NHỮNG THÁNG NGÀY TUỔI TRẺ

Kim JaeJoong bất đắc dĩ bị lôi đến trước cửa hàng, còn Jung YoonHo thì ung dung ngắm sôpha.

“JaeJoong, màu ngà đẹp hơn hay màu trắng đẹp hơn?” YoonHo hỏi JaeJoong đang vô cùng không nguyện ý.

“Uhm.. màu ngà đi. Màu trắng dễ bẩn lắm.”

“À… ông chủ, lấy cho tôi chiếc màu ngà. Có giao hàng tận nhà không?”

“Thật xin lỗi! Vì hàng này sale off nên không có dịch vụ giao hàng.”

“….”

“….”

“Anh nói đi, đang yên đang lành tự nhiên đòi đi mua sôpha, lại còn mua cái loại không có dịch vụ vận chuyển nữa, để bây giờ phải chịu tội thế này đây!!”

Không cần đoán đâu, là Jung YoonHo và Kim JaeJoong đang phải “vận chuyển” cái sôpha ấy về nhà. Bởi vì ông chủ cửa hàng nói không có dịch vụ giao hàng, mà YoonHo nghĩ phòng mình cách đây không xa, vì thế liền tóm luôn JaeJoong cùng bê đồ về.

“A~ Nghỉ một chút nghỉ một chút, mệt quá đi.” YoonHo nói to.

Hai người để luôn sôpha giữa đường, ngồi luôn trên đó mà thở, cũng không để ý đến ánh mắt của người xung quanh.

“Đúng là ông già! Sức khoẻ quá kém!” JaeJoong cũng đang thở dốc nhưng vẫn không quên cười nhạo YoonHo.

“Rồi rồi rồi, là tôi già. Nhưng tôi chỉ hơn cậu có ba tuổi thôi, có cần phải già đến thế không?” Nhìn qua JaeJoong, “Cậu còn trẻ khoẻ cơ mà, thở gì mạnh thế?”

“Hừ, tôi không thèm chấp với anh!”

……

Phải một lúc lâu sau hai người mới đem được sôpha về đến nhà của YoonHo.

Thực ra từ sau khi về nước Jung YoonHo vẫn ở nhà mình. Nhưng lúc trước chi nhánh công ty ở Mỹ xảy ra chuyện nên cha mẹ hắn đều phải sang đó, nói là xử lý xong công việc sẽ tranh thủ du lịch một thời gian. YoonHo tranh thủ lúc cha mẹ đi vắng liền dọn ra ngoài ở. Ở một mình vừa thoải mái vừa tự do, cũng tránh được việc phải nghe Jung phu nhân suốt ngày nói mấy thứ linh tinh nào là phải ổn định sự nghiệp nào là phải tìm bạn gái gì đó…

Vừa vào nhà, JaeJoong vừa nãy còn ầm ỹ kêu mệt giờ cứ như được truyền năng lượng, bắt đầu đi quanh tham quan căn nhà.

Nhà ở tầng 6, không phải là quá lớn nhưng một người ở thì quá thoải mái. Có phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ, phòng làm việc, toilet, nhưng mà kẻ có tiền chính là kẻ có tiền, nhà có thêm ban công rộng hình bán nguyệt, thật thích hợp để sưởi nắng. Phòng ngủ và phòng khách đều có cửa sổ lớn từ trần nhà xuống sát đất, cho nên có rất nhiều ánh mặt trời, cả căn nhà mang đến cảm giác sáng sủa và ấm áp.

Xem xong tất cả phòng, cầm lấy ly sữa YoonHo đưa qua, JaeJoong lại nhìn xung quanh một lượt rồi nói.

“Anh mới dọn đến à, còn nhiều đồ đạc chưa sắp xếp kìa. Mấy mặt tường kia còn chưa quét sơn, trong thư phòng cũng không có giá sách, trong phòng ngủ chỉ có mỗi giường. Nhưng mà tôi vừa nằm thử rồi, cũng thoải mái.”

“Bảo bối, có muốn chúng ta cùng nằm không?” YoonHo vẻ mặt rất chi là lưu manh nói.

“Biến!”

“Uhm… mới chuyển đến hai ngày trước, vì vội nên chưa dọn dẹp xong.” Nói xong YoonHo cũng nhìn xung quanh. “Dù sao đây cũng là căn nhà đầu tiên của tôi, tôi muốn tự mình sắp xếp nên có hơi chậm.”

JaeJoong nhìn nhìn chỗ này, rồi nhìn nhìn chỗ kia, cuối cùng mở miệng nói.

“Thôi vậy, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, giúp anh một chút cũng được. Đi thôi.”

“Đi đâu?” Jung YoonHo có chút không hiểu, hỏi.

“Đi mua sơn về giúp anh sơn tường chứ làm gì! Thật là… không đi thì thôi.”

“Đi chứ! Sao lại không đi! Bảo bối muốn giúp đương nhiên muốn đi rồi!” Nắm tay JaeJoong đang định ngồi xuống kéo ra cửa, mà JaeJoong bên cạnh vẫn không ngừng kêu, “Còn gọi tôi là ‘bảo bối’ tôi sẽ chém chết anh!”

“Biết rồi biết rồi, bảo bối!”

“Jung YoonHo! Biến thái! Còn dám gọi!”

“Thôi được rồi, không gọi nữa. Đi!”

“Buổi chiều anh có đi làm không?”

“Làm ông chủ có lợi ở chỗ có thể tuỳ ý sắp xếp giờ làm.” YoonHo đắc ý nói.

Mà JaeJoong vốn xem không vừa mắt vẻ đắc ý đó liền trực tiếp cho YoonHo một đá, sau đó nghênh ngang đi ra, để lại YoonHo rú lên ở phía sau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi