NỊCH SỦNG: CHÍ TÔN CUỒNG PHI

Editor: Luna Huang

Lãnh Triệt cùng Tử vương nói chuyện lâu tới giờ dần, trong lúc Tử vương có khiếp sợ, có trầm mặc, có trầm tư, Túc Dạ bưng dược tới, buông, liền nhẹ nhàng mà cài cửa lại đi ra.

"Triều đình biến hoá kỳ lạ, đại ca mấy năm nay, cực khổ." Tử vương nặng nề mà thở dài, đại ca từ nhỏ liền thân trúng kỳ độc, hết lần này tới lần khác nắm giữ tài hoa mà bất kỳ người nào đều không thể sánh được, vì bảo vệ Đại Di, không biết hy sinh biết bao nhiêu, từ nhỏ hắn thương tiếc đại ca, nghĩ đại ca không nên chịu khổ như thế, sở dĩ trong mấy huynh đệ, cũng chỉ có hắn cùng với đại ca là thân nhất, tình nghĩa thâm hậu nhất.

Mà đại ca cũng là người trên đời này quan tâm hắn nhất, thân mẫu của hắn là một cung nữ ti tiện, ở thời gian sinh hạ hắn đã bị ban cho cái chết, hắn không biết cái gì gọi là tình thương của mẫu thân, tuổi thơ của hắn, là vượt qua trong che chở của đại ca, hắn phạm sai lầm, đại ca thay hắn chịu phạt, hắn gặp rắc rối, vẫn là đại ca thay hắn chịu phạt, thân thể đại ca không tốt, phụ vương cũng không trọng phạt hắn, cho nên hắn càng lúc càng không kiêng nể gì cả, thế nhưng sau lại có một lần, hắn gây đại họa, đại ca vì thay hắn chịu phạt mà ngủ mê man ba ngày ba đêm chưa tỉnh, nhìn hai mắt nhắm nghiền của đại ca, hắn mới lần đầu tiên ý thức được hắn là phạm vào bao nhiêu lỗi, hắn lo lắng đại ca không bao giờ hồi tỉnh lại nữa, thế nhưng sau khi đại ca tỉnh lại một câu oán hận cũng không có, vẫn như cũ bảo hộ hắn như lúc ban đầu, từ đó về sau, hắn không hề tùy ý làm bậy, mặc kệ cái gì đều nghe đại ca.

Hắn không biết vì sao đại ca đối với hắn tốt như vậy, có lẽ là bởi vì hắn cùng với đại ca đồng bệnh tương liên, bởi vì bọn họ đều là lúc được sinh ra nương chết, từ nhỏ bọn họ cũng không biết vị đạo của nương là cái gì, thậm chí đến bây giờ, hắn cũng như trước cho là như vậy.

Tuy rằng đại ca cả người lạnh như băng, thế nhưng hắn biết đại ca có lòng ôn hòa nhất thế gian này, chỉ là người bên ngoài không biết mà thôi, người bên ngoài mắng hắn không đúng tý nào, hắn có thể cười, bởi vì hắn tựa như trong ánh mắt thế tục, không có nữ tử nào nguyện ý tới gần hắn, nói phải không nguyện gả cho một người không thể sống làm quả phụ, hắn cũng không thèm để ý chút nào, bởi vì trong lòng của hắn cho tới bây giờ chứa đựng không phải nữ nhân, thái hậu cùng ngũ đệ mang hắn xem như bùn đất dẫm nát dưới chân, hắn vẫn như cũ vân đạm phong khinh.

Thế nhưng người bên ngoài không biết, đại ca không chỉ có phong tư dư sức, càng vận trù duy ác, cho nên lúc đại ca để hắn đi trấn thủ biên quan, hắn nghĩa vô phản cố, không chỉ có là cảm giác mình thẹn với đại ca, còn là bởi vì hắn tin tưởng đại ca, đại ca làm tất cả, đều cũng có nguyên nhân, hắn không cần nhất định phải biết, cũng không cần hoài nghi.

"Ngươi như vậy, biên quan phong sương, ngươi chịu cũng mười năm." Lãnh Triệt mỉm cười, tam đệ này, cùng hắn tình nghĩa trung hậu nhất, có thể là vì Đại Di, hắn phải để hắn đi chịu phong sương mưa tuyết.

"Là vì Đại Di, nói thế nào vất vả cực nhọc." Hắn cùng với đại ca như nhau, đều có một lòng thề sống chết thủ hộ Đại Di, "Như vậy chuyện hôm nay, là nhị ca gây nên?"

"Ân." Biểu tình của Lãnh Triệt trở nên xơ xác tiêu điều, "Huyền vương có hành động, sợ là muốn rời khỏi Đại Di rời."

"Đại ca làm sao biết được nhị ca, không, Huyền vương cũng không phải là nhị ca chân chính?" Tin tức này đối với Tử vương mà nói là rung động, hắn làm sao cũng không nghĩ ra, nhị ca ôn nhuận như ngọc kia, sẽ là mật thám!

"Hai năm trước." Mâu quang của Lãnh Triệt lạnh lùng, "Chôn được quá sâu, căn bản không thể nào phát hiện, nếu không có ngẫu nhiên chặn được hai cây âm phù, nghiên cứu ra mới biết được, chỉ sợ đến hôm nay, ta cũng ngươi, cho là hắn là hảo nhị đệ của ta."

"Vậy hắn mật thám của nước nào phái tới?" Có thể dưới mí mắt đại ca che giấu tốt như vậy, nghĩ đến tất không biết là một vai đơn giản, may mà đại ca phát hiện, "Thế nhưng cùng thái hậu một phe?"

"Chưa chắc." Lãnh Triệt khẽ lắc đầu, bởi vì hắn cực ít cùng thái hậu vãng lai, "Cũng hoặc là Viêm Quốc, cũng có thể là Mạc Quốc, hiện nay còn chưa biết."

"Đại ca chuẩn bị làm sao ứng đối? Có cần ta xuất thủ?"

"Không cần ngươi xuất thủ."

"Thế nhưng, đại ca, trải qua lời của ngươi, ngươi không cảm thấy Huyền vương tựa hồ luôn luôn bóp kế hoạch hành sự của ngươi sao?"

"Sớm có phát giác, chỉ đợi tiến thêm một bước xác nhận, đến tột cùng bên cạnh ta, xuất hiện ai là mật thám." Sắc mặt Lãnh Triệt âm hàn, Huyền vương, thật là một nhân vật so với thái hậu còn lợi hại hơn.

Lãnh Triệt nói xong, chậm rãi đứng lên, vỗ nhẹ nhẹ đầu vai của Tử vương nói: "Được rồi, trên người ngươi có thương tích, nói chuyện lâu bất lợi cho bất lợi cho thương thế khôi phục, nghỉ ngơi, đợi thương thế bình phục mới tiến cung diện thánh, cùng thương nghị chỉnh huấn tân binh trong tân pháp."

"Đại ca ——" Tử vương nhìn bóng lưng Lãnh Triệt rời đi, gọi hắn lại.

Lãnh Triệt quay đầu lại, nhìn Tử vương muốn nói lại thôi, hỏi: "Tam đệ còn có chuyện?"

"Không có việc gì..." Tử vương bỗng nhiên không biết vấn đề này có nên hỏi hay không, sau đó thực sự ức chế không được tâm trạng, "Chỉ là muốn hỏi đại ca, Vân công tử còn tốt?"

Hắn lo lắng nhất không phải là mình, mà là hắn, nếu là đại ca mang hắn về Bạch vương phủ, như vậy thì khẳng định cũng gặp được hắn, hắn, có khỏe không?

"Hắn vô sự, ta đã cho thái y vì hắn bắt mạch kiểm tra vết thương. Tam đệ không cần lo lắng." Lãnh Triệt nhàn nhạt đáp, "Tam đệ vẫn là hảo hảo nghỉ ngơi, mau chóng đem thân thể dưỡng hảo mới tốt."

"Vâng, ta hiểu." Lãnh Triệt đi rồi, Tử vương nằm ở trên giường, nghĩ lại những thứ Lãnh Triệt đã nói qua, một bên nhớ hắn thì không cách nào không chế được.

Ôn Nhu nằm ở trên giường, thật lâu không thể ngủ, nhìn ngọn nến cháy gần hết, tính canh giờ đã qua giờ sửu, không khỏi khép mắt lại, quên đi, hắn luôn luôn bận rộn. Nàng làm sao trách hắn.

Vừa qua hồi lâu, Ôn Nhu nhợt nhạt ngủ, nhưng ngay khi nàng khó khăn lắm mới ngủ được, chỉ cảm thấy phía sau một trận cảm giác mát truyền đến, sau đó hàn ý trong ngực dán lên chiếm hữu lưng của nàng, một cánh tay luồng xuống cổ của nàng đem nàng nhẹ nhàng ôm, có tiếng hít thở nhợt nhạt vang lên bên tai nàng, Ôn Nhu trở mình, đối mặt với Lãnh Triệt, giơ tay lên quàng qua hông của hắn.

"Chưa ngủ?" Thanh âm ôn nhu của Lãnh Triệt vang lên bên tai, kèm theo khí tức có chút quấy nhiễu, đem Ôn Nhu ôm sát mình một phần, "Hay là ta Hay là ta đánh thức nàng?"

Ôn Nhu đầu tựa vào cổ của Lãnh Triệt, khẽ lắc đầu, nói không được vì sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy bản thân hôm nay dị thường nhớ hắn, không có bất kỳ lý do gì.

"Làm sao vậy?" Nhận thấy được Ôn Nhu không thích hợp, trong giọng nói ôn nhu của Lãnh Triệt sinh ra vẻ khẩn trương, đây là chỉ có đối với nàng, hắn mới có thể biểu lộ tâm tình.

Ôn Nhu như trước khẽ lắc đầu, cũng đem Lãnh Triệt ôm càng chặt hơn, nghe Lãnh Triệt ôn nhu nói, chôn ở cổ của Lãnh Triệt nở nụ cười.

"Oán ta tới chậm?"

"Nghĩ được mỹ." Ôn Nhu khẽ cười, chọc cổ của Lãnh Triệt một chút, đầu gỗ, lúc nói lời này cũng không biết đỏ mặt sao?

"Đây là vì sao?" Lấy Ôn Nhu mà hắn biết, cho là hắn đầu gỗ đối với ý nghĩ trong lòng nàng cũng liền cũng liền chỉ nơi này.

"Không nói cho ngươi." Ôn Nhu dâng lên trêu chọc một chút ý niệm trêu chọc hắn một chút, cọ cọ, cọ đến mặt của Lãnh Triệt đối diện, chóp mũi chạm nhau, ánh nến cháy hết chỉ là một mảnh bóng tối, mặc dù nhìn không thấy khuôn mặt của hắn, nhưng là lại tinh tường cảm thụ được cảm giác mát của chóp mũi hắn, như trước cười yếu ớt nói, "Có muốn hay không đoán thử?"

Lãnh Triệt tựa hồ là kinh qua rất nghiêm túc tự hỏi, sau đó vẫn là khẽ lắc đầu, "Không đoán ra được."

Từng nghe nói lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, hơn nữa trong lòng của luôn luôn biến ảo bất định, hắn làm sao đoán được.

"Sỏa đầu gỗ, biết ngươi không đoán ra được." Ôn Nhu nho nhỏ cười nhạo Lãnh Triệt một phen, sau đó chủ động hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Lãnh Triệt, mặt mày nhu hòa, "Bởi vì ta nhớ ngươi."

Nhớ ngươi ở bên cạnh ta.

Lãnh Triệt bị Ôn Nhu khiến cho thân thể cứng đờ, sau đó đem nàng ôm thật chặt, đổi lại hắn hôn nàng.

Hắn sẽ hảo hảo thủ hộ nàng, tuyệt sẽ không để cho nàng lại chịu thêm một tổn thương nào.

"Triệt, chuyện của Huyền vương gia, ngươi đều biết?" Ôn Nhu gối lên cánh tay của Lãnh Triệt, hỏi.

"Biết." Lãnh Triệt nắm chặt tay của Ôn Nhu đặt ở trên ngực hắn, giọng nói nặng nề, "Sở dĩ không có nói cho nàng biết, là không muốn nàng háo phi tinh thần những vấn đề này, không nghĩ đến ta sai rồi, suýt nữa để nàng nguy hiểm."

"Bất quá yên tâm, sau này hắn cũng không tổn thương được cho nàng nữa."

"Ngươi ngươi nói với ta Huyền vương đến tột cùng là một người thế nào." Nam nhân cười rộ lên như xuân phong kia, tuyệt không đơn giản, nàng có dự cảm, cùng vi địch, hắn nhất định là người vướng tay chân.

"Li là một người thế nào, tự ta cũng hiểu không nhiều." Mâu quang Lãnh Triệt nặng nề, đem Ôn Nhu ôm càng chặt hơn, "Tiên đế cực kỳ sủng ái mẫu của Li, tinh tường nhớ kỹ lúc Li mới sinh ra, tiên đế cho cả nước cùng khánh chúc, sau lại chẳng biết tại sao, mẫu thân của Li bị đánh vào lãnh cung, đến Li, tiên đế cũng không cần, một lượt nhét vào lãnh cung, tới khi đó, không người gặp qua Li, cho đến bảy năm trước tiên đế hoăng, thái hậu hạ lệnh tuẫn táng tất cả phi tần, khi đó, ta mới gặp lại Li, trong mắt của hắn không có hận, không có thương tổn, không có oán, chỉ là cười nhạt như hôm nay vậy, ta thậm chí cũng đã quên dáng dấp của hắn thuở nhỏ, chỉ nhớ rõ trong thân thể hắn cùng ta chảy chung dòng máu, nhớ kỹ hắn gọi Li."

"Ở trên người của Li, ta nhìn không thấy hỉ nộ ái ố, hắn vĩnh viễn vẫn như cũ dáng tươi cười khiến người không thể hiểu, chẳng biết tại sao, ta dường như thương tiếc tam đệ như thương tiếc hắn, ta biết sống trong đế vương gia, bất luận tình cảm gì đều là nông cạn, thế nhưng ta muốn nghịch thiên mà đi, chung quy, hết thảy tất cả đều thua ở trước mặt của quyền cùng thế." Cũng không phải là hắn quái gở lạnh lùng, hắn cũng từng muốn bản thân là người bình thường, chỉ là tựa hồ tất cả từ vừa mới bắt đầu đã quyết định, trong vòng hoàng tường, đế vương gia, ngoại trừ quyền cùng thế, còn lại, đều là hư vô.

"Li là một người rất thông minh, thông minh khiến ta thực sự cho răng hắn thực sự là thân nhị đệ của ta." Khóe miệng Lãnh Triệt dẫn một tia khổ sở, "Chỉ là ai biết, Li chân chính đã chết." Đã sớm chết rồi, trước khi tiên đế biếm mẫu tử hai người vào lãnh cung đã chết, Li hôm nay, bất quá là như giả bao hoán, thế nhưng ở chung nhiều năm như vậy, hai năm trước cho dù biết hắn cũng không phải là Huyền vương chân chính, hắn cũng thế không nghĩ gạt bỏ hắn, dù sao sự hiện hữu của hắn không có uy hiếp được Đại Di.

Hắn nhưng thật ra thật muốn lãnh huyết vô tình, sát phạt quyết đoán không do dự, thế nhưng không có ai biết, trong mắt người khác hắn lãnh huyết vô tình, hắn là mang theo thống khổ lớn nhường nào, hắn không phải là binh khí, hắn sinh động, chỉ là hắn phải vì Đại Di làm một lãnh diện Tu La quyền sanh sát trong tay không lưu tình chút nào, không thể có một chút do dự, càng không thể có một tia mềm yếu.

"Thế nhưng hắn cũng đang ép ta động thủ với hắn, ép ta đưa hắn tiễn đến hoàng tuyền." Trà hôm sinh nhật của Vương Thượng, liền chứng minh hắn thủy chung không thể cùng hắn trở thành huynh đệ, thủy chung thành địch nhân, nhưng khi hắn phân vân, hắn đối với hắn không hạ thủ được, mặc dù hắn biết hắn không phải hoàng tử chân chính của Di quốc, mà, hắn lại một lần nữa buộc hắn, lúc này đây, hắn tuyệt không có do dự chút nào, cho dù không muốn, cho dù đau lòng, mặc dù hôm nay hắn như trước không biết hắn là mật thám nước nào phái tới, thế nhưng tất cả cũng sẽ nguy hại đến Đại Di, hắn đều phải trảm thảo trừ căn!

Trong bóng tối, Ôn Nhu tinh tường cảm thụ được Lãnh Triệt nắm tay nàng có chút đang run rẩy, nàng tựa hồ cảm thụ được trong lòng hắn cực lực ẩn nhẫn đau nhức, đây là lần đầu tiên nàng cảm thụ được hắn yếu đuối, nàng đã từng cho rằng, hắn là cường hãn cứng cỏi đến vô kiên bất tồi, thậm chí là không có quá nhiều tình cảm, thế nhưng vì sao hiện nay nàng cảm giác hắn yếu ớt để cho nàng yêu thương.

"A Nhu, kỳ thực ta cái gì cũng không có." Trong bóng tối, Lãnh Triệt đem cằm ở trên đỉnh đầu Ôn Nhu, đem nàng ôm chặt, tựa hồ sợ nàng lại đột nhiên tiêu thất.

"Có ta." Ôn Nhu cũng ôm chặt Lãnh Triệt, muốn đem ấm áp của mình toàn bộ truyền cho hắn, "Ta sẽ vẫn cùng người, bất ly, bất khí."

Ngày sau, băng hàn lòng của hắn do nàng thủ hộ, hắn không có cảm thụ qua ấm áp, nàng cho, hắn không có được yêu thường, nàng cho, hắn không có trải qua tình, nàng cho, đưa người từng thương tổn hắn, nàng muốn thay hắn nhất nhất đòi lại! Nàng phát thệ, tuyệt không để hắn chịu thêm đau đớn nào nữa, người dám can đảm tổn thương hắn, nàng nhất nhất đưa bọn họ đưa bọn họ tiễn xuống địa ngục!

"Không dời, không đổi." Lãnh Triệt đem mặt chôn vào tóc của Ôn Nhu, khẽ cười, đúng vậy, dù cho hắn không có gì cả, chí ít hắn còn có nàng, là nàng cho hắn biết ái cùng tình, là nàng cho hắn biết ấm áp chân chính.

Nàng là quang vào đông của hắn, hắn làm sao không phải là ánh mặt trời ấm áp nhất trong sinh mệnh nàng.

Cả đời rất dài, nàng cuối cùng cũng tìm được người cùng nàng đồng tiến.

Bọn họ, không còn là người cô tịch.

------ đề lời nói ngoài ------

Gần nhất cất dấu một mực rơi, Thập Tứ có chút ưu thương, nếu như viết không tốt, Thập Tứ có thể tiếp thu trứng gà và gạch, có thành kiến và kiến nghị cũng có thể nói lên, Thấp Tứ có thể cải chính!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi