NHỮNG NGÀY THÁNG YÊU THẦM

Tôi không hề có chút phản cảm đối với tình yêu của anh ta dành cho tôi... Bang Khánh tiếp tục câu chuyện, ánh đèn mờ ảo đang nhấp nháy trên khuôn mặt của anh ta, vẫn là ánh mắt ôn hoà và sắc bén ấy, dường như đã biết hết sự thật từ rất sớm...

Tôi nghĩ tôi không thể tiếp nhận tình yêu của anh ta, nguyên nhân quan trọng nhất đương nhiên là do Kỳ Kỳ. Tuy tình yêu của tôi và Kỳ Kỳ không trải qua những cuộc phong ba bão táp, nhưng nó lại êm dịu nhịp nhàng như dòng suối đang chảy, tình yêu của tôi và Kỳ Kỳ đã khiến tôi không thể nào cưỡng lại, nó đã ngự trị hiển nhiên trong lòng tôi, chúng tôi cứ thế mà quấn quít lấy nhau, và chưa bao giờ dám tưởng tượng khi mất nhau cảm giác sẽ như thế nào.

Có lẽ anh sẽ hỏi, nếu không có Kỳ Kỳ thì tôi sẽ tiếp nhận tình yêu của anh ta hay không? Câu trả lời của tôi vẫn không thay đổi, tôi không phải là không thích anh ta, thật ra anh ta là chàng trai khiến người ta không thể quên được ngay từ lần đầu gặp mặt. Cũng giống như anh mà thôi, bên ngoài thì cố tỏ ra vui vẻ, tự tin và không có vấn đề gì, nhưng thật ra trong lòng đang dốc hết sức để dồn nén tình cảm của chính bản thân mình. Những người như các anh thường khiến người khác không dễ dàng chống chế tình cảm. Tôi hoàn toàn không hề có thành kiến với Gay, thậm chí tôi còn rất tán thưởng tài hoa và bản tính lương thiện của các anh.

Nhưng nếu muốn tôi phải trở thành như các anh thì điều đó tôi làm không được. Tôi không có sự can đảm ấy, tôi có thể tưởng tượng đến những người như các anh, trải qua bao gian khổ và vật vã với cuộc sống mới có thể thừa nhận chính bản thân mình, điều này tôi làm không được. Hay là tôi vốn là một người dị tính kiên định, thậm chí có thể nói tôi là con người rất yếu đuối. Lý do tôi muốn nói với anh những điều này là tôi muốn nói cho anh biết, thật ra trên thế gian này, các anh không hề lập dị, đó là sự thật, các anh và chúng tôi đều như nhau, đều có tài năng và trí tuệ, thậm trí còn xuất sắc hơn những người dị tính chúng tôi.

Tuy tôi không thể chấp nhận tình yêu của anh ta, nhưng tôi cũng không cự tuyệt, tôi biết vốn dĩ anh ta là một người có tính sĩ diện rất cao, chỉ cần tôi không nói ra chuyện này, tuyệt đối anh ta không khiến tôi khó xử. Điều này tôi hiểu rất rõ, nhưng tôi lại không thể không thừa nhận rằng, sau này đối mặt với anh ta, tôi lại có cảm giác đau lòng. Tôi thật sự rất hy vọng anh ta có thể đem tình cảm dành cho tôi trao cho một ngưởi khác, tôi không phải nghĩ cho bản thân tôi mà là tôi muốn tốt cho anh ta.

Sau lần đó tôi và anh ta rất ít gặp nhau, nếu gặp nhau thì cũng sẽ có Kỳ Kỳ bên cạnh. Tôi biết như vậy sẽ làm anh ta cảm thấy khó chịu và đau lòng, nhưng tôi thật sự không muốn một mình đối mặt với anh ta, sợ rằng không biết mình sẽ nói ra điều gì làm tổn hại đến anh ta. Dó đó, tôi chỉ có thể càng tỏ ra thân mật hơn với Kỳ Kỳ trước mặt anh ta, thậm chí lộ liễu hơn so với bình thường. Mỗi lần như vậy mà thấy vẻ đau khổ của anh ta, trong thâm tâm tôi lại khuyên anh ta hãy buông xuôi, hãy đi tìm hạnh phúc vốn dĩ thuộc về anh ta.

Cuối cùng tôi cũng đã quyết định rời khỏi ban nhạc, thỉnh thoảng ở nhà sáng tác vài bản nhạc, nếu có hứng thú thì đến biểu diễn ở bán Bar kiếm chút chi phí để tiêu vặt. Điều khiến tôi ngạc nhiên là có một ban nhạc rất nổi tiếng mời tôi hợp tác, tôi vốn rất thích gia nhập ban nhạc này, lúc phỏng vấn tôi nghe loáng thoáng có một đối thủ đáng gờm đang cạnh tranh gay gắt với tôi. Sau lần phỏng vấn đầu tiên, tôi được mời phỏng vấn đợt 2, tôi vẫn chưa hề chạm mặt đối thủ đáng gờm ấy, sau nhiều lần dò la tin tức, tôi mới phát hiện người đó chính là anh ta. Hôm đó anh ta không đến phỏng vấn lần 2, chắc chắn anh ta biết được tôi chính là người đang cạnh tranh với anh ta.

Đột nhiên tôi cảm thấy rất thất vọng, tại vì trước giờ tôi vẫn cảm thấy về phương diện âm nhạc anh ta có tương lai hơn tôi, không ngờ vì một mối tình không thể nào thành hiện thực mà anh ta đã buông xuôi ngay cả tiền đồ sự nghiệp của mình.

Tôi tìm đến nhà và gặp chị anh ta, một người phụ nữ cứng rằn và kiên định, chị ấy nói anh ta đã đi du lịch. Thì ra người chị này vốn không thích anh ta đi theo âm nhạc. Tôi chờ anh ta về trong sự điên cuồng, cuối cùng anh ta cũng trở về, tôi giận dữ và hỏi anh ta tại sao?

"Không cần nói nữa, tôi đã quyết định quên anh rồi, cho nên tôi cũng sẽ không chơi violin nữa..."

Tôi nhất thời cứng họng, cuối cùng thì anh ta cũng đã nói ra điều mà tôi và anh ta muốn che giấu, tôi có chút chột dạ nhưng thay vào đó càng đau lòng hơn, tôi gào thét:

"Mặc kệ! tôi chỉ cần một điều, anh phải tham gia ban nhạc và chơi violin, tôi đã nói hết sự thật với người phỏng vấn rồi, họ đang chờ anh..."

"Vậy còn anh thì sao?" anh ta hỏi

"Tôi? tôi đã bỏ cuộc rồi..." nói xong tôi liền bỏ đi một mạch và không ngoảnh đầu trở lại.

Khoảnh khắc ấy, Bang Khánh tỏ ra rất trầm lặng, tôi thử hỏi tiếp: "Còn sau này? sau này thì sao?"

"Không còn sau này nữa, cuối cùng anh ta cũng không gia nhập ban nhạc đó, tôi cũng vậy, chúng tôi hoàn toàn mất liên lạc..."

Bang Khánh nâng ly lên uống một ngụm, anh ta buông một thơi thở thật dài cho kết cục của câu chuyện!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi