NHỮNG NGÀY THÁNG YÊU THẦM

Sau khi đưa tiễn Trương Nhuệ xong, Lý Na phải đến chỗ làm, tôi lại một mình dạo bước ven sông Hộ Thành đi về.

Tô Châu về đêm, tuy đang vào đông nhưng vẫn rất đẹp, 2 bên bờ sông đèn sáng nhấp nháy loé cả mắt. Người Tô Châu vì phải tô điểm con sông lâu đời này nên đã tiêu hao không biết bao nhiêu điện năng. Những bóng đèn nhấp nháy ấy phản chiếu xuống mặt hồ tựa như những đốm pháo hoa rất đẹp mắt.

Không có hắn bên cạnh, Tô Châu có đẹp hơn đi chăng nữa cũng không thể nào lắp đầy con tim đang trống rỗng này!

Hoàng hôn của 2 ngày sau, khi ba mẹ của Âu Dương đến thì tôi đang bưng 4 chén canh vừa nấu xong từ trong bếp ra đặt lên bàn. Người cha tính khí nóng nảy ấy đã tiện tay vơ lấy một chén hất thẳng vào mặt Jack. Sau đó vẫn chưa nguôi, lại vơ lấy thêm một chén hất luôn vào mặt Âu Dương. Ôi! Thật tội nghiệp! món canh gà tôi khổ công nấu hơn một tiếng đồng hồ, bây giơ đang chảy dài trên mặt họ, tôi nhanh chóng giữ lấy 2 chén còn lại. Vừa ngước mặt lên thì đã thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của người mẹ, mang sự ghê tởm và có chút nghi vấn. Tóm lại, đây chính là ánh mắt mà chính tôi, một người đồng tính luyến ái, một dân Gay, sợ hãi phải đối mặt nhất. Tôi nghĩ trong ánh mắt bà ta, có lẽ chúng tôi cũng chỉ là một lũ quái vật?

Tuy vậy, tôi vẫn còn thấy được cảnh khiến tôi cảm động nhất, Âu Dương từ từ đưa bàn tay ra, bàn tay ấy từ từ dịch chuyển, cuối cùng bàn tay ấy đã nắm chặt bàn tay của Jack. Có lẽ người cha nóng tính ấy cũng đã thấy được cảnh này, các hệ cơ trên khuôn mặt liền co giật liên tục. Còn sắc mặt người mẹ thì tựa như ngọn nến trước gió, đã bị dập tắt từ lúc nào...

"Ba! Ba cứ xem như chưa bao giờ có đứa con trai này vậy! Ba..." trước mặt người cha ấy, Âu Dương tỏ ra rất nhu nhược. Tuy nhiên tôi có thể cảm nhận được, đứng trước tình yêu anh ta rất kiên cường!

Lúc ấy tôi nhìn Jack, cặp mắt xanh buồn bã mang đầy sự vô tội, có lẽ trong thế giới của anh ta không bao giờ nhận biết được tình yêu của mình lại phải đối mặt với sự thách thức như vậy!

Người cha nóng giận bừng bừng ấy bây giờ có vẻ đã vơi bớt phần nào. Đúng vậy! Là một quan chức chính phủ, trên đường đời suốt mấy chục năm của ông ta, không phải bất cứ việc gì cũng đã xử lý ổn thoả rồi ư? Quan chức của nước chúng tôi, có thể thăng quan tiến chức đến vị trí này, tôi có thể mường tưởng được bản lĩnh kiên cường của ông ta.

"Mày đừng nói vớ vẩn, ngay bây giờ, mày ngay lập tức thu dọn đồ đạc về nhà!" một người cha dùng lời nói bình thản để ra lệnh lại mang tính uy hiếp rất cao.

"Không! con không về. Ba, con xin ba, ba hãy để chúng con ở bên nhau!" Âu Dương cũng có lúc nước mắt đầm đìa.

"2 người à?" người cha lại không thể nào kiềm chế ngọn lửa đang bùng phát: "Sao? mày thấy chưa đủ nhục nhả hả? mày còn muốn dẫn luôn nó về nhà để cho người ta chỉ vào mặt tao mà sỉ nhục hả? để cho bà con dòng họ sỉ vã tao phải không?"

"Ba! cho đến bây giờ ba vẫn vậy, chỉ biết giữ thể diện cho mình, có khi nào ba đã quan tâm đến mẹ của con chưa? có khi nào ba thật sự đã quan tâm đến con chưa?"

"Mày vừa nói gì? Bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi phải không? mày quay lại dạy đời tao hả?"

"Thôi! Ba, chuyện trước đây không nhắc đến nữa, ba hãy cố gắng chăm sóc tốt cho mẹ con, cứ coi như chưa bao giờ có đứa con trai này!"

Cuối cùng người mẹ đã ngất đi và ngã nhào xuống đất, không khí trong nhà trở nên rất ngột ngạt và hỗn loạn...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi