NHỮNG NGÀY THÁNG YÊU THẦM

Cuộc gọi đã được kết nối, là giọng nói quen thuộc của hắn: "Có nhớ tôi không?"

Tôi cố che miệng lại để không cười thành tiếng, nhưng vẫn không nhịn được và nói: "Nhớ..."

"Nhớ tôi sao không gọi cho tôi? tôi chờ suốt đêm rồi!" câu nói thật cảm động

"Tại anh nóng vội thôi, tôi định gọi anh thì anh đã gọi trước rồi!"

"Thật không?" Bên kia là giọng cười sảng khoái của hắn.

"Đương nhiên rồi, hiện giờ anh đang ở đâu?"

"Vẫn còn bên ngoài ký túc xá!" Nghe xong tôi cảm thấy chút xót xa, giữa mùa đông lạnh giá, chắc chắn hắn sẽ bị lạnh run cằm cặp, nhưng lại ở bên ngoài suốt buổi tối để chờ điện thoại của tôi, khiến tôi rất cảm động, nhưng trên hết vẫn là sự lo lắng cho sức khoẻ hắn.

"Đồ ngốc..." mũi tôi cay cay, nhưng lại cố kiếm chế lại.

"Hi hi..." giọng cười ngốc nghếch, phải chăng hắn đã tự thừa nhận mình là thằng ngốc?

Tôi nhất thời bị cảm động đến nỗi không nói nên lời bởi sự ấm cúng của hắn tạo ra, chỉ biết thì thầm qua điện thoại: "Happy birthday, Trương Nhuệ..."

"Nhóc, có trễ quá không!"

"Ha ha... Xin lỗi vậy! Sau này nhất định sẽ sớm hơn..."

"Vậy cũng được, niệm tình anh lớn hơn tôi một tuổi, lần này không so đo với anh, sau này anh nhất định phải chúc mừng sinh nhật tôi trước!"

Tôi nhịn không được và cười lớn: "Tại sao?"

"Tại vì anh ra đời sớm hơn tôi mà!" Hắn cũng cười lớn theo, sau đó lại nói tiếp: "Lạnh quá! còn anh thì sao? đang ở đâu? đang nằm trên giường à?"

"Không! Sợ đánh thức người ta, đang ở phòng khách!" tôi buột miệng trả lời.

"Người ta? Lý Na à?" giọng hắn có vẻ lắng xuống.

Tôi cũng không biết tiếp lời như thế nào, nhất thời có chút bối rối: "Không... Không..."

Nhưng giường như hắn không nghe thấy, hắn lại tiếp tục cười nói: "Đâu có gì đâu, anh đâu cần bối rối như vậy, nằm chung một chiếc giường thôi mà, đâu phải chuyện gì to tát!"

Tôi rất muốn giải thích, tôi rất muốn nói điều hắn nghĩ là sai, nhưng hắn đã không cho tôi cơ hội, liền tiếp lời: "Khi quay về dẫn theo chị nhé! đúng rồi, định khi nào kết hôn? Có lẽ tổ chức chung với chúng tôi hay hơn!"

Kết hôn? hắn kết hôn ư? đầu óc tôi đột nhiên trở nên trống rỗng với câu hỏi khô khan: "Anh định kết hôn à? với ai vậy? Lưu Giai phải không?"

Đột nhiên hắn im lặng rất lâu, cuối cùng nói với giọng yếu ớt: "Có lẽ vậy, chị tôi rất thích cô ấy!"

Tôi tỏ vẻ bức xúc: "Kết hôn là chuyện của anh, điều quan trọng là bản thân anh thích hay không, sao lại có thể nói chị anh thích cô ấy thì anh phải kết hôn với cô ấy được chứ?"

Giường như hắn đang run rẩy nói: "Lạnh quá! vấn đề này chúng ta nói sau nhé, tôi phải vào nhà, sắp chết vì lạnh rồi!"

Vừa dứt lời thì cuộc gọi đã bị ngắt. Tôi ngây người trên sofa không thể nào gượng dậy được!

Trở về phòng, tôi cũng không biết hiện giờ đầu óc mình đang suy nghĩ điều gì, đột nhiên thấy Tiểu Huy ngồi bật dậy, cuốn trong chăn là cơ thể đang run rẩy, cặp mắt to tròn đang nhìn về phía tôi, khuôn mặt đỏ bừng, vừa thấy tôi đi vào, anh ta liền nói:

"Tiểu Huy! Anh giúp tôi tự trấn an nhé!"

Tôi không hiểu gì cả, ngây người trong một lúc, nhưng vẫn không nhịn được mà phá lên cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Thật ra mà nói, trong thời điểm đó, tôi nghĩ tôi và hắn không có gì khác biệt, đều là 2 kẻ thất tình. Với anh ta, không tìm ra cách để trút bớt sự đau khổ của bản thân. Còn tôi, lần không ra phương hướng cần phải nắm bắt trong cuộc sống.

Cuối cùng, có vẻ ngại ngùng trước trận cười của tôi, anh ta giống như một đứa trẻ đã phải gánh chịu vô vàn uất ức, tôi quan sát tỉ mỉ anh ta dưới ánh đèn, mái tóc hơi xoăn, có vài sợi phủ xuống cặp mắt, tất cả mọi sự đau khổ và bi thương của cảm giác yêu một người mà không thể thổ lộ hoàn toàn hằn in trên khuôn mặt tinh tế ấy.

Lúc đó, bỗng nhiên tôi nhớ đến "Hồng lâu mộng" mà lúc nhỏ đã từng đọc, đến đoạn Giả Thoại cầm lấy "Phong Nguyệt Giám", mặt sau là cái đầu lâu, mắt trước chính là Phụng Tỷ đang vẫy tay với hắn, Giả Thoại đã đi vào gương trong sự vô thức, và sau trận mây mưa với Phụng Tỷ, lại xem cái đầu lâu của mặt sau nhưng đã không còn tỉnh táo nữa. Lại lật lại mặt trước nhìn Phụng Tỷ, cứ như vậy mà tự dày vò bản thân mình cho đến chết. Tôi vẫn không quên được hình ảnh lúc Giả Thoại bị lôi đi trong xiềng xích nhưng vẫn kêu thất thanh: "Để tôi lấy cái gương rồi hẳn đi!"

Tại sao cho đến giây phút cuối cùng giữa sự sống và cái chết nhưng hắn vẫn còn lưu luyến cái "Phong Nguyệt Giám" đó?

Tình yêu là gì? tại sao nó có thể khiến bao nhiêu người bất kể chông gai phía trước mà cứ lao vào? Tại vì phía trước chính là người mà lúc nào mình cũng khắc cốt ghi tâm, hay là do bản thân mình đã không còn đường để rút lui? Tại vì những gì nhìn thấy khi quay đầu lại chính là cái đầu lâu, biểu tượng tưởng trưng cho vực thẳm đau khổ.

Tôi lười nhác nhìn về phía anh ta ở bàn bên kia, tiện tay hút điếu thuốc. Ánh mắt lại nhìn về phía anh ta mà cười. Anh ta với khuôn mặt đỏ bừng mang theo nụ cười ngại ngùng đi về phía tôi, cặp mắt ấy mang theo tia lửa đang bốc cháy. Lúc ấy, anh ta hoàn toàn khoả thân, ánh đèn êm dịu in trên thân thể hấp dẫn của anh ta khiến tôi có chút hoang mang:

"Tiểu Huy! đừng đùa nữa, đi ngủ đi!"

Anh ta vẫn cố chấp mà nắm lấy vai tôi: "Coi như tôi van xin anh, có lẽ làm như vậy tôi sẽ không có tư cách để nghĩ đến cô ấy nữa, anh biết điều đó chứ! Van xin anh, Tiểu Hải!"

Tôi lắc đầu, cũng nhìn anh ta với ánh mắt đau khổ, ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu, tại sao đột nhiên tôi lại thay đổi ý định. Có lẽ, giống như Tiểu Huy đã nói, tự biến mình thành kẻ nhơ nhuốc hay bẩn thỉu, như vậy có thể khiến mình giảm bớt đi tình cảm đối với người đó chăng?

Chúng tôi bắt đầu quỳ trên giường, anh ta rất dịu dàng xoa đầu tôi, nhìn tôi với ánh mắt thật dịu dàng. Tôi cũng dịu dàng và nhẹ nhàng dùng sức mà nắm lấy dương v*t đang mềm nhưng rất nhạy cảm của anh ta, tôi khẽ lay động bàn tay, và nó bắt đầu cương cứng, tôi có thể cảm giác được khúc thịt dư ngon tuyệt ấy, và không thể chịu đựng nổi mà dùng miệng mút liếm. Anh ta rên lên từng đợt theo khoái cảm, và cũng luồng tay vào nắm lấy của tôi, nhẹ nhàng và không ngừng lay động bàn tay.

Tôi cũng không hiểu 2 chúng tôi đang làm cái trò quái gì, tôi nghĩ anh ta cũng giống như tôi, nhưng có lẽ chúng tôi chỉ đơn thuần chìm đắm vào dục vọng mà thôi!

Ánh mắt đang rực lửa của anh ta đang nhìn tôi đắm đuối, tôi có chút ngại ngùng, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên, liền quay mặt đi chỗ khác. Chúng tôi bước vào phòng tắm, anh ta nhìn tôi với ánh mắt thật ngây thơ, cặp mắt ấy phát ra tia nhìn rất lôi cuốn. Anh ta đang khẽ rên rỉ, thổi hơi và thì thầm bên tai tôi:

"Không ngờ cảm giác này lại sung sướng đến vậy!"

Chúng tôi cùng nhau tắm, tôi đang chiêm ngưỡng thân thể trơn láng của anh ta, thân hình anh ta rất đẹp, rất rắn chắc, tuy không cao lắm. Anh ta xoa đầu tôi, tiếng nước chảy hwa... hwa... hơi nước nóng bao trùm cả phòng tắm càng khiến cơ thể anh ta hấp dẫn hơn.

Chúng tôi nhắm nghiền mắt, mặc cho nước ấm tuôn xối xả vào cơ thể, xiết nhau thật chặt, bàn tay của mỗi người đang cảm giác thân thể của nhau, hứng thú mà mò mẩn khắp người, chúng tôi đang hưởng thụ hết mình sự cọ sát của cơ thể. Hơi thở anh ta trở nên gấp gáp và tiếng rên rỉ từ từ lớn dần, anh ta áp sát mặt vào tai tôi mà thở rất nhanh và mạnh. Cuối cùng cũng đến cao trào, mặt anh ta đỏ bừng lên, tay không ngừng xoa đầu tôi. Ánh mắt anh ta lúc này đang chứa đầy sự đau khổ, hơi thở ngày càng gấp rút, cứ như một con người mất hết lí trí, thoáng chút khoái cảm lạc lõng!

Khi mọi chuyện kết thúc, chúng tôi lặng lẽ nằm bên nhau, đều không muốn nói gì, cảm thấy rất ngại ngùng và khó xử, có vẻ anh ta đang mắc cỡ. Ánh mắt chúng tôi đang né tránh nhau, và cũng không muốn nhắc lại chuyện vừa xảy ra.

Sau khoái cảm của cao trào, những gì chúng tôi có được là sự trống vắng. Thay vào đó là một thứ cảm giác không thể xác định rõ. Tôi có cảm giác quan hệ giữa chúng tôi đả không còn trong sáng nữa và tôi vô cùng hối hận lúc nãy đã không biết tự kiềm chế bản thân. Bây giờ vây quanh tôi là cảm giác lạc lõng.

Anh ta vẫn khoả thân nằm cạnh tôi, không nói lấy một lời, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Tình bạn trong sáng của chúng tôi, thậm chí là tình yêu đơn phương, một khi đã phát sinh quan hệ tình dục, chúng tôi đều cảm thấy rất khó xử, đều không thể tha thứ cho bản thân mình.

Không biết đã qua bao lâu, dường như anh ta cảng nghĩ càng đau lòng, cuối cùng chịu không nổi mà khóc thành tiếng. Nghe thấy tiếng khóc của anh ta, trong tôi là sự hổ thẹn, là sự tự trách và không thể nào tha thứ cho bản thân mình, thay vào đó là cảm giác hoang mang tột cùng, giờ đây không biết phải làm sao. Anh ta quay sang tôi mếu máo:

"Tại sao? tại sao? tại sao tôi vẫn không có cách nào quên được cô ấy? Tiểu Hải! anh nói đi, rốt cuộc tôi phải làm sao? Hãy nói cho tôi biết, anh nói cho tôi biết đi, có được không?"

Tôi dịu dàng xoa đầu anh ta, khe khẽ nói: "Đừng nghĩ ngợi gì cả, và cũng đừng hỏi thêm điều gì nữa, cái anh cần bây giờ là thời gian, thời gian có thể giải quyết mọi vấn đề..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi