NHỮNG THÁNG NGÀY TÔI LÀM NPC MA

Sau khi bị dòng điện kích thích thần kinh, Thẩm Kha cảm thấy được rõ ràng thể lực của mình đang bị sụt giảm, nằm trong lồng giam đầy mùi máu tanh, thậm chí anh ta còn bắt đầu nghĩ có khi nào mình sẽ chết ở đây không.

“Khụ khụ khụ.”“Nếu cô không muốn chết thì đi bắt đi.”Hứa Dạng lập tức bò lên nhìn, “Đúng là chìa khóa thật!”

Cảm giác sợ hãi từ từ xâm chiếm trong lòng, Thẩm Kha thấy cơ thể mình cũng bắt đầu lạnh dần, anh ta khoanh tay nhắm mắt lại, không hề nhúc nhích gì.Vừa dứt lời, từ góc phòng giam truyền tới tiếng kêu chít chít, Bạch Mộc Trạch thấy con chuột xám ló đầu ra khỏi cửa hang, trong miệng ngậm chặt một chiếc chìa khóa.“Cô đừng sợ, tôi ở đây mà.” Hứa Dạng cầm ổ khóa trên cửa rồi hỏi Bạch Mộc Trạch: “Anh Bạch, phải tìm chìa khóa.”

“Kha Kha! Kha Kha!” Là Hứa Dạng bên cạnh gọi anh ta.Hứa Dạng an ủi: “Manh Manh, cô làm rất tốt, giờ mở cửa được rồi, cô an toàn rồi.”

Thẩm Kha uể oải: “Sao vậy?”“Đa số lời nói của NPC đều là gợi ý hết.”“Cô ấy đã nói gì?”

“Anh nhìn tôi đi, này, anh nhìn tôi đi!”Bạch Mộc Trạch hỏi Dương Manh Manh: “Kẻ Điên có từng qua đây không?”Bạch Mộc Trạch ra hiệu 2 người im lặng, “Nhỏ tiếng xíu đi, đừng gọi quản ngục tới.”Sau khi bị dòng điện kích thích thần kinh, Thẩm Kha cảm thấy được rõ ràng thể lực của mình đang bị sụt giảm, nằm trong lồng giam đầy mùi máu tanh, thậm chí anh ta còn bắt đầu nghĩ có khi nào mình sẽ chết ở đây không.

Trong tiếng gào thét liên tục của Hứa Dạng, Thẩm Kha mới ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cậu ta dùng sức lắc cái lồng vững chắc như đang chơi xích đu, “Cậu còn tâm trạng mà đùa giỡn nữa hả?”Chìa khóa được treo ở chỗ nối, may mà treo chắc, chứ không cả 2 mà lắc qua lắc lại làm rơi xuống đất thì xong thật rồi.

“Chậc, Kha Kha, anh đừng xem thường tôi nhé, tôi đang kiểm tra xem có thể dùng cách lắc lư thế này để khiến lồng giam này rơi xuống không, tôi đã xem thử rồi, phần nối bên trên hơi gỉ sét, thật sự có xác xuất rơi xuống được đấy.”Thẩm Kha hốt hoảng, nắm lan can hỏi cô: “Sao cô lại ở đây?”

Có lẽ là được tâm lý tích cực của Hứa Dạng ảnh hưởng, Thẩm Kha cũng hơi xốc lại tinh thần, “Hứa Dạng, cậu không lo chúng ta không ra được nữa sao?”Câu hỏi ngược này khiến Thẩm Kha khựng lại, thả tay ra: “Hình như là không.”

“Lo chứ, nhưng thế thì có ích gì? Chờ chết không phải là tác phong của tôi, chỉ cần còn một chút hy vọng thì tôi sẽ kiên trì tới cùng, không phải vì thứ gì khác, vì những cô cổ động viên trong câu lạc bộ bóng rổ chúng tôi thôi, tôi phải ra ngoài chứ, nếu không họ sẽ bị mất thần tượng, đau lòng chết mất.”“Kẻ Điên… Kẻ Điên!” Giọng nói của Hứa Dạng cũng rung lắc theo cái lồng, “Này, không phải tôi định chạy trốn đâu, tôi chỉ đang chơi xích đu thôi, chơi vui quá hi hi.”Thẩm Kha hiểu ý nên bắt đầu giả ngu: “Hi hi, chơi xích đu vui quá.”

Thẩm Kha cười, nỗi lo trong lòng cũng biến mất.Thẩm Kha đáp: “Thì tự cứu bản thân chứ sao, đang dùng quán tính để khiến lồng giam rơi xuống đấy.”Dương Manh Manh liều mạng lắc đầu: “Không, tôi không đi đâu, chuột đáng sợ như thế, tôi vừa nhìn đã sợ nhũn người rồi.”

“Cái thằng này, đúng là tự luyến.”***

Hứa Dạng vẫn đang ra sức lắc lồng giam: “Đây là tôi tự tin mới phải, Kha Kha, anh cũng đừng có ngẩn người ra chứ, mau tìm cách đi.”“Có tác dụng không?”“Anh nhìn tôi đi, này, anh nhìn tôi đi!”

Thẩm Kha ngồi dậy, bắt đầu quan sát tình hình xung quanh.“Tôi đi tìm thử xem có chìa khóa gì không, 2 người ngoan ngoãn ở đây, giữ gìn thể lực đi.”

Trong lúc anh ta đang nghiêm túc suy nghĩ thì chợt cảm thấy dưới lồng giam của mình hơi rung nhẹ, anh ta quay đầu lại nhìn, phát hiện là Nguyên Tinh Thần đang đẩy.Bạch Mộc Trạch gật đầu: “E là thế.”Vì sợ Nguyên Tinh Thần sẽ gọi quản ngục tới, Hứa Dạng bèn giả vờ như bản thân đang chơi đùa chứ không phải vượt ngục.

Thẩm Kha hốt hoảng, nắm lan can hỏi cô: “Sao cô lại ở đây?”

“Ai vậy?” Hứa Dạng đang bị lắc mạnh tới mức không thể nào quay người lại được.Bạch Mộc Trạch bước tới, cầm dùi cui điện gõ lồng giam, “Chơi đủ chưa hả?”Tên này là Đồ Đần mới đúng…

Thẩm Kha nói với cậu ta: “Kẻ Điên đang ở đây.Bỗng, Bạch Mộc Trạch phát hiện cụ già ở phòng giam số 3 khu C đang cầm một quyển sách, dường như ông ta biết trong camera có người đang nhìn nên cố tình giơ quyển sách lên, trên đó ghi “Luật Hình sự sửa đổi IX”. Nhờ phát hiện này, Bạch Mộc Trạch lập tức tìm những tù nhân còn lại, quả nhiên, ở các khu BCD đều có tù nhân cầm sách như thế.

“Kẻ Điên… Kẻ Điên!” Giọng nói của Hứa Dạng cũng rung lắc theo cái lồng, “Này, không phải tôi định chạy trốn đâu, tôi chỉ đang chơi xích đu thôi, chơi vui quá hi hi.”Thẩm Kha ngồi dậy, bắt đầu quan sát tình hình xung quanh.“Đúng thế, cô an toàn rồi.”2 người lần lượt lấy chìa khóa xuống mở cửa lồng giam, Bạch Mộc Trạch đỡ họ nhảy xuống.

Vì sợ Nguyên Tinh Thần sẽ gọi quản ngục tới, Hứa Dạng bèn giả vờ như bản thân đang chơi đùa chứ không phải vượt ngục.

Hành động này khiến Nguyên Tinh Thần và Thẩm Kha đều cạn lời.Dương Manh Manh đi tới, bàn tay mở khóa run rẩy, Hứa Dạng thấy vậy bèn bước tới nắm tay cô ta, cầm chìa khóa mở cửa ra. Cậu ta ôm Dương Manh Manh đang hoảng hốt vào lòng, vỗ lưng trấn an cô ta: “Không sao, có tôi ở đây mà.”Hứa Dạng chột dạ: “Tôi thật sự không thấy, ở đây tối quá mà.”

Tên này là Đồ Đần mới đúng…Dương Manh Manh nhớ lại cảnh tượng ban nãy, kể lại: “Cô ta không nói gì hết, chỉ bảo ở đây có rất nhiều chuột, chúng tôi phải cẩn thận một chút.”Da đầu Dương Manh Manh tê rần, “Là sao? Bắt chúng tôi đi bắt chuột à?”Thẩm Kha cười, nỗi lo trong lòng cũng biến mất.

Nguyên Tinh Thần đi tới trước mặt cậu ta, khẽ cười một chút rồi ra sức đẩy lồng giam của cậu ta ra sau, “Chơi vui lắm à? Vậy tôi giúp cậu chơi nhé.”“Này này này, không cần, á á á! Cho tôi xuống đi!”“Ai vậy?” Hứa Dạng đang bị lắc mạnh tới mức không thể nào quay người lại được.Hứa Dạng vẫn đang ra sức lắc lồng giam: “Đây là tôi tự tin mới phải, Kha Kha, anh cũng đừng có ngẩn người ra chứ, mau tìm cách đi.”

“Này này này, không cần, á á á! Cho tôi xuống đi!”Khóe miệng Thẩm Kha khẽ giật giật: “Vừa nãy cậu nhìn lâu thế mà không phát hiện ra có chìa khóa à?”

Hứa Dạng nghĩ thế nhưng lúc rung lắc ở một biên độ rộng lớn thì vẫn sợ.“Lo chứ, nhưng thế thì có ích gì? Chờ chết không phải là tác phong của tôi, chỉ cần còn một chút hy vọng thì tôi sẽ kiên trì tới cùng, không phải vì thứ gì khác, vì những cô cổ động viên trong câu lạc bộ bóng rổ chúng tôi thôi, tôi phải ra ngoài chứ, nếu không họ sẽ bị mất thần tượng, đau lòng chết mất.”

Nguyên Tinh Thần rất vui nên bèn để lại cho họ một gợi ý: “Ếch ngồi đáy giếng.”2 người trong lồng giam đều ngỡ ngàng.“Tôi không dám!”

2 người trong lồng giam đều ngỡ ngàng.

***

Bạch Mộc Trạch ở trong văn phòng tìm một lúc lâu vẫn không tìm được manh mối gì về thứ tự sắp xếp các quyển sách, vì thế anh lại đưa mắt về màn hình video giám sát, cứ luôn cảm giác trong này có gì đó.Những con số hỗn loạn này rõ ràng không phải ngày sinh, Bạch Mộc Trạch bèn nhập dãy số lên khóa cửa, ổ khóa vang lên tiếng lạch cạch, cửa mở ra.Lý Mạn vươn bàn tay giấu phía sau rồi mở ra, trong lòng bàn tay là một con chuột lông xám đã tắt thở, “Hết thời gian rồi, muốn sống hay chết, tự cô quyết định đi.”

Những con số trên màn hình đang đếm ngược, thời gian còn lại là 22 tiếng 50 phút.Lý Mạn đã đi ra sau lưng họ, bình tĩnh nói.

Từ camera giám sát số 1 tới số 24, Bạch Mộc Trạch cẩn thận quan sát. Tình hình của Lý Mạn và Dương Manh Manh ở khu C không ổn lắm, dù bên trong không có gì nguy hiểm tới tính mạng nhưng thực chất lại là một sự tra tấn về tâm lý.

Bỗng, Bạch Mộc Trạch phát hiện cụ già ở phòng giam số 3 khu C đang cầm một quyển sách, dường như ông ta biết trong camera có người đang nhìn nên cố tình giơ quyển sách lên, trên đó ghi “Luật Hình sự sửa đổi IX”. Nhờ phát hiện này, Bạch Mộc Trạch lập tức tìm những tù nhân còn lại, quả nhiên, ở các khu BCD đều có tù nhân cầm sách như thế.

Xâu chuỗi lại, chính xác được một dãy mật mã 8 số: 18962435/Hứa Dạng lâu lâu mới khôn được một lần, “Chẳng lẽ chìa khóa trên người con chuột?”

Những con số hỗn loạn này rõ ràng không phải ngày sinh, Bạch Mộc Trạch bèn nhập dãy số lên khóa cửa, ổ khóa vang lên tiếng lạch cạch, cửa mở ra.Nguyên Tinh Thần rất vui nên bèn để lại cho họ một gợi ý: “Ếch ngồi đáy giếng.”

Anh không ra ngoài ngay mà về lại bàn máy tính, xem hết bố cục của nhà tù số 9 qua video giám sát.Bạch Mộc Trạch nói ra nghi vấn trong lòng: “Cô không sợ à?”Thấy quản ngục đến, Hứa Dạng lập tức ngồi yên, “Ái chàaaaa, Kha Kha, quản ngục tới kìa!”

Bạch Mộc Trạch nhắm mắt lại, bắt đầu vẽ bản đồ lại trong đầu, qua những gì vừa rồi xem thì cả nhà tù chia thành 2 khu lớn, bên trái là văn phòng của anh đang ở, phòng xét xử và phòng nghỉ của quản ngục, bên phải là phòng giam giữ tù nhân, chia thành 4 khu ABCD, cả căn phòng trừng phạt kia nữa.Từ camera giám sát số 1 tới số 24, Bạch Mộc Trạch cẩn thận quan sát. Tình hình của Lý Mạn và Dương Manh Manh ở khu C không ổn lắm, dù bên trong không có gì nguy hiểm tới tính mạng nhưng thực chất lại là một sự tra tấn về tâm lý.

Sau khi nắm được bố cục nhà tù, Bạch Mộc Trạch mở cửa ra ngoài.

Lúc đi ngang qua phòng nghỉ quản ngục, anh nghiêng người lách vào trong, sau khi ra ngoài, áo tù trên người đã trở thành quần áo quản ngục.“Khụ khụ khụ.”

Đi tới khu D, Thẩm Kha và Hứa Dạng đang cùng lắc lồng giam, Bạch Mộc Trạch chỉ thấy cạn lời, mấy người này đang xem nhà tù thành sân chơi đấy à?Hứa Dạng cũng hùa theo: “Mau so xem ai đu cao nhất nào.”

Thấy quản ngục đến, Hứa Dạng lập tức ngồi yên, “Ái chàaaaa, Kha Kha, quản ngục tới kìa!”

Thẩm Kha hiểu ý nên bắt đầu giả ngu: “Hi hi, chơi xích đu vui quá.”Anh chỉ vào phần nối bên trên: “2 người nhìn đi, ở đó có phải là chìa khóa không?”

Hứa Dạng cũng hùa theo: “Mau so xem ai đu cao nhất nào.”

Bạch Mộc Trạch bước tới, cầm dùi cui điện gõ lồng giam, “Chơi đủ chưa hả?”

“Vẫn chưa… Hả?” Giọng nói quen thuộc này! Thẩm Kha ngạc nhiên: “Đại Bạch, cậu trốn ra được rồi!”

Hứa Dạng cũng thở phào, “Hóa ra là anh Bạch à, dọa chết tôi rồi, anh đứng ở đó chẳng nói chẳng rằng gì làm tôi cứ tưởng là quản ngục tới không chứ.”Hứa Dạng nghĩ thế nhưng lúc rung lắc ở một biên độ rộng lớn thì vẫn sợ.

Bạch Mộc Trạch nhìn họ, hỏi: “2 người đang làm gì vậy?”

Thẩm Kha đáp: “Thì tự cứu bản thân chứ sao, đang dùng quán tính để khiến lồng giam rơi xuống đấy.”

“Có tác dụng không?”Hành động này khiến Nguyên Tinh Thần và Thẩm Kha đều cạn lời.

Câu hỏi ngược này khiến Thẩm Kha khựng lại, thả tay ra: “Hình như là không.”Dương Manh Manh hết cách, chỉ có thể dồn hết can đảm bước tới.

“Tôi đi tìm thử xem có chìa khóa gì không, 2 người ngoan ngoãn ở đây, giữ gìn thể lực đi.”Thẩm Kha thực sự tức tới nín họng, đợi ra ngoài rồi, anh ta phải tẩn cho thằng nhóc này một trận mới được, lãng phí biết bao nhiêu thời gian!

Bạch Mộc Trạch vừa định bỏ đi thì Thẩm Kha gọi lại: “Đợi đã! Đại Bạch, vừa rồi Kẻ Điên có tới, còn để lại một câu nữa, là… Ếch ngồi đáy giếng, nhưng 2 chúng tôi nghĩ không ra là sao, cậu nói xem có phải cô ta đang giễu cợt bọn tôi không?”Trong tiếng gào thét liên tục của Hứa Dạng, Thẩm Kha mới ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cậu ta dùng sức lắc cái lồng vững chắc như đang chơi xích đu, “Cậu còn tâm trạng mà đùa giỡn nữa hả?”Xâu chuỗi lại, chính xác được một dãy mật mã 8 số: 18962435/

“Đa số lời nói của NPC đều là gợi ý hết.”

Ếch ngồi đáy giếng ư… Bạch Mộc Trạch suy nghĩ cẩn thận sau đó ngẩng đầu lên nhìn trên lồng giam.“Vẫn chưa… Hả?” Giọng nói quen thuộc này! Thẩm Kha ngạc nhiên: “Đại Bạch, cậu trốn ra được rồi!”

Anh chỉ vào phần nối bên trên: “2 người nhìn đi, ở đó có phải là chìa khóa không?”

Hứa Dạng lập tức bò lên nhìn, “Đúng là chìa khóa thật!”Đi tới khu D, Thẩm Kha và Hứa Dạng đang cùng lắc lồng giam, Bạch Mộc Trạch chỉ thấy cạn lời, mấy người này đang xem nhà tù thành sân chơi đấy à?

Khóe miệng Thẩm Kha khẽ giật giật: “Vừa nãy cậu nhìn lâu thế mà không phát hiện ra có chìa khóa à?”Lúc đi ngang qua phòng nghỉ quản ngục, anh nghiêng người lách vào trong, sau khi ra ngoài, áo tù trên người đã trở thành quần áo quản ngục.

Hứa Dạng chột dạ: “Tôi thật sự không thấy, ở đây tối quá mà.”Thẩm Kha gật đầu, vẫn trừng Hứa Dạng thêm cái nữa.

Thẩm Kha thực sự tức tới nín họng, đợi ra ngoài rồi, anh ta phải tẩn cho thằng nhóc này một trận mới được, lãng phí biết bao nhiêu thời gian!Dương Manh Manh gật đầu: “Có.”

Chìa khóa được treo ở chỗ nối, may mà treo chắc, chứ không cả 2 mà lắc qua lắc lại làm rơi xuống đất thì xong thật rồi.

2 người lần lượt lấy chìa khóa xuống mở cửa lồng giam, Bạch Mộc Trạch đỡ họ nhảy xuống.

Thẩm Kha hoạt động gân cốt, đá một cái vào mông Hứa Dạng.Hứa Dạng cũng thở phào, “Hóa ra là anh Bạch à, dọa chết tôi rồi, anh đứng ở đó chẳng nói chẳng rằng gì làm tôi cứ tưởng là quản ngục tới không chứ.”Từ khi nhận được ký ức, tâm trạng của Lý Mạn đã thay đổi, chỉ cần không xem mình là một người bình thường thì xác suất sống sót mới lớn hơn được.

“Ối, Kha Kha, anh làm gì đấy!”Bạch Mộc Trạch cứ nghĩ Dương Manh Manh khá kiên cường, nhưng chắc anh đã lầm, dù sao cô gái này cũng chỉ mới chừng 20, nhưng còn Lý Mạn, hình như có gì đó không đúng.Thẩm Kha hoạt động gân cốt, đá một cái vào mông Hứa Dạng.

“Tôi? Tôi tức giận đấy! Sao lại chơi chung với thằng ngốc như cậu thế chứ, đúng là xui xẻo mà.”Ếch ngồi đáy giếng ư… Bạch Mộc Trạch suy nghĩ cẩn thận sau đó ngẩng đầu lên nhìn trên lồng giam.

Hứa Dạng cực kỳ tủi thân!Bạch Mộc Trạch vừa định bỏ đi thì Thẩm Kha gọi lại: “Đợi đã! Đại Bạch, vừa rồi Kẻ Điên có tới, còn để lại một câu nữa, là… Ếch ngồi đáy giếng, nhưng 2 chúng tôi nghĩ không ra là sao, cậu nói xem có phải cô ta đang giễu cợt bọn tôi không?”

Bạch Mộc Trạch ra hiệu 2 người im lặng, “Nhỏ tiếng xíu đi, đừng gọi quản ngục tới.”

Thẩm Kha gật đầu, vẫn trừng Hứa Dạng thêm cái nữa.

Cả ba rón rén đi tới khu C, phòng giam của Dương Manh Manh gần nhất, Hứa Dạng vội chạy tới chỗ cô ta: “Manh Manh! Manh Manh!”

Dương Manh Manh nghe tiếng liền lau nước mắt, lảo đảo đi tới cạnh cửa, vừa thấy họ cô ta liền bật khóc: “Anh Hứa Dạng, tôi sợ lắm.” Lúc này cô ta sợ thật, tù nhân ở khu C đều đằng đằng sát khí, dù đang bị nhốt nhưng thi thoảng sẽ rống lên một tiếng để hù cô ta, Dương Manh Manh chỉ dám co lại trong góc, không dám nhúc nhích gì.Lý Mạn biết anh đang nghĩ gì, vén mớ tóc ra sau tai rồi nói: “Sợ thì ích gì? Giờ tôi chỉ muốn sống thôi.”

“Cô đừng sợ, tôi ở đây mà.” Hứa Dạng cầm ổ khóa trên cửa rồi hỏi Bạch Mộc Trạch: “Anh Bạch, phải tìm chìa khóa.”“Á á á! Nó cắn tôi!”

Bạch Mộc Trạch hỏi Dương Manh Manh: “Kẻ Điên có từng qua đây không?”Bạch Mộc Trạch nhắm mắt lại, bắt đầu vẽ bản đồ lại trong đầu, qua những gì vừa rồi xem thì cả nhà tù chia thành 2 khu lớn, bên trái là văn phòng của anh đang ở, phòng xét xử và phòng nghỉ của quản ngục, bên phải là phòng giam giữ tù nhân, chia thành 4 khu ABCD, cả căn phòng trừng phạt kia nữa.

Dương Manh Manh gật đầu: “Có.”

“Cô ấy đã nói gì?”

Dương Manh Manh nhớ lại cảnh tượng ban nãy, kể lại: “Cô ta không nói gì hết, chỉ bảo ở đây có rất nhiều chuột, chúng tôi phải cẩn thận một chút.”Trong lúc anh ta đang nghiêm túc suy nghĩ thì chợt cảm thấy dưới lồng giam của mình hơi rung nhẹ, anh ta quay đầu lại nhìn, phát hiện là Nguyên Tinh Thần đang đẩy.

Hứa Dạng lâu lâu mới khôn được một lần, “Chẳng lẽ chìa khóa trên người con chuột?”

Da đầu Dương Manh Manh tê rần, “Là sao? Bắt chúng tôi đi bắt chuột à?”“Ối, Kha Kha, anh làm gì đấy!”

Bạch Mộc Trạch gật đầu: “E là thế.”Cả ba rón rén đi tới khu C, phòng giam của Dương Manh Manh gần nhất, Hứa Dạng vội chạy tới chỗ cô ta: “Manh Manh! Manh Manh!”

Vừa dứt lời, từ góc phòng giam truyền tới tiếng kêu chít chít, Bạch Mộc Trạch thấy con chuột xám ló đầu ra khỏi cửa hang, trong miệng ngậm chặt một chiếc chìa khóa.

Dương Manh Manh liều mạng lắc đầu: “Không, tôi không đi đâu, chuột đáng sợ như thế, tôi vừa nhìn đã sợ nhũn người rồi.”

“Nếu cô không muốn chết thì đi bắt đi.”

Lý Mạn đã đi ra sau lưng họ, bình tĩnh nói.

“Chị Mạn, chị ra rồi ư?” Dương Manh Manh nhìn cô ta rồi hỏi: “Chị bắt chuột à?”

Lý Mạn vươn bàn tay giấu phía sau rồi mở ra, trong lòng bàn tay là một con chuột lông xám đã tắt thở, “Hết thời gian rồi, muốn sống hay chết, tự cô quyết định đi.”Hứa Dạng cực kỳ tủi thân!

Dương Manh Manh hết cách, chỉ có thể dồn hết can đảm bước tới.Dương Manh Manh nghe tiếng liền lau nước mắt, lảo đảo đi tới cạnh cửa, vừa thấy họ cô ta liền bật khóc: “Anh Hứa Dạng, tôi sợ lắm.” Lúc này cô ta sợ thật, tù nhân ở khu C đều đằng đằng sát khí, dù đang bị nhốt nhưng thi thoảng sẽ rống lên một tiếng để hù cô ta, Dương Manh Manh chỉ dám co lại trong góc, không dám nhúc nhích gì.

“Á á á! Nó cắn tôi!”

Mới đụng tới miệng con chuột, Dương Manh Manh đã không chịu nổi nữa, cô ta ôm mặt ngồi sụp xuống đất, bật khóc thút thít.

Con chuột lại rất nhàn nhã, chạy tới trước mặt cô ta kêu chít chít vài tiếng, Hứa Dạng thấy thế liền gọi: “Manh Manh, mau lên, ngay lúc này!”

“Tôi không dám!”

“Dương Manh Manh!” Lý Mạn gọi cô ta, “Chúng tôi không có thời gian để đứng đây nhìn cô khóc đâu, không muốn chết thì mau tranh thủ đi.”

Dương Manh Manh cắn môi, một tay chộp lấy con chuột, một tay lấy chìa khóa, sau đó buông tay ra, con chuột hoảng loạn chạy mất. Lòng bàn tay đầy mồ hôi còn dính vài cọng lông chuột màu xám, Dương Manh Manh ra sức chùi, chùi tới mức tay ửng đỏ mà vẫn thấy bẩn.

Hứa Dạng an ủi: “Manh Manh, cô làm rất tốt, giờ mở cửa được rồi, cô an toàn rồi.”“Dương Manh Manh!” Lý Mạn gọi cô ta, “Chúng tôi không có thời gian để đứng đây nhìn cô khóc đâu, không muốn chết thì mau tranh thủ đi.”

“Tôi an toàn rồi?”

“Đúng thế, cô an toàn rồi.”

Dương Manh Manh đi tới, bàn tay mở khóa run rẩy, Hứa Dạng thấy vậy bèn bước tới nắm tay cô ta, cầm chìa khóa mở cửa ra. Cậu ta ôm Dương Manh Manh đang hoảng hốt vào lòng, vỗ lưng trấn an cô ta: “Không sao, có tôi ở đây mà.”

“Ở đây đáng sợ quá.” Dương Manh Manh túm lấy quần áo của Hứa Dạng, nước mắt giàn giụa.

Bạch Mộc Trạch cứ nghĩ Dương Manh Manh khá kiên cường, nhưng chắc anh đã lầm, dù sao cô gái này cũng chỉ mới chừng 20, nhưng còn Lý Mạn, hình như có gì đó không đúng.Bạch Mộc Trạch nhìn họ, hỏi: “2 người đang làm gì vậy?”

Con chuột xám kia đã khô quắt trên đất, rõ ràng là bị người ta bóp chết, người làm được những chuyện này chỉ có thể là Lý Mạn.

Nhận ra Bạch Mộc Trạch đang nhìn mình, Lý Mạn quay lại khẽ cười: “Sao giáo sư Bạch lại nhìn tôi như thế?”Nguyên Tinh Thần đi tới trước mặt cậu ta, khẽ cười một chút rồi ra sức đẩy lồng giam của cậu ta ra sau, “Chơi vui lắm à? Vậy tôi giúp cậu chơi nhé.”

Bạch Mộc Trạch nói ra nghi vấn trong lòng: “Cô không sợ à?”

Lý Mạn biết anh đang nghĩ gì, vén mớ tóc ra sau tai rồi nói: “Sợ thì ích gì? Giờ tôi chỉ muốn sống thôi.”Thẩm Kha nói với cậu ta: “Kẻ Điên đang ở đây.

Từ khi nhận được ký ức, tâm trạng của Lý Mạn đã thay đổi, chỉ cần không xem mình là một người bình thường thì xác suất sống sót mới lớn hơn được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi