NHỮNG THÁNG NGÀY TÔI LÀM NPC MA

Nếu Bạch Mộc Trạch đã mở lời thì Nguyên Tinh Thần ít ra cũng phải cho anh mặt mũi. Cô vỗ lên mép giường: “Ở đây này.”

Hứa Dạng mắt trợn tròn: “Chỉ có thế thôi à?”Hóa ra anh đã nhìn thấu hết…

Nguyên Tinh Thần gật đầu: “Chỉ có thế thôi.”Cô ta chạy tới trước mặt Hoa Thốc: “Sao tôi lại bị D? Rõ ràng Hứa Dạng cống hiến ít hơn tôi mà, thế mà cậu ta được C+ là sao?”“Anh Hứa Dạng!” Dương Manh Manh hô.Nguyên Tinh Thần chỉ đành an ủi cô ta: “Không sao đâu, tôi nghĩ với khả năng của bản thân, tôi có thể tự mình hoàn thành mật thất cuối mà.”

Cậu ta đi tới, xốc hết chăn đệm trên giường ra, trên ván giường trống không, chẳng có gì. Hứa Dạng hỏi: “Cô lừa bọn tôi đấy à?”Tiếp theo là Tưởng Thi Vũ và Dương Manh Manh, giờ chỉ còn lại Bạch Mộc Trạch.Đây là những lời thật lòng.[Chủ đề mật thất: Nhà tù số 9 ]

Nguyên Tinh Thần đứng dậy đi tới cạnh cái bàn, chống tay vào mép bàn rồi nhảy lên, một phát ngồi lên mặt bàn, “Có tin hay không thì tùy, đã cho gợi ý rồi đấy. À, nhắc các người một câu, thời gian đếm ngược chỉ còn nửa tiếng thôi, nếu mấy người không tìm được lối ra thì đám người kia sẽ xông vào bắt hết các người đấy.”Nguyên Tinh Thần lắc đầu cười: “Đồ ngốc, mau ra ngoài đi.”Thẩm Kha không bao giờ ngờ vực Bạch Mộc Trạch, anh ta nằm như thường trên giường, tấm ván gỗ cảm ứng được có thứ nằm trên, khe hở bắt đầu lộn lại, Thẩm Kha cũng rời khỏi mật thất.“Tôi cũng là cấp 6, mật thất càng khó thì càng có lợi cho NPC chúng ta chứ.”

Thẩm Kha bước tới lối đi, nghe tiếng cãi vã truyền tới.Cuối câu chuyện, Đồ Đần rửa sạch tội cho Kẻ Điên, pháp luật cũng công nhận Kẻ Điên vô tội, Kẻ Điên không hề chết mà rời khỏi thành phố đau thương này cùng với Đồ Đần.Bạch Mộc Trạch biết chắc chắn Nguyên Tinh Thần cho gợi ý thật, vì thế anh đi tới cạnh giường nhìn kỹ. Anh lấy tay gõ gõ, phát hiện xung quanh đặc ruột, chỉ có ở giữa là rỗng.

“Mở cửa được chưa?”Nhìn độ hoàn thành nhiệm vụ bên trên, Nguyên Tinh Thần đã biết cấp độ của màn này không cao rồi, chỉ là không ngờ cô chỉ được cấp A.Lý Mạn thấy thế liền lập tức bò lên, nằm theo tư thế đó, tấm ván gỗ đảo ngược lần nữa, Lý Mạn cũng thành công trốn thoát.

“Sắp được rồi!”Nghe nói trai thẳng thường thích làm việc khoa học, nhưng xem ra chỉ là trai thẳng không muốn dụng tâm mà thôi, chẳng phải giáo sư Bạch nhà cô như đang trong ngôn tình đây sao.Dương Manh Manh lắc đầu: “Anh ta rơi xuống quá nhanh, không thấy rõ.”

Anh ta vội nói: “Quản ngục tìm tới rồi kìa.”Nếu Bạch Mộc Trạch đã mở lời thì Nguyên Tinh Thần ít ra cũng phải cho anh mặt mũi. Cô vỗ lên mép giường: “Ở đây này.”Nguyên Tinh Thần đứng dậy đi tới cạnh cái bàn, chống tay vào mép bàn rồi nhảy lên, một phát ngồi lên mặt bàn, “Có tin hay không thì tùy, đã cho gợi ý rồi đấy. À, nhắc các người một câu, thời gian đếm ngược chỉ còn nửa tiếng thôi, nếu mấy người không tìm được lối ra thì đám người kia sẽ xông vào bắt hết các người đấy.”

Bạch Mộc Trạch biết chắc chắn Nguyên Tinh Thần cho gợi ý thật, vì thế anh đi tới cạnh giường nhìn kỹ. Anh lấy tay gõ gõ, phát hiện xung quanh đặc ruột, chỉ có ở giữa là rỗng.Với mật thất này, Bạch Mộc Trạch vẫn còn chút khó hiểu: “Tôi muốn biết kết cục của Nhà tù số 9.”“Lúc cô ta muốn chúng ta biết thì tự khắc sẽ nói thôi.”

“Ở chỗ này bị trống, hẳn là có cửa.” Anh hơi ngồi xuống, mượn ánh sáng nhìn xem có khe hở gì trên ván gỗ không, quả nhiên, ở giữa có 4 đường đen, “Tìm thấy rồi, ở trong này.”Vừa gọi tới đây, Lý Mạn đã hét lên như phát điên: “Đừng có gọi tôi! Tôi không thể chết trong đây được, tôi không muốn trải qua lần nào nữa.”***Hoa Thốc cười thần bí: “Nếu cậu tin thì nó có tồn tại, nếu cậu không tin, thì nhà tù số 9 chỉ là một bối cảnh hư cấu trong mật thất mà thôi.”

Nghe Bạch Mộc Trạch nói, những người khác đều nhao nhao đi tới.Hoa Đoàn đi tới dẫn Lý Mạn ra khỏi khu chuẩn bị, tình trạng của cô ta sẽ ảnh hưởng tới người chơi khác.Triệu Mặc khựng lại, hỏi Nguyên Tinh Thần: “Với cái tên cọp giấy kia à?”

Hứa Dạng nằm luôn xuống giường, cố gắng dùng móng tay móc cửa ngầm ra, “Úiiii~ Đau tay quá, không dịch chuyển được chút nào.” Cậu ta lại đổi góc, nhưng chẳng biết chân đã đạp phải thứ gì mà tấm ván gỗ đột nhiên bật lên khiến Hứa Dạng ngã xuống.Hoa Thốc nói: “Giờ vẫn chưa phải là lúc nói cho cậu biết, đợi vào mật thất cấp 7 rồi, cậu ắt sẽ biết.”Bạch Mộc Trạch là người chơi, Nguyên Tinh Thần là NPC, hiện tại đã qua được 6 mật thất rồi, chỉ còn 1 mật thất nữa là họ có thể rời khỏi đây.

“Anh Hứa Dạng!” Dương Manh Manh hô.Triệu Mặc tránh ra vài bước, nhìn Nguyên Tinh Thần rồi hỏi: “Sao lần này điểm của cô thấp vậy?”

Trong mật thất đã mất hút bóng dáng Hứa Dạng.(*) Không nhìn điều sai, trái lễ nghi.“Hả?” Thẩm Kha không hiểu.

Thẩm Kha đứng ở mép giường, dùng chân thử thăm dò vài lần nhưng không có phản ứng gì, “Mọi người có thấy cậu ta đạp lên miếng nào không?”[Nhiệm vụ mật thất: Hoàn thành 90% ]

Dương Manh Manh lắc đầu: “Anh ta rơi xuống quá nhanh, không thấy rõ.”“Sắp được rồi!”

Bạch Mộc Trạch nhìn sang Nguyên Tinh Thần, cô đang bày ra tư thế ngủ với anh.Cậu ta đi tới, xốc hết chăn đệm trên giường ra, trên ván giường trống không, chẳng có gì. Hứa Dạng hỏi: “Cô lừa bọn tôi đấy à?”Lý Mạn ngồi sụp xuống, Dương Manh Manh chơi chung với cô ta 2 mật thất mà lần đầu mới thấy bộ dạng chật vật này của cô ta, “Chị Mạn à…”

Anh lập tức hiểu, “Thẩm Kha, cậu nằm xuống đi.”“Đó là vì chưa yêu em thôi.”“Chậc chậc chậc, xem cái bộ dạng phơi phới của cậu kìa, thế nào, yêu đương không tệ chút nào đúng không?”

“Hả?” Thẩm Kha không hiểu.“Anh Bạch à, cậu rất thông minh.” Hoa Thốc mở kịch bản mật thất tới trang cuối cùng rồi đưa cho anh, “Trong các cậu chẳng ai phát hiện rằng phần kết của từng mật thất sẽ xuất hiện ở cuối kịch bản sau khi kết thúc cả.”“Trước đây giới thiệu cho cậu nhiều em như thế mà chẳng chịu vừa ý ai, xem ra vẫn là chị Tinh Thần của chúng ta quyến rũ thôi.”

Bạch Mộc Trạch chỉ vào giữa giường: “Nằm như tư thế bình thường cậu đi ngủ ấy.”“Đúng là không tệ thật.”Thẩm Kha đứng ở mép giường, dùng chân thử thăm dò vài lần nhưng không có phản ứng gì, “Mọi người có thấy cậu ta đạp lên miếng nào không?”

Thẩm Kha không bao giờ ngờ vực Bạch Mộc Trạch, anh ta nằm như thường trên giường, tấm ván gỗ cảm ứng được có thứ nằm trên, khe hở bắt đầu lộn lại, Thẩm Kha cũng rời khỏi mật thất.

Lý Mạn thấy thế liền lập tức bò lên, nằm theo tư thế đó, tấm ván gỗ đảo ngược lần nữa, Lý Mạn cũng thành công trốn thoát.

Tiếp theo là Tưởng Thi Vũ và Dương Manh Manh, giờ chỉ còn lại Bạch Mộc Trạch.Nghe Bạch Mộc Trạch nói, những người khác đều nhao nhao đi tới.[Xếp hạng NPC: A]

Hệ thống bắt đầu đếm ngược:Bạch Mộc Trạch chỉ vào giữa giường: “Nằm như tư thế bình thường cậu đi ngủ ấy.”Hoa Thốc thu kịch bản lại, bảo người chơi chuẩn bị về khu nghỉ ngơi, “Anh Bạch, anh Thẩm, 2 người còn 1 mật thất nữa, xin chuẩn bị cho kỹ, là kết cục hay khởi đầu đều phụ thuộc vào bản lĩnh của 2 người đấy.”

[5 người chơi đã thành công trốn thoát, cửa mật thất sẽ đóng lại sau 15 phút.]Hứa Dạng nằm luôn xuống giường, cố gắng dùng móng tay móc cửa ngầm ra, “Úiiii~ Đau tay quá, không dịch chuyển được chút nào.” Cậu ta lại đổi góc, nhưng chẳng biết chân đã đạp phải thứ gì mà tấm ván gỗ đột nhiên bật lên khiến Hứa Dạng ngã xuống.

Bạch Mộc Trạch không hề lo lắng, ôm Nguyên Tinh Thần vào lòng, “Vẫn còn được ở bên em 15 phút nữa.”Hứa Dạng kéo Dương Manh Manh ra: “Xem ra cô ta đã bị kích thích gì rồi.”

Nguyên Tinh Thần lắc đầu cười: “Đồ ngốc, mau ra ngoài đi.”Hoa Cẩm nói: “Cô ấy à, chỉ lo yêu đương thôi.”

Bạch Mộc Trạch không động đậy, “Khó khăn lắm mới được ở bên em mà không có người ngoài, anh không muốn ra ngoài nhanh như thế đâu.”Bạch Mộc Trạch nhìn sang Nguyên Tinh Thần, cô đang bày ra tư thế ngủ với anh.

“Trước cứ ngỡ anh là một cục đá không có tình cảm gì cơ chứ, sao giờ cũng bắt đầu xử sự theo cảm tính rồi?”Nguyên Tinh Thần cười đáp: “Cảm ơn nhé.”Hệ thống đã bắt đầu đếm ngược 10 giây cuối cùng, Nguyên Tinh Thần vội đẩy anh ra, “Mau đi đi anh.”

“Đó là vì chưa yêu em thôi.”

Nghe nói trai thẳng thường thích làm việc khoa học, nhưng xem ra chỉ là trai thẳng không muốn dụng tâm mà thôi, chẳng phải giáo sư Bạch nhà cô như đang trong ngôn tình đây sao.Theo chỉ thị của danh sách nhiệm vụ, Nguyên Tinh Thần có thể làm nhiều hơn thế này, nhưng độ khó mật thất đã rất cao rồi, Nguyên Tinh Thần không muốn Bạch Mộc Trạch vướng bận hơn nữa, cô cho rất nhiều gợi ý là để anh được thêm nhiều điểm hơn.Bạch Mộc Trạch không động đậy, “Khó khăn lắm mới được ở bên em mà không có người ngoài, anh không muốn ra ngoài nhanh như thế đâu.”

Nguyên Tinh Thần ôm cổ anh, dịu dàng nói: “Chỉ còn 1 màn cuối nữa thôi.”Bạch Mộc Trạch xoay người nằm lên giường, ván giường xoay chuyển, người chơi cuối cùng đã rời khỏi mật thất.“Ừm, theo độ khó hiện tại thì chắc mật thất cuối cùng sẽ rất khó, Nguyên Tinh Thần, em có tin anh không?”

Bạch Mộc Trạch là người chơi, Nguyên Tinh Thần là NPC, hiện tại đã qua được 6 mật thất rồi, chỉ còn 1 mật thất nữa là họ có thể rời khỏi đây.Anh lập tức hiểu, “Thẩm Kha, cậu nằm xuống đi.”

“Ừm, theo độ khó hiện tại thì chắc mật thất cuối cùng sẽ rất khó, Nguyên Tinh Thần, em có tin anh không?”

Giọng điệu của Nguyên Tinh Thần rất kiên định: “Tất nhiên rồi, với trình độ của anh thì chắc chắn sẽ ra ngoài an toàn thôi.”

“Vậy em hãy nhớ kỹ lời anh, trong mật thất cuối cùng, dù trong người chơi có anh hay không thì cũng đừng có nhường, anh biết NPC bọn em cũng có kiểm tra, anh sẽ tìm cách ra ngoài, em cũng phải dồn hết sức lực để hoàn thành nhiệm vụ của mình, đã hiểu chưa?”“Mở cửa được chưa?”

Hóa ra anh đã nhìn thấu hết…“Xem ra cũng không lỗ tí nào, thấy 2 đứa tình cảm thế là chị vui rồi.”

Theo chỉ thị của danh sách nhiệm vụ, Nguyên Tinh Thần có thể làm nhiều hơn thế này, nhưng độ khó mật thất đã rất cao rồi, Nguyên Tinh Thần không muốn Bạch Mộc Trạch vướng bận hơn nữa, cô cho rất nhiều gợi ý là để anh được thêm nhiều điểm hơn.

Nguyên Tinh Thần nhìn thẳng vào mắt Bạch Mộc Trạch, đáp: “Được, em hiểu rồi, màn cuối cùng em sẽ làm theo nhiệm vụ của NPC, anh cũng phải cố gắng hết sức để trốn thoát ra ngoài nhé.”Trong lòng Triệu Mặc hơi khó chịu, hắn có ấn tượng rất tốt với Nguyên Tinh Thần, nhưng thôi, dù hắn có lòng thì người ta cũng vô tình, “Vậy thì chúc 2 người hạnh phúc.”

Bạch Mộc Trạch cúi đầu hôn Nguyên Tinh Thần, cả hai hưởng thụ 5 phút ấm áp cuối cùng.Nhắc tới Nguyên Tinh Thần, cuối cùng Bạch Mộc Trạch cũng nở một nụ cười: “Từ trong mật thất.”

Hệ thống đã bắt đầu đếm ngược 10 giây cuối cùng, Nguyên Tinh Thần vội đẩy anh ra, “Mau đi đi anh.”Thẩm Kha nghe được mùi ghen tuông trong lời của anh nên vội đổi giọng: “Tinh Thần của cậu ạ, bình thường giáo sư Bạch cứ bí bí ẩn ẩn khiến người ta phát bực, thế mà lại dễ ghen quá nhỉ, nhưng chị Tinh Thần vừa xinh vừa giỏi cũng khó tránh sẽ được NPC khác để ý đấy, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, cậu đừng để bị cắm sừng nha.”

Bạch Mộc Trạch xoay người nằm lên giường, ván giường xoay chuyển, người chơi cuối cùng đã rời khỏi mật thất.“Ký ức đó không hoàn toàn là thật đúng không?”

***Bạch Mộc Trạch cũng không hỏi tới cùng, với anh mà nói, chỉ cần Kẻ Điên và Đồ Đần có kết cục tốt là được.

Phần cho điểm của Nhà tù số 9 của 6 người chơi cũng không cao lắm, Bạch Mộc Trạch chỉ được A+, Lý Mạn kém nhất, chỉ được D.

Cô ta chạy tới trước mặt Hoa Thốc: “Sao tôi lại bị D? Rõ ràng Hứa Dạng cống hiến ít hơn tôi mà, thế mà cậu ta được C+ là sao?”Nguyên Tinh Thần không vui nói: “Anh ấy có tên, là Bạch Mộc Trạch.”

Hoa Thốc bình tĩnh nói: “Đã tới cấp 6 rồi mà cô còn chưa hiểu à, độ cống hiến chỉ là một phần trong điểm mà hệ thống cho thôi.”

Lý Mạn ngồi sụp xuống, Dương Manh Manh chơi chung với cô ta 2 mật thất mà lần đầu mới thấy bộ dạng chật vật này của cô ta, “Chị Mạn à…”Nguyên Tinh Thần gật đầu: “Đúng thế, như chị Hoa Cẩm nói ấy, phải quý trọng những điều trước mắt.”

Vừa gọi tới đây, Lý Mạn đã hét lên như phát điên: “Đừng có gọi tôi! Tôi không thể chết trong đây được, tôi không muốn trải qua lần nào nữa.”

Hứa Dạng kéo Dương Manh Manh ra: “Xem ra cô ta đã bị kích thích gì rồi.”

Hoa Đoàn đi tới dẫn Lý Mạn ra khỏi khu chuẩn bị, tình trạng của cô ta sẽ ảnh hưởng tới người chơi khác.Triệu Mặc ở phòng kế bên cũng đã ra, thấy cấp S lấp lánh long lanh, Hoa Cẩm lập tức bỏ Nguyên Tinh Thần sang một bên để đi chúc mừng Triệu Mặc.

Với mật thất này, Bạch Mộc Trạch vẫn còn chút khó hiểu: “Tôi muốn biết kết cục của Nhà tù số 9.”

Hoa Thốc khẽ cười: “Chẳng phải cậu đã thấy trong gương rồi sao?”Anh ta vội nói: “Quản ngục tìm tới rồi kìa.”

“Ký ức đó không hoàn toàn là thật đúng không?”Hoa Cẩm tái mặt, cô vừa bước ra khỏi cửa đã bắt đầu quở trách: “Em gái cơm hộp à, chị bảo cô quý trọng những gì trước mắt chứ không có bảo cô xao nhãng công việc vì tình cảm, cô nhìn đi, giá trị tiếng hét bao nhiêu, rồi nhìn cấp của cô đi, có mất mặt không hả? Có xấu hổ không? Ngẫm lại đi, cô có biết chị phải chịu tội lớn cỡ nào vì cô không hả?”“1 dây chuyền vàng, 1 đôi bông tai vàng… Đây không phải là vấn đề chính!” Hoa Cẩm ra sức phe phẩy cái quạt, “Cô có biết cấp A không những không được cộng điểm thuộc tính mà còn không được đạo cụ quan trọng không, em gái cơm hộp à, chuyện này rất bất lợi với cô đấy.”

“Anh Bạch à, cậu rất thông minh.” Hoa Thốc mở kịch bản mật thất tới trang cuối cùng rồi đưa cho anh, “Trong các cậu chẳng ai phát hiện rằng phần kết của từng mật thất sẽ xuất hiện ở cuối kịch bản sau khi kết thúc cả.”Giọng điệu của Nguyên Tinh Thần rất kiên định: “Tất nhiên rồi, với trình độ của anh thì chắc chắn sẽ ra ngoài an toàn thôi.”

Bạch Mộc Trạch nhận lấy kịch bản, quả nhiên kết cục này với trong gương rất khác nhau.“Kết cục của Nhà tù số 9 thì sao?”

Cuối câu chuyện, Đồ Đần rửa sạch tội cho Kẻ Điên, pháp luật cũng công nhận Kẻ Điên vô tội, Kẻ Điên không hề chết mà rời khỏi thành phố đau thương này cùng với Đồ Đần.

“Kết cục của Nhà tù số 9 thì sao?”Nguyên Tinh Thần nhìn thẳng vào mắt Bạch Mộc Trạch, đáp: “Được, em hiểu rồi, màn cuối cùng em sẽ làm theo nhiệm vụ của NPC, anh cũng phải cố gắng hết sức để trốn thoát ra ngoài nhé.”

Hoa Thốc cười thần bí: “Nếu cậu tin thì nó có tồn tại, nếu cậu không tin, thì nhà tù số 9 chỉ là một bối cảnh hư cấu trong mật thất mà thôi.”Cô ta quay người bỏ đi, để lại Thẩm Kha mơ màng, “Đại Bạch, cậu không tò mò à?”“2 người đã ở bên nhau rồi?”

Bạch Mộc Trạch cũng không hỏi tới cùng, với anh mà nói, chỉ cần Kẻ Điên và Đồ Đần có kết cục tốt là được.

Hoa Thốc thu kịch bản lại, bảo người chơi chuẩn bị về khu nghỉ ngơi, “Anh Bạch, anh Thẩm, 2 người còn 1 mật thất nữa, xin chuẩn bị cho kỹ, là kết cục hay khởi đầu đều phụ thuộc vào bản lĩnh của 2 người đấy.”

Thẩm Kha không hiểu: “Đợi đã, cô nói thế là sao?”

Hoa Thốc nói: “Giờ vẫn chưa phải là lúc nói cho cậu biết, đợi vào mật thất cấp 7 rồi, cậu ắt sẽ biết.”

Cô ta quay người bỏ đi, để lại Thẩm Kha mơ màng, “Đại Bạch, cậu không tò mò à?”

“Lúc cô ta muốn chúng ta biết thì tự khắc sẽ nói thôi.”

“Được rồi, cậu không lo thì tôi sợ gì, à đúng rồi, mau kể chuyện của cậu với Nguyên Tinh Thần đi, bắt đầu từ khi nào vậy hả?”

Nhắc tới Nguyên Tinh Thần, cuối cùng Bạch Mộc Trạch cũng nở một nụ cười: “Từ trong mật thất.”

“Chậc chậc chậc, xem cái bộ dạng phơi phới của cậu kìa, thế nào, yêu đương không tệ chút nào đúng không?”

“Đúng là không tệ thật.”

“Trước đây giới thiệu cho cậu nhiều em như thế mà chẳng chịu vừa ý ai, xem ra vẫn là chị Tinh Thần của chúng ta quyến rũ thôi.”

“Tinh Thần của chúng ta?”Bạch Mộc Trạch nhận lấy kịch bản, quả nhiên kết cục này với trong gương rất khác nhau.

Thẩm Kha nghe được mùi ghen tuông trong lời của anh nên vội đổi giọng: “Tinh Thần của cậu ạ, bình thường giáo sư Bạch cứ bí bí ẩn ẩn khiến người ta phát bực, thế mà lại dễ ghen quá nhỉ, nhưng chị Tinh Thần vừa xinh vừa giỏi cũng khó tránh sẽ được NPC khác để ý đấy, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, cậu đừng để bị cắm sừng nha.”

Bạch Mộc Trạch rất tin tưởng bản thân và Nguyên Tinh Thần, “Cô ấy sẽ không để ý tới đám đó đâu.”

Thẩm Kha dựng thẳng ngón cái, giáo sư Bạch đúng là tự tin thật đấy.

***Thẩm Kha không hiểu: “Đợi đã, cô nói thế là sao?”

[Chủ đề mật thất: Nhà tù số 9 ]Nguyên Tinh Thần thả tay ra: “Khó chứ sao.”

[Nhiệm vụ mật thất: Hoàn thành 90% ]

[Giá trị tiếng hét màn này: Đồ Đần 50, Thằng Thọt 300, Người Câm 500, Người Lùn 700, Kẻ Điếc 200, Nhỏ Mù 1000, tổng cộng 2750.]Hệ thống bắt đầu đếm ngược:

[Xếp hạng NPC: A]

Nhìn độ hoàn thành nhiệm vụ bên trên, Nguyên Tinh Thần đã biết cấp độ của màn này không cao rồi, chỉ là không ngờ cô chỉ được cấp A.(*) Không nhìn điều sai, trái lễ nghi.

Hoa Cẩm tái mặt, cô vừa bước ra khỏi cửa đã bắt đầu quở trách: “Em gái cơm hộp à, chị bảo cô quý trọng những gì trước mắt chứ không có bảo cô xao nhãng công việc vì tình cảm, cô nhìn đi, giá trị tiếng hét bao nhiêu, rồi nhìn cấp của cô đi, có mất mặt không hả? Có xấu hổ không? Ngẫm lại đi, cô có biết chị phải chịu tội lớn cỡ nào vì cô không hả?”[5 người chơi đã thành công trốn thoát, cửa mật thất sẽ đóng lại sau 15 phút.]Thẩm Kha dựng thẳng ngón cái, giáo sư Bạch đúng là tự tin thật đấy.

Nguyên Tinh Thần hỏi cô ta: “Chị Hoa Cẩm, lần này thiếu món trang sức nào nữa?”

“1 dây chuyền vàng, 1 đôi bông tai vàng… Đây không phải là vấn đề chính!” Hoa Cẩm ra sức phe phẩy cái quạt, “Cô có biết cấp A không những không được cộng điểm thuộc tính mà còn không được đạo cụ quan trọng không, em gái cơm hộp à, chuyện này rất bất lợi với cô đấy.”

Nguyên Tinh Thần chỉ đành an ủi cô ta: “Không sao đâu, tôi nghĩ với khả năng của bản thân, tôi có thể tự mình hoàn thành mật thất cuối mà.”

Hoa Cẩm thở dài: “Mong là thế.” Lại nhớ tới cảnh kia trong mật thất, Hoa Cẩm cười, “Nhưng cô với nhóc họ Bạch kia cũng rất triền miên nhỉ.”

Nguyên Tinh Thần đỏ mặt, “Chị Hoa Cẩm, phi lễ chớ nhìn* mà!”“Ô kìa NPC cấp S cao quý của chúng ta, xin hãy nhận lời chúc mừng chân thành của tôi.”

“Vậy em hãy nhớ kỹ lời anh, trong mật thất cuối cùng, dù trong người chơi có anh hay không thì cũng đừng có nhường, anh biết NPC bọn em cũng có kiểm tra, anh sẽ tìm cách ra ngoài, em cũng phải dồn hết sức lực để hoàn thành nhiệm vụ của mình, đã hiểu chưa?”***(*) Không nhìn điều sai, trái lễ nghi.“Trước cứ ngỡ anh là một cục đá không có tình cảm gì cơ chứ, sao giờ cũng bắt đầu xử sự theo cảm tính rồi?”

“Xem ra cũng không lỗ tí nào, thấy 2 đứa tình cảm thế là chị vui rồi.”

Triệu Mặc ở phòng kế bên cũng đã ra, thấy cấp S lấp lánh long lanh, Hoa Cẩm lập tức bỏ Nguyên Tinh Thần sang một bên để đi chúc mừng Triệu Mặc.

“Ô kìa NPC cấp S cao quý của chúng ta, xin hãy nhận lời chúc mừng chân thành của tôi.”

Triệu Mặc tránh ra vài bước, nhìn Nguyên Tinh Thần rồi hỏi: “Sao lần này điểm của cô thấp vậy?”

Nguyên Tinh Thần thả tay ra: “Khó chứ sao.”

“Tôi cũng là cấp 6, mật thất càng khó thì càng có lợi cho NPC chúng ta chứ.”

Hoa Cẩm nói: “Cô ấy à, chỉ lo yêu đương thôi.”

Triệu Mặc khựng lại, hỏi Nguyên Tinh Thần: “Với cái tên cọp giấy kia à?”

Nguyên Tinh Thần không vui nói: “Anh ấy có tên, là Bạch Mộc Trạch.”

“2 người đã ở bên nhau rồi?”Hoa Thốc bình tĩnh nói: “Đã tới cấp 6 rồi mà cô còn chưa hiểu à, độ cống hiến chỉ là một phần trong điểm mà hệ thống cho thôi.”Nguyên Tinh Thần đỏ mặt, “Chị Hoa Cẩm, phi lễ chớ nhìn* mà!”

Nguyên Tinh Thần gật đầu: “Đúng thế, như chị Hoa Cẩm nói ấy, phải quý trọng những điều trước mắt.”Hứa Dạng mắt trợn tròn: “Chỉ có thế thôi à?”

Trong lòng Triệu Mặc hơi khó chịu, hắn có ấn tượng rất tốt với Nguyên Tinh Thần, nhưng thôi, dù hắn có lòng thì người ta cũng vô tình, “Vậy thì chúc 2 người hạnh phúc.”Trong mật thất đã mất hút bóng dáng Hứa Dạng.

Đây là những lời thật lòng.Bạch Mộc Trạch không hề lo lắng, ôm Nguyên Tinh Thần vào lòng, “Vẫn còn được ở bên em 15 phút nữa.”

Nguyên Tinh Thần cười đáp: “Cảm ơn nhé.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi