NHỮNG THÁNG NGÀY TÔI LÀM NPC MA

Đĩa ăn trắng tinh được xếp đều lên kệ, dao nĩa màu bạc cũng được đặt gọn gàng vào hộp gỗ, lúc sắp xếp hết bát đĩa sạch xong xuôi hết, cốt truyện mới bắt đầu.

Đèn trong phòng ăn vụt tắt, ngoài cửa sổ lại nổi cơn giông.Ánh đèn đi xa, trong nháy mắt phòng ăn đã đen kịt.

“Từ ngày chúng ta bước vào mật thất này, cứ hễ trời tối là lại bắt đầu mưa, thiết lập thời tiết sẵn à.” Dương Manh Manh bịt tai, cực kỳ bực bội.***

Hứa Dạng an ủi: “Manh Manh đừng sợ, tôi bảo vệ cô.”Kỳ Việt định từ chối, nhưng nhiều ánh mắt hướng về phía anh ta như thế mà từ chối thì hơi hèn, thế là anh ta đành cầm đèn pin đi tới cầu thang.“Tôi biết anh đang ở trong đó, anh mau mở cửa ra cho chúng tôi vào trong đi, NPC đang nổi điên kia kìa.”

Dương Manh Manh hùa theo: “Cảm ơn anh nhé, nhưng giờ vẫn an toàn mà.”Không xong rồi…

Bạch Mộc Trạch lấy trong quần yếm ra một chiếc chìa khóa, mở đèn pin lên nói: “Chúng tôi tìm thấy một chiếc chìa khóa trong bồn nước ở phòng bếp.”Bạch Mộc Trạch bò xuống dưới, chạy xuống lầu trong ánh sáng nhấp nháy của tia chớp.Bạch Mộc Trạch cầm đèn pin ra ngoài, định dụ Crudo đi, nhưng anh phát hiện Crudo căn bản không hề nhìn tới chỗ mình. Anh quay lại rọi đèn pin vào mặt Crudo, phát hiện ông ta bị mù.

Những người khác xúm lại xem, vây thành một vòng tròn xung quanh Bạch Mộc Trạch.Kỳ Việt cầm chìa khóa lên lẩm bẩm: “Có khi nào là chìa khóa mở cầu thang không?”

Ánh sáng từ đèn pin cầm tay hơi yếu, mấy cái đầu tụm lại lại càng không thấy rõ được. Bóng người in ngược trên trần nhà khiến người ta hơi sờ sợ.Tang Cách và Dương Manh Manh định chạy sang đó nhưng bị Bạch Mộc Trạch ngăn lại: “Đợi chút đi, xem xem thế nào đã.”Dương Manh Manh tựa vào bàn hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Anh Kỳ Việt ơi? Anh ở đâu rồi?”

“Tôi để chìa khóa lên bàn, mọi người cứ xem đi.” Bạch Mộc Trạch tiện tay quăng chiếc chìa khóa ra bàn gỗ.Lúc này, không biết tại sao mà Hứa Dạng lại chợt bật khóc: “Hu hu hu, ông thả chúng tôi ra đi mà.”

Kỳ Việt cầm chìa khóa lên lẩm bẩm: “Có khi nào là chìa khóa mở cầu thang không?”Kỳ Việt vặn chìa khóa mở cửa ra, vừa cởi dây xích trên hàng rào sắt vừa đẩy nó ra. Thấy những người khác vẫn chưa tới, anh ta lại giục: “Cửa mở rồi, mọi người có thể sang đây.”Không còn kịp nữa, cái ghế đã nện thẳng xuống lưng Crudo.

Bạch Mộc Trạch đưa một cây đèn pin cho anh ta: “Vậy phiền anh đi thử xem nhé.”Rất lạ là lúc Hứa Dạng khóc, Nguyên Tinh Thần lại cảm thấy sự sợ hãi trong lòng mình đang từ từ lắng xuống.Nguyên Tinh Thần biết bản thân ở lại chỉ tổ gây thêm phiền cho anh, vì thế bèn xách váy chạy xuống tầng 1.

Kỳ Việt định từ chối, nhưng nhiều ánh mắt hướng về phía anh ta như thế mà từ chối thì hơi hèn, thế là anh ta đành cầm đèn pin đi tới cầu thang.“Tôi đã bảo tôi không phải Doris rồi mà! Nguyên Tinh Thần! Ông đi tìm Nguyên Tinh Thần đi!” Dương Manh Manh đã gần như phát điên.Sau khi xác nhận khu vực này hiện tại an toàn, Kỳ Việt cầm chìa khóa đi mở cửa. Chìa khóa dễ dàng cắm vào ổ, Kỳ Việt hô lên: “Khóa mở rồi.”

Ánh đèn đi xa, trong nháy mắt phòng ăn đã đen kịt.Crudo nghe tiếng đi qua, dù Hứa Dạng không cường tráng như Crudo nhưng thể lực vẫn có thể bì lại kịp, thấy Crudo tới, anh ta trở tay ấn ông ta lên tường.Hứa Dạng an ủi: “Manh Manh đừng sợ, tôi bảo vệ cô.”

“Này, mọi người nói xem có khi nào sẽ có NPC chạy ra không?” Hứa Dạng nói.Nhưng tâm trạng của Doris đã hoàn toàn không thể khống chế nổi nữa, “Xin ông hãy tha cho tôi đi mà, Viện trưởng ơi! Nữ tu Mary ơi! Cứu con với.”

Mí mắt phải của Nguyên Tinh Thần khẽ giật, “Bạn thân à, cậu thích chơi với NPC đến thế ư?”Crudo nghe tiếng khóc liền nghiêng đầu đi tới chỗ Hứa Dạng.

Hứa Dạng lập tức rút lại những lời vừa nói: “Xem như tôi chưa nói gì.”Crudo vuốt tóc cô nói: “Con biết không, đôi mắt vừa ngây thơ vừa đáng thương này của con khiến người ta rất thích đấy.”Bạch Mộc Trạch lấy trong quần yếm ra một chiếc chìa khóa, mở đèn pin lên nói: “Chúng tôi tìm thấy một chiếc chìa khóa trong bồn nước ở phòng bếp.”

***“Tôi để chìa khóa lên bàn, mọi người cứ xem đi.” Bạch Mộc Trạch tiện tay quăng chiếc chìa khóa ra bàn gỗ.

Kỳ Việt lo lắng đi tới đầu cầu thang, không mở cửa ngay mà dùng đèn pin chiếu xung quanh một vòng trước.Nguyên Tinh Thần đã hoàn toàn bị nỗi sợ xâm chiếm, cô đột nhiên đứng dậy khiến cái ghế ngã xuống đất.

Sau khi xác nhận khu vực này hiện tại an toàn, Kỳ Việt cầm chìa khóa đi mở cửa. Chìa khóa dễ dàng cắm vào ổ, Kỳ Việt hô lên: “Khóa mở rồi.”Lúc anh ta giơ đèn pin lên định xuống lầu thì chợt phát hiện ở góc khuất có một người đang đứng.“Tôi sẽ cứu cô ấy.”

Tang Cách và Dương Manh Manh định chạy sang đó nhưng bị Bạch Mộc Trạch ngăn lại: “Đợi chút đi, xem xem thế nào đã.”Đĩa ăn trắng tinh được xếp đều lên kệ, dao nĩa màu bạc cũng được đặt gọn gàng vào hộp gỗ, lúc sắp xếp hết bát đĩa sạch xong xuôi hết, cốt truyện mới bắt đầu.

Thế là 2 người không làm gì nữa, quả thực là giờ mà qua thì có hơi mạo hiểm.Mí mắt phải của Nguyên Tinh Thần khẽ giật, “Bạn thân à, cậu thích chơi với NPC đến thế ư?”

Kỳ Việt vặn chìa khóa mở cửa ra, vừa cởi dây xích trên hàng rào sắt vừa đẩy nó ra. Thấy những người khác vẫn chưa tới, anh ta lại giục: “Cửa mở rồi, mọi người có thể sang đây.”Kỳ Việt hạ thấp giọng: “Chỗ tôi không trốn được bao nhiêu người hết, mấy người tìm chỗ trốn khác đi.”

Lúc anh ta giơ đèn pin lên định xuống lầu thì chợt phát hiện ở góc khuất có một người đang đứng.Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.Nguyên Tinh Thần đã thoát được.

Kỳ Việt giật mình, rọi đèn pin xem người đó là ai.Tần Nhiễm cầm đèn pin về tới phòng ăn, thông qua tia chớp ngoài cửa sổ, cô ta tìm thấy vị trí của Bạch Mộc Trạch, “Giáo sư Bạch, tôi lấy lại được đèn pin rồi đây.”

Crudo cười chào anh ta: “Cảm ơn con đã giúp ta mở cửa nhé.”Bạch Mộc Trạch thuận thế ngồi xuống sát mặt tường, từ từ tránh xa hướng Crudo đang đi tới.Kỳ Việt quay đầu bỏ chạy, anh ta đã tìm được đường chạy trốn từ trước, rẽ trái xông vào phòng bếp rồi khóa ngược cửa lại.

Kỳ Việt quay đầu bỏ chạy, anh ta đã tìm được đường chạy trốn từ trước, rẽ trái xông vào phòng bếp rồi khóa ngược cửa lại.Kỳ Việt đóng cửa lại khóa trái, bảo đảm an toàn của mình.Tang Cách kéo Dương Manh Manh ra ngoài, Bạch Mộc Trạch dùng đèn pin soi đường cho họ: “Xuống tầng 1 đi.”Bạch Mộc Trạch đi tới cửa phòng bếp gõ mạnh một cái, âm thanh đã hấp dẫn Crudo, ông ta lảo đảo đi qua, “Hóa ra là mày ở đây à bé Doris.”

Người trong phòng ăn chỉ nghe tiếng chạy huỳnh huỵch, sau đó cả phòng rơi vào bóng tối.“Đừng tới đây!” Dương Manh Manh ngồi dưới đất lùi về sau, rất nhanh đã lùi tới góc chết.Hứa Dạng lại khóc, dù bịt miệng nhưng vẫn không kìm được tiếng nức nở.

Dương Manh Manh tựa vào bàn hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Anh Kỳ Việt ơi? Anh ở đâu rồi?”“Ha ha ha, mày không trốn được đâu Doris à.” Xác định được nơi phát ra âm thanh, động tác của Crudo càng nhanh hơn, ông ta lao thẳng tới chỗ Dương Manh Manh.

Đáp lại cô ta chỉ có tiếng giày da giẫm lên sàn nhà bằng gỗ.

“Suỵt, có người tới.” Tang Cách đứng cạnh cô ta, Dương Manh Manh sợ hãi túm lấy Tang Cách.“Tôi đóng cửa rồi thì sao đưa đèn pin cho cô được.”Bạch Mộc Trạch la lớn: “Đừng có lên tiếng, NPC không nhìn thấy gì hết.”Nguyên Tinh Thần ra sức đẩy tay ông ta ra, đạp lên chân ông ta, nhưng Crudo như không cảm thấy được gì, chỉ túm lấy cô định lên tầng 3.

Crudo đi rất chậm, khoảng cách từ đầu cầu thang tới phòng ăn rõ ràng là rất gần nhưng ông ta lại đi hết mười mấy phút.Những người khác xúm lại xem, vây thành một vòng tròn xung quanh Bạch Mộc Trạch.

Ngoài cửa sổ có một tia chớp xẹt qua, trong ánh sáng trắng, gương mặt của Crudo trông cực kỳ dữ tợn.

Dương Manh Manh vô thức thét lên, Crudo nghe tiếng cô ta bèn quay đầu lại nhìn theo hướng âm thanh, “Doris? Con đang ở đây à?”“Vô lễ! Tất cả đều là đám mất dạy, hôm nay ta phải dạy dỗ bọn mày cách chào đón người khác như thế nào!” Crudo đã bật chế độ nóng nảy lên, bắt được thứ gì là ném thứ đó xuống đất, đĩa vỡ đầy đất.

Nguyên Tinh Thần căng thẳng túm lấy cánh tay Bạch Mộc Trạch, hóa ra là ông ta đến tìm Doris.“Vậy anh đưa đèn pin cho tôi đi.”

Dương Manh Manh không ngừng lùi ra sau, liên tục nói: “Ông tìm nhầm người rồi, tôi không phải Doris.”

“Ha ha ha, mày không trốn được đâu Doris à.” Xác định được nơi phát ra âm thanh, động tác của Crudo càng nhanh hơn, ông ta lao thẳng tới chỗ Dương Manh Manh.

Cô ta thét lên né tránh, nhưng dù sao chỗ này cũng quá tối, vì thế Dương Manh Manh bất cẩn vấp phải chân ghế rồi trượt chân.Kỳ Việt thầm mắng: “Cái con điên này.”

“Manh Manh, tôi tới cứu cô đây.”Nguyên Tinh Thần cầm đèn pin vẫy tay với anh, Bạch Mộc Trạch nhanh chóng chạy tới.Bạch Mộc Trạch quay đầu lại nhìn, phát hiện cô ngồi dưới gầm bàn đang tiến thoái lưỡng nan, vì Crudo đã đứng ngoài cửa. Anh đưa đèn pin cho Hứa Dạng: “Cậu cầm xuống tầng 1 rồi tìm một chỗ an toàn để trốn đi.”

Hứa Dạng muốn tới giúp đỡ, tiếc là trong bóng tối khó tìm hướng quá nên không những không giúp được Dương Manh Manh mà còn đụng phải bức tranh trên tường.Giọng điệu của Crudo rất khoan thai: “Đừng sợ, Doris à, ta chỉ muốn làm bạn thân với con thôi mà.”

“Đừng tới đây!” Dương Manh Manh ngồi dưới đất lùi về sau, rất nhanh đã lùi tới góc chết.Bạch Mộc Trạch lao ra từ phía sau, dùng tay móc cổ Crudo để ông ta không thể nào động đậy được.

Giọng điệu của Crudo rất khoan thai: “Đừng sợ, Doris à, ta chỉ muốn làm bạn thân với con thôi mà.”Tiếng bước chân của Crudo càng ngày càng xa, Hứa Dạng mở cửa ra chỉ thấy hành lang trống không, “Ông ta đi rồi.”Crudo nghe tiếng vội quay sang nhìn tới hướng của cô.

“Tôi đã bảo tôi không phải Doris rồi mà! Nguyên Tinh Thần! Ông đi tìm Nguyên Tinh Thần đi!” Dương Manh Manh đã gần như phát điên.Crudo đẩy anh ra, Bạch Mộc Trạch ngã xuống đất. Không có tiếng động gì, Crudo như con ruồi không đầu, chỉ biết vung nắm đấm trong vô định.

Lại một tia chớp nữa xẹt qua, họ nhìn thấy vị trí của Crudo qua ánh sáng trắng, Tang Cách cầm cái ghế bên cạnh định đánh lên người Crudo nhưng Bạch Mộc Trạch vội hô: “Đừng đập!”“Thì anh mở cửa ra, tôi lấy đèn pin rồi đi, bên phòng ăn tối quá nên chúng tôi không thể đối phó với NPC được.”

Không còn kịp nữa, cái ghế đã nện thẳng xuống lưng Crudo.Thế là 2 người không làm gì nữa, quả thực là giờ mà qua thì có hơi mạo hiểm.

Không xong rồi…

Crudo thét lên đau đớn. Nhân lúc ông ta không để ý, Tang Cách nhanh chóng chạy tới lôi Dương Manh Manh đi.

“Vô lễ! Tất cả đều là đám mất dạy, hôm nay ta phải dạy dỗ bọn mày cách chào đón người khác như thế nào!” Crudo đã bật chế độ nóng nảy lên, bắt được thứ gì là ném thứ đó xuống đất, đĩa vỡ đầy đất.

Nguyên Tinh Thần đã hoàn toàn bị nỗi sợ xâm chiếm, cô đột nhiên đứng dậy khiến cái ghế ngã xuống đất.Đáp lại cô ta chỉ có tiếng giày da giẫm lên sàn nhà bằng gỗ.Nguyên Tinh Thần vừa mới tới đầu cầu thang thì Crudo như đã cảm ứng được, quay lại chộp tới chỗ Nguyên Tinh Thần, “Bắt được mày rồi, bé Doris.”

Crudo nghe tiếng vội quay sang nhìn tới hướng của cô.“Cô điên rồi à? Lỡ tôi mở cửa rồi NPC lại xông tới thì sao! Tần Nhiễm, không phải là tôi không muốn giúp, nhưng tình thế hiện tại quá nguy hiểm, huống hồ gì NPC sẽ không làm tổn thương tới con người đâu, mấy người chỉ cần ráng chịu qua đêm nay thôi là an toàn rồi.”“Bạch Mộc Trạch, ở đây!”

“Doris à, hóa ra là mày ở đây, đúng là rất dễ tìm.”“Này, mọi người nói xem có khi nào sẽ có NPC chạy ra không?” Hứa Dạng nói.

Nguyên Tinh Thần buộc bản thân không được hét lên, thân là NPC, cô biết tiếng hét của người chơi có ý nghĩa gì.

Nhưng tâm trạng của Doris đã hoàn toàn không thể khống chế nổi nữa, “Xin ông hãy tha cho tôi đi mà, Viện trưởng ơi! Nữ tu Mary ơi! Cứu con với.”“Doris à, mày không trốn được đâu, mai chúng ta gặp lại nhé.”Bạch Mộc Trạch đưa một cây đèn pin cho anh ta: “Vậy phiền anh đi thử xem nhé.”

Lúc này, không biết tại sao mà Hứa Dạng lại chợt bật khóc: “Hu hu hu, ông thả chúng tôi ra đi mà.”Hứa Dạng muốn tới giúp đỡ, tiếc là trong bóng tối khó tìm hướng quá nên không những không giúp được Dương Manh Manh mà còn đụng phải bức tranh trên tường.

Rất lạ là lúc Hứa Dạng khóc, Nguyên Tinh Thần lại cảm thấy sự sợ hãi trong lòng mình đang từ từ lắng xuống.Hóa ra Crudo không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào âm thanh để phân biệt phương hướng.***

Crudo nghe tiếng khóc liền nghiêng đầu đi tới chỗ Hứa Dạng.Crudo thét lên đau đớn. Nhân lúc ông ta không để ý, Tang Cách nhanh chóng chạy tới lôi Dương Manh Manh đi.

Bạch Mộc Trạch cảm thấy trong lòng mình dâng trào lửa giận, anh muốn giết chết Crudo!“Vậy còn anh?”

Hứa Dạng đang khóc, Nguyên Tinh Thần đang gào thét, Tang Cách thì ôm Dương Manh Manh trốn ở trong tủ.Sao Nguyên Tinh Thần vẫn chưa ra?

Chỉ có Tần Nhiễm là lặng lẽ đi ra ngoài, trước khi Crudo tới, hình như cô ta đã nhìn thấy Kỳ Việt cầm đèn pin chạy vào phòng bếp, vì thế sải bước tới đó gõ cửa, “Kỳ Việt, anh trốn ở đây đúng không!”

Kỳ Việt chặn cửa không nói lời nào.

“Tôi biết anh đang ở trong đó, anh mau mở cửa ra cho chúng tôi vào trong đi, NPC đang nổi điên kia kìa.”“Mọi người mau chạy đi!”

Kỳ Việt hạ thấp giọng: “Chỗ tôi không trốn được bao nhiêu người hết, mấy người tìm chỗ trốn khác đi.”

“Vậy anh đưa đèn pin cho tôi đi.”

“Tôi đóng cửa rồi thì sao đưa đèn pin cho cô được.”Tần Nhiễm trợn mắt liếc anh ta một cái, rút cây đèn pin rồi quay về phòng ăn.

“Thì anh mở cửa ra, tôi lấy đèn pin rồi đi, bên phòng ăn tối quá nên chúng tôi không thể đối phó với NPC được.”Tần Nhiễm cười lạnh: “Hừ, anh không ra đúng không, được, vậy tôi sẽ dẫn NPC tới đây.”

“Cô điên rồi à? Lỡ tôi mở cửa rồi NPC lại xông tới thì sao! Tần Nhiễm, không phải là tôi không muốn giúp, nhưng tình thế hiện tại quá nguy hiểm, huống hồ gì NPC sẽ không làm tổn thương tới con người đâu, mấy người chỉ cần ráng chịu qua đêm nay thôi là an toàn rồi.”

Tần Nhiễm cười lạnh: “Hừ, anh không ra đúng không, được, vậy tôi sẽ dẫn NPC tới đây.”

Kỳ Việt thầm mắng: “Cái con điên này.”Kỳ Việt lo lắng đi tới đầu cầu thang, không mở cửa ngay mà dùng đèn pin chiếu xung quanh một vòng trước.Ánh sáng từ đèn pin cầm tay hơi yếu, mấy cái đầu tụm lại lại càng không thấy rõ được. Bóng người in ngược trên trần nhà khiến người ta hơi sờ sợ.

Hết cách, anh ta chỉ có thể mở khóa ra, chừa một khe hở cực hẹp để thò đèn pin ra: “Mau lấy đi.”Dương Manh Manh vô thức thét lên, Crudo nghe tiếng cô ta bèn quay đầu lại nhìn theo hướng âm thanh, “Doris? Con đang ở đây à?”

Tần Nhiễm trợn mắt liếc anh ta một cái, rút cây đèn pin rồi quay về phòng ăn.Hứa Dạng đang khóc, Nguyên Tinh Thần đang gào thét, Tang Cách thì ôm Dương Manh Manh trốn ở trong tủ.

Kỳ Việt đóng cửa lại khóa trái, bảo đảm an toàn của mình.Người trong phòng ăn chỉ nghe tiếng chạy huỳnh huỵch, sau đó cả phòng rơi vào bóng tối.

***Hứa Dạng lập tức rút lại những lời vừa nói: “Xem như tôi chưa nói gì.”

Tần Nhiễm cầm đèn pin về tới phòng ăn, thông qua tia chớp ngoài cửa sổ, cô ta tìm thấy vị trí của Bạch Mộc Trạch, “Giáo sư Bạch, tôi lấy lại được đèn pin rồi đây.”

Bạch Mộc Trạch đi nhận lấy, nói cảm ơn.

Tần Nhiễm dịu dàng trả lời: “Không có chi.”

Bạch Mộc Trạch cầm đèn pin ra ngoài, định dụ Crudo đi, nhưng anh phát hiện Crudo căn bản không hề nhìn tới chỗ mình. Anh quay lại rọi đèn pin vào mặt Crudo, phát hiện ông ta bị mù.

Hóa ra Crudo không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào âm thanh để phân biệt phương hướng.Dương Manh Manh hùa theo: “Cảm ơn anh nhé, nhưng giờ vẫn an toàn mà.”

Bạch Mộc Trạch la lớn: “Đừng có lên tiếng, NPC không nhìn thấy gì hết.”Phòng ăn trở nên yên tĩnh, Crudo không nghe thấy tiếng gì nên chỉ có thể sờ soạng lung tung, “Bé Doris à, con đang ở đâu rồi, đừng trốn nữa, mau ra đây đi!”

Crudo cười: “Ha ha ha bị mày phát hiện rồi, may mà đôi mắt của tao còn có Doris đấy.”Nguyên Tinh Thần thấy ông ta bỏ đi liền chui ra khỏi gầm bàn, cô đi rất chậm, cố gắng để bản thân không phát ra tiếng động nào.

Phòng ăn trở nên yên tĩnh, Crudo không nghe thấy tiếng gì nên chỉ có thể sờ soạng lung tung, “Bé Doris à, con đang ở đâu rồi, đừng trốn nữa, mau ra đây đi!”

Crudo sốt ruột vỗ lên bàn, Nguyên Tinh Thần trốn dưới gầm bàn cắn chặt môi.Bạch Mộc Trạch cảm thấy trong lòng mình dâng trào lửa giận, anh muốn giết chết Crudo!

Hứa Dạng lại khóc, dù bịt miệng nhưng vẫn không kìm được tiếng nức nở.

Crudo nghe tiếng đi qua, dù Hứa Dạng không cường tráng như Crudo nhưng thể lực vẫn có thể bì lại kịp, thấy Crudo tới, anh ta trở tay ấn ông ta lên tường.

“Mọi người mau chạy đi!”

Tang Cách kéo Dương Manh Manh ra ngoài, Bạch Mộc Trạch dùng đèn pin soi đường cho họ: “Xuống tầng 1 đi.”

Đợi họ rời khỏi rồi, Hứa Dạng buông tay chạy ra ngoài, “Bạch Mộc Trạch, mau chạy đi.”

Sao Nguyên Tinh Thần vẫn chưa ra?

Bạch Mộc Trạch quay đầu lại nhìn, phát hiện cô ngồi dưới gầm bàn đang tiến thoái lưỡng nan, vì Crudo đã đứng ngoài cửa. Anh đưa đèn pin cho Hứa Dạng: “Cậu cầm xuống tầng 1 rồi tìm một chỗ an toàn để trốn đi.”

“Vậy còn anh?”

“Tôi sẽ cứu cô ấy.”“Mau đi đi!” Bạch Mộc Trạch giục cô đi.Hết cách, anh ta chỉ có thể mở khóa ra, chừa một khe hở cực hẹp để thò đèn pin ra: “Mau lấy đi.”

Hứa Dạng gật đầu: “Cẩn thận nhé.”

Bạch Mộc Trạch đi tới cửa phòng bếp gõ mạnh một cái, âm thanh đã hấp dẫn Crudo, ông ta lảo đảo đi qua, “Hóa ra là mày ở đây à bé Doris.”

Nguyên Tinh Thần thấy ông ta bỏ đi liền chui ra khỏi gầm bàn, cô đi rất chậm, cố gắng để bản thân không phát ra tiếng động nào.

Bạch Mộc Trạch thuận thế ngồi xuống sát mặt tường, từ từ tránh xa hướng Crudo đang đi tới.

Nguyên Tinh Thần vừa mới tới đầu cầu thang thì Crudo như đã cảm ứng được, quay lại chộp tới chỗ Nguyên Tinh Thần, “Bắt được mày rồi, bé Doris.”Đèn trong phòng ăn vụt tắt, ngoài cửa sổ lại nổi cơn giông.

“Tại sao chứ, sao cứ phải là tôi chứ?” Cô thì thầm.

Crudo vuốt tóc cô nói: “Con biết không, đôi mắt vừa ngây thơ vừa đáng thương này của con khiến người ta rất thích đấy.”“Manh Manh, tôi tới cứu cô đây.”

Nguyên Tinh Thần ra sức đẩy tay ông ta ra, đạp lên chân ông ta, nhưng Crudo như không cảm thấy được gì, chỉ túm lấy cô định lên tầng 3.Crudo sốt ruột vỗ lên bàn, Nguyên Tinh Thần trốn dưới gầm bàn cắn chặt môi.

Bạch Mộc Trạch lao ra từ phía sau, dùng tay móc cổ Crudo để ông ta không thể nào động đậy được.

Nguyên Tinh Thần đã thoát được.

“Mau đi đi!” Bạch Mộc Trạch giục cô đi.

Nguyên Tinh Thần biết bản thân ở lại chỉ tổ gây thêm phiền cho anh, vì thế bèn xách váy chạy xuống tầng 1.

Điểm cộng thể lực trong mật thất cuối cùng cũng được phát huy tác dụng, Crudo bị Bạch Mộc Trạch khóa cứng cổ không tài nào động đậy được.

“Nhóc con, mày cũng khỏe đấy.”

Crudo đẩy anh ra, Bạch Mộc Trạch ngã xuống đất. Không có tiếng động gì, Crudo như con ruồi không đầu, chỉ biết vung nắm đấm trong vô định.Crudo đi rất chậm, khoảng cách từ đầu cầu thang tới phòng ăn rõ ràng là rất gần nhưng ông ta lại đi hết mười mấy phút.

Bạch Mộc Trạch bò xuống dưới, chạy xuống lầu trong ánh sáng nhấp nháy của tia chớp.Kỳ Việt giật mình, rọi đèn pin xem người đó là ai.

“Bạch Mộc Trạch, ở đây!”

Nguyên Tinh Thần cầm đèn pin vẫy tay với anh, Bạch Mộc Trạch nhanh chóng chạy tới.

Crudo nghe tiếng cũng với tới, đợi Bạch Mộc Trạch vào phòng, Nguyên Tinh Thần trở tay giữ khóa cửa, Hứa Dạng chống lại ngăn không cho Crudo đi vào.Chỉ có Tần Nhiễm là lặng lẽ đi ra ngoài, trước khi Crudo tới, hình như cô ta đã nhìn thấy Kỳ Việt cầm đèn pin chạy vào phòng bếp, vì thế sải bước tới đó gõ cửa, “Kỳ Việt, anh trốn ở đây đúng không!”

“Doris à, mày không trốn được đâu, mai chúng ta gặp lại nhé.”“Suỵt, có người tới.” Tang Cách đứng cạnh cô ta, Dương Manh Manh sợ hãi túm lấy Tang Cách.

Tiếng bước chân của Crudo càng ngày càng xa, Hứa Dạng mở cửa ra chỉ thấy hành lang trống không, “Ông ta đi rồi.”

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi