NHỮNG THÁNG NGÀY TÔI LÀM NPC MA

“Thẩm Thanh Vũ chưa tỉnh lại mà sao anh không hề lo lắng chút nào vậy?” Bạch Mộc Trạch hỏi.

Kỳ Việt trả lời: “Tình cảnh hiện tại rất nguy hiểm, Tiểu Vũ vốn nhát gan, hôn mê nhiều khi sẽ tốt hơn, ít ra cũng không sợ.”“Là vì Nguyễn Kiều, đều là con nhỏ đó hại Tiểu Thư của ta!”“Giáo sư Bạch, mau tới đây đi!” Mạc Hoài Nam và Tang Cách trốn trong phòng điêu khắc ở tầng 2, tiện thể kéo Bạch Mộc Trạch vào luôn.

Nghe thì khá có tâm đấy, nếu là người khác thì có lẽ Bạch Mộc Trạch sẽ tin, nhưng còn Kỳ Việt thì coi như nghe tai nọ xọ tai kia đi.Nguyên Tinh Thần cực kỳ hoảng sợ, đẩy Bạch Mộc Trạch để anh đi ra ngoài.Ông cụ Tôn đáng lẽ đang ở tầng 2 lại không biết đã ở tầng 1 từ lúc nào, ông ta chống ba toong nhìn họ chằm chằm, “Muốn đi cũng đâu có dễ như thế.”

“Sao Nguyễn Kiều không có ở đây?” Tang Cách phát hiện chỉ có con rối của cô là y hệt như trước.Nguyên Tinh Thần xua tay: “Được rồi, tôi hiểu, thứ này là cho Tôn Thư.” Cô nhìn cái bình trong tay Triệu Mặc.

Kỳ Việt nói: “Dù sao Nguyễn Kiều cũng là NPC mà, tất nhiên phải giúp ông cụ Tôn làm việc rồi, tôi thấy cô ta dẫn chúng ta tới đây cũng là một phần của kế hoạch đấy.” Anh ta lại nhằm vào Bạch Mộc Trạch: “Anh Bạch à, tôi khuyên anh không nên tới gần NPC quá, hại… bản thân, còn hại cả đồng đội nữa.”Bạch Mộc Trạch cực kỳ vui mừng, chỉ ước bây giờ có thể ra khỏi mật thất ngay với Nguyên Tinh Thần thôi.

“Anh nên quan tâm bản thân nhiều hơn đi.”“Vậy là, tôi là con rối Tôn Thư do ông làm, vì để cháu trai mình luôn ở bên cạnh và nghe theo sắp xếp của ông đúng không?” Từ những manh mối trong biệt thự, Bạch Mộc Trạch đã đoán ra được thân phận của mình.

Đang nói chuyện thì ông cụ Tôn xuất hiện, chống ba toong đi tới phòng triển lãm.Nguyên Tinh Thần chỉ xem như hắn đang nói đùa: “Ngại quá, tôi bị nhan khống, chúng ta không thể nào đâu.”“Ra cửa chính ấy, đây là chìa khóa.” Nguyên Tinh Thần đưa cho Bạch Mộc Trạch.

Tang Cách kích động: “Ông định làm gì chúng tôi hả?”Nguyên Tinh Thần cứng đờ, không ổn rồi… Sao cô lại quên là NPC có thể biết mọi chuyện xảy ra trong mật thất, bao gồm cả đối thoại chứ.Kỳ Việt ném chìa khóa rồi chạy lên lầu, ông cụ Tôn ung dung bước tới: “Để tao xem nào, đứa nào là đứa kế tiếp đây?”Ông cụ Tôn sải bước đi tới, trong lúc bối rối Kỳ Việt đã đẩy Mạc Hoài Nam một cái, anh ta hơi thả tay nên khiến Thẩm Thanh Vũ rơi xuống, vừa đúng lăn tới trước mặt ông cụ Tôn.

Ông cụ Tôn đi tới trước quan tài kính, nhìn người bên trong qua lớp thủy tinh, “Tiểu Thư à, ông nội đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi.”Triệu Mặc biết cô đang nhắc tới chuyện của Crudo, “Nhưng trong quy tắc của NPC cũng có 1 mục, lúc NPC bị tấn công sẽ được phản kháng hợp lý, lúc đó tôi chỉ tự vệ thôi.”“Đúng thế, ông cụ Tôn muốn cháu trai cưng của ông ta sống lại.”Tang Cách kích động: “Ông định làm gì chúng tôi hả?”

“Người bên trong là Tôn Thư ư? Vậy còn anh ta?” Kỳ Việt đang hỏi về Bạch Mộc Trạch.Ông cụ Tôn mở cửa rời khỏi phòng triển lãm, quản gia già giữ cửa.

Ông cụ Tôn liếc qua Bạch Mộc Trạch: “Đồ giả thì không bao giờ trở thành thật được.”Tang Cách mỉa mai nói: “Lừa đảo mà ông cũng tin à?”Ông cụ Tôn, cũng là Triệu Mặc bất đắc dĩ nói: “Tôi có phải là Jack the Ripper đâu, thứ này được chuẩn bị sẵn trong mật thất mà.”

“Vậy là, tôi là con rối Tôn Thư do ông làm, vì để cháu trai mình luôn ở bên cạnh và nghe theo sắp xếp của ông đúng không?” Từ những manh mối trong biệt thự, Bạch Mộc Trạch đã đoán ra được thân phận của mình.Ông cụ Tôn ném ba toong đi, cởi áo khoác âu phục ra rồi kéo ống tay áo lên: “Tao sẽ khiến tụi mày chôn chung với Tiểu Thư!”

Anh là con rối do ông cụ Tôn làm, một con rối giống như Tôn Thư.“Thì như anh nghe được đấy.”

“Hừ, nếu mi đã biết thì nên nhận thức được thân phận của mình, sao có thể đánh đồng mi với Tiểu Thư của ta được chứ, muốn thay thế Tiểu Thư à, đợi ta cấy ghép trí óc của Tiểu Thư vào rồi, nó sẽ quay về.” Ông cụ Tôn dùng bàn tay thô ráp xoa cái trán của Bạch Mộc Trạch.Giờ Tang Cách mới hiểu ra: “Hóa ra anh đang nói Nguyễn Kiều à.

Tang Cách giật mình, lẩm bẩm nói: “Tên già này biến thái quá vậy.”Tang Cách thở dài: “Làm sao bây giờ, chúng ta đều bị trói chặt cả, không ai cứu nổi hết.”Ông cụ Tôn đã gần như phát điên, “Thầy là người đức cao vọng trọng, vì Tiểu Thư, ta chấp nhận làm mọi thứ.”

Bạch Mộc Trạch không hề lo sợ, trái lại còn nói: “Ông thật sự nghĩ rằng Tôn Thư muốn quay về à? Tôi nghĩ ông phải biết lý do tại sao anh ta lại chọn tự sát mới đúng chứ.”Nguyên Tinh Thần trợn tròn mắt, “Anh trai à, anh đang đùa hả, chúng ta mới biết nhau mà.”“Hừ, nếu mi đã biết thì nên nhận thức được thân phận của mình, sao có thể đánh đồng mi với Tiểu Thư của ta được chứ, muốn thay thế Tiểu Thư à, đợi ta cấy ghép trí óc của Tiểu Thư vào rồi, nó sẽ quay về.” Ông cụ Tôn dùng bàn tay thô ráp xoa cái trán của Bạch Mộc Trạch.

“Là vì Nguyễn Kiều, đều là con nhỏ đó hại Tiểu Thư của ta!”Đang nói chuyện thì ông cụ Tôn xuất hiện, chống ba toong đi tới phòng triển lãm.

“Không đâu! Từ đầu tới cuối chỉ có ông hại Tôn Thư thôi, là do ham muốn khống chế của ông đấy, Tôn Thư không phải con rối của ông, anh ta không muốn sống cả đời dưới sự kìm cặp của người khác, vì thế mới chọn con đường này, nếu ông cứu anh ta về, có thể anh ta sẽ chết thêm lần nữa, chết lần thứ 2.”“Anh thật sự lấy thận của Thẩm Thanh Vũ à?” Nguyên Tinh Thần tựa vào lan can, hỏi người đang lên lầu.“Còn sống không?”

Những lời của Bạch Mộc Trạch khiến ông cụ Tôn càng thêm phẫn nộ, ông ta đỏ mặt hét lên: “Nói bậy! Mi không phải Tiểu Thư, sao biết được Tiểu Thư nghĩ thế nào chứ! Từ nhỏ nó đã được ta nuôi lớn, Tiểu Thư không thể rời xa ông nội được.”Kỳ Việt quay đầu lại hét: “Chạy mau!”“Được, anh nhanh lên đi, để tôi bắt đầu nhiệm vụ tới.”

“À thì… Không phải tôi không có hứng với chuyện của 2 người, nhưng có thể thả chúng tôi ra trước không?” Tang Cách cắt ngang cuộc đối thoại của họ.Bạch Mộc Trạch không hề lo sợ, trái lại còn nói: “Ông thật sự nghĩ rằng Tôn Thư muốn quay về à? Tôi nghĩ ông phải biết lý do tại sao anh ta lại chọn tự sát mới đúng chứ.”

Ông cụ Tôn quay người lại đi tới trước mặt cô ta, lộ ra vẻ mặt hung ác: “Thả các người? Ha ha ha, vậy sao Tiểu Thư của ta sống lại được? Ta phải dùng máu của các người, nội tạng của các người để giúp Tiểu Thư sống lại chứ.”

Vốn dĩ chỉ nghĩ ông cụ Tôn cần nhóm máu giống nhau, không ngờ còn muốn lấy cả nội tạng của họ nữa!Kỳ Việt chỉ ra trước rồi nói: “Ông cụ Tôn đang ở cửa.”

“Chẳng trách ông đánh dấu chúng tôi theo Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, đây là ngũ hành ư?” Kỳ Việt từng đọc vài quyển sách liên quan tới phong thủy, trong đó có nói tới quy tắc ngũ hành.Triệu Mặc: … Bộ tôi xấu lắm à?“Giờ cô ta đã sống dở chết dở rồi, đưa theo cũng chỉ tổ vướng víu, mấy người ai muốn đưa theo thì cứ đưa.” Nói xong, anh ta vội vàng chạy tới phía cầu thang.

“Thầy đã nói rồi, phải tìm 5 người tương ứng, nhóm máu giống với Tiểu Thư, thế nó mới sống lại được.”Nhưng hiện tại không phải lúc bàn chuyện tình yêu, ông cụ Tôn bê bết máu bước ra từ tầng hầm, trong tay cầm một cái bình, bên trong là quả thận.

Tang Cách mỉa mai nói: “Lừa đảo mà ông cũng tin à?”“Ha ha, tự mình lăn tới luôn à.”

Ông cụ Tôn đã gần như phát điên, “Thầy là người đức cao vọng trọng, vì Tiểu Thư, ta chấp nhận làm mọi thứ.”Quản gia già hét lên một tiếng đau đớn rồi té ngã ra đất. Sau ông ta là Nguyên Tinh Thần đang cầm gậy gỗ.Ông cụ Tôn đã biết chuyện ở đây, người chưa tới nhưng tiếng đã truyền tới: “Nguyễn Kiều, mày dám giúp người ngoài à, đợi tao bắt được mày rồi sẽ cho mày chôn chung với Tiểu Thư!”

Ông ta thực rất rất yêu thương Tôn Thư, nhưng cũng vì thế mà giam Tôn Thư vào một cái lồng giam.“Không đâu! Từ đầu tới cuối chỉ có ông hại Tôn Thư thôi, là do ham muốn khống chế của ông đấy, Tôn Thư không phải con rối của ông, anh ta không muốn sống cả đời dưới sự kìm cặp của người khác, vì thế mới chọn con đường này, nếu ông cứu anh ta về, có thể anh ta sẽ chết thêm lần nữa, chết lần thứ 2.”Ông cụ Tôn gõ ba toong hai lần, quản gia già nghe tiếng bèn bước vào.

“Chẳng trách ông lại muốn ứng viên viết nhóm máu và ngày sinh âm lịch vào, hóa ra là do chuyện này, nhưng tôi không hề điền tài liệu liên quan mà sao ông biết được?” Tang Cách nghi ngờ.Nguyên Tinh Thần đứng ở góc khuất trông thấy được hết thảy, nhắc nhở Bạch Mộc Trạch: “Người càng máu lạnh thì càng dễ sống sót trong mật thất, sau này anh gặp phải loại người như vậy  nhớ phải cẩn thận nhé.”“Tất nhiên, NPC không được ra tay, chuyện này cô cũng biết rõ còn gì.”

Ông cụ Tôn gõ ba toong hai lần, quản gia già nghe tiếng bèn bước vào.

“Ông chủ.”

Ông cụ Tôn quay lại sờ vai ông ta, giải đáp thắc mắc của Tang Cách: “Phải cảm ơn lão Tùy, vì nhà họ Tôn, vì Tiểu Thư mà ông ấy chấp nhận hy sinh cô, lão Tùy là người có công trong nhà họ Tôn bọn ta đấy.”Những lời của Bạch Mộc Trạch khiến ông cụ Tôn càng thêm phẫn nộ, ông ta đỏ mặt hét lên: “Nói bậy! Mi không phải Tiểu Thư, sao biết được Tiểu Thư nghĩ thế nào chứ! Từ nhỏ nó đã được ta nuôi lớn, Tiểu Thư không thể rời xa ông nội được.”

Tang Cách cạn lời: “Vì người ngoài mà đến cả cháu ruột của mình cũng không tha, ông có còn là con người không vậy!”

Quản gia già lại nói: “Vì nhà họ Tôn, bảo ta làm gì cũng được.”Dù Tang Cách không thích Thẩm Thanh Vũ nhưng dù sao cũng là con người mà, thế là cô ta nói với Mạc Hoài Nam: “Chúng ta đưa cô ta ra ngoài đi.”Kỳ Việt trả lời: “Tình cảnh hiện tại rất nguy hiểm, Tiểu Vũ vốn nhát gan, hôn mê nhiều khi sẽ tốt hơn, ít ra cũng không sợ.”

Ông cụ Tôn rất thoả mãn, ông ta ấn vào cơ quan trên tường, nóc nhà 2 bên thu lại, ánh trăng vừa vặn chiếu lên quan tài kính của Tôn Thư. Ông cụ Tôn nhìn bầu trời đêm rồi lẩm bẩm: “Chỉ chút nữa thôi.”Nguyên Tinh Thần mở hộp công tơ điện ở cầu thang rồi kéo tắt nguồn điện, “Mau tìm chỗ trốn đi!”

Sau đó sai quản gia già: “Lão Tùy à, trông chừng chúng đi.”Vốn dĩ chỉ nghĩ ông cụ Tôn cần nhóm máu giống nhau, không ngờ còn muốn lấy cả nội tạng của họ nữa!

“Dạ, ông chủ.”

Ông cụ Tôn mở cửa rời khỏi phòng triển lãm, quản gia già giữ cửa.“Chẳng trách ông lại muốn ứng viên viết nhóm máu và ngày sinh âm lịch vào, hóa ra là do chuyện này, nhưng tôi không hề điền tài liệu liên quan mà sao ông biết được?” Tang Cách nghi ngờ.

Tang Cách thở dài: “Làm sao bây giờ, chúng ta đều bị trói chặt cả, không ai cứu nổi hết.”Mạc Hoài Nam cũng không biết thương hương tiếc ngọc, từ tầng 2 xuống tầng 1, Thẩm Thanh Vũ bị đụng đầu khá nhiều, cái trán trắng nõn đã bị u mấy cục.

Bạch Mộc Trạch lại trông rất thản nhiên: “Còn một người nữa.”

“Á.”

Quản gia già hét lên một tiếng đau đớn rồi té ngã ra đất. Sau ông ta là Nguyên Tinh Thần đang cầm gậy gỗ.Nguyên Tinh Thần cũng không thèm trốn tránh, cô nói: “Em không biết còn có cơ hội ở riêng với anh không, vì thế nhân lúc này phải nói vậy, Bạch Mộc Trạch, chỉ cần chúng ta có thể ra khỏi mật thất X an toàn, có thể ở bên nhau không?”Ông cụ Tôn liếc qua Bạch Mộc Trạch: “Đồ giả thì không bao giờ trở thành thật được.”

Giờ Tang Cách mới hiểu ra: “Hóa ra anh đang nói Nguyễn Kiều à.Triệu Mặc cười nói: “Có lẽ là vừa gặp đã yêu chăng.”

Nguyên Tinh Thần giúp Bạch Mộc Trạch cởi trói: “Ông nội đi chuẩn bị dụng cụ để thay nội tạng rồi, mọi người mau chạy đi.”

Bạch Mộc Trạch nhìn vết thương trên mặt cô, giọng lạnh như băng: “Ai đánh vậy?”

Nguyên Tinh Thần quay đầu đi: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”Triệu Mặc bước tới gần cô rồi nói: “Yêu đương với người chơi không phải là một quyết định đúng đắn đâu, Nguyên Tinh Thần, thực ra tôi cũng hơi hứng thú với cô, hay là cân nhắc tôi chút đi?”Mạc Hoài Nam ôm Thẩm Thanh Vũ dưới cánh tay như đang khiêng bao tải, “Chúng ta cũng đi thôi.” Lúc anh ta quay người nói chuyện với Tang Cách đã vô tình đụng đầu Thẩm Thanh Vũ vào khung cửa, cú va chạm này đã khiến cô ta tỉnh dậy.

2 người cởi trói giúp cho 3 người còn lại, Mạc Hoài Nam khởi động tay chân, “Giáo sư Bạch, giờ chúng ta đi đâu đây?”“Nguyên Tinh Thần, Nguyên Tinh Thần!” Bạch Mộc Trạch gọi vài tiếng nhưng chẳng ai đáp lại.“Anh không cứu thử sao biết là vô ích?”

“Ra cửa chính ấy, đây là chìa khóa.” Nguyên Tinh Thần đưa cho Bạch Mộc Trạch.

Ông cụ Tôn đã biết chuyện ở đây, người chưa tới nhưng tiếng đã truyền tới: “Nguyễn Kiều, mày dám giúp người ngoài à, đợi tao bắt được mày rồi sẽ cho mày chôn chung với Tiểu Thư!”

Nguyên Tinh Thần cực kỳ hoảng sợ, đẩy Bạch Mộc Trạch để anh đi ra ngoài.

Kỳ Việt vội cướp lấy chìa khóa nói: “Mau đi thôi.“Chuyện gì là chuyện gì?”

Tang Cách chỉ vào Thẩm Thanh Vũ đang nằm dưới đất rồi hỏi: “Vậy còn cô ta thì sao, anh bỏ mặc thế à?”Tang Cách chỉ vào Thẩm Thanh Vũ đang nằm dưới đất rồi hỏi: “Vậy còn cô ta thì sao, anh bỏ mặc thế à?”

“Giờ cô ta đã sống dở chết dở rồi, đưa theo cũng chỉ tổ vướng víu, mấy người ai muốn đưa theo thì cứ đưa.” Nói xong, anh ta vội vàng chạy tới phía cầu thang.Nguyên Tinh Thần định đi thì bị Triệu Mặc gọi lại: “Cô với thằng nhóc kia có chuyện gì đấy?”Trong bóng tối, cô và Bạch Mộc Trạch bị tách ra.

Dù Tang Cách không thích Thẩm Thanh Vũ nhưng dù sao cũng là con người mà, thế là cô ta nói với Mạc Hoài Nam: “Chúng ta đưa cô ta ra ngoài đi.”Nguyên Tinh Thần quay đầu đi: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

“Được, để tôi.”

Mạc Hoài Nam ôm Thẩm Thanh Vũ dưới cánh tay như đang khiêng bao tải, “Chúng ta cũng đi thôi.” Lúc anh ta quay người nói chuyện với Tang Cách đã vô tình đụng đầu Thẩm Thanh Vũ vào khung cửa, cú va chạm này đã khiến cô ta tỉnh dậy.

Nhưng không đợi cho Thẩm Thanh Vũ hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ta đã phát hiện cơ thể mình đang bay trên hành lang.“Sao không đi đi?” Mạc Hoài Nam hỏi.

Mạc Hoài Nam cũng không biết thương hương tiếc ngọc, từ tầng 2 xuống tầng 1, Thẩm Thanh Vũ bị đụng đầu khá nhiều, cái trán trắng nõn đã bị u mấy cục.2 người cởi trói giúp cho 3 người còn lại, Mạc Hoài Nam khởi động tay chân, “Giáo sư Bạch, giờ chúng ta đi đâu đây?”“Chẳng trách ông đánh dấu chúng tôi theo Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, đây là ngũ hành ư?” Kỳ Việt từng đọc vài quyển sách liên quan tới phong thủy, trong đó có nói tới quy tắc ngũ hành.

Vốn cứ nghĩ Kỳ Việt đã mở cửa được rồi, ai ngờ anh ta đang đứng bất động ở đầu cầu thang.“Ở tầng hầm.”

“Sao không đi đi?” Mạc Hoài Nam hỏi.

Kỳ Việt chỉ ra trước rồi nói: “Ông cụ Tôn đang ở cửa.”Sau đó sai quản gia già: “Lão Tùy à, trông chừng chúng đi.”“Tất nhiên, trong chuyện tình cảm em không bao giờ lừa ai.”

Ông cụ Tôn đáng lẽ đang ở tầng 2 lại không biết đã ở tầng 1 từ lúc nào, ông ta chống ba toong nhìn họ chằm chằm, “Muốn đi cũng đâu có dễ như thế.”Ông cụ Tôn đi tới trước quan tài kính, nhìn người bên trong qua lớp thủy tinh, “Tiểu Thư à, ông nội đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi.”

Ông cụ Tôn ném ba toong đi, cởi áo khoác âu phục ra rồi kéo ống tay áo lên: “Tao sẽ khiến tụi mày chôn chung với Tiểu Thư!”

Kỳ Việt quay đầu lại hét: “Chạy mau!”Ông cụ Tôn nói: “Đừng cố nữa, vô ích thôi, tao đã chặn lỗ khóa lại rồi.”

Ông cụ Tôn sải bước đi tới, trong lúc bối rối Kỳ Việt đã đẩy Mạc Hoài Nam một cái, anh ta hơi thả tay nên khiến Thẩm Thanh Vũ rơi xuống, vừa đúng lăn tới trước mặt ông cụ Tôn.

“Ha ha, tự mình lăn tới luôn à.”

Ông ta túm chặt tóc Thẩm Thanh Vũ kéo lê dưới đất, Mạc Hoài Nam định tới giúp thì bị Kỳ Việt ngăn lại, “Đừng đi, vô ích thôi.”

“Anh không cứu thử sao biết là vô ích?”Tang Cách cạn lời: “Vì người ngoài mà đến cả cháu ruột của mình cũng không tha, ông có còn là con người không vậy!”

“Nhưng giờ chúng ta cũng đâu biết Thẩm Thanh Vũ là người hay ma chứ? Cô ta đã bị quản gia già đưa đi rồi, sao có thể bình yên quay về được, chuyện này anh không thấy kỳ sao?”

Sự thất vọng của Mạc Hoài Nam đối với Kỳ Việt đã xuống tới cực hạn: “Kỳ Việt, anh vô tình quá rồi.”Tang Cách giật mình, lẩm bẩm nói: “Tên già này biến thái quá vậy.”

Nguyên Tinh Thần đứng ở góc khuất trông thấy được hết thảy, nhắc nhở Bạch Mộc Trạch: “Người càng máu lạnh thì càng dễ sống sót trong mật thất, sau này anh gặp phải loại người như vậy  nhớ phải cẩn thận nhé.”

Bạch Mộc Trạch có vẻ rất vui: “Em đang quan tâm tôi đấy à?”

Nguyên Tinh Thần cũng không thèm trốn tránh, cô nói: “Em không biết còn có cơ hội ở riêng với anh không, vì thế nhân lúc này phải nói vậy, Bạch Mộc Trạch, chỉ cần chúng ta có thể ra khỏi mật thất X an toàn, có thể ở bên nhau không?”

“Nguyên Tinh Thần, em nói thật đúng không?”

“Tất nhiên, trong chuyện tình cảm em không bao giờ lừa ai.”Kỳ Việt nói: “Dù sao Nguyễn Kiều cũng là NPC mà, tất nhiên phải giúp ông cụ Tôn làm việc rồi, tôi thấy cô ta dẫn chúng ta tới đây cũng là một phần của kế hoạch đấy.” Anh ta lại nhằm vào Bạch Mộc Trạch: “Anh Bạch à, tôi khuyên anh không nên tới gần NPC quá, hại… bản thân, còn hại cả đồng đội nữa.”Chẳng biết Kỳ Việt đi đâu mà không thấy bóng dáng anh ta đâu.

Bạch Mộc Trạch cực kỳ vui mừng, chỉ ước bây giờ có thể ra khỏi mật thất ngay với Nguyên Tinh Thần thôi.Ông ta túm chặt tóc Thẩm Thanh Vũ kéo lê dưới đất, Mạc Hoài Nam định tới giúp thì bị Kỳ Việt ngăn lại, “Đừng đi, vô ích thôi.”

Nhưng hiện tại không phải lúc bàn chuyện tình yêu, ông cụ Tôn bê bết máu bước ra từ tầng hầm, trong tay cầm một cái bình, bên trong là quả thận.

Ý thức được thứ này có thể là của Thẩm Thanh Vũ, Kỳ Việt kìm nén cơn buồn nôn trong lòng để định mở cửa, tiếc là tra chìa khóa vào mấy lần vẫn không vừa.

Ông cụ Tôn nói: “Đừng cố nữa, vô ích thôi, tao đã chặn lỗ khóa lại rồi.”

Kỳ Việt ném chìa khóa rồi chạy lên lầu, ông cụ Tôn ung dung bước tới: “Để tao xem nào, đứa nào là đứa kế tiếp đây?”

Nguyên Tinh Thần mở hộp công tơ điện ở cầu thang rồi kéo tắt nguồn điện, “Mau tìm chỗ trốn đi!”

Trong bóng tối, cô và Bạch Mộc Trạch bị tách ra.“Anh nên quan tâm bản thân nhiều hơn đi.”

“Nguyên Tinh Thần, Nguyên Tinh Thần!” Bạch Mộc Trạch gọi vài tiếng nhưng chẳng ai đáp lại.

“Giáo sư Bạch, mau tới đây đi!” Mạc Hoài Nam và Tang Cách trốn trong phòng điêu khắc ở tầng 2, tiện thể kéo Bạch Mộc Trạch vào luôn.

Chẳng biết Kỳ Việt đi đâu mà không thấy bóng dáng anh ta đâu.

“Anh thật sự lấy thận của Thẩm Thanh Vũ à?” Nguyên Tinh Thần tựa vào lan can, hỏi người đang lên lầu.

Ông cụ Tôn, cũng là Triệu Mặc bất đắc dĩ nói: “Tôi có phải là Jack the Ripper đâu, thứ này được chuẩn bị sẵn trong mật thất mà.”“Tất nhiên là tôi biết, tôi chỉ sợ anh quên thôi, dù sao anh cũng có tiền án mà.”Bạch Mộc Trạch nhìn vết thương trên mặt cô, giọng lạnh như băng: “Ai đánh vậy?”Ông cụ Tôn rất thoả mãn, ông ta ấn vào cơ quan trên tường, nóc nhà 2 bên thu lại, ánh trăng vừa vặn chiếu lên quan tài kính của Tôn Thư. Ông cụ Tôn nhìn bầu trời đêm rồi lẩm bẩm: “Chỉ chút nữa thôi.”

“Vậy Thẩm Thanh Vũ đâu rồi?”

“Ở tầng hầm.”

“Còn sống không?”“Được, để tôi.”

“Tất nhiên, NPC không được ra tay, chuyện này cô cũng biết rõ còn gì.”

“Tất nhiên là tôi biết, tôi chỉ sợ anh quên thôi, dù sao anh cũng có tiền án mà.”

Triệu Mặc biết cô đang nhắc tới chuyện của Crudo, “Nhưng trong quy tắc của NPC cũng có 1 mục, lúc NPC bị tấn công sẽ được phản kháng hợp lý, lúc đó tôi chỉ tự vệ thôi.”

Nguyên Tinh Thần xua tay: “Được rồi, tôi hiểu, thứ này là cho Tôn Thư.” Cô nhìn cái bình trong tay Triệu Mặc.“Á.”

Dù trong biệt thự sáng hay tối đều không ảnh hưởng tới NPC, bởi vậy Nguyên Tinh Thần có thể nói chuyện bình thường với Triệu Mặc.

“Đúng thế, ông cụ Tôn muốn cháu trai cưng của ông ta sống lại.”“Thẩm Thanh Vũ chưa tỉnh lại mà sao anh không hề lo lắng chút nào vậy?” Bạch Mộc Trạch hỏi.

“Được, anh nhanh lên đi, để tôi bắt đầu nhiệm vụ tới.”

Nguyên Tinh Thần định đi thì bị Triệu Mặc gọi lại: “Cô với thằng nhóc kia có chuyện gì đấy?”Ý thức được thứ này có thể là của Thẩm Thanh Vũ, Kỳ Việt kìm nén cơn buồn nôn trong lòng để định mở cửa, tiếc là tra chìa khóa vào mấy lần vẫn không vừa.

“Chuyện gì là chuyện gì?”Nhưng không đợi cho Thẩm Thanh Vũ hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ta đã phát hiện cơ thể mình đang bay trên hành lang.Bạch Mộc Trạch lại trông rất thản nhiên: “Còn một người nữa.”

“Tôi nghe hết những gì 2 người nói đấy.”

Nguyên Tinh Thần cứng đờ, không ổn rồi… Sao cô lại quên là NPC có thể biết mọi chuyện xảy ra trong mật thất, bao gồm cả đối thoại chứ.

“Thì như anh nghe được đấy.”

Triệu Mặc bước tới gần cô rồi nói: “Yêu đương với người chơi không phải là một quyết định đúng đắn đâu, Nguyên Tinh Thần, thực ra tôi cũng hơi hứng thú với cô, hay là cân nhắc tôi chút đi?”

Nguyên Tinh Thần trợn tròn mắt, “Anh trai à, anh đang đùa hả, chúng ta mới biết nhau mà.”

Triệu Mặc cười nói: “Có lẽ là vừa gặp đã yêu chăng.”

Nguyên Tinh Thần chỉ xem như hắn đang nói đùa: “Ngại quá, tôi bị nhan khống, chúng ta không thể nào đâu.”“Tôi nghe hết những gì 2 người nói đấy.”

Triệu Mặc: … Bộ tôi xấu lắm à?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi