NHỮNG NHÀ NƠI HẺM NHỎ


Thời thanh niên.
Ngựa xe như nước, bên tai là tiếng ồn ào và tiếng cười.

Đèn xe lập lòe lắc lư sáng ngời nhuộm cả người Trang Đồ Nam.
Trong đám đông như thủy triều lên xuống anh không dám ngẩng đầu nhìn Lý Giai mà rũ mắt.

Lý Giai đứng bên cạnh thì giống như thấy được anh lúc còn đi học, bình thản, sâu sắc nhưng nội tâm.
Đèn xe lập loè, thiếu niên bình dị trong trí nhớ và người trước mặt như lồng vào nhau.

Anh của hiện tại dù vẫn bình thản như trước nhưng từ trong xương cốt lại mang theo sức mạnh, thậm chí còn có chút công kích.
Lý Giai chỉ thấy đầu váng mắt hoa và không nhịn được nhớ tới tâm tình phập phồng của mình đêm hôm đó.
Trong bóng đêm duỗi tay không thấy năm ngón cô nghe tiếng bước chân anh chạy như điên ra khỏi phòng họp, xuống cầu thang thì trong lòng sinh ra khổ sở, hổ thẹn và phẫn nộ vô tận.

Nhưng một lát sau cô nghe thấy một tiếng ầm nặng nề cùng một tiếng hét thảm thì trong lòng lại sinh ra sợ hãi.

Cô lảo đảo bước qua đống ghế bị xô ngã chỏng chơ lúc anh chạy ra ngoài và thất tha thất thểu chạy tới cầu thang tầng ba, thò người qua cửa sổ nhìn xuống dưới.
Cô mơ hồ nhìn thấy anh ngồi bệt dưới đất, thấy bảo vệ đỡ anh lên rồi chậm rãi đi xa.

Lúc này cô mới phát hiện mặt mình đẫm nước mắt.
Trong một tuần anh nghỉ phép cô vẫn tỏ vẻ không sao trước mặt mọi người.

Thậm chí còn có thể cùng các đồng nghiệp bàn luận chuyện “Tổ trưởng tăng ca đến phát điên và nhảy lầu” nhưng sau lưng cô không thể nhịn được mà khóc vài lần.
Để đạt được tâm nguyện cho “Người một nhà về Thượng Hải” cô che giấu nỗi tiếc nuối, tủi thân, mê mang, không cam lòng và mệt mỏi trong nhiều năm…… Những tình cảm kìm nén trong nhiều năm ấy bị một câu ‘dụ.c vọng’ và cảm xúc ấu trĩ của Trang Đồ Nam đánh thức.
Chúng đột ngột bừng tỉnh rồi đâm chồi nảy lộc không ngừng.
Đầy sức sống mãnh liệt.
Đấu tranh anh dũng.
……
Có người đi đường không cẩn thận đụng phải Lý Giai thế là hai người đều theo bản năng nói “Xin lỗi”.

Lý Giai thu lại những suy nghĩ quay cuồng rồi nói, “Trang Đồ Nam, nhất định là anh có yêu cầu.”
Lý Giai dùng câu khẳng định.
Trang Đồ Nam dùng giọng chân thật và đáng tin để nói, “Lý Giai, với tình cảm anh sẽ đối xử với em toàn tâm toàn ý.

Anh có thể chấp nhận việc em đặt anh ở vị trí thấp, nhưng đó chỉ là ‘tạm thời’.”
Lý Giai hỏi, “Còn có yêu cầu khác không?”
Trang Đồ Nam nói, “Những mâu thuẫn và khác biệt cần được giải quyết bằng thương lượng, bất kể quyết định đơn phương nào đều không được chấp nhận.”
Lý Giai đáp, “Được.”
Trang Đồ Nam lại nói, “Anh không có ý gì nữa, em cũng có thể đưa ra yêu cầu.”
Lý Giai nói, “Yêu đương là việc của hai người, chia tay lại chỉ cần một người quyết định.

Bất kỳ ai cũng có quyền đưa ra quyết định chia tay bất kỳ lúc nào.”
Trang Đồ Nam gật gật đầu.
Lý Giai nói, “Nếu em không làm được những yêu cầu như anh vừa nói thì sao?”
Trang Đồ Nam không cần nghĩ ngợi đã nói, “Vậy chúng ta chẳng thể làm cộng sự, anh sẽ điều em tới tổ khác.”
Lý Giai nhìn thẳng vào mắt anh, trong lòng không nhịn được bi ai nghĩ: bất kể là Trang Đồ Nam nội tâm của lúc trước hay Trang Đồ Nam trưởng thành mạnh mẽ của hiện tại đều hấp dẫn cô.

Có lẽ là do không khí năm mới quá tốt, cũng có lẽ vì hôm nay là kỷ niệm 10 năm tới Thượng Hải nên nội tâm cô yếu đuối hơn bình thường.

Cuối cùng Lý Giai quyết định phóng túng bản thân một lần.
Lý Giai quyết định khuất phục tình cảm và khát vọng trong lòng, giống như Trang Đồ Nam cũng đã khuất phục dụ.c vọng của bản thân.
Lý Giai nói, “Được!”
Nơi xa thường có tiếng pháo truyền tới, mọi người vẫn ồn ào không dứt đi qua bên cạnh họ.

Lý Giai lặp lại một lần nữa, “Được, em đồng ý với anh.”

Ngày 15 tháng 1, cành khô, tuyết đọng, trong trời đất này chỉ có cảnh điêu tàn.
Sáng sớm Trang Tiêu Đình tới văn phòng trường.

Trên đường đi cô đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong văn phòng.

Cô định mở cửa vào nghe điện nhưng tay bị đông cứng nên không sao vặn mở khóa cửa được.

Cô hà hơi mấy lần và đang chuẩn bị mở khóa thì tiếng chuông ngừng lại.
Trong phòng có vài cái bàn làm việc, các đồng nghiệp khác còn chưa tới.

Trang Tiêu Đình nhóm bếp lò trước sau đó ngồi vào bàn của mình và chuẩn bị lấy danh sách học bổng đã sửa sang lại từ ngăn kéo thì chuông điện thoại lại reo vang.
Điện thoại nằm trên bàn một đồng nghiệp khác nên cô đứng dậy, đi vòng qua cái bếp lò và nhấc máy.
Giọng Lâm Đống Triết vang lên, “Xin hỏi Trang Tiêu Đình…….”
Trang Tiêu Đình theo bản năng gọi “Đống Triết”.

Cùng lúc ấy Lâm Đống Triết ở đầu dây bên kia đã nhận ra cô và hỏi, “Tiêu Đình, có phải trong văn phòng chỉ có mình em không?”
Giọng anh run lên nhè nhẹ, nói năng lộn xộn, “Tiêu Đình, anh đọc tin tức mới nhất cho em nghe, hôm nay các báo mới đăng, tất cả báo chí Thượng Hải đều đăng…….”
Ống nghe truyền tới tiếng trang giấy va vào nhau xột xoạt, giọng Lâm Đống Triết lại vang lên, “Phổ Đông công khai tuyển cán bộ hành chính.

Người đăng ký không cần có hộ khẩu Thượng Hải, không bị giới hạn bởi khu vực địa lý, mọi người trên cả nước đều có thể ứng tuyển.

Cũng không có hạn chế hay ràng buộc hành chính gì với cơ quan cũ.

Mọi người thuộc mọi thân phận, mọi biên chế đều có quyền ứng tuyển, chúng tôi chỉ chọn người giỏi nhất……”
Lâm Đống Triết lại nói, “Chúng tôi tuyển 40 vị trí cán bộ khác nhau.”
Trang Tiêu Đình nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy trên đó còn vương sương mù của đêm qua.

Trong cảnh mông lung mơ hồ đó gió gào thét cuộn quanh cuốn lên từng nắm tuyết trắng.

Cô như nghe thấy tiếng tuyết rơi rào rạt, rồi lại nghe thấy mình hỏi, “Ứng tuyển thế nào?”

Ngày 20 tháng 1, học viện hàng hải Thượng Hải.
Mùa đông lạnh lẽo, thành phố lạnh lẽo, nơi báo danh cho các vị trí cán bộ của Phổ Đông đã sớm đầy chật người, khí thế ngất trời.
Nhân viên chính phủ, phóng viên báo đài địa phương, ứng viên và người thân của họ đều vây quanh một chỗ.
Nhân viên văn phòng hành chính của Phổ Đông đang tiếp nhận phỏng vấn.


Anh ta cầm cái micro có huy hiệu của “Đài truyền hình Thượng Hải” và đĩnh đạc nói, “…… Chúng tôi tuyển dụng cán bộ từ khắp nơi trên cả nước, đảm bảo thực hiện công bằng, công khai, tự do cạnh tranh và chỉ chọn người ưu tú.

Chúng tôi muốn hình thành không khí tuyển dụng nhân tài không dựa trên khuôn mẫu từ đó khích lệ việc phát triển thị trường nhân lực của Phổ Đông……”
Chỗ báo danh có hai cái bàn lớn phát phiếu thi cho hai hàng người dài ngoẵng.
Nhân viên công tác kiểm tra giấy chứng minh và bằng cấp của Trang Tiêu Đình xong thì đưa cho cô một tờ phiếu thi đồng thời nhắc nhở, “Ngày 28 này là ngày thi đầu, hình thức thi viết.

Cô cứ thoải mái đi thi là được.”
Một nhân viên khác thoáng nhìn qua phiếu thông tin của Trang Tiêu Đình và than, “Bằng cấp của cô tốt, công việc hiện tại cũng không tồi.”
Trang Tiêu Đình lấy hết dũng khí hỏi một câu, “Tôi xem báo thấy nói cuộc tuyển dụng này sẽ ‘phá vỡ hạn chế về thân phận và biên chế’.

Theo cá nhân tôi hiểu thì một khi thi đậu hồ sơ sẽ không bị đơn vị hiện tại ràng buộc, không biết tôi hiểu thế có đúng không?”
Nhân viên công tác giải thích, “‘Phá vỡ giới hạn về địa lý, phá vỡ ràng buộc về thân phận và biên chế, phá vỡ hạn chế về bằng cấp‘ nghĩa là chỉ cần cô thi đậu bằng năng lực của bản thân thì bất kể cô có là thanh niên lêu lổng hay chủ xí nghiệp tư thì Phổ Đông đều sẽ nhận cô.”
Nhân viên tại một bàn khác còn bổ sung thêm, “Người có đức mới đáng quý vì thế cũng không hạn chế xuất thân gia đình.”
Lời giải thích này đã hoàn toàn giải đáp những nghi vấn trong lòng Trang Tiêu Đình nhưng khi thấy hàng ngũ dài phía sau cô vẫn lặng lẽ thu lại giấy tờ và đi ra ngoài.
Vừa ra đến trước cửa cô đã mơ hồ nghe thấy một câu, “…… Số người nộp đơn thông qua điện thoại và thư tín đã vượt quá con số 2000.

Đa phần những người báo danh đều phù hợp với tư cách dự thi, nếu cứ thế này có khi chúng tôi sẽ phát tầm 1700 phiếu dự thi……, lát nữa còn phải đi lấy thêm phiếu trống bổ sung……”
Trong lòng Trang Tiêu Đình hiện ra hai con số, “40/2000+ “.

Trang Đồ Nam và Lý Giai đang ăn cơm chiều.
Trong quán có cái TV đang phát bản tin địa phương của đài truyền hình Thượng Hải.

Trên màn ảnh là hàng dài mọi người đi báo danh và trong lúc vô tình Trang Đồ Nam nhận ra một bóng người quen thuộc.
Màn ảnh đảo qua nhưng Trang Đồ Nam vẫn nhận ra em gái.

Cái áo khoác màu đen kia là đồ cô hay mặc vào mùa đông, túi xách da dê màu cà phê là lâm Đống Triết mang từ Hong Kong về, bên trong còn cố ý nhờ người ta in Hoành Cừ Tứ Cú.
Trang Đồ Nam nhớ lại hôm trước nhận được thư nhà Trang Siêu Anh chỉ nói tới bếp ăn nhỏ chứ không nhắc tới việc Trang Tiêu Đình báo danh tham gia tuyển chọn cán bộ ở Phổ Đông.

À, ông chỉ nói Trang Tiêu Đình bận việc, cuối tuần trước không về nhà.
Anh nhanh chóng liên hệ hai việc với nhau —— Phượng Sồ lại tiền trảm hậu tấu rồi.
Lý Giai chú ý thấy Trang Đồ Nam thất thần thì nhẹ huých tay anh.

Trang Đồ Nam hoàn hồn và vội giải thích, “Anh…….

Anh đột nhiên nghĩ tới chuyện khác.”
Anh lại nhủ thầm ba không biết Tiêu Đình tới báo danh vậy đại học Tô Châu hẳn cũng không biết.

Tư duy của anh lại mở rộng thêm một bước.

Anh nhớ tới ‘Đống Triết bé nhỏ’ cùng ngồi ăn cơm nếp cẩm với anh ở bếp ăn nhỏ và trong lòng dâng lên một ý nghĩ đáng sợ.

Ngọa Long Phượng Sồ vốn đã vô pháp vô thiên, cả gan làm loạn, chẳng lẽ đứa nhỏ kia là do hai đứa nó trộm sinh ư?


Việc hẹn hò của Trang Đồ Nam và Lý Giai lúc đầu là cẩn thận thử sau đó là nỗ lực hòa hợp.
Có quá nhiều điều cấm kỵ ngăn giữa bọn họ.
Trang Đồ Nam kiếm được nhiều tiền hơn Lý Giai.

Trước kia chỉ là đồng nghiệp, là tổ trưởng và tổ viên nên bọn họ có thể tùy tiện thảo luận tiền thưởng hoặc khoản thu nhập thêm mà không có khúc mắc gì.

Nhưng sau khi Trang Đồ Nam xúc động phẫn nộ nói một câu “Cậu có quá nhiều d.ục vọng” và “Cậu chỉ cân nhắc lợi và hại rồi cảm thấy tôi thích hợp mà thôi” thì hai người đều ăn ý mà tránh đi vấn đề tiền nong.
Trang Đồ Nam thật sự nghĩ không ra cách nào để đền bù hai câu này.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Anh không ngừng nghĩ và hối hận.

Đúng là không nên nói ra lời trong lòng.

Nếu chưa nói ra chúng ta sẽ là chủ nhân của những lời đó nhưng nói ra rồi lập tức sẽ biến thành nô lệ của chúng.
Có khi Lý Giai sẽ gặp em trai và ăn cơm với thằng bé.

Cô chưa từng mời anh mà Trang Đồ Nam cũng không chủ động đề cập.

Tương tự, hai người cũng không nói tới người nhà của anh.

Gia đình cũng là đề tài hai người họ giữ kín như bưng.
May mà hai người là đồng nghiệp nên bất kể là chuyên môn hay công việc đều có nhiều đề tài để họ nói.

Thường là một người khơi chuyện còn một người khác ngầm hiểu ý mà đáp lời.

Nhưng hai người không hẹn mà cùng lựa chọn tạm thời không công khai tình cảm với viện thiết kế.

Ngoài việc làm giảm ảnh hưởng tới công việc thì cả hai đều có ý chừa đường lui cho chính mình —— nếu tình cảm không thể tới cuối thì bọn họ vẫn còn có thể chia tay trong hòa bình.
Hai người tựa như đang cẩn thận nhưng xa cách mà đứng ở hai phía của một tấm kính trong suốt.

Nhưng bọn họ vẫn vui vẻ, vẫn hạnh phúc tiến về phía trước.
Trang Đồ Nam thường xuyên tăng ca nên Lý Giai sẽ ở trong văn phòng anh tiếp tục làm việc.

Cả hai không cần băn khoăn tới đối phương mà ai bận việc nấy.
Viện thiết kế mới vừa lắp một dàn máy tính mới thế là “vợ lẽ” Trang Đồ Nam may mắn được phân một cái.

Lúc tăng ca anh bận học tập phần mềm CAD còn Lý Giai thì nhân lúc ấy bù lại kiến thức chuyên môn.
Lúc Lý Giai tự hỏi cái gì đó sẽ cào tóc trong vô thức.

Cô sẽ dùng kẹp tóc cuốn tóc lên rồi lại thả ra rồi lại cuốn lên…… Vì thế dần dần Trang Đồ Nam cũng sinh ra thói quen giúp cô chải tóc.

Thấy tóc cô buông lỏng anh sẽ ngứa tay muốn giúp cô vén lại……
Lúc không muốn đọc sách thì mỗi người bưng một chén trà xanh, kèm thêm hai bịch đồ ăn vặt rồi nằm ườn trên ghế xem phim đĩa.
Ngẫu nhiên Lâm Đống Triết sẽ tới Quảng Châu hoặc Hong Kong thế nên cậu chàng tuồn cho Trang Tiêu Đình không ít đĩa phim lậu.

Đáng tiếc Trang Tiêu Đình còn không kịp xem đã bị Trang Đồ Nam trấn lột.
Chất lượng đĩa lậu không tốt, thường xuyên bị ngừng hoặc đột nhiên mất hình ảnh hay âm thanh……, lại còn toàn lúc mấu chốt khiến người ta dở khóc dở cười.

Gặp phải một bộ phim rất hay nhưng lại nát đến không còn luân lý hai người sẽ tìm thời gian tới các hiệu sách ngoại văn tìm đĩa hoặc mua sách về đọc.
Vui cười tùy ý, hạnh phúc lai láng.
Viện thiết kế ở ngay trong khuôn viên trường nên hai người thường tay trong tay đi dạo vào buổi tối.

Một lần đi dạo tới khu phòng học Lý Giai cảm thán, “Lúc năm ba……”
Năm 3 là một vùng cấm kỵ nho nhỏ của hai người vì thế vừa thốt ra miệng cô đã theo bản năng im lặng nhưng Trang Đồ Nam chỉ nhẹ nhàng nắm chặt tay cô rồi hỏi, “Năm ba làm sao?”
Chuyện cũ đã xa, Lý Giai thản nhiên nói, “Có lần em ngồi trong phòng học suốt đêm trước kỳ thi và thấy anh thế là em bị dọa sợ gần chết.

Lúc ấy chúng ta đang âm thầm so thành tích, mỗi lần có dự án lớn, mỗi lần thi cử em đều xem điểm của mình trước rồi xem điểm của anh.”
Trang Đồ Nam cười nói, “Khi đó anh thực sự uể oải, ngày thường hoàn toàn không học gì thế nên trước khi thi anh đành dốc sức học bù.

Hơn nữa không phải có mỗi anh mà mọi người đều mơ màng hỗn độn như thế.

Bọn họ viết thơ, chơi đàn ghi ta hay yêu đương gì đó……, đúng rồi, khi nào thì em biết cục quy hoạch có một chỉ tiêu?”
Lý Giai thầm than: từ khi còn chưa hiểu chuyện cô đã biết là mình phải về Thượng Hải vì thế đương nhiên cô sẽ để ý tất cả những tin tức liên quan tới chủ đề này.

Cô năm chặt lấy tay anh và nói gần nói xa, “Anh có biết chơi đàn ghi-ta không?”
Mấy sinh viên nói nói cười cười đi qua bên cạnh nên Trang Đồ Nam không để ý tới câu hỏi của cô.

Tầm mắt anh bị một cuốn sách giáo khoa một nữ sinh cầm trong tay cuốn đi, “Khi đó em không thích mang cặp sách nên cứ thế ôm sách tới lớp, sau đó……, sau đó anh không còn gặp em ở trong trường nữa.”
Trang Đồ Nam nhẹ nhàng buông bàn tay rồi duỗi cánh tay dài ôm lấy vai cô.
Lý Giai nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh đang quàng qua vai cô sau đó quay đầu nhìn về phía anh và tò mò hỏi, “Trang Đồ Nam, lúc anh học nghiên cứu sinh vì sao không yêu đương?”
Trang Đồ Nam kinh ngạc liếc cô một cái thế là Lý Giai bướng bỉnh nói, “Lúc em vào cục quy hoạch mọi người đều vì việc khai phá Phổ Đông mà bị bức cho bận như trâu chó.

Em là người mới lại chẳng biết gì nên khó khăn phát khóc.

Còn những người ở lại học hành thì không giống thế, hẳn là nên yêu đương……”
Trang Đồ Nam đã hiểu, “Lúc học nghiên cứu sinh có quá nhiều tài liệu với kỹ thuật mới ào ạt tới.

Đặc biệt là sau khi có máy tính thì năng lực tính toán đã vượt lên rất nhanh.

Ngoài ra còn có thiết kế cao tầng và siêu cao tầng, thiết kế mặt cong, phân tích tính chịu lực…… Quá nhiều thứ phải học nên anh bận làm mô hình, vận dụng các kiến thức mới.

Lúc ấy anh học vất vả hơn hồi đại học nhiều, thậm chí còn không có thời gian tới đại học giao thông ‘bắt gian’ kìa.”
Lý Giai bật cười, ánh trăng chiếu lên tóc mái của cô lộ ra vẻ ngây thơ nhẹ nhàng.
Trang Đồ Nam nhẹ hôn lên trán cô, “Cũng thật kỳ lạ.

Lúc học nghiên cứu sinh anh hoàn toàn không nghĩ tới yêu đương.

Ba năm kia anh bận học, bận làm hạng mục, giống như…… giống như vẽ một cách toàn tâm toàn ý.

Mỗi một phút giây ấy anh đều vui vẻ, không có hối hận.”
Lý Giai hoàn toàn hiểu được cảm nhận của anh, “Em cũng không sống uổng mấy năm trong cục quy hoạch.

Mỗi ngày em đều xem bản vẽ thi công tổng rồi chạy tới công trường, bò lên ba tòa nhà cao……”
Lý Giai không nói nốt một câu cuối, “Bất kể là công việc hay việc chăm sóc người nhà em đều không có tiếc nuối, cũng không thẹn với lương tâm.”
Trang Đồ Nam không biết suy nghĩ trong lòng cô mà dúng ngón tay nhẹ cọ mặt cô.
Đôi mắt anh mang ý cười.
Lý Giai giận dữ nói, “Chỉ có lúc tan tầm em mới bò lên trên cao ăn kem thôi.”

Hai người đều từng xoay người bỏ đi.
Sau khi xoay lưng lại họ từng gặp rất nhiều người nhưng rốt cuộc họ lại gặp nhau.
Hiện tại họ nhẹ nhàng cầm lấy tay đối phương.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi