NHỮNG THÁNG NGÀY TÔI LÀM NPC MA

Phương Húc, đọc được thư này thì hãy nhanh chóng rời khỏi nhà họ Triệu.

Triệu Lâm An sắp lên kinh đi thi rồi, nhưng với tài học của hắn thì chắc chắn sẽ thi trượt thôi, họ đang bàn nhau bảo cậu đi thi thay, ta biết cậu học hành nhiều năm khổ cực, cậu chắc chắn sẽ thi đậu. Tôi đã cất 100 lạng bạc ròng trong góc tường ở phòng cậu, dù không nhiều nhưng cũng đủ để chống đỡ tới hôm yết bảng.Giọng điệu của Nguyên Tinh Thần lạnh như băng: “Người trong căn nhà này đều không thoát khỏi liên quan đâu, chúng là kẻ cầm đầu nên tất nhiên không thể bỏ qua được, nhưng các người cũng đừng hòng trốn thoát.”Phương Húc, cầu cho sau này mọi chuyện của cậu đều như ý, cả đời suôn sẻ.

Nhà họ Triệu đã hạ quyết tâm sẽ không dễ dàng thả cậu ra, nhưng ta phát hiện trong từ đường nhà họ Triệu có một lối đi bí mật nối ra khỏi phủ, cậu dập đầu 3 cái cho tổ tiên nhà họ Triệu thì sẽ mở được lối đi đó.[Chủ đề mật thất: Vô Diệm nữ]2 người lần lượt rời khỏi mật thất, Viên Hàm Sương và Mạnh Vũ thấy NPC không có phản ứng nên cũng chạy ra cửa bí mật của từ đường.

Phương Húc, cầu cho sau này mọi chuyện của cậu đều như ý, cả đời suôn sẻ.Nguyên Tinh Thần mở giao diện thuộc tính ra, sau khi xem lướt qua các thông số của mình, cô dứt khoát chọn giảm sự đồng cảm nhân vật của mình xuống.“Muốn đi à? Ta vẫn chưa đồng ý mà.”“Đại Bạch, làm sao đây? NPC chặn cửa lại rồi.” Thẩm Kha hỏi.

Xem hết nội dung bức thư, trong lòng Bạch Mộc Trạch thầm đau xót. Hóa ra bức thư này không phải do bà Triệu gửi mà là của Từ Vi viết cho anh, nhưng trong trí nhớ của Phương Húc không hề có nó, rõ ràng Từ Vi chưa kịp đưa thư cho Phương Húc thì đã bị hại chết rồi.

Tâm trạng của Phương Húc lại bắt đầu gợn sóng, Bạch Mộc Trạch giật mình bất ổn, lập tức tìm bài vị của tổ tiên đời đầu nhà họ Triệu.

“Gia chủ nhà họ Triệu à, vậy chắc là người được ghi đầu tiên nhỉ?” Tần Nhiễm hỏi.“Cửa mở rồi!” Tần Nhiễm mừng rỡ nở nụ cười đã lâu không thấy.

Tổ tiên qua đời đầu tiên của nhà họ Triệu tên là Triệu An Phúc, Bạch Mộc Trạch nghĩ mình nên thử xem sao, nhưng nhìn Mạnh Vũ đang nhàn nhã ở bên thì trong lòng anh lại thấy khó chịu, vì thế anh nói: “Nếu là tổ tiên nhà họ Triệu thì phải cho con cháu nhà họ Triệu làm, Mạnh Vũ, anh lại thử tí đi.”Khói đen quanh người đã tiêu tán, Nguyên Tinh Thần mặc đồ trắng yếu ớt ngã nhào xuống đất. Bạch Mộc Trạch ném đồ trong tay rồi sải bước tới ôm cô vào lòng, “Vi Vi!”Nguyên Tinh Thần xua tay, một luồng khói đen bay thẳng tới Từ Uyển, giam nốt cô ta vào trong sương mù.

Dù Mạnh Vũ không tình nguyện gì nhưng cũng biết chạy trốn mới là quan trọng nhất, vì thế anh ta miễn cưỡng quỳ xuống trước bài vị đầu tiên rồi dập đầu 3 cái.Trong khoảnh khắc cửa mật thất mở ra, Nguyên Tinh Thần cảm nhận được năng lực của mình đang mạnh hẳn lên, lẽ nào đây là buff* boss trong truyền thuyết ư?“Ưm!” Viên Hàm Sương bị giam trong khói đen đã hơi khó thở.

Từ đường không có phản ứng gì.Cô dùng oán khí của Từ Vi để giam cứng Mạnh Vũ trong khói đen, anh ta chỉ có thể liên tục van xin: “Bỏ qua cho tôi đi mà, xin cô đấy.”Thẩm Kha nghĩ: “Có khi nào là người lớn tuổi nhất không? Bình thường những gia tộc lớn đều sắp xếp theo tuổi mà.”

“Không đúng rồi, xem ra người qua đời đầu tiên không phải gia chủ nhà họ Triệu.” Bạch Mộc Trạch nói.(*) Là người có quan hệ huyết thống trực hệ, đằng nội, thuộc thế hệ cách TÔI 4 đời, sinh ra cụ nội.Nguyên Tinh Thần khẽ xoa mặt Bạch Mộc Trạch, “A Húc à, chàng mau đi đi, được gặp lại chàng đã là mơ ước hão huyền của em rồi.”

Thẩm Kha nghĩ: “Có khi nào là người lớn tuổi nhất không? Bình thường những gia tộc lớn đều sắp xếp theo tuổi mà.”

Tần Nhiễm mở gia phả ra xem, tìm được một cái tên tương ứng với ý tưởng của Thẩm Kha, Triệu An Dật.“Sao lại thế này, ngoài Triệu Lâm An ra thì Từ Vi còn nhung nhớ ai được chứ?” Tần Nhiễm nói.

Bạch Mộc Trạch nhìn Mạnh Vũ, anh ta lại tìm bài vị tương ứng rồi dập đầu tiếp nhưng từ đường vẫn không hề có gì xảy ra.Bạch Mộc Trạch nhíu mày, sao NPC lại có thể tấn công người chơi chứ, lẽ nào họ đã đụng chạm cơ quan gì rồi?Thẩm Kha bước tới khuyên can: “Từ Vi à, oan oan tương báo bao giờ mới hết, hay là tha cho họ 1 lần đi? Hoặc cô đưa 2 người này ra ngoài rồi xử có được không?” Chủ yếu là vì cô chặn cửa rồi, chúng tôi cũng chẳng ra được, đó mới là ý của Thẩm Kha.Bạch Mộc Trạch ôm chặt Nguyên Tinh Thần, “Đừng đi mà Vi Vi, khó khăn lắm ta mới gặp được em, đừng rời xa ta mà.”

“Mấy người làm được không đấy?” Mạnh Vũ ôm cái trán đỏ ửng, cực kỳ bất mãn.Thẩm Kha hơi xấu hổ, sao Đại Bạch lại bị Phương Húc thay thế nữa rồi…Lúc bị người ta túm họng trút bát thuốc độc kia, Từ Vi đã khóc lóc cầu xin buông tha, nhưng Triệu Lâm An và Từ Uyển chỉ đứng một bên nhìn cô ấy cười, giờ lại xin Từ Vi tha cho, trên đời làm gì có chuyện tốt thế chứ.

Tần Nhiễm tức giận trả lời: “Vậy anh làm đi? Rác rưởi mà còn dám ý kiến ý cò.”Xem hết nội dung bức thư, trong lòng Bạch Mộc Trạch thầm đau xót. Hóa ra bức thư này không phải do bà Triệu gửi mà là của Từ Vi viết cho anh, nhưng trong trí nhớ của Phương Húc không hề có nó, rõ ràng Từ Vi chưa kịp đưa thư cho Phương Húc thì đã bị hại chết rồi.

Mạnh Vũ bị cô ta nói đến nghẹn họng.Đinh linh ~

Bạch Mộc Trạch lấy gia phả trong tay Tần Nhiễm đọc kỹ. Bỗng trong đầu anh chợt nhớ ra những lời NPC đã nói: “Thư của mẹ chồng gửi cho cậu, nhớ phải đọc cho kỹ đấy.”Anh lấy thư ra, phát hiện mình đã bỏ sót 1 câu: Trong nhà họ Triệu, đứng đầu không phải là trưởng.

Anh lấy thư ra, phát hiện mình đã bỏ sót 1 câu: Trong nhà họ Triệu, đứng đầu không phải là trưởng.

Đứng đầu không phải là trưởng…Giá trị tiếng hét màn này:

Đứng đầu…Nguyên Tinh Thần cảm nhận được ý thức của Từ Vi đang rời khỏi đầu mình, cô chống vào bức tường thư giãn tâm trạng, cuối cùng cũng xong rồi.

Bạch Mộc Trạch phát hiện trên gia phả có ghi hết chức quan của mỗi người, dựa theo chức quan thời cổ, chức vụ cao nhất là thái gia gia* của Triệu Lâm An, đứng đầu nhị phòng Triệu Tề Nhạc.***

[Nhiệm vụ mật thất: Hoàn thành]Tần Nhiễm kéo Thẩm Kha đi: “Yên tâm đi, NPC không làm hại giáo sư Bạch đâu, chúng ta mau đi thôi.”(*) Là người có quan hệ huyết thống trực hệ, đằng nội, thuộc thế hệ cách TÔI 4 đời, sinh ra cụ nội.

Triệu Tề Nhạc làm tới Thiếu khanh tứ phẩm, là chức quan cao nhất từ trước tới nay của nhà họ Triệu, đến đời ông Triệu thì nhà họ đã hơi xuống dốc, chỉ chèo chống nổi tới thư hương thế gia mà thôi, tất cả đều ăn theo cái danh ông chủ làm ăn.Trong bầu không khí vắng lặng của từ đường vang lên giọng đọc trong trẻo và thanh thoát, Nguyên Tinh Thần cảm thấy oán khí của Từ Vi đã tiêu tán, quả nhiên là cô ấy cũng thích người đó.(*) Từ để mô tả sự gia tăng sức mạnh của một vị tướng, vật phẩm, phụ kiện trong trò chơi theo hai công dụng chính.

“Tìm bài vị của Triệu Tề Nhạc đi.” Bạch Mộc Trạch nói.

Bài vị Triệu Tề Nhạc ở ngay chính giữa, Mạnh Vũ quỳ trên đất dập đầu 3 cái với ông ta.

Lần này đã đúng.Tần Nhiễm ghé tới nói: “Người mà Từ Vi nhớ nhung hẳn là Triệu Lâm An rồi.”

Trên cái án bên phải có một cánh cửa ngầm từ từ mở ra, mang đến ánh sáng hy vọng cho họ.

“Cửa mở rồi!” Tần Nhiễm mừng rỡ nở nụ cười đã lâu không thấy.Trên cái án bên phải có một cánh cửa ngầm từ từ mở ra, mang đến ánh sáng hy vọng cho họ.

Mạnh Vũ bò dậy từ bồ đoàn, nhấc chân xông về phía cánh cửa nhưng không ngờ lại bị một luồng khói đen kéo trở về.“Nam mô A Di Ða bà đạ, đa tha dà đa dạ”

“Muốn đi à? Ta vẫn chưa đồng ý mà.”Lần này đã đúng.

Bóng dáng Nguyên Tinh Thần xuất hiện giữa làn khói, đây là nhiệm vụ NPC cuối cùng của cô.

***Thẩm Kha chợt nghĩ thông, nắm tay Bạch Mộc Trạch kích động nói: “Tôi biết rồi, Từ Vi nhớ nhung cậu đấy! Không không không, là Phương Húc chứ! Cậu nghĩ mà xem, sao Từ Vi lại biết Phương Húc học cao hiểu rộng, sao lại muốn lén cho Phương Húc 100 lạng bạc ròng, còn nghĩ cách để giúp Phương Húc trốn khỏi nhà họ Triệu này chứ, thực chất Từ Vi đã sớm biết cậu mới là người viết thư cho cô ta, thật ra người mà cô ta nhung nhớ chính là cậu đấy, Đại Bạch à!”Mạnh Vũ bị cô ta nói đến nghẹn họng.“Để ta ở lại một chút thôi, một chút thôi là được.”

Trong khoảnh khắc cửa mật thất mở ra, Nguyên Tinh Thần cảm nhận được năng lực của mình đang mạnh hẳn lên, lẽ nào đây là buff* boss trong truyền thuyết ư?“Tha cho ngươi? Ngươi còn nhớ những lời mà Từ Vi nói trước khi chết không, cô ấy cầu xin ngươi tha cho cô ấy, ngươi đã nói thế nào hả?”

Nguyên Tinh Thần cười với anh rồi nói: “A Húc, không ngờ lại gặp chàng trong tình cảnh thế này.”[4 người chơi đã trốn thoát khỏi mật thất thành công, cửa mật thất sẽ đóng lại sau khoảng 15 phút nữa.](*) Từ để mô tả sự gia tăng sức mạnh của một vị tướng, vật phẩm, phụ kiện trong trò chơi theo hai công dụng chính.

Cô dùng oán khí của Từ Vi để giam cứng Mạnh Vũ trong khói đen, anh ta chỉ có thể liên tục van xin: “Bỏ qua cho tôi đi mà, xin cô đấy.”Tổ tiên qua đời đầu tiên của nhà họ Triệu tên là Triệu An Phúc, Bạch Mộc Trạch nghĩ mình nên thử xem sao, nhưng nhìn Mạnh Vũ đang nhàn nhã ở bên thì trong lòng anh lại thấy khó chịu, vì thế anh nói: “Nếu là tổ tiên nhà họ Triệu thì phải cho con cháu nhà họ Triệu làm, Mạnh Vũ, anh lại thử tí đi.”

“Tha cho ngươi? Ngươi còn nhớ những lời mà Từ Vi nói trước khi chết không, cô ấy cầu xin ngươi tha cho cô ấy, ngươi đã nói thế nào hả?”

Lúc bị người ta túm họng trút bát thuốc độc kia, Từ Vi đã khóc lóc cầu xin buông tha, nhưng Triệu Lâm An và Từ Uyển chỉ đứng một bên nhìn cô ấy cười, giờ lại xin Từ Vi tha cho, trên đời làm gì có chuyện tốt thế chứ.Số 0 chướng mắt kia khiến cô cảm thấy rất thất bại, may là đánh giá cấp bậc xem như cũng tàm tạm.

Nguyên Tinh Thần xua tay, một luồng khói đen bay thẳng tới Từ Uyển, giam nốt cô ta vào trong sương mù.Bạch Mộc Trạch hơi mông lung, anh không nhạy bén trong phương diện tình cảm này lắm, vì thế dù biết thư là do Từ Vi viết cho mình nhưng anh cũng không nghĩ tới chuyện này.[Giá trị tiếng hét màn này: Phương Húc 0, quản gia Triệu 120, A Mai 80, Từ Uyển 200, Triệu Lâm An 300, tổng cộng 700]Bạch Mộc Trạch đưa chú vãng sanh và chuông lục lạc cho Mạnh Vũ, nói: “Niệm theo sổ đi, niệm một câu thì lắc lục lạc một lần.”

Bạch Mộc Trạch nhíu mày, sao NPC lại có thể tấn công người chơi chứ, lẽ nào họ đã đụng chạm cơ quan gì rồi?

Thẩm Kha bước tới khuyên can: “Từ Vi à, oan oan tương báo bao giờ mới hết, hay là tha cho họ 1 lần đi? Hoặc cô đưa 2 người này ra ngoài rồi xử có được không?” Chủ yếu là vì cô chặn cửa rồi, chúng tôi cũng chẳng ra được, đó mới là ý của Thẩm Kha.

Tần Nhiễm phụ họa: “Tôi đồng ý, tục ngữ có câu oan có đầu nợ có chủ mà, mợ tìm Triệu Lâm An báo thù đi, không liên quan gì tới chúng tôi hết.”Nguyên Tinh Thần lắc đầu nói khẽ: “Không, em không muốn chàng vì em mà mạo hiểm đâu.” Cô chỉ vào cánh cửa phía sau, yếu ớt nói: “Cửa bí mật đã mở rồi, chàng mau ra ngoài đi, từ nay về sau đừng quay về nhà họ Triệu nữa, em… cũng nên đi rồi.”

Giọng điệu của Nguyên Tinh Thần lạnh như băng: “Người trong căn nhà này đều không thoát khỏi liên quan đâu, chúng là kẻ cầm đầu nên tất nhiên không thể bỏ qua được, nhưng các người cũng đừng hòng trốn thoát.”Đứng đầu không phải là trưởng…Nhìn người mình thương mặt mày trắng bệch, trong lòng Bạch Mộc Trạch cực kỳ thương xót, anh dịu dàng xoa mặt cô: “Ta ngốc quá, đến tận hôm nay mới biết được tâm ý của em dành cho ta, nếu ta biết sớm thì dù thế nào ta cũng sẽ dẫn em rời khỏi nhà họ Triệu.”

“Đại Bạch, làm sao đây? NPC chặn cửa lại rồi.” Thẩm Kha hỏi.Bạch Mộc Trạch lấy gia phả trong tay Tần Nhiễm đọc kỹ. Bỗng trong đầu anh chợt nhớ ra những lời NPC đã nói: “Thư của mẹ chồng gửi cho cậu, nhớ phải đọc cho kỹ đấy.”

Bạch Mộc Trạch nói: “Cậu còn nhớ những lời cuối cùng mà bác Thông nói không?”Bạch Mộc Trạch một tay cầm sổ, một tay cầm chuông lục lạc, bắt đầu niệm chú vãng sanh.Từ đường không có phản ứng gì.

Tất nhiên là Thẩm Kha nhớ, là anh ta nhắc mọi người nhớ kỹ lời của NPC mà, “À tôi nhớ, bảo người mà Từ Vi nhung nhớ niệm chú vãng sanh cho cô ta.”

Đúng vậy, là chú vãng sanh.“Không đúng rồi, xem ra người qua đời đầu tiên không phải gia chủ nhà họ Triệu.” Bạch Mộc Trạch nói.

Trước Bạch Mộc Trạch còn nghi ngờ chú vãng sanh và chuông lục lạc trong phòng bà Triệu là vô dụng, hóa ra là để lúc này dùng đây.Triệu Tề Nhạc làm tới Thiếu khanh tứ phẩm, là chức quan cao nhất từ trước tới nay của nhà họ Triệu, đến đời ông Triệu thì nhà họ đã hơi xuống dốc, chỉ chèo chống nổi tới thư hương thế gia mà thôi, tất cả đều ăn theo cái danh ông chủ làm ăn.

Tần Nhiễm ghé tới nói: “Người mà Từ Vi nhớ nhung hẳn là Triệu Lâm An rồi.”

Bạch Mộc Trạch đưa chú vãng sanh và chuông lục lạc cho Mạnh Vũ, nói: “Niệm theo sổ đi, niệm một câu thì lắc lục lạc một lần.”

Mạnh Vũ hơi run lên, suýt chút đã không cầm nổi chuông lục lạc.Bóng dáng Nguyên Tinh Thần xuất hiện giữa làn khói, đây là nhiệm vụ NPC cuối cùng của cô.

“Nam mô A Di Ða bà đạ, đa tha dà đa dạ”

Đinh linh ~

“Ða điệt dạ tha, A Di rị đô bà tỳ.”[Xếp hạng NPC: A+]Tâm trạng của Phương Húc lại bắt đầu gợn sóng, Bạch Mộc Trạch giật mình bất ổn, lập tức tìm bài vị của tổ tiên đời đầu nhà họ Triệu.

Đinh linh ~“Gia chủ nhà họ Triệu à, vậy chắc là người được ghi đầu tiên nhỉ?” Tần Nhiễm hỏi.

Vốn nghĩ Mạnh Vũ niệm chú vãng sanh sẽ có thể cảm hóa được Từ Vi, nhưng họ lầm rồi, oán khí của Từ Vi không những không tiêu tán mà còn càng lúc càng đậm hơn.Xếp hạng NPC:Tần Nhiễm thở dài: “Haizz, ma quỷ mà còn chân tình hơn con người nữa.” Nhìn lại đôi cẩu nam nữ đã sợ mất mật kia, đúng là tương phản hoàn toàn với nhau mà.

“Ưm!” Viên Hàm Sương bị giam trong khói đen đã hơi khó thở.Đứng đầu…

“Sao lại thế này, ngoài Triệu Lâm An ra thì Từ Vi còn nhung nhớ ai được chứ?” Tần Nhiễm nói.

Thẩm Kha chợt nghĩ thông, nắm tay Bạch Mộc Trạch kích động nói: “Tôi biết rồi, Từ Vi nhớ nhung cậu đấy! Không không không, là Phương Húc chứ! Cậu nghĩ mà xem, sao Từ Vi lại biết Phương Húc học cao hiểu rộng, sao lại muốn lén cho Phương Húc 100 lạng bạc ròng, còn nghĩ cách để giúp Phương Húc trốn khỏi nhà họ Triệu này chứ, thực chất Từ Vi đã sớm biết cậu mới là người viết thư cho cô ta, thật ra người mà cô ta nhung nhớ chính là cậu đấy, Đại Bạch à!”

Bạch Mộc Trạch hơi mông lung, anh không nhạy bén trong phương diện tình cảm này lắm, vì thế dù biết thư là do Từ Vi viết cho mình nhưng anh cũng không nghĩ tới chuyện này.Đinh linh ~

Tần Nhiễm nghe Thẩm Kha nói cũng thấy có lý, vội lấy chú vãng sanh và chuông lục lạc từ tay Mạnh Vũ đưa cho Bạch Mộc Trạch, “Giáo sư Bạch à, hay là anh thử một lần xem sao.”Sau khi bàn giao xong nhiệm vụ mật thất, Nguyên Tinh Thần rời khỏi khu chuẩn bị để về chỗ nghỉ ngơi của NPC, rất lạ là thời gian cô ở trong mật thất cũng không ngắn mà chẳng thấy đói bụng gì, chỉ hơi mệt mỏi mà thôi.

Bạch Mộc Trạch một tay cầm sổ, một tay cầm chuông lục lạc, bắt đầu niệm chú vãng sanh.

Trong bầu không khí vắng lặng của từ đường vang lên giọng đọc trong trẻo và thanh thoát, Nguyên Tinh Thần cảm thấy oán khí của Từ Vi đã tiêu tán, quả nhiên là cô ấy cũng thích người đó.

Khói đen quanh người đã tiêu tán, Nguyên Tinh Thần mặc đồ trắng yếu ớt ngã nhào xuống đất. Bạch Mộc Trạch ném đồ trong tay rồi sải bước tới ôm cô vào lòng, “Vi Vi!”Tần Nhiễm phụ họa: “Tôi đồng ý, tục ngữ có câu oan có đầu nợ có chủ mà, mợ tìm Triệu Lâm An báo thù đi, không liên quan gì tới chúng tôi hết.”

Nguyên Tinh Thần cười với anh rồi nói: “A Húc, không ngờ lại gặp chàng trong tình cảnh thế này.”

Nhìn người mình thương mặt mày trắng bệch, trong lòng Bạch Mộc Trạch cực kỳ thương xót, anh dịu dàng xoa mặt cô: “Ta ngốc quá, đến tận hôm nay mới biết được tâm ý của em dành cho ta, nếu ta biết sớm thì dù thế nào ta cũng sẽ dẫn em rời khỏi nhà họ Triệu.”

Nguyên Tinh Thần lắc đầu nói khẽ: “Không, em không muốn chàng vì em mà mạo hiểm đâu.” Cô chỉ vào cánh cửa phía sau, yếu ớt nói: “Cửa bí mật đã mở rồi, chàng mau ra ngoài đi, từ nay về sau đừng quay về nhà họ Triệu nữa, em… cũng nên đi rồi.”

Bạch Mộc Trạch ôm chặt Nguyên Tinh Thần, “Đừng đi mà Vi Vi, khó khăn lắm ta mới gặp được em, đừng rời xa ta mà.”

Tần Nhiễm thở dài: “Haizz, ma quỷ mà còn chân tình hơn con người nữa.” Nhìn lại đôi cẩu nam nữ đã sợ mất mật kia, đúng là tương phản hoàn toàn với nhau mà.

Thẩm Kha hơi xấu hổ, sao Đại Bạch lại bị Phương Húc thay thế nữa rồi…

“Đại Bạch à, chúng ta phải đi thôi.”

Bạch Mộc Trạch không nhìn anh ta mà chỉ nói: “Mọi người đi trước đi, tôi muốn ở lại với Từ Vi một chút nữa.”

Tần Nhiễm kéo Thẩm Kha đi: “Yên tâm đi, NPC không làm hại giáo sư Bạch đâu, chúng ta mau đi thôi.”

2 người lần lượt rời khỏi mật thất, Viên Hàm Sương và Mạnh Vũ thấy NPC không có phản ứng nên cũng chạy ra cửa bí mật của từ đường.Tấm gương biến thành một màn hình, trên đó có viết điểm của cô ở màn này.

Nguyên Tinh Thần khẽ xoa mặt Bạch Mộc Trạch, “A Húc à, chàng mau đi đi, được gặp lại chàng đã là mơ ước hão huyền của em rồi.”Mạnh Vũ bò dậy từ bồ đoàn, nhấc chân xông về phía cánh cửa nhưng không ngờ lại bị một luồng khói đen kéo trở về.

“Để ta ở lại một chút thôi, một chút thôi là được.”[Chúc mừng NPC Nguyên Tinh Thần đã đạt được cấp A+ trong mật thất này, để nhận phần thưởng, bạn có thể chọn một mục trong bảng thuộc tính để điều chỉnh lại.]

[4 người chơi đã trốn thoát khỏi mật thất thành công, cửa mật thất sẽ đóng lại sau khoảng 15 phút nữa.]Tất nhiên là Thẩm Kha nhớ, là anh ta nhắc mọi người nhớ kỹ lời của NPC mà, “À tôi nhớ, bảo người mà Từ Vi nhung nhớ niệm chú vãng sanh cho cô ta.”

Nguyên Tinh Thần đẩy anh ra, kích động nói: “Mau đi đi! Rời khỏi chỗ này đi!”

Dù trong lòng không nỡ nhưng Bạch Mộc Trạch vẫn rời khỏi mật thất theo ý thức bản thể của mình.Dù trong lòng không nỡ nhưng Bạch Mộc Trạch vẫn rời khỏi mật thất theo ý thức bản thể của mình.

Cửa đóng lại, phòng thoát hiểm này đã kết thúc.

Nguyên Tinh Thần cảm nhận được ý thức của Từ Vi đang rời khỏi đầu mình, cô chống vào bức tường thư giãn tâm trạng, cuối cùng cũng xong rồi.Tần Nhiễm mở gia phả ra xem, tìm được một cái tên tương ứng với ý tưởng của Thẩm Kha, Triệu An Dật.Dù Mạnh Vũ không tình nguyện gì nhưng cũng biết chạy trốn mới là quan trọng nhất, vì thế anh ta miễn cưỡng quỳ xuống trước bài vị đầu tiên rồi dập đầu 3 cái.

Mở cửa từ đường ra, Nguyên Tinh Thần quay lại khu chuẩn bị. Bản thân trong gương đã không còn mặc trang phục của Từ Vi, vết bớt màu đỏ tím trên mặt cũng biến mất.

Tấm gương biến thành một màn hình, trên đó có viết điểm của cô ở màn này.Chủ đề mật thất:

[Bạch Mộc Trạch nhìn Mạnh Vũ, anh ta lại tìm bài vị tương ứng rồi dập đầu tiếp nhưng từ đường vẫn không hề có gì xảy ra.“Tìm bài vị của Triệu Tề Nhạc đi.” Bạch Mộc Trạch nói.Chủ đề mật thất: Vô Diệm nữ](*) Từ để mô tả sự gia tăng sức mạnh của một vị tướng, vật phẩm, phụ kiện trong trò chơi theo hai công dụng chính.

[Mở cửa từ đường ra, Nguyên Tinh Thần quay lại khu chuẩn bị. Bản thân trong gương đã không còn mặc trang phục của Từ Vi, vết bớt màu đỏ tím trên mặt cũng biến mất.Vốn nghĩ Mạnh Vũ niệm chú vãng sanh sẽ có thể cảm hóa được Từ Vi, nhưng họ lầm rồi, oán khí của Từ Vi không những không tiêu tán mà còn càng lúc càng đậm hơn.Nhiệm vụ mật thất: Hoàn thành]

[Ma 1 và ma 2 vẫn trưng ra cái mặt chết tím xanh kia bay về chỗ của mình để chờ giao nhiệm vụ mật thất tiếp theo.Đúng vậy, là chú vãng sanh.Trước Bạch Mộc Trạch còn nghi ngờ chú vãng sanh và chuông lục lạc trong phòng bà Triệu là vô dụng, hóa ra là để lúc này dùng đây.Giá trị tiếng hét màn này: Phương Húc 0, quản gia Triệu 120, A Mai 80, Từ Uyển 200, Triệu Lâm An 300, tổng cộng 700]Tần Nhiễm tức giận trả lời: “Vậy anh làm đi? Rác rưởi mà còn dám ý kiến ý cò.”Cửa đóng lại, phòng thoát hiểm này đã kết thúc.

[Bài vị Triệu Tề Nhạc ở ngay chính giữa, Mạnh Vũ quỳ trên đất dập đầu 3 cái với ông ta.Nhà họ Triệu đã hạ quyết tâm sẽ không dễ dàng thả cậu ra, nhưng ta phát hiện trong từ đường nhà họ Triệu có một lối đi bí mật nối ra khỏi phủ, cậu dập đầu 3 cái cho tổ tiên nhà họ Triệu thì sẽ mở được lối đi đó.“Mấy người làm được không đấy?” Mạnh Vũ ôm cái trán đỏ ửng, cực kỳ bất mãn.Xếp hạng NPC: A+]

[Chúc mừng NPC Nguyên Tinh Thần đã đạt được cấp A+ trong mật thất này, để nhận phần thưởng, bạn có thể chọn một mục trong bảng thuộc tính để điều chỉnh lại.]Bạch Mộc Trạch nói: “Cậu còn nhớ những lời cuối cùng mà bác Thông nói không?”

Số 0 chướng mắt kia khiến cô cảm thấy rất thất bại, may là đánh giá cấp bậc xem như cũng tàm tạm.

Nguyên Tinh Thần mở giao diện thuộc tính ra, sau khi xem lướt qua các thông số của mình, cô dứt khoát chọn giảm sự đồng cảm nhân vật của mình xuống.

Nếu ở mật thất sau gặp phải kiểu người chơi và ma là người yêu thì ít ra cũng không bị tâm trạng của nhân vật dắt mũi.

Sau khi bàn giao xong nhiệm vụ mật thất, Nguyên Tinh Thần rời khỏi khu chuẩn bị để về chỗ nghỉ ngơi của NPC, rất lạ là thời gian cô ở trong mật thất cũng không ngắn mà chẳng thấy đói bụng gì, chỉ hơi mệt mỏi mà thôi.

Ma 1 và ma 2 vẫn trưng ra cái mặt chết tím xanh kia bay về chỗ của mình để chờ giao nhiệm vụ mật thất tiếp theo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi