NHƯỠNG

Bình Thành cách Thượng Hải, hơn 1700 km, cần phải đi qua nửa Trung Quốc.

Chuyến bay kéo dài 3 tiếng, hơn nữa còn phải tốn thời gian đợi ở sân bay, nên phải tốn mất nửa ngày.

Trong thời gian nữa ngày này, Lương Thời Ngộ đã suy nghĩ chu toàn cho nửa đời sau của bọn họ rồi.

Nhưng cái này cũng chỉ là tưởng tượng, có tinh tế thế nào, thì chung quy vẫn chỉ là tưởng tượng.

Hiện giờ, cuối cùng anh cũng được ôm cô vào lòng ngực, anh mới có cảm giác chân thật.

—— cảm giác thật sự có thể nắm tay nhau cả đời.

“Để anh ở bên cạnh em có được không?” Đó là lời anh không quản ngàn dặm xa xôi, đến để tỏ tình với cô.

Gió đêm còn đang thổi, Trâu Dụ được anh ôm trong ngực, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, nghe giọng nói gần trong gang tấc của anh, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc không nói nên lời ——

Cô không đau khổ, nhưng cô lại rất muốn khóc.

Hai tay cô theo bản năng, ôm eo anh, nhưng miệng lại không thành thật mà nói: “Không được.”

Nghe được đáp án phủ định, Lương Thời Ngộ lại không tức giận chút nào, nhẹ nhàng nghiêng mặt, môi dừng ở bên tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Không thích anh?”

Trâu Dụ không trả lời ngay lập tức, mà gối đầu lên bả vai của anh, nhẹ lắc đầu.

Lương Thời Ngộ nhẹ vuốt đuôi tóc cô, hỏi: “Đó là……” Ngón tay Trâu Dụ nắm lấy viền áo khoác của anh, im lặng vài giây, mới ồm ồm mà nói: “Anh…… anh theo đuổi em.”

—— Anh theo đuổi em, em sẽ đồng ý với anh.

Năm chữ ngắn ngủn, trong đó có lại hai chữ là vô ý lặp lại*, nhưng Lương Thời Ngộ nghe xong, trái tim lại trở mềm nhũn.

*Nguyên văn lời Trâu Dụ nói là “你….你追追我” có hai chữ truy.

“Được, theo đuổi.” Anh nhìn xuống, giọng nói cực kỳ dịu dàng, “Vốn dĩ anh cũng muốn theo đuổi em.”

Trâu Dụ nghe xong, không nói chuyện, chỉ yên lặng, cọ cọ vào ngực anh.

Lương Thời Ngộ cảm nhận động tác của cô, ôm càng chặt hơn.

Màn đêm dần dần chìm vào bóng tối, độ ấm cũng càng ngày càng thấp, Lương Thời Ngộ không đành lòng để cô đứng ở trong gió đêm lâu, lúc này mới đỡ đầu vai cô, rũ mắt, nhìn chóp mũi hơi phiếm hồng của cô, lại giơ tay, quấn chặt khăn quàng cổ cho cô.

Sau khi chuẩn bị xong hết, anh mới hơi nghiêng người, nâng khuỷu tay lên, lòng bàn tay hướng về phía trước, làm ra một tư thế mời, hỏi: “Có thể nắm tay không?”

Trâu Dụ nhìn bàn tay to rộng của anh, nhấp môi dưới, khẩu thị tâm phi nói: “Anh còn chưa có theo đuổi, mà bây giờ đã nắm tay, nhỏ nhen.”

“Ừm” Lương Thời Ngộ vẫn duy trì tư thế đó, mặt không đổi sắc đổi thành câu hỏi khác, “Có thể gian lận không?”

Nghe anh “Ngang ngược vô lý” mà lại hợp tình hợp lý như vậy, Trâu Dụ không khỏi cười một tiếng, nâng tay lên, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, nói: “Có thể.”

Lương Thời Ngộ khép từng ngón tay lại, nắm lấy toàn bộ bàn tay của cô vào tay mình, sau đó mới dẫn cô đi về phía trước.

Công viên trò chơi đã đóng cửa, chỉ còn trăng tròn nơi chân trời cùng những ngọn đèn đường thưa thớt, soi sáng.

Hai người sóng vai mà đi, Trâu Dụ nhịn không được, liên tiếp nghiêng mắt, nhìn anh.

Anh vẫn luôn ưu ái những bộ trang phục màu đen, hôm nay vẫn mặc một cái áo khoác màu đen được cắt may. Áo khoác dài tới đầu gối, lộ ra một đôi chân, được chiếc quần tây cùng mau bao lấy, đi đường đều sinh ra gió, dáng người vốn dĩ là lưng dài vai rộng, mặc như vậy, càng hiện lên sự thanh lãnh tự phụ.

Nhưng Trâu Dụ biết, khí chất này của anh, không giống với bất kỳ ai.

Sự thanh lãnh tự phụ của anh, xuất phát từ sự thận trọng của mình, nhưng anh cũng không thờ ơ đối với vạn vật xung quanh mình.

Trăng tròn treo cao nơi chân trời. Trên thế giới này, chỉ có một ánh trăng, nhưng khi chiếu vào mỗi người, thì chính là ánh sáng khác nhau.

Tựa như lúc này, hai người đi cùng con đường, nhưng ý nghĩ trong đầu lại hoàn toàn khác nhau.

Lương Thời Ngộ kéo tay cô, lại bất giác nhớ tới lời mà Ngụy Vĩnh Hoài đã nói với anh vào buổi sáng:

“Con người a, có vướng bận, cuộc sống này trôi qua mới có hương vị.”

“Cuộc sống sau này của em còn dài, phải có một gia đình.”

Lương Thời Ngộ nhìn ngọn đèn nơi phương xa, đáy lòng dâng lên một cổ thư thái ấm áp.

Anh rất muốn ——Có một gia đình với cô.

“Chúng ta đây là muốn đi đâu vậy?” Đi đến một cái ngã tư, Trâu Dụ đột nhiên hỏi.

Nghe được giọng nói của cô, lúc này Lương Thời Ngộ mới thu hồi suy nghĩ: “Ngày mai là cuối tuần, em không có đi làm đúng không?”

“Ừ.”

“Vậy em đi theo anh là được.”

Vài phút sau, Trâu Dụ mới biết được, nơi anh dẫn cô đến, là khách sạn Disneyland.

Vào đại sảnh, Lương Thời Ngộ nói Trâu Dụ ngồi chờ trước, sau đó, gọi một cuộc điện thoại, chỉ chốc lát sau, đã có một người nam vừa nhìn đã biết là nhân viên từ sau bàn tiếp tân đi ra.

Hai người nói chuyện với nhau trong chốc lát, rất nhanh Lương Thời Ngộ đã quay trở lại, đi đến bên cạnh Trâu Dụ, dắt tay cô đi vào bên trong: “Người vừa rồi là đàn em anh quen trong lúc anh ra nước ngoài du học, sau khi cậu ấy tốt nghiệp thì đến chỗ này làm, lúc chiều anh đã nhờ cậu ấy giúp anh chuẩn bị một phòng.”

Trâu Dụ nghe, yên lặng à một tiếng, cùng anh lên lầu.

Phòng bọn họ ở chính là phòng vương quốc thần kỳ, chỉ có một phòng ngủ, bên trong có một cái giường lớn, còn bên ngoài là phòng khách, đặt một cái giường sô pha.

Quẹt thẻ rồi vào phòng, Lương Thời Ngộ một bên lấy đồ dùng cho cô tắm rửa, một bên nói: “Em ngủ giường, anh ngủ sô pha.”

Trâu Dụ không đồng ý: “Em ngủ sô pha là được rồi, anh cao, ngủ sô pha không thoải mái.”

“Nơi không thoải mái hơn anh cũng đã từng ngủ qua rồi,” anh không cho là đúng mà trả lời, “Không sao.”

Trâu Dụ vừa nghe, trong lòng lại vô cùng khó chịu, càng kiên trì hơn: “Em lùn, ngủ vừa sô pha.”

Lương Thời Ngộ ngước mắt, nhìn cô cao gần 1m7, nói: “Dáng người này của em, không lùn.”

Trâu Dụ: “Em nói là so với anh, em lùn.”

Nghe vậy, động tác của Lương Thời Ngộ bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô.

Trên đỉnh đầu là ánh đèn màu vàng nhạt, khinh khinh nhu nhu mà thoải mái, anh đứng gần sát cô, cứ nhìn như vậy.

Liền như vậy liếc nhìn cô một cái, quá có cảm giác.

Người đàn ông bị mưa gió mài giũa, ánh mắt luôn mang theo cảm giác có chuyện xưa, thâm trầm. Nhưng mà, sự thâm trầm trong ánh mắt của anh, đã bị tình yêu nhu hòa.

Cho nên mới có thể, chạy dài ra vô hạn thâm ý.

Trâu Dụ bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi không được tự nhiên, hỏi: “Làm gì mà anh nhìn em hoài vậy?”

Lương Thời Ngộ không nói lời nào, vẫn duy trì tư thế cũ, lẳng lặng nhìn.

Nhìn nhìn, bỗng nhiên giơ tay, ở không trung đo chiều cao, sau đó, khóe môi hơi cong lên, bỗng chốc cười: “Sao lại đột nhiên ——”

“Hả?”

“Trưởng thành rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Vẫn là câu nói cũ, nhưng tôi quyết định sau này sẽ không nói nữa. Nếu không các bạn luôn cho rằng tôi là đứa mít ướt.

【 Sử Kim Triều cũng cần sĩ diện! 】

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi