NHỮNG NGÀY THÁNG YÊU THẦM

Đêm hôm đó Trương Nhuệ không về nhà, tôi không ít hơn 10 lần nông nổi muốn gọi cho hắn, nhưng cuối cùng cũng kiềm chế lại và suốt đêm đó tôi không thể nào chợp mắt. Lần này là lần đầu tiên chúng tôi xa nhau từ khi sống chung, hơn nữa lại là suốt một đêm dài thườn thượt. Tôi không muốn mình tỏ ra quá hồi hộp và cũng đi làm bình thường như mọi ngày. Khi đến phòng làm việc thì thấy Lưu Giai đã ngồi đó từ bao giờ rồi. Khi thấy tôi rõ ràng cô ấy tỏ ra rất không thoải mái. Thấy cô ấy e ấp suốt cả buổi mà không nói câu nào, tôi liền lên tiếng trước:

"Đỡ chút nào chưa? sao không ở nhà nghĩ ngơi thêm một ngày nữa?"

"Không! ngày mai bắt đầu nghĩ Tết rồi, tôi còn có việc chưa xử lý xong, nên hôm nay cố gắng đi làm!"

"Sao rồi? Hôm qua Trương Nhuệ đưa cô về, có xảy ra chuyện gì không?" tôi cười và hỏi cô ta.

"Chuyện gì à? Anh thật sự hy vọng tôi và anh ta xảy ra chuyện gì sao?" Nụ cười trên môi cô ta đột nhiên tắt hẳn, ánh mắt thì lườm ngay mặt tôi.

Tôi cảm thấy ngại ngùng và cũng có chút sợ sệt, nhưng vẫn rất thản nhiên nói đùa tiếp với cô ta: "Sao vậy? không lẽ cô nghĩ là tôi ghen à?"

"Cũng có thể lắm!"

Vẫn với sắc mặt đó, có chút kỳ lạ, theo tôi nghĩ thì dù cho thế nào đi chăng nữa cô ta cũng không thể nào phát hiện ra chuyện của tôi và Trương Nhuệ được, tôi vẫn tiếp tục chọc ghẹo cô ta:

"Được rồi! có phải cô chịu ấm ức gì nơi Trương Nhuệ nên quay qua tôi tìm chỗ dựa phải không?"

Nghe xong cô ta cũng phá lên cười và nói: "Không dám! Đối phó với một tên Trương Nhuệ đã đủ nhức đầu lắm rồi, thêm anh nữa chắc thân xác tôi bị hành hạ cho đến chết quá!" Ngập ngừng một lúc, cô ta hỏi tiếp: "Đúng rồi! Dạo này tại sao Trương Nhuệ không còn ở ký túc xá nữa? cũng không về nhà chị anh ta, anh biết anh ta ở đâu không?"

Câu hỏi này thật sự làm tôi cứng họng, chuyện Trương Nhuệ chuyển qua ở nhà tôi không hề tiết lộ cho bất kỳ ai trong công ty nghe, tại vì sợ khiến người khác nghi ngờ. Mấy ngày nay, từ lời nói và ánh mắt của cô ta khiến tôi có chút nghi ngờ, nếu tôi đem chuyện tôi và hắn sống chung một nhà nói cho cô ta nghe, e rằng càng tăng thêm sự nghi ngờ của cô ta. Nếu không nói cho cô ta nghe thì trước sau gì thì cô ta cũng sẽ biết, chỉ sợ lúc đó lại càng hận tôi hơn, tôi lằng nhằng một lúc rồi nói:

"Oh! tại sao như vậy được? Quan hệ của cô với anh ta mật thiết như vậy, ngay cả buổi tối anh ta ở đâu cô cũng không biết sao?"

Ánh mắt cô ta dường như có chút u ám, và cũng không nói gì thêm nữa. Sau đó chúng tôi lại bận bịu cho việc chuẩn bị nghỉ Tết, không còn nhắc đến chuyện đó nữa. Bữa cơm trưa hôm đó, Trương Nhuệ lại bị cô ta lôi đi ngồi chung một bàn, chờ hoài không thấy Châu Dương đến, tôi nhìn 2 người đó và cuối cùng cũng không đến ngồi chung. Ngay lúc đó thì thấy chị Trương phòng nhân sự vẫy tay với tôi, tôi liền qua bên đó ngồi chung với chị ta. Khi tôi ngồi xuống, chị ta nhìn tôi và nói:

"Tiểu Hải! Sau Tết chị sẽ không còn đến đây làm việc nữa rồi..."

Tôi rất ngạc nhiên, xưa nay chị ta làm việc rất theo khuôn phép, đôi khi cũng có lúc khiến người khác bực mình, vì vậy cho nên trong công ty cũng có một số người không thích chị ta. Nhưng tính tình chị ta rất thẳng thắn, có sao nói vậy, không thiên vị bất kỳ ai, tôi luôn kính trọng chị ta: "Tại sao vậy chị? không phải công việc đang rất tốt sao?"

Chị gượng cười rối đáp lại: "Công việc của ông xã chị rất bận rộn, cặp song sinh nhà chị không ai chăm lo, thành tích học tập rất kém, chị sợ rằng 2 đứa trẻ ngày càng tụt dốc..."

Trong lòng tôi có chút không nỡ, nhưng nếu như chị ta đã nói vậy rồi thì tôi cũng không còn biết lấy lời nào để khuyên chị nữa, tôi liền hỏi: "Sếp đã biết chuyện này chưa?"

"Chị cũng đã nói với sếp rồi. Thật ra chị cũng không nỡ rời xa nơi này, gắn bó với nơi này cũng được 5 năm rồi, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm chứ!" Chị ta buông một hơi thở dài rồi tiếp lời: "Em cũng biết con người của sếp rồi, thời buổi bây giờ, ông chủ như ông ta rất khó kiếm, chị hy vọng sau này các em sẽ cố gắng duy trì và cố gắng phát triển công ty."

Tôi cũng hơi trầm lắng, và cảm thấy có chút đáng tiếc, dù gì thì chị ta muốn ở nhà chăm lo con cái đã là tâm niệm bấy lâu nay rồi, trước đó chị cũng đã từng nói qua với tôi.

"Chị Trương! chị nói cho em nghe, chuyện chị rời khỏi đây có liên quan đến Vương Hướng phải không?"

"Tiểu Hải! em đừng suy nghĩ lung tung. Em còn ngây dại lắm, sau này làm việc phải cận thận hơn..."

Tôi lắng giọng hỏi: "Sau này em có thể liên lạc với chị thường xuyên được không?"

"Điều này đương nhiên rồi, nếu gặp khó khăn gì cần chị giúp đỡ em cứ lên tiếng!"

"Em sẽ làm như vậy..." Chị nhìn tôi cười với ánh mắt rất dịu dàng, 2 người lại cặm cụi tiếp tục bữa cơm.

Chiều hôm đó tan sở là chính thức nghỉ Tết rồi, năm nay được nghỉ 10 ngày, tôi và hắn đã lên kế hoặc đón Tết từ trước. Vốn dĩ chúng tôi dự tính đi Tam Á vài ngày, nhưng do hắn phải ở lại vài ngày với chị hắn, những ngày còn lại gấp rút quá nên cuối cùng kế hoạch cũng không đi đến đâu. Nhưng chúng tôi đã chuyển hướng và đã lập ra rất nhiều kế hoạch. Không ngờ vừa hết giờ làm thì Lưu Giai cứ bám theo hắn suốt. Tôi thấy cô ta nắm tay hắn vừa lôi đi vừa nói chuyện gì đó. Khi đi ngang qua tôi, hắn quay sang nhìn tôi, còn cô ta thì thao thao bất tuyệt:

"Đi nhanh lên! Chị anh vừa gọi cho em, kêu em dù sao đi chăng nữa tối nay cũng phải lôi anh đến nhà chị ăn tối!"

Tôi nghe thấy Trương Nhuệ đáp lại như vậy: "Lưu Giai à! tối nay anh có việc rồi, hơn nữa, gia đình anh ăn cơm với nhau liên quan gì đến em, sao em không về nhà ăn cơm với ba mẹ em?"

Lưu Giai nghến răng và nhéo mạnh vào hông hắn: "Anh nghĩ em thích đến nhà anh ăn cơm lắm à? Tại vì đó là chị anh nên em mới khó lòng từ chối thôi!"

Sau đó thì họ đã đi rất xa nên tôi không còn nghe thấy gì nữa. Trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái lắm nên đã quay đi theo hướng khác. Đi được khoảng 5 phút, vai tôi đột nhiên bị bàn tay ai đó đặt lên. Tôi vừa quay lại nhìn, chính là hắn, tôi vui mừng không thể tả, liền nở nụ cười và nói:

"Tên nhóc nhà ngươi còn nhớ đến ta à? Suốt ngày hôm nay ngay cả chào hỏi tôi cũng không nói một lời!"

Hắn tỏ vẻ áy náy, ấp a ấp úng nói: "Xin lỗi nhé! Tiểu Hải, tôi và cô ta thật sự không hề xảy ra chuyện gì cả!"

Tôi cười nói: "Đồ ngốc! Tôi có nói anh và cô ta có gì à?"

Hắn liền lắc đầu: "Tôi thấy dường như anh không được vui lắm..."

"Tôi không có! tại anh quá đa nghi thôi!"

Tôi nói bằng giọng ấm ức, ngay cả thằng ngốc cũng nhận ra được điều đó, chỉ có trời mới biết được trong suốt 10 giờ đồng hồ tôi phải trải qua như thế nào. Tuy rằng tôi đã lần này đến lần khác tự nhắc nhở chính bản thân mình đừng nên quá để tâm đến hắn, nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy tựa như có tảng đá đang đè nặng trong lòng khiến tôi ngạt thở.

Dường như hắn có chuyện gì rất gấp: "Chuyện này... Tiểu Hải, Lưu Giai đang chờ tôi bên kia, chị tôi kêu tối nay qua bên đó ăn cơm..."

Tim tôi bỗng dưng bị chìm hẳn, lại là chị hắn, chỉ cần là yêu cầu của chị ta, hắn dường như chưa bao giờ từ chối, tôi có chút giận dỗi, nói: "Được rồi! chỉ là một bữa cơm thôi mà, thì cứ đi đi, đâu cần chạy qua đây giải thích?"

Nói xong tôi mặc kệ hắn, ngoảnh mặt bỏ đi, dường như hắn cũng cứng đơ người, không còn biết nói gì hơn nữa, đứng lại một lúc, thấy tôi đã đi xa, hắn cũng quay lưng đi theo hướng khác. Tôi càng bước đi càng đau lòng và càng tức giận, cố gắng dốc hết sức để tự kiềm chế mình không quay lại nhìn. Cho đến khi đi được một đoạn rất xa, tôi mới quay lại thì không còn thấy bóng dáng hắn nữa. Lúc đó tôi cảm thấy toàn thân như tê cứng, cứ mãi nhìn theo hướng hắn đi và chôn chân tại đây!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi