Editor: Luna Huang
"Thế nào, rất kinh ngạc đúng không?" Ôn Nhu dứt lời, nhợt nhạt cười, nàng làm sao không cảm thấy kinh ngạc? Xuyên qua lần thứ hai làm người, dù là bất luận kẻ nào, cũng sẽ kinh ngạc.
"Vâng." Thật lâu, Tử vương mới ứng một tiếng, hai mắt chăm chú nhìn Ôn Nhu, tựa hồ vẫn không thể từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, nói đến quỷ thần, hắn là có thể tin cũng có thể không tin, thế nhưng không nghĩ tới nàng là đến từ dị thế, làm sao có thể không để hắn khiếp sợ, nàng không giống nữ tử tầm thường...
"Là Triệt để ta biết cái gì gọi là ấm áp." Ôn Nhu đưa tay đặt lên ngực, "Sở dĩ cùng tướng quân nói, là vì để tướng quân biết ta cũng không phải là người vô tình, cũng là muốn cùng tướng quân nói hết một phen, một mình quá lâu, cũng sẽ mệt." Một khi tìm được rồi người mình muốn bảo vệ, liền muốn hảo hảo che chở hắn, cho hắn tốt nhất.
"Tẩu tẩu là quá quan tâm đại ca, cho nên mới phải cùng Lãnh Tịch nói chuyện này, Lãnh Tịch hiểu." Tính mạng của nàng quá lạnh, gặp đại ca để cho nàng ấm áp, nàng cũng không bỏ xuống được, chỉ là, "Tẩu tẩu muốn Lãnh Tịch làm cái gì, chỉ để ý nói là được, để chuyện của đại ca, Lãnh Tịch tất nhiên là nghĩa bất dung từ."
Nàng sẽ cùng hắn nói chuyện khiến kẻ khác khiếp sợ, là muốn cùng hắn nói, đời này nàng, chỉ thích một mình đại ca, này, cũng là đủ rồi, bất luận nàng muốn làm cái gì, hắn cũng sẽ giúp nàng.
"Đa tạ Tướng quân." Có thể là tri kỷ của nàng, thời gian ở hướng hắn biểu đạt tình nghĩa cùng quyết tâm của bản thân, đúng là muốn hắn giúp nàng.
"Ôn Nhu muốn hỏi, mẫu thân của Triệt, là người phương nào?" Hôm qua từ Bắc Ích nghe được tin tức, vấn đề này quanh quẩn trong tim của nàng, một hoàng hậu Đại Di, sách sử nhưng không có ghi chép, thậm chí không người biết thân phận của nàng rốt cuộc là cái gì, tiên đế tại vị, chuyện liên quan đến nàng hết thảy đều bị cấm chỉ nghị luận, đến nỗi đến bây giờ rất nhiều người đã quên nàng đã từng là hoàng hậu, thành một điều bí ẩn.
Thế nhưng, Bắc Ích nói cho nàng phương pháp giải độc thứ hai, rồi lại phải chứng thực thân phận của nàng, nàng mới tìm kiếm được thuốc dẫn, mà việc này, nàng không thể hỏi Lãnh Triệt, nàng nghĩ nghĩ khẳng định không muốn đề cập, mà Túc Dạ, nói vậy cũng sẽ không so với tướng quân biết được nhiều, nên, nàng cũng chỉ có thể trong miệng của Tử vương tìm kiếm đáp án, nàng tin tưởng chỉ cần hắn biết, định sẽ không giấu diếm nàng.
"Tẩu tẩu vì sao hỏi vấn đề này?" Đáy mắt của Tử vương khiếp sợ Ôn Nhu thấy nhất thanh nhị sở.
"Không thể nói?" Là bí mật sao? Vì sao khiếp sợ như thế?
"Không phải là không có thể nói." Tử vương khẽ lắc đầu, mi tâm nhíu lên, "Chỉ là Lãnh Tịch cũng không biết mẫu của đại ca đến tột cùng là người phương nào, thậm chí tên họ cũng không biết, Lãnh Tịch lúc mới sinh ra, chuyện có liên quan đến mẫu của Quan đại ca hết thảy đều bị phong tồn, tiên đế thậm chí không cho bất luận kẻ nào đề cập, có người nói mẫu thân của đại ca khi sinh đại ca, ngày đó tiên đế liền đem tất cả cung nhân trong Phi Hoàng cung trong một đem đều diết sạch, từ dó về sau trong cung, thậm chí toàn bộ đế đô toàn bộ Đại Di, cũng không có nhắc lại phi đại ca một câu."
"Lúc Lãnh Tịch năm tuổi, trong cung tàng thư các nổi lên một hồi hỏa hoạn, càng đốt sạch những ghi chép có liên quan đến phi của đại ca, mẫu đại ca, càng thành một điều bí ẩn, không biết tẩu tẩu hỏi, là vì cái gì?"
"Độc trên người Triệt, chỉ có biết sinh mẫu của hắn là ai, ta mới có thể cứu hắn." Ánh mắt của Ôn Nhu trầm xuống, đến tướng quân cũng không biết sao?
"Độc trên người đại ca? Tẩu tẩu không phải là thay đại ca giải sao?" Tử vương lần thứ hai khiếp sợ.
Ôn nhu trầm mặc không nói, Tử vương cảm giác lòng của mình cũng trầm xuống.
"Chỉ sợ trên đời này, người có thể biết mẫu đại ca đến tột cùng là người phương nào, chỉ có một mình đại ca mà thôi."
"Lời này hiểu thế nào?"
"Bởi vì hai mươi năm trước tàng thư các hỏa hoạn, là đại ca chính tay châm." Khi đó hắn đứng ở bên cạnh đại ca, xem không hiểu hàn ý trong con ngươi của đại ca, chỉ cảm thấy khắp bầu trời hỏa quang nhiễm đỏ mặt đại ca tái nhợt, phảng phất thấm máu.
"...!" Lẽ nào chính hắn thực sự biết cái gì?
"Trừ lần này ra, Lãnh Tịch không thể nào đến giúp tẩu tẩu rồi." Tử vương tự giác ân hận, Ôn Nhu cũng lắc đầu cười, nói là được rồi.
"Hôm nay, đa tạ Tướng quân rồi." Nguyện ý nghe chuyện không quan hệ của nàng đã là chuyện đau khổ.
"Phải là Lãnh Tịch cảm tạ tẩu tẩu mới đúng." Không có khinh thường hắn, thậm chí nguyện ý nói với hắn nói với hắn chuyện gần như hoang đường, hắn rất thỏa mãn, hắn cũng tin tưởng tất cả những gì nàng nói.
"Hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai tìm đại ca ngươi hảo hảo nói chuyện, đỡ phải hắn phiền lòng." Nghĩ tới đầu óc chất phác của Lãnh Triệt, Ôn Nhu bất tri bất giác mỉm cười.
"Lãnh Tịch minh bạch." Hắn đúng là để đại ca ưu tâm.
"Như vậy, Ôn Nhu đi đầu cáo từ."
"Thỉnh cho phép Lãnh Tịch tiễn tẩu tẩu xuất môn."
"Đa tạ."
Đưa Ôn Nhu đi, lòng của Tử vương có thể nói là sáng sủa, nhưng mà tâm Ôn Nhu lại chìm.
Ôn Nhu không có ngồi xe ngựa hồi Bạch vương phủ, cũng không cho Vân Lãng theo, Vân Lãng không thể làm gì khác hơn là đem mã xa ở tại tướng quân phủ, cách xa xa theo Ôn Nhu, Ôn Nhu liền một đường từ tướng quân phủ đi trở về Bạch vương phủ, đế đô quá rộng, Ôn Nhu có chuyện trong lòng, đi thật chậm, từ tướng quân phủ trở lại Bạch vương phủ dùng hơn nửa canh giờ.
Túc Dạ nhìn thấy Ôn Nhu đúng là đi bộ trở về rất là kinh ngạc, đang định tiến lên hỏi, Ôn Nhu liền hỏi hắn trước Lãnh Triệt có hay không ở Tây Uyển, Túc Dạ gật đầu, Ôn Nhu liền đến Tây Uyển, Túc Dạ vội hỏi Vân Lãng đi theo phía sau Ôn Nhu, chỉ thấy Vân Lãng lắc đầu nói lắc đầu nói không biết đã xảy ra chuyện gì, Túc Dạ cũng không hỏi tới nữa.
"Triệt?" Ôn Nhu bước vào trong phòng thứ hai của Tây Uyển, nhẹ giọng gọi Lãnh Triệt, chỉ thấy Lãnh Triệt từ đống sách thật cao giơ lên một tay, rồi nhanh chóng buông xuống, Ôn Nhu không khỏi nở nụ cười, bước đến phương hướng của bàn sách.
Đi tới bên cạnh Lãnh Triệt, chỉ thấy trước mặt hắn chiết tử mở bày đầy, tay phải còn kẹp theo ba cây bút lông, ngoài miệng cũng cắn một cây, thấy Ôn Nhu đi tới bên người, mang bút lông đăng cắn đặt xuống, mỉm cười: "Đã trở về? Mệt mỏi?"
Ôn Nhu đưa tay lấy ra ba cây bút lông trên tay Lãnh Triệt, gác lên nghiên mực, cầm hai tay của hắn, ngồi xuống ghế thái sư ở bên cạnh hắn, cái ghế này là hắn vì nàng cố ý lưu ở bên cạnh.
"Làm sao vậy?" Lãnh Triệt nghĩ Ôn Nhu cạn tiếu trong con ngươi tựa hồ cất giấu tâm sự, đem hai tay lạnh lẽo của nàng đặt trong lòng bàn tay mình, sau đó đặt lên ngực của mnình để làm hệ thống sưởi hơi, "Chỗ của Lãnh Tịch làm sao? Ta hạ thủ nặng? Hay là tiểu tử kia khí nàng?"
"Sỏa đầu gỗ, nghĩ đi đâu rồi." Nghe Lãnh Triệt nói, cảm thụ quan tâm của hắn, Ôn Nhu không nhịn cười được, mặt mày lộ vẻ ôn nhu, "Tướng quân tốt, cùng hắn nói chuyện hồi lâu, không có việc gì, thương bị ngươi đánh cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần tiêu sưng là được."
"Không nghĩ tới nàng cùng tiểu tử Lãnh Tịch thật hợp ý, hắn không sao là tốt." Lãnh Triệt phát hiện tay Ôn Nhu chút ấm áp, liền dùng hai tay nhẹ nhàng mà vuốt phẳng hai tay của nàng để vẫn duy trì ấm áp, "Nếu Lãnh Tịch vô sự, thế nào dáng dấp tâm sự nặng nề?"
Hắn chưa từng thấy qua con ngươi của nàng giấu nhiều đa nghi sự, là cái gì có thể để cho nàng ưu phiền?
"Ta nào có tâm sự nặng nề, ta xem ngươi là mệt mỏi, nhìn hoa mắt." Mâu quang của Ôn Nhu khẽ nhúc nhích, Lãnh Triệt lại đem tay nàng cầm thật chặt, thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng.
"Có chuyện gì nói với ta, không cần gạt ta." Lãnh Triệt đem Ôn Nhu nhẹ nhàng kéo đến trong lòng ngực mình, để cho nàng ngồi ở chân của mình, sau đó hai tay nâng mặt Ôn Nhu, hạ xuống nụ hôn mềm nhẹ tại mi tâm nàng, "Ta nhìn ra được, nên, nói cho ta biết."
Nàng không giải quyết được, ta tới giúp nàng giải quyết, nàng ưu phiền, ta giúp nàng giải ưu.
Ôn Nhu có chút thất thần nhìn Lãnh Triệt hai tròng mắt ôn nhu cười, tưởng tượng đối với bất kỳ người nào mà nói đều là tàn nhẫn, đột nhiên cảm giác được viền mắt của bản thân có chút chua, xoay thân, vươn hai tay ôm thật chặt cổ của Lãnh Triệt, điều này cũng làm cho trong nháy mắt tim của Lãnh Triệt đập mạnh và loạn nhịp, lập tức ôn hòa cạn tiếu, nhẹ vỗ về tóc dài trên lưng của Ôn Nhu, "Có ta ở đây."
"Triệt." Ôn Nhu đem mặt chôn sâu ở cổ Lãnh Triệt, thấp giọng nói.
"Ân, ta ở." Lãnh Triệt chỉ cảm thấy thân thể Ôn Nhu có chút hơi run, không khỏi đem nàng ôm.
"Triệt..." Ôn Nhu đem Lãnh Triệt ôm càng chặt hơn, nàng thương hắn, thế nhưng càng sợ mất đi hắn, đột nhiên sợ, không có lý do gì.
"Ân, ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây." Không biết nàng đang sợ hãi cái gì, thế nhưng hắn cũng chân chân thật thật có thể cảm nhận được sợ hãi của nàng, để tâm hắn tê rần, chỉ có thể từng tiếng nói cho nàng biết, hắn bên người nàng, nên không cần phải sợ.
"Triệt, Triệt..." Ôn Nhu vẫn là không nhịn được muốn từng tiếng kêu tên của hắn.
"Ta ở đây, ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây, không phải sợ." Lãnh Triệt nhẹ nhàng hôn lên tai của Ôn Nhu, sau đó đem nàng nhẹ nhàng ôm lấy, "Ta tiễn nàng hồi Yên Thủy các."
(Luna: Tâm sự mỏng -> những lúc tác giả nhây thế này ta làm editor khổ lắm)
Thân thể của Ôn Nhu nho nhỏ núp ở trong lòng Lãnh Triệt, để hắn càng muốn yêu thương, cúi đầu nhìn thiên hạ trong ngực, lại phát hiện nàng đem mặt mình chôn thật sâu trong lồng ngực của hắn, để hắn nhìn không thấy ánh mắt của nàng, chỉ có tay nhỏ bé của nàng chăm chú nắm chặt vạt áo của hắn biểu thị công khai tâm tình của nàng.
Nàng là đang sợ cái gì?
Về tới Yên Thủy các, Lãnh Triệt muốn đặt Ôn Nhu lên giường, lại phát hiện nàng vẫn như cũ ôm chặt bản thân không tha, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, liền ôm nàng một lượt ngồi xuống mép giường.
"A Nhu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết được không?" Lãnh Triệt khéo tay ôm Ôn Nhu, khéo tay thay nàng sửa sang lại tốc tán loạn trên trán, đau lòng nói, "Nhìn nàng như vậy, ta lo lắng."
Ôn Nhu vẫn không có trả lời Lãnh Triệt, cũng đột nhiên ngẩng, há mồm cắn cổ của Lãnh Triệt, để thân thể của Lãnh Triệt không khỏi hơi bị cứng đờ, mi tâm hơi nhíu, cũng không nói câu nào, cứ như vậy ôm nàng, mặc nàng trên cổ mình lưu lại dấu răng sâu đậm.
Lúc Ôn Nhu nhả ra lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm nơi bị mình cắn qua, chỉ thấy hai hàng dấu răng đỏ sậm thật sâu ở trên cổ trắng nõn của Lãnh Triệt rõ ràng có thể thấy được.
Thân thể của Lãnh Triệt vì động tác của Ôn Nhu mà chợt căng thẳng, chỉ cảm thấy trong thân thể có lửa cháy mạnh đang thiêu đốt, muốn đem thiên hạ trong ngực đẩy ra, rồi lại không muốn, hai gò má hồng thấu, mi tâm khẩn túc, hô hấp chậm rãi trở nên ồ ồ.
Ôn Nhu cũng không giống như dự định buông tha hắn, ngược lại tựa đầu ngẩng càng cao, ngậm vào rái tai của hắn, dùng dùng nhẹ nhàng đùa bỡn, có thể nói là lửa cháy mạnh đốt người Lãnh Triệt.
Lại vào lúc này, Ôn Nhu đột nhiên ly khai Lãnh Triệt, lui về phía sau mấy bước, cười tươi như hoa nhìn hắn.
(Luna: Châm lửa có kế hoạch)