NHỮNG NGÀY THÁNG YÊU THẦM

Sau khi Trương Nhuệ rời khỏi không bao lâu, tôi nhận được tin nhắn của anh Ba, suy nghĩ một lúc, liền gọi lại cho anh:

"Anh đang ở đâu vậy? Em ở nhà một mình, anh đến chỗ em nói chuyện một chút nhé!"

Anh nhanh chóng đồng ý, tôi biết sau khi ly hôn, anh chỉ cô đơn chiếc bóng ở nơi Bắc Kinh này, không còn mặt mũi nào gặp vợ con, gia đình ba mẹ thì đã không nhận người con như anh từ lâu rồi. Hơn nữa, anh cũng có thể xem là rất kén chọn, rất nhiều bạn bè trong giới chưa thấy anh vừa ý ai cả. Những dịp lễ Tết này, có lẽ anh là người duy nhất tôi quen biết cô đơn hơn tôi.

Sau khi vào nhà, anh ngồi bệch xuống sofa, trước tiên hát tặng tôi một đoạn: "Ngọc Đường Xuân"

Tiễn bước công tử đến cổng thành, đôi ta sánh bước cùng tâm sự

Công tử thề rằng không cưới vợ, ta tình nguyện vì chàng thủ tiết lập trí,

Cho dù phải qua núi chông biển lửa, thịt nát xương tan,

Thà chết ta cũng không lấy chồng...

Anh là bác sĩ nên làn da được bảo dưỡng rất kỹ. Thật ra tôi không hề có chút hứng thú với Kinh Kịch, nhưng lại rất thích xem điệu bộ khi hát Kinh Kịch của anh. Con người anh ngày thường rất tiết kiệm lời, nhìn bề ngoài thì đủ biết là con người trầm lặng. Nhưng chỉ cần anh vừa hát xong một đoạn thì con người anh lại trở nên phấn chấn và sinh động hẳn, cặp mắt sáng long lanh, khuôn mặt rạng rỡ. Tôi lặng lẽ ngồi nghe xong một đoạn, liền đưa ly rượu vừa rót xong đến tay anh. Anh cầm lấy và uống một ngụm cạn ly, tôi nhìn anh và hỏi:

"Anh Bân ra rồi, anh biết chưa vậy?"

Anh không trả lời câu hỏi của tôi, cầm lấy chai rượu và tự rót cho mình ly khác, một lúc sau mới đáp lời: "Anh đã tình cờ gặp hắn, sao vậy? hắn đến gây phiền phức cho em à?"

"Em biết anh ấy luôn hận em, nếu anh ta làm như vậy mà có thể nguôi giận thì em cũng đành. Nhưng em không muốn anh ta cứ "ngựa quen đường cũ". Em nói thật, em biết trước đây em làm nhân chứng đứng ra tố cáo anh ta là em không đúng, nhưng trong lòng em lúc nào cũng muốn anh ấy có thể đi theo chính đạo!"

"Tiểu Hải! thật ra trong chuyện này anh lúc nào cũng cảm thấy áy náy trong lòng, nếu không phải do anh thì em đã không quen biết gì hắn, và cũng không xảy ra chuyện không vui này rồi. Nhưng... em biết không? Trước giờ anh rất nể phục em, lúc trước hắn là vật ký sinh luôn sống núp dưới bóng người khác, rất nhiều người trong giới hận hắn thấu xương, nhưng vẫn không ai dám đứng ra vạch mặt hắn. Đổi lại là anh, anh cũng không đủ can đảm làm như vậy. Không ngờ em lại là người đứng ra vạch trần tội ác của hắn, trong chuyện này anh luôn đứng về phe em. Với lại trong chuyện này bản thân em mất mát cũng không ít, đúng không? Nếu không phải vì chuyện với vẩn này thì bây giờ em đã tốt nghiệp đại học và là một phóng viên đầy triển vọng rồi. Hơn nữa, chuyện này cũng khiến em không còn mặt mũi nào trở lại trường học, anh nghĩ Lý Bân hắn cũng hiểu được phần nào nỗi lòng của em..."

"Anh à! Anh đừng nói như vậy chứ! Em không nghĩ là mình mất mát nhiều thứ, ngược lại sau vụ việc này em không cần phải che giấu thân phận trước gia đình và bạn bè nữa, con người cũng cảm thấy thoải mái và thanh thản hẳn ra. Hơn nữa, chuyện cũng đã qua lâu rồi, hiện nay em vẫn sống tốt đó thôi!" Tôi nhìn anh và tiếp lời: "Nếu anh ta hận em, cho dù muốn trả thù em bằng cách nào em cũng chấp nhận, em vẫn có thể chịu đựng được, nhưng em không muốn anh ta làm tổn hại đến Trương Nhuệ!" Vừa nghĩ đến chuyện hôm Trương Nhuệ bị đánh, đống lửa trong lòng tôi lại sục sôi bừng bừng.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hắn gây sự với Trương Nhuệ à?"

Tôi đem chuyện hôm đó tường thuật lại cho anh, nghe xong, anh suy ngẫm rất lâu, buông một hơi thở dài va nói: "Thật ra, hắn vẫn còn tình cảm với em và rất nhớ em, có lẽ khi thấy em và Trương Nhuệ bên nhau, chắc trong lòng không được vui rồi..."

Tôi cũng không biết nói gì, nâng ly uống một ngụm, và cảm thấy chút cay đắng: "Em rất cảm kích tình cảm mà anh ấy đã dành cho em trước đây. Mặc dù quen anh ta trong khoãng thời gian cũng không ngắn, nhưng em chưa hề yêu anh ta. Cho dù anh ta không làm những chuyện phạm pháp này, em nghĩ anh ta cũng tìm cách uy hiếp và ràng buộc sự tự do của em thôi. Em cũng không nghĩ là em sẽ rời xa anh ta trong hoàn cảnh như vậy..."

"Thôi! bỏ qua đi! nói những lời này có ích gì chứ, cũng đã qua lâu rồi, anh sẽ tìm cơ hội để nói chuyện với hắn một lần xem sao. À! đúng rồi! Có phải Trương Nhuệ đã hiểu lầm em không?"

"Cũng không hẳn là hiểu lầm, anh yên tâm được rồi!" Thật ra tôi cũng muốn giải thích cho hắn hiểu, nhưng vừa nghĩ đến chuyện hắn cả gan dám đi tìm Lý Bân để điều tra quá khứ của tôi, ít nhiều tôi cũng nổi giận chứ!

"Tiểu Hải! Nghe lời anh, chuyện này em nhất định phải giải thích rõ với Trương Nhuệ!" Dường như anh vẫn còn lo lắng cho chuyện của tôi và hắn, tôi gượng cười.

Trên thế gian này, một số người ông trời sắp đặt sẵn cho họ gặp nhau, một trong số những người này, cho dù gặp nhau cũng chưa chắc sẽ yêu nhau. Cho dù yêu nhau nhưng có lẽ cũng sẽ xa nhau mà thôi! Tôi không nghĩ rằng tôi là kẻ bi quan, nhưng lại phải thừa nhận mình là người hành động theo lí trí. Đối với tình yêu của tôi và hắn, có lẽ tôi không nên quá kiên trì như vậy, có lẽ để nó thuận theo tự nhiên thì sẽ tốt hơn!

Sau khi anh Ba đi khỏi, tôi nằm một mình, do uống quá nhiều, nên tôi đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tôi lại mơ thấy giấc mơ trước đây: Hắn vác chiếc ba lô nặng chịch đang chạy trước mặt tôi, tôi chỉ có thể bám theo hình bóng của hắn. Thỉnh thoảng hắn quay lại trao cho tôi nụ cười thật dịu dàng, còn đưa tay ra dấu kêu tôi chạy nhanh lên. Suốt đêm hôm đó tôi không ngừng đuổi theo...

Sáng hôm sau thức dậy, tôi có cảm giác đôi chân như đã hoàn toàn kiệt sức, cơ thể mệt mỏi không muốn động đẩy. Với tay lấy thuốc hút, tôi hút hết điếu này đến điếu khác. Nhớ lại hình ảnh trước lúc ra đi của hắn tối qua, lúc này, tôi mới phát hiện tôi không nỡ để hắn rời xa chút nào cả. Cho dù tôi lí trí như thế nào đi chăng nữa, nhưng tôi biết rằng, đối với tình yêu của tôi và hắn thì tôi không thể nào hành động theo lí trí được nữa. Bởi vì tôi càng ngày càng xác định rõ một điều, trong tôi, Trương Nhuệ chính là phương hướng tiến về phía trước..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi