Editor: Luna Huang
Có lẽ là Lãnh Triệt bên cạnh làm cho an tâm, Ôn Nhu chỉ cảm thấy chỉ cần bên người Lãnh Triệt, thân thể cực kỳ dễ mệt mỏi, đồng thời thường thường sẽ tiến vào trạng thái ngủ say, để cho nàng hoàn toàn từ trước đến nay không có ngủ say trong thời khắc này lại ngủ cực say.
Ôn Nhu vốn là bên cạnh Lãnh Triệt đọc sách, bất tri bất giác dựa vào lưng ghế dựa ngủ, Lãnh Triệt quay đầu nhìn nàng thì mắt nàng đã khép lại, Lãnh Triệt có chút bất đắc dĩ cười cười, cởi ngoại sam trên người mình đắp trên người Ôn Nhu, liền đem nàng nhẹ nhàng bên lên.
"Gia." Túc Dạ vừa vặn vào lúc này tiến đến, vừa mở miệng lại cảm nhận được ánh mắt hàn đến đến xương của Lãnh Triệt, vội vã im miệng, lui qua một bên.
Ôn Nhu đã ngủ, Lãnh Triệt đem nàng ôm lấy nàng tựa hồ cũng không có phát hiện, chỉ dùng cọ cọ mặt trước ngực Lãnh Triệt, tựa hồ đang tìm một tư thế dễ chịu, Lãnh Triệt không tự chủ lộ ra cười mềm nhẹ, ôm Ôn Nhu bước về phương hướng của Yên Thủy các.
Lãnh Triệt ôm Ôn Nhu đi vào tẩm cư của Yên Thủy các, ôm nàng ngồi xuống mép giường, động tác êm ái thay nàng cởi hài thêu trên chân, sau đó đem nàng nhẹ nhàng đặt lên trên giường hẹp, thay nàng đắp kín chăn, nhìn nàng không có tỉnh lại, mới xoay người đi tới ngoài phòng, Túc Dạ đang ở ngoài phòng đợi.
"Gia." Túc Dạ tận lực đè thấp âm lượng, hắn hiểu tính nết của gia, nếu là đánh thức Vương phi trong phòng, gia chắc chắn nổi giận.
"Không có chặn được?" Lãnh Triệt đi tới trong viện, hỏi một chút, trong giọng nói vẫn chưa có nghi vấn chân chính, hắn biết Túc Dạ muốn báo cho hắn tin tức gì.
"Đúng vậy, lệnh bài của thái hậu đến trước một bước, là lúc trạm kiểm soát phong tỏa người đã ly khai Đại Di." Nhìn Lãnh Triệt dáng dấp gợn sóng không sợ hãi, hắn liền biết gia nhất định là ngay từ đầu đoán được kết quả như vậy.
"Hắn có thể ẩn dấu ở Đại Di nhiều năm như vậy, làm sao sẽ dễ dàng bi ngăn lại." Lãnh Triệt ngẩng đầu nhìn khoảng không đêm đen nhánh, trong giọng nói sinh ra sâu thẳm một phần, "Quyết định Đại Di phải chịu nhiều hơn một phần kiếp nạn."
"Gia..." Túc Dạ bỗng nhiên trong lúc đó ở trên người Lãnh Triệt cảm nhận được trời mênh mông hắn hồi lâu không có cảm nhận được.
"Đi mang chiết tử ta chưa xem đến đây, tối nay ta ở chỗ này phê duyệt."
"Vâng." Túc Dạ vốn còn muốn hỏi cứ như vậy để Huyền vương gia đi mà không đuổi theo, nhưng là nghĩ gia chưa nói, liền tự có cách nghĩ của hắn, liền thôi, ứng tiếng, đến Tây Uyển lấy chiết tử.
Thời gian Lãnh Triệt lộn trở lại tẩm cư, Ôn Nhu chống sàng muốn ngồi dậy, mi tâm Lãnh Triệt hơi nhíu bước nhanh đến bên giường, ngồi ở mép giường, ấn vai của Ôn Nhu xuống, để cho nàng hảo ngủ tiếp, quan tâm nói: "Làm sao tỉnh? Khát?"
Ôn Nhu khẽ lắc đầu, "Là bất chợt tỉnh, không ngủ được mà thôi."
"Ta đây bồi nàng nói chuyện một chút, Lãnh Triệt lần thứ hai thay Ôn Nhu đắp chăn, giọng nói ôn nhu chính hắn cũng không phát giác, "Nằm xong, đừng ngồi dậy, ban đêm lạnh."
"Không muốn nằm. Muốn ngồi dậy." Ôn Nhu cũng nhíu mi tâm, như trước muốn ngồi dậy, Lãnh Triệt liền đưa qua ngoại sam của mình khoác lên vai của Ôn Nhu, bản thân đi vào trong ngồi, để Ôn Nhu có thể dựa vào vai hắn.
"Chiết tử xem xong rồi?" Ôn Nhu kéo ngoại sam trên vai Lãnh Triệt vì nàng choàng lên, trong ngực hắn cọ cọ gần chút, nàng thích cảm giácở bên cạnh hắn, nàng thích ấm áp trong ngực hắn, luôn luôn để cho nàng muốn tới gần.
"Để Túc Dạ mang tới, tối nay ở đây xem." Lãnh Triệt cầm tay Ôn Nhu, khéo tay khoác vai của nàng, nhẹ giọng hồi đáp.
"Mới vừa rồi Túc Dạ hình như có đến, có chuyện gì?"
"Không có gì." Loại vấn đề này, không cần nàng lo lắng, hơn nữa, hắn bây giờ muốn...
"Nói mau." Nam nhân này, nháo loại nào?
"A Nhu cần đáp ứng ta một chuyện trước." Nhìn Ôn Nhu đột nhiên sắc mặt kéo xuống, Lãnh Triệt biết mình nếu không nói nói không chừng nàng sẽ tức giận, vậy liền, trước tiên là nói là được
"..." Ôn Nhu vốn là muốn cười, nhưng khi nhìn dáng dấp nghiêm trang của Lãnh Triệt, cũng không đành lòng cười hắn, chỉ gật đầu đáp ứng nói, "Hảo hảo hảo, ta đáp ứng ngươi, phu quân đại nhân của ta."
"Vậy lúc ta nói, A Nhu không cho nói ta là..."
"Là cái gì?" Không đợi Lãnh Triệt nói hết lời, Ôn Nhu liền chu mỏ hỏi, trong lời nói có vị đạo trêu ghẹo.
"Không cho nói ta là sỏa đầu gỗ." Nói đến đây, sắc mặt của Lãnh Triệt có chút đen, cũng thành công để Ôn Nhu cười ra tiếng.
Thực sự là khả ái, thế nào cùng dáng dấp thâm trầm của hắn đang xử lý quốc sự không giống nhau, chất phác đến khả ái, quả thực tựa như một tiểu nam sinh chưa trải qua thế sự, luôn luôn để cho nàng vui mừng.
"Vậy ta không nói." Ôn Nhu cười để sắc mặt của Lãnh Triệt càng đen hơn, chỉ là loại vấn đề này chỉ có thể hỏi nàng, chẳng lẽ còn bảo hắn đi hỏi Túc Dạ sao?
"Hảo hảo hảo, ta sai rồi, ta không nên cười, phu quân đại nhân, mời nói, mời nói." Ôn Nhu nhịn cười, biểu hiện ra gương mặt nghiêm túc, đạt được mong muốn của hắn.
Quả nhiên, Ôn Nhu lập tức nhìn thấy trên mặt Lãnh Triệt mây đen đã tán đi không ít, sỏa đầu gỗ này, tâm lại đang suy nghĩ gì?
"Ta...đến khi nào mới có thể bế hài tử của chúng ta?" Vẻ mặt Ôn Nhu nghiêm túc, Lãnh Triệt quả nhiên hỏi đến nghiêm trang, suýt nữa để nghiêm túc trên mặt Ôn Nhu rơi xuống.
"Ngươi không biết?" Ôn Nhu có chút kinh ngạc nhìn Lãnh Triệt, hoài thai tháng mười, hắn không biết sao?
"Không biết..." Trong ánh mắt kinh ngạc của Ôn Nhu mặt của Lãnh Triệt lại bắt đầu đen lại, "Không ai nói cho ta biết..." Hắn cũng không có chú ý tới loại vấn đề này...
(Luna: Thể loại quá thành thật)
"Tháng mười sau." Ôn Nhu vốn định cười hắn sỏa đầu gỗ, nhưng là nghĩ nếu là nàng cười hắn nữa khẳng định sẽ không hỏi tiếp, nhìn hắn bộ dáng kia xem ra vẫn còn chuyện muốn hỏi, nàng liền...trước nhịn một chút thôi.
"Tháng mười sau..." Lãnh Triệt tựa hồ lâm vào trong suy tư, tháng mười sau, đó chính là cuối thu năm nay, cho đến lúc này, hắn lại có thể chân chính làm cha! Nghĩ đến chỗ này khóe miệng của Lãnh Triệt không tự chủ cong lên một nụ cười, "Ta đây bây giờ có thể sờ sờ hài tử của chúng ta không?"
Lãnh Triệt vốn muốn hỏi hắn còn cần chú ý cái gì, nhưng là loại này vẫn là hắn nên tự mình tìm hiểu vẫn tốt hơn, hưng phấn lại chính là muốn nhìn hài tử của bọn họ hiện tại lớn lên hình dáng ra sao.
"Sỏa đầu gỗ, không phát hiện ra vẫn còn rất phẳng sao?" Ôn Nhu không kiên trì nổi, cuối cùng cười ra tiếng, kéo tay của Lãnh Triệt đặt lên bụng mình, xuyên thấu qua y phục thật mỏng còn có thể cảm thụ được cảm giác mát của lòng bàn tay hắn, giọng nói là của nàng lại ôn nhu nhất, "Còn đến mười tháng nữa, hiểu không, sỏa đầu gỗ."
Hắn để cho nàng đừng gọi hắn đầu gỗ, hắn đã sỏa đến nàng chỉ có thể dùng xưng hô sỏa đầu gỗ, không gọi hắn sỏa đầu gỗ còn có thể gọi là gì?
"Hiểu, rồi." Lãnh Triệt như có điều suy nghĩ nhìn tay của mình, quang trong mắt chính là cái hiểu cái không, cảm thụ được ôn độ từ lòng bàn tay hắn truyền tới đáy lòng, chỉ cảm thấy cổ nhiệt lưu khó nhịn trong thân thể lại đang vọt lên, mạnh đem Ôn Nhu ôm vào trong lòng.
"Gõ gõ ——" Lúc này, tiếng gõ cửa cùng thanh âm của Túc Dạ truyền đến.
Lãnh Triệt mạnh lại đem Ôn Nhu buông ra, nói: "Chờ ta một chút.", liền đứng lên hướng cửa phòng bước đến.
Ôn Nhu vẫn như cũ đang cười, sỏa đầu gỗ, tình thương và chỉ số thông minh thế nào lại phát triển trái ngược.
Ngoài phòng, Túc Dạ cung kính cầm chiết tử chờ đợi, ai biết Lãnh Triệt kéo cửa ra đã nói, "Đi theo ta" Liền đi ra ngoài viện, Túc Dạ không thể làm gì khác hơn là cầm chiết tử đi theo phía sau.
Lãnh Triệt đi tới hành lang gấp khúc cách tẩm cư của Ôn Nhu cũng đủ mới dừng bước, Túc Dạ biết Lãnh Triệt nhất định là có lời muốn nói với hắn, là thế nào trong tim một trận cảm giác không phải là lời hữu ích, nghĩ gia không phải là lại muốn hỏi hắn chuyện để hắn thẹn thùng như lần trước chứ?
"Túc Dạ, có chuyện hỏi ngươi." Xem ra vẫn phải là hỏi Túc Dạ.
"Gia có chuyện liền hỏi là được." Túc Dạ trước mặt người có thể chỉ dám tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn.
"Nữ nhân mang thai, có cái gì đặc biệt cần phải chú ý?" Lãnh Triệt có thể nói là đi thẳng vào vấn đề, Túc Dạ là có chút khóc không ra nước mắt.
"Gia. .." Người không thể hỏi Túc Dạ chuyện khác sao, loại vấn đề hành hạ người này, vấn đề nữ nhân này, gia thế nào không hỏi Vương phi... Túc Dạ chỉ có thể thành thật trả lời, "Cần phải chú ý nhất, là không thể hành phòng sự..."
Nói đến chuyện phòng the, Túc Dạ đột nhiên nghĩ tới Thiên Du, không khỏi đỏ bên tai, cũng may ban đêm, cho dù có phong đăng, gia nhìn không thấy bộ dáng này của hắn.
"Không thể hành phòng sự?" Lãnh Triệt hơi nhíu mi lên, hình như có không giải thích được, "Vì sao?"
"Gia. .. Người không biết vận động kịch liệt nguy hại sao... "Túc Dạ có thể nói là gian nan trả lời, lúc này hắn hy vọng dường nào chủ tử hắn có thể lấy tài năng lúc chỉnh lý quốc sự, thế nhưng hiện nay xem ra, gia ở phương diện nữ nhân này là không có tài trí gì để nói, "Như vậy sẽ ảnh hưởng thai nhi trong bụng..." Nếu là lỡ làm rồi thì phải làm sao?" Lần trước... Mi tâm của Lãnh Triệt càng chặt hơn.
"Gia, vậy lần sau chịu đựng... Ân... Chịu đựng... Nghìn vạn lần không thể lại kích động... Một lần, hẳn là, không có gì..." Đêm không biết nên nói cái gì cho phải, tim chỉ có một nghĩ cách, xem ra gia rất thiếu điều giáo a!
Túc Dạ nói để Lãnh Triệt rơi vào trầm tư, xem ra hắn mới vừa rồi ly khai là chính xác, ngày sau nghìn vạn lần phải nhịn, không thể kích động, ân.. .
(Luna: cười đến lăn với đôi chủ tớ nhà này)
"Phương diện thực thiện cần chú ý cái nào?" Thân thể là nhất định, cái này hắn vẫn là biết, bất quá nên chú ý gì, hắn nhưng thật ra không biết.
"Gia. .. Cái này người hẳn là nên đi hỏi đại phu mới đúng..." Gia, đây là thê tử của người có thai, không phải là thê tử của Túc Dạ có thai...
"Ngày mai không cần ngươi ở đây hầu hạ ta, lấy lệnh của ta tiến cung timg ngự y tay nghề tốt nhất xuất phương thuốc." Lãnh Triệt tức khắc hạ mệnh lệnh.
"..." Túc Dạ nào dám nói nửa chữ không, chỉ đáp, "Vâng, ngày mai Túc Dạ thay gia tiến cung lấy phương thuốc."
Gia quan tâm Vương phi như vậy, cũng không biết là hảo, hay là không tốt, hắn không sợ cái khác, chỉ sợ có người nắm được mang ra uy hiếp gia.
Huyền vương gia, không phải chính là như vậy sao?
------ đề lời nói ngoài ------
Thập Tứ mệt mỏi... Ngày hôm nay tạm thời 3000