì vậy, cô nương! tôi rất khoẻ, nghe giọng của cô hình như không được vui lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì không?" bỗng nhiên tôi lại muốn biết rất nhiều chuyện.

"Không có gì! mọi thứ đều ổn, mọi người rất nhớ anh!"

"Ah! Thật không? nghe Châu Dương nói phòng sale 2 làm việc rất hiệu quả, xem ra sếp nên thưởng cho mọi người rồi!"

"Chị Trương cũng đang lên kế hoạch về vấn đề đó rồi!" cô ta vẫn nói với giọng buồn bã.

"Cô và Trương Nhuệ sao rồi?" cuối cùng điều tôi muốn biết cũng đã buột miệng nói ra.

"Các anh không có quan hệ gì chứ?" cô ta quay lại hỏi tôi như vậy

"..." Tôi đột nhiên cứng họng, "Không có..." tôi nói theo sự thật, tên nhóc đó chưa bao giờ gọi cho tôi lần nào cả.

"Ah... Anh ta cũng khỏe! sắp phải đi công tác xa rồi!"

"Vậy à!" tôi nghĩ chắc hắn đi ký hợp đồng nữa rồi: "Quan hệ 2 người tiến triển ra sao rồi?"

"Vẫn tốt! Chị anh ấy hối thúc làm đám cưới!"

Tôi điếng người, như vừa bị một giòng điện xẹt ngang tai. Đám cưới? đột nhiên hình dung ra khuôn mặt chị hắn, hắn luôn nghe lời chị, hắn mà kết hôn chắc chị hắn rất vui mừng!

"Thật chứ? 2 người còn rất trẻ, đám cưới sớm vậy sao?" tôi chỉ có thể thốt ra một câu như vậy, trong lòng có 1000 điều ước mong sao điều đó không thành hiện thực.

"Tôi cũng nghĩ vậy, còn rất sớm để nói đến chuyện này, nhưng chị anh ấy hối thúc rồi!"...

Sau khi cúp máy, tôi chìm vào sự hoang mang, ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu nỗi chính mình đang lo lắng điều gì? lí do tôi chạy đến Tô Châu này không phải để quên hắn sao? chuyện của hắn với Lưu Giai, không phải tôi đã chấp nhận rồi sao? Nhưng khi nghe 2 chữ "kết hôn", duy nhất tôi cảm thấy rất kinh hãi với 2 từ này. Từ khi Lưu Khải báo tin kết hôn cho đến khi anh thật sự kết hôn, tôi sống vật và vật vờ với cảm giác như cái thây không hồn, còn chưa kịp thoát khỏi sự đau khổ đó, chẳng lẽ nhanh như vậy tôi lại phải chịu đựng cảm giác đó một lần nữa sao? Đột nhiên tôi thật sự rất muốn rất muốn gặp hắn, thậm chí tôi còn muốn dốc hết tất cả dũng khí để nói lên sự thật tôi yêu hắn, mặc cho kết quả như thế nào đi chăng nữa, còn hơn là sờ sờ nhìn hắn đám cưới với người khác trước mặt tôi một cách bất lực,

Thật không ngờ, khi trong đầu tôi nghĩ như vậy, tôi đã gặp hắn tại Tô Châu...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi