NHỮNG THÁNG NGÀY TÔI LÀM NPC MA

“Thật sự phải đi cứu Chu Vãn à? Biết đâu chúng ta có thể tìm được manh mối để rời khỏi ngôi trường này thì sao?” Tần Thư Nguyệt không muốn mạo hiểm vì một NPC.

Dương Manh Manh đột nhiên bật cười: “Chị gái à, cô thật sự nghĩ chúng ta có thể chạy được mà không có sự hướng dẫn của NPC à? Nếu cô đã vào được mật thất này thì chắc trình độ cũng không kém đâu nhỉ, sao lại hỏi ra một câu vô lý thế hả?”“Vừa rồi bị ảnh hưởng, chắc là thấy cậu mắng cô ấy nên không kìm nổi cơn tức đấy.” Bộ dạng thản nhiên của anh trông không hề có chút gian dối nào.Lý Mạn lắc đầu: “Trước khi chơi trò 4 góc thì còn nhớ, nhưng vừa nãy bị ma nữ dọa rồi nên đầu hơi đứng máy, có thể nhớ ra vị trí cụ thể nhưng không chắc lắm đâu.”

Lý Mạn nhẹ nhàng từ tốn trấn an Tần Thư Nguyệt trước: “Thoạt nhìn thì ma nữ khá hung dữ nhưng không hề làm tổn hại tới chúng ta, từ lời nói của cô ta có thể thấy cô ta có thù oán với Chu Vãn, vì thế hiện tại chúng ta vẫn an toàn mà.” Sau đó cô ta đi tới bên cạnh Bạch Mộc Trạch nói: “Anh Bạch à, anh thấy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”“Không đắt à? Được, vậy tôi sẽ tính thử cho cô xem, ví dụ chúng ta dùng loại màu 3 tệ, một bảng màu phải có ít nhất là 30 màu cơ bản, chưa tính tới những màu pha trộn ở giữa, như thế là 90 tệ, giấy vẽ một túi rẻ cũng 30, là 120. Vẽ một lớp màu phải dùng hết 1/3 số màu, nếu là màu trắng, màu đỏ, màu chàm thì một bức tranh hết 1 chai cũng là chuyện thường.

Rõ ràng cô ta cũng đã xem Bạch Mộc Trạch như trụ cột của nhóm.“Á á á Kha Kha bảo vệ tôi với.”

“Tới phòng Mỹ thuật đi, giờ tôi muốn biết NPC ma nữ kia có phải đang đóng vai như tôi nghĩ không.” Nếu anh đoán đúng thì ma nữ trong phòng chụp ảnh cũng là Nguyên Tinh Thần, vậy “Tư Vận” mà anh buột miệng gọi rốt cuộc là ai đây?“Từ trước tới giờ cậu ấy chưa từng thích tôi mà!”“À.” Dương Manh Manh hơi tủi thân.Vừa dứt lời, một gương mặt thê thảm xuất hiện trước mặt cậu ta, Hứa Dạng đối diện với ánh mắt trống rỗng của ma nữ, hét lên một tiếng thảm thiết.

Hết sợ hãi, Hứa Dạng lại bắt đầu đùa: “Không ngờ 2 NPC lại đánh nhau trước đấy, tôi cứ nghĩ chỉ có 1 NPC là Chu Vãn thôi, đang thấy may vì lần này không đụng phải ma quỷ gì, ai ngờ lại còn người thứ 2 nữa, mọi người nói xem, Chu Vãn này là người hay ma đây?”“Thật sự phải đi cứu Chu Vãn à? Biết đâu chúng ta có thể tìm được manh mối để rời khỏi ngôi trường này thì sao?” Tần Thư Nguyệt không muốn mạo hiểm vì một NPC.“Màn đó phải tìm cửa thông qua tấm gương, dở hơi chết đi được.” Thẩm Kha không hề phát hiện ra sắc mặt của Tần Thư Nguyệt nên nói tiếp: “Nhờ có Bạch Titan của chúng ta, thông minh tinh mắt nên mới dễ dàng trót lọt được, tóm lại là có Bạch Titan thì chúng ta sẽ vượt qua được.”

Thẩm Kha đứng sau lưng cậu ta: “Không biết nói chuyện thì đừng có nói, tôi phát hiện cậu có cái miệng quạ đen đấy, từ giờ trở đi làm ơn im miệng giùm đi!”“Đúng nhỉ, lần đó cô cũng chơi chung, ngại quá, độ cống hiến của cô quá thấp nên tôi không có để ý.”“Đại Bạch, cậu chắc không vậy? Vậy là cô ta là tình địch với Chu Vãn à? Vì cậu ư?”

“Kha Kha lạnh lùng quá, sao nãy không tới bảo vệ người ta vậy hả~”“Chà, Winsor & Newton, thương hiệu nổi tiếng đấy.” Tần Thư Nguyệt ngửi một cái: “Quả nhiên là thế, mùi khác hẳn, 1 lọ này ít nhất cũng phải 20.”“Ma đấy, trên đầu cậu kìa.” Bạch Mộc Trạch lạnh lùng nói.

Thẩm Kha nhìn cậu ta chằm chằm: “Thêm lần nữa là tôi đánh cậu đấy.”

“Hì hì chỉ đùa tí để xoa dịu bầu không khí căng thẳng thôi mà.”Nguyên Tinh Thần siết chặt bàn tay lại, bút chì gãy làm đôi, “Quá muộn rồi, nếu tôi làm hỏng mặt cô thì Trình Phóng còn thích cô không nhỉ?”

Tất cả đều chốt đi tới phòng Mỹ thuật, Tần Thư Nguyệt cũng hết cách nên đành phải đi theo mọi người.Thẩm Kha ngồi xuống nhìn kỹ: “Vết máu vẫn chưa khô, hẳn là mới để lại ban nãy, mau tới phòng Mỹ thuật đi, lỡ như Chu Vãn thật sự có chuyện thì e là chúng ta không ra được đâu.”

“Chị Lý Mạn à, chị có biết phòng Mỹ thuật đi hướng nào không?” Dương Manh Manh hỏi.***Thẩm Kha nhìn cậu ta chằm chằm: “Thêm lần nữa là tôi đánh cậu đấy.”

Lý Mạn lắc đầu: “Trước khi chơi trò 4 góc thì còn nhớ, nhưng vừa nãy bị ma nữ dọa rồi nên đầu hơi đứng máy, có thể nhớ ra vị trí cụ thể nhưng không chắc lắm đâu.”Hứa Dạng ngẩng đầu lên, đúng thật là không có bóng ma nào hết, “Bạch Mộc Trạch, anh lừa tôi à?”Giọng nói của Bạch Mộc Trạch truyền tới từ hành lang: “NPC để lại hướng dẫn kìa.”

Giọng nói của Bạch Mộc Trạch truyền tới từ hành lang: “NPC để lại hướng dẫn kìa.”Dương Manh Manh trốn ra sau cùng, không khỏi mỉa mai: “Anh Hứa Dạng à, anh đúng là miệng quạ thật đấy, nói gì là linh ngay.”Chu Vãn sợ hãi lắc đầu, cơ thể cũng run bần bật.

Mọi người ra ngoài xem thử, Lý Mạn vội bịt miệng lại, trên đất đầy vết máu đỏ tươi kéo dài từ cửa phòng sinh hoạt tới góc rẽ hành lang.

“Đừng nói… máu này của Chu Vãn đấy nhé?” Tần Thư Nguyệt bị dọa sợ.***

Thẩm Kha ngồi xuống nhìn kỹ: “Vết máu vẫn chưa khô, hẳn là mới để lại ban nãy, mau tới phòng Mỹ thuật đi, lỡ như Chu Vãn thật sự có chuyện thì e là chúng ta không ra được đâu.”

***Tần Thư Nguyệt cầm cọ vẽ lên, chấm một ít màu rồi vẽ một nét lên tờ giấy trắng, “Học Mỹ thuật rất tốn kém, 1 lọ màu rẻ cũng phải hơn 3 tệ, đắt thì nhiều khi là 10 tệ đấy.”“Hì hì chỉ đùa tí để xoa dịu bầu không khí căng thẳng thôi mà.”“Tôi thấy ưu điểm duy nhất của mật thất này là không mất công tìm chìa khóa, NPC có tâm dễ sợ, giúp chúng ta mở sẵn cửa hết rồi.” Thẩm Kha cảm thán nói, “Các người có biết màn Lê Viên Khúc mà chúng tôi vào khi trước ấy, cửa bị giấu ở đâu không?”

Vết máu ở hành lang biến mất trước cửa một phòng học, Bạch Mộc Trạch đi tới trước, thấy tấm bảng trên cửa ghi: Phòng Mỹ thuật.Trong phòng Mỹ thuật là một mớ hỗn độn, ghế và bàn vẽ nằm ngổn ngang, màu vẽ bị đánh đổ ra đất, xanh xanh đỏ đỏ quyện vào nhau khiến người ta không có chỗ nào để đặt chân vào.“Tới phòng Mỹ thuật đi, giờ tôi muốn biết NPC ma nữ kia có phải đang đóng vai như tôi nghĩ không.” Nếu anh đoán đúng thì ma nữ trong phòng chụp ảnh cũng là Nguyên Tinh Thần, vậy “Tư Vận” mà anh buột miệng gọi rốt cuộc là ai đây?

“Ở đây.”

Cửa đã bị khóa lại không mở ra được, nhưng có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong thông qua cửa kính.Hết sợ hãi, Hứa Dạng lại bắt đầu đùa: “Không ngờ 2 NPC lại đánh nhau trước đấy, tôi cứ nghĩ chỉ có 1 NPC là Chu Vãn thôi, đang thấy may vì lần này không đụng phải ma quỷ gì, ai ngờ lại còn người thứ 2 nữa, mọi người nói xem, Chu Vãn này là người hay ma đây?”

Trong phòng học có 2 người, 1 người trong đó là Chu Vãn bị ma nữ bắt đi, mái tóc buộc đuôi ngựa đã rối tung, thấy người bên ngoài, cô ta không ngừng giãy giụa trên ghế, nhưng chỉ nhúc nhích được chứ không nói thành lời, chỉ có thể “Ưm ưm” bảo họ mau tới cứu mình.

Trên cửa kính bị in bóng bóng đèn nên không thấy rõ lắm, Hứa Dạng dán mặt vào cửa, lấy tay che ánh mắt lại, “Còn một cô bé khác nữa, đừng nói là ma nữ kia nhé?”

Vừa dứt lời, một gương mặt thê thảm xuất hiện trước mặt cậu ta, Hứa Dạng đối diện với ánh mắt trống rỗng của ma nữ, hét lên một tiếng thảm thiết.

Dương Manh Manh trốn ra sau cùng, không khỏi mỉa mai: “Anh Hứa Dạng à, anh đúng là miệng quạ thật đấy, nói gì là linh ngay.”Nguyên Tinh Thần làm như không nghe thấy lời giải thích của cô ta, cô đẩy bàn vẽ xuống đất, đạp lên bức tranh chân dung rồi hung hăng nói: “Tôi không cần biết cô và cậu ấy có gì với nhau hay không, cảnh cáo cô lần cuối, nếu còn dám quấn lấy Trình Phóng nữa thì mặt của cô sẽ giống với bức tranh này đấy, đã hiểu chưa?”

Nguyên Tinh Thần thấy khán giả đã tới đủ liền bắt đầu màn trình diễn của mình.Chu Vãn gật đầu, vội nói: “Tôi biết rồi, có thể thả tôi ra được chưa?”Thẩm Kha đẩy cậu ta ra, “Làm gì có ma, cậu tự ngẩng đầu lên nhìn đi.”

Cô đi tới trước mặt Chu Vãn, nhẹ nhàng cầm bút chì lướt qua mặt cô ta: “Cô nói xem, nếu tôi dùng sức chút nữa thì ngòi bút có rạch vào da mặt cô không, cô có còn tự tin với vẻ ngoài của mình nữa không?”“Trong gương.” Tần Thư Nguyệt trả lời.

Chu Vãn sợ hãi lắc đầu, cơ thể cũng run bần bật.Lúc mọi người đều đang hoang mang, trong túi xách của Chu Vãn chợt vang lên tiếng thông báo, Bạch Mộc Trạch lấy điện thoại ra xem, bên trên hiển thị 1 tin nhắn: Đem bức ảnh Chu Vãn trước khi phẫu thuật thẩm mỹ tới nhà vệ sinh nữ tìm tôi.

“Ôi, ngòi bút chì này vẫn chưa đủ nhọn, Chu Vãn à, cô dạy tôi đi, làm thế nào mới gọt được ngòi bút chì giống như kim vậy? À, xin lỗi nhé, tôi quên là giờ cô không nói được.” Nguyên Tinh Thần chạm cây bút chì vào chỗ môi của cô ta, Chu Vãn bắt đầu khóc lóc cầu xin: “Xin lỗi mà, tôi thật sự biết lỗi rồi.”Dương Manh Manh nghe vậy liền lập tức tránh xa, “Học sinh học vẽ mà không nghiên cứu à, loại này mà cũng dùng.”

Nguyên Tinh Thần siết chặt bàn tay lại, bút chì gãy làm đôi, “Quá muộn rồi, nếu tôi làm hỏng mặt cô thì Trình Phóng còn thích cô không nhỉ?”Thẩm Kha đứng sau lưng cậu ta: “Không biết nói chuyện thì đừng có nói, tôi phát hiện cậu có cái miệng quạ đen đấy, từ giờ trở đi làm ơn im miệng giùm đi!”

“Từ trước tới giờ cậu ấy chưa từng thích tôi mà!”“Vậy cô xem thử lọ màu này là tốt hay kém đi?” Lý Mạn cầm một lọ màu tới hỏi.

Nguyên Tinh Thần làm như không nghe thấy lời giải thích của cô ta, cô đẩy bàn vẽ xuống đất, đạp lên bức tranh chân dung rồi hung hăng nói: “Tôi không cần biết cô và cậu ấy có gì với nhau hay không, cảnh cáo cô lần cuối, nếu còn dám quấn lấy Trình Phóng nữa thì mặt của cô sẽ giống với bức tranh này đấy, đã hiểu chưa?”

Chu Vãn gật đầu, vội nói: “Tôi biết rồi, có thể thả tôi ra được chưa?”“Tới ngay đây Bạch Titan.”“Đừng nói… máu này của Chu Vãn đấy nhé?” Tần Thư Nguyệt bị dọa sợ.

Nguyên Tinh Thần nhếch miệng, xoa mặt cô ta: “Thả cô à? Cô nghĩ gì đấy, chúng ta chỉ mới bắt đầu mà thôi!”“Anh…”

Cô túm lấy đuôi tóc của Chu Vãn rồi lôi ra ngoài, Hứa Dạng thấy người bên trong sắp đi ra bèn lùi về phía sau.Bạch Mộc Trạch vô thức giải thích thay cô: “Chưa khám phá ra được cốt truyện hoàn chỉnh thì đừng tùy tiện đánh giá.”

Chu Vãn giơ tay xin giúp, nhưng cảm giác đau đớn trên da đầu khiến cô ta chỉ có thể đi về phía trước theo Nguyên Tinh Thần, “Cứu tớ! Cứu tớ với!” Giờ cô ta chỉ có thể nói bấy nhiêu.“Chị Lý Mạn à, chị có biết phòng Mỹ thuật đi hướng nào không?” Dương Manh Manh hỏi.

Dương Manh Manh không đành lòng nhìn, “Tôi thấy NPC này giống Crudo vậy, hung tợn quá.”Bạch Mộc Trạch cắt ngang những lời ba hoa chích chòe của anh ta: “Nói xong chưa? Xong rồi thì vào đi.”

Bạch Mộc Trạch vô thức giải thích thay cô: “Chưa khám phá ra được cốt truyện hoàn chỉnh thì đừng tùy tiện đánh giá.”

“À.” Dương Manh Manh hơi tủi thân.

***Mọi người ra ngoài xem thử, Lý Mạn vội bịt miệng lại, trên đất đầy vết máu đỏ tươi kéo dài từ cửa phòng sinh hoạt tới góc rẽ hành lang.

Nguyên Tinh Thần đi ra từ cửa sau, sau khi mở cửa ra cũng chẳng buồn đóng lại, vì thế họ có thể dễ dàng đi vào.Rõ ràng cô ta cũng đã xem Bạch Mộc Trạch như trụ cột của nhóm.

“Tôi thấy ưu điểm duy nhất của mật thất này là không mất công tìm chìa khóa, NPC có tâm dễ sợ, giúp chúng ta mở sẵn cửa hết rồi.” Thẩm Kha cảm thán nói, “Các người có biết màn Lê Viên Khúc mà chúng tôi vào khi trước ấy, cửa bị giấu ở đâu không?”

“Trong gương.” Tần Thư Nguyệt trả lời.Cửa đã bị khóa lại không mở ra được, nhưng có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong thông qua cửa kính.

Thẩm Kha hơi giật mình: “Sao cô biết hay vậy?”

Tần Thư Nguyệt trợn trắng mắt: “Làm ơn đi, chẳng phải màn đó tôi đã chơi chung với anh à?”

“Đúng nhỉ, lần đó cô cũng chơi chung, ngại quá, độ cống hiến của cô quá thấp nên tôi không có để ý.”Tần Thư Nguyệt trợn trắng mắt: “Làm ơn đi, chẳng phải màn đó tôi đã chơi chung với anh à?”

“Anh…”“Tạ Tư Vận.” Bạch Mộc Trạch khẽ đỡ bàn vẽ lên, anh cố tình vuốt tờ giấy phác thảo đã bị nhàu nhát, chất liệu của giấy vẽ đã giúp những vết bẩn dễ dàng bay đi.

“Màn đó phải tìm cửa thông qua tấm gương, dở hơi chết đi được.” Thẩm Kha không hề phát hiện ra sắc mặt của Tần Thư Nguyệt nên nói tiếp: “Nhờ có Bạch Titan của chúng ta, thông minh tinh mắt nên mới dễ dàng trót lọt được, tóm lại là có Bạch Titan thì chúng ta sẽ vượt qua được.”

Bạch Mộc Trạch cắt ngang những lời ba hoa chích chòe của anh ta: “Nói xong chưa? Xong rồi thì vào đi.”Nguyên Tinh Thần thấy khán giả đã tới đủ liền bắt đầu màn trình diễn của mình.Dương Manh Manh nhón chân đi tới phía trước, bịt mũi nói: “Mùi trong này kinh quá.”

“Tới ngay đây Bạch Titan.”

Trong phòng Mỹ thuật là một mớ hỗn độn, ghế và bàn vẽ nằm ngổn ngang, màu vẽ bị đánh đổ ra đất, xanh xanh đỏ đỏ quyện vào nhau khiến người ta không có chỗ nào để đặt chân vào.“Thư Nguyệt học Mỹ thuật à?” Lý Mạn hỏi.

Dương Manh Manh nhón chân đi tới phía trước, bịt mũi nói: “Mùi trong này kinh quá.”Trong phòng học có 2 người, 1 người trong đó là Chu Vãn bị ma nữ bắt đi, mái tóc buộc đuôi ngựa đã rối tung, thấy người bên ngoài, cô ta không ngừng giãy giụa trên ghế, nhưng chỉ nhúc nhích được chứ không nói thành lời, chỉ có thể “Ưm ưm” bảo họ mau tới cứu mình.

Tần Thư Nguyệt cầm lấy 1 lọ màu có viết chữ màu đỏ son trên nắp, cô ta mở nắp ra ngửi, mùi cực kỳ gay mũi, nhưng vừa nhìn nhãn hiệu thì đã hiểu ra ngay: “Những loại màu này đều không phải hàng chuẩn, thành phần cũng rất tệ nên gây ra mùi khó ngửi, dùng nhiều sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.”

Dương Manh Manh nghe vậy liền lập tức tránh xa, “Học sinh học vẽ mà không nghiên cứu à, loại này mà cũng dùng.”Nguyên Tinh Thần nhếch miệng, xoa mặt cô ta: “Thả cô à? Cô nghĩ gì đấy, chúng ta chỉ mới bắt đầu mà thôi!”

Tần Thư Nguyệt cười mỉa mai: “Hẳn là gia cảnh nhà cô cũng khá lắm nhỉ.”Dương Manh Manh đột nhiên bật cười: “Chị gái à, cô thật sự nghĩ chúng ta có thể chạy được mà không có sự hướng dẫn của NPC à? Nếu cô đã vào được mật thất này thì chắc trình độ cũng không kém đâu nhỉ, sao lại hỏi ra một câu vô lý thế hả?”

“Liên quan gì tới đống màu này?”Tần Thư Nguyệt gật đầu: “Ừm, nhưng giờ đã tốt nghiệp rồi.”

Tần Thư Nguyệt cầm cọ vẽ lên, chấm một ít màu rồi vẽ một nét lên tờ giấy trắng, “Học Mỹ thuật rất tốn kém, 1 lọ màu rẻ cũng phải hơn 3 tệ, đắt thì nhiều khi là 10 tệ đấy.”

Dương Manh Manh không thèm để ý: “Thế cũng có đắt lắm đâu.”

“Không đắt à? Được, vậy tôi sẽ tính thử cho cô xem, ví dụ chúng ta dùng loại màu 3 tệ, một bảng màu phải có ít nhất là 30 màu cơ bản, chưa tính tới những màu pha trộn ở giữa, như thế là 90 tệ, giấy vẽ một túi rẻ cũng 30, là 120. Vẽ một lớp màu phải dùng hết 1/3 số màu, nếu là màu trắng, màu đỏ, màu chàm thì một bức tranh hết 1 chai cũng là chuyện thường.“Đúng nhỉ, anh là Trình Phóng mà, rốt cuộc 2 cô kia có ân oán gì thế?”Vết máu ở hành lang biến mất trước cửa một phòng học, Bạch Mộc Trạch đi tới trước, thấy tấm bảng trên cửa ghi: Phòng Mỹ thuật.

Cứ như thế, tuần nào cũng phải tốn vài chục tới 100 để bổ sung họa cụ, 1 tháng 300 là ít đấy, có bao nhiêu học sinh cấp 3 có thể chi trả nổi chứ, vì thế việc dùng những loại màu chất lượng kém là chuyện rất bình thường với học sinh, nhất là với những học sinh có điều kiện gia đình bình thường.”

“Thư Nguyệt học Mỹ thuật à?” Lý Mạn hỏi.

Tần Thư Nguyệt gật đầu: “Ừm, nhưng giờ đã tốt nghiệp rồi.”

“Vậy cô xem thử lọ màu này là tốt hay kém đi?” Lý Mạn cầm một lọ màu tới hỏi.

“Chà, Winsor & Newton, thương hiệu nổi tiếng đấy.” Tần Thư Nguyệt ngửi một cái: “Quả nhiên là thế, mùi khác hẳn, 1 lọ này ít nhất cũng phải 20.”

“Xem ra gia cảnh của Chu Vãn không tệ chút nào.” Lý Mạn chỉ vào chỗ mình cầm lọ màu tới, “Bàn vẽ bên đó viết tên Chu Vãn, chỗ đó là của cô ta.”Nguyên Tinh Thần đi ra từ cửa sau, sau khi mở cửa ra cũng chẳng buồn đóng lại, vì thế họ có thể dễ dàng đi vào.Chu Vãn giơ tay xin giúp, nhưng cảm giác đau đớn trên da đầu khiến cô ta chỉ có thể đi về phía trước theo Nguyên Tinh Thần, “Cứu tớ! Cứu tớ với!” Giờ cô ta chỉ có thể nói bấy nhiêu.

“Vậy bàn vẽ bị đẩy đổ là của ai?” Hứa Dạng hỏi.

“Tạ Tư Vận.” Bạch Mộc Trạch khẽ đỡ bàn vẽ lên, anh cố tình vuốt tờ giấy phác thảo đã bị nhàu nhát, chất liệu của giấy vẽ đã giúp những vết bẩn dễ dàng bay đi.Bạch Mộc Trạch nhìn vào chân dung phác họa, đó là bóng lưng của một người nam, “Ma nữ là Tạ Tư Vận, Tư Vận lớp 11/4.”

Thẩm Kha rối rắm: “Đợi đã, để tôi sắp xếp lại tí nào, bàn vẽ bị đẩy đổ là của Tạ Tư Vận, vậy sao Chu Vãn lại ngồi trên chỗ của Tạ Tư Vận chứ? Ma nữ NPC kia là ai nữa?”

Bạch Mộc Trạch nhìn vào chân dung phác họa, đó là bóng lưng của một người nam, “Ma nữ là Tạ Tư Vận, Tư Vận lớp 11/4.”Cô đi tới trước mặt Chu Vãn, nhẹ nhàng cầm bút chì lướt qua mặt cô ta: “Cô nói xem, nếu tôi dùng sức chút nữa thì ngòi bút có rạch vào da mặt cô không, cô có còn tự tin với vẻ ngoài của mình nữa không?”

“Đại Bạch, cậu chắc không vậy? Vậy là cô ta là tình địch với Chu Vãn à? Vì cậu ư?”

Hứa Dạng bắt đầu đưa ra giả thuyết táo bạo: “Tôi biết rồi, Tạ Tư Vận và Chu Vãn đều thích Trình Phóng, nhưng Trình Phóng lại là một cặp với Chu Vãn, vì thế Tạ Tư Vận thầm ghen ghét, trở thành ma rồi vẫn không chịu buông tha cho Chu Vãn, vừa rồi mọi người cũng nghe cô ta nói mà, cô ta bắt Chu Vãn tránh xa Trình Phóng ra, nếu không sẽ hủy đi khuôn mặt của Chu Vãn, chậc chậc chậc, ác quá.”

Bạch Mộc Trạch nhặt 1 cục tẩy ném vào chân Hứa Dạng, Hứa Dạng kêu to: “Ai đánh lén tôi đấy?”

“Ma đấy, trên đầu cậu kìa.” Bạch Mộc Trạch lạnh lùng nói.“Kha Kha lạnh lùng quá, sao nãy không tới bảo vệ người ta vậy hả~”

“Á á á Kha Kha bảo vệ tôi với.”

Thẩm Kha đẩy cậu ta ra, “Làm gì có ma, cậu tự ngẩng đầu lên nhìn đi.”

Hứa Dạng ngẩng đầu lên, đúng thật là không có bóng ma nào hết, “Bạch Mộc Trạch, anh lừa tôi à?”Trên cửa kính bị in bóng bóng đèn nên không thấy rõ lắm, Hứa Dạng dán mặt vào cửa, lấy tay che ánh mắt lại, “Còn một cô bé khác nữa, đừng nói là ma nữ kia nhé?”

“Vừa rồi bị ảnh hưởng, chắc là thấy cậu mắng cô ấy nên không kìm nổi cơn tức đấy.” Bộ dạng thản nhiên của anh trông không hề có chút gian dối nào.

Hứa Dạng vò đầu: “Tôi mắng cô ta câu nào chứ.”

“Trình Phóng không thích Chu Vãn, Tạ Tư Vận không cần phải ghen ghét cô ta, cũng không phải tàn nhẫn như thế.”Dương Manh Manh không đành lòng nhìn, “Tôi thấy NPC này giống Crudo vậy, hung tợn quá.”

“Đúng nhỉ, anh là Trình Phóng mà, rốt cuộc 2 cô kia có ân oán gì thế?”

Lúc mọi người đều đang hoang mang, trong túi xách của Chu Vãn chợt vang lên tiếng thông báo, Bạch Mộc Trạch lấy điện thoại ra xem, bên trên hiển thị 1 tin nhắn: Đem bức ảnh Chu Vãn trước khi phẫu thuật thẩm mỹ tới nhà vệ sinh nữ tìm tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi