NỊCH SỦNG: CHÍ TÔN CUỒNG PHI

Editor: Luna Huang

” Tiểu dân gặp qua Bạch vương phi.”

Ôn Nhu còn chưa vào chính sảnh, chỉ thấy một chiếc xe đẩy, một bộ bạch y, giọng ôn hòa, đúng là Bắc Ích.

” Công tử không cần đa lễ.” Ôn Nhu hướng Bắc Ích đối với nàng ôm quyền chắp tay làm một động tác hư phù, “Không biết công tử là ——?”

Bắc Ích đi tới Bạch vương phủ, trước mặt Túc Dạ, mặc dù không biết hắn vì sao mà đến, nhưng dưới tình huống như vậy Ôn Nhu cũng không thể biểu hiện ra hai người quen biết từ lâu, nhìn ngôn ngữ cùng thần tình của Bắc Ích cũng không phải đem nàng tôn sùng là chủ thượng, tự nhiên cũng chỉ có thể coi như hai người chưa từng gặp mặt.

” Tiểu dân Vân Bắc, nhất giới thương nhân, nay mạo muội đặc biệt tới thăm Bạch vương phi, thực lâm chung nhờ, để tiểu dân đem vài món giao cho Bạch vương phi.” Bắc Ích cười cười, giải thích, “Tổ tiên tiểu dân cùng lão Trấn quốc công là bạn tri kỉ, những sự việc này vốn cũng là lão Trấn quốc công gửi ở chỗ tổ tiên tiểu dân, hiện tại liền vật quy nguyên chủ.”

” Đem đồ trình lên cho Bạch vương phi.” Bắc Ích dứt lời, hướng hai gia đinh sau lưng ra lệnh.

Chỉ thấy hai gia đinh một người cầm một hộp gỗ hình chữ nhật, một người đang cầm hộp gấm hình vuông, đi tới trước mặt Ôn Nhu, đồng thời đem vật cầm trong tay mở.

Một trường kiếm, một viên minh châu bằng lòng bàn tay, chỉ thấy minh châu dục dục sinh quang, cả vật thể trong suốt, dưới minh châu minh châu chiếu rọi như vậy, trường kiếm chuôi kiếm lộ ra ánh sáng vô cùng chói mắt.

” Đây là hoan cảnh châu.” Thanh âm ôn hòa của Bắc Ích giải thích, Túc Dạ đứng ở bên cạnh Ôn Nhu không khỏi hơi bị hít phải một ngụm khí lạnh.

Hoan cảnh châu, có thể phát ra ánh sáng vào ban đêm, trong hạt châu có thể huyễn hóa ra thành cảnh sắc bách thượng thiên, toàn bộ Phong chi đại lục chỉ có một viên, là chí bảo là bao nhiêu tha thiết ước mơ, nhưng hoan cảnh châu này cũng chỉ là truyền lưu mà thôi, không ai chân chính thấy qua, nhưng không nghĩ sẽ ở trong tay một thương nhân!

Nhưng mà Ôn Nhu vẫn chưa đối với trân bảo hoan cảnh châu có bao nhiêu hứng thú, chỉ là nhìn thoáng qua, liền đưa mắt chuyển qua vỏ kiếm kia, giơ tay lên đem kiếm cầm lên.

Cầm lên tay nặng nề, khuynh hướng cảm xúc lạnh lẽo, Ôn Nhu tinh tường nghe được kiếm nắm lên trong nháy mắt trong vỏ kiếm ông minh, giống gió lạnh qua lâm, rên rĩ khẽ kêu, tay cầm chuôi kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm xuất vỏ, tiếng chuông như mã âm, Ôn Nhu không khỏi dùng ngón tay đạn thân kiếm, giống như đêm trường bi thương.

” Hảo kiếm!” Ôn Nhu nhìn trên thân kiếm như cao sơn lâm uyên vậy, nhịn không được tự đáy lòng thở dài nói, hai đời đời làm người, nàng chưa thấy qua một cây kiếm tốt như vậy.

” Bạch vương phi cũng hiểu kiếm?” Bắc Ích mỉm cười, “Kiếm này tên Long Uyên, có thể chém sắt như chém bùn.”

Long Uyên? Phong chi đại lục bài danh đệ nhị danh kiếm? Túc Dạ lần thứ hai khiếp sợ, không thể tin nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay Ôn Nhu, lại nhìn phía vẻ mặt cười nhạt của Bắc Ích.

Thương nhân này, đến tột cùng là ai? Túc Dạ duyệt vô số người, chẳng qua là cảm thấy thương nhân này không phải là tầm thường, cho nên mới phải để hắn vào phủ đợi, lại không biết thương nhân nho nhỏ này dĩ nhiên chính mình cầm được hai kiện chí bảo đủ để cho toàn bộ Đại Di thậm chí toàn bộ Phong chi đại lục khiếp sợ!

Ôn Nhu cũng có chút khiếp sợ, nhìn trường kiếm trong tay, tâm trạng bỗng nhiên hiểu rõ, dùng một cái lấy cớ để Túc Dạ rời đi, lại cho toàn bộ thị nữ phục vụ ở bên rời đi, đem vật cầm Long Uyên kiếm trong tay thu hồi vỏ kiếm, bỏ vào trong hộp gỗ.

” Bắc Ích huynh, nếu Ôn Nhu không có đoán sai, hai món đồ này sẽ không phải vật tổ phụ lưu lại.” Ôn Nhu nhìn Bắc Ích, chỉ thấy Bắc Ích đạm đạm nhất tiếu.

“Tất cả đều không quan trọng, Bắc Ích chỉ biết chủ thượng hiện nay phi thường cần hai món đồ này.” Nếu Ôn Nhu yên tâm nói, Bắc Ích tự cũng không sợ tai vách mạch rừng, thản nhiên nói, ‘ Bắc Ích cũng nhận được mật báo, biết việc tam quốc hợp mưu phân Di, vốn muốn cho trụ trì Tây Vân Tự đem hai món đồ này chuyển giao cho chủ thượng, nhưng lo có người nghi ngờ Bạch vương gia cùng hắn, Bắc Ích liền tự mình đưa đến Bạch vương phủ.”

” Bắc Ích huynh biết việc tam quốc phân Di?”

” Đúng vậy, hôm qua lấy được tin tức.” Hắn thương lộ trải rộng toàn bộ Phong chi đại lục, chỉ cần là chuyện hắn muốn biết, không có gì là hắn không tra được.

Hôm qua? Ôn Nhu khiếp sợ, này chẳng lẽ không phải so với tin tức thám báo lấy được còn phải sớm hơn? Như vậy thương nhân, thật là làm cho người không dám khinh thường, huống hồ, còn đoán được bọn họ muốn làm gì, người như vậy, nếu tham chính mà không phải là từ người...

” Chỉ là hai kiện bảo vật của Bắc Ích huynh quá mức quý trọng, Ôn Nhu sao dám nhận lấy.”

” Vàng bạc bảo vật bất quá vật ngoài thân, Bắc Ích không ở để ý, Bắc Ích cũng đã nói, nếu là chủ thượng cần, đó là dốc hết tiền tài của Bắc Ích, cũng sẽ trợ chủ thượng.” Khóe miệng của Bắc Ích vẫn như cũ lộ vẻ tiếu ý ôn hòa, nói ra lại leng keng hữu lực, “Bắc Ích cũng là bách tính Đại Di, đối mặt tai ương ngập đầu như vậy, Bắc Ích tự nhiên không biết làm treo thật cao.”

” Như vậy, Ôn Nhu liền đi đầu tạ qua Bắc Ích huynh rồi.” Ôn Nhu hướng bắc hướng Bắc Ích khom người một cái thật sâu, “Có Bắc Ích huynh giúp đỡ, là phúc phận của Đại Di!”

” Chủ thượng không cần cất nhắc Bắc Ích.” Bắc Ích chuyển mộc hướng Ôn Nhu tới vài bước, từ trong lòng móc ra một khối bạch ngọc có khắc chữ Bắc đưa cho Ôn Nhu, “Khối ngọc bội này thỉnh chủ thượng nhận lấy, cầm nó, cửa hàng có chữ Bắc trong đế đô tiền tài mặc chủ thượng sở dụng, Bắc Ích sẽ lại thu thập tiền tài khắp nơi vì vi chủ, Bắc Ích mấy ngày nay sẽ ở thành nam Bắc Lâm tiểu trang viên, chủ thượng nếu là có cần, có thể đến thành nam Bắc Lâm trang viên tìm Bắc Ích là được.”

“Bắc Ích huynh...” Ôn Nhu nhìn Bắc Ích nắm thật chặt bạch ngọc bội Bắc Ích đưa cho nàng, kích động đến không biết nên nói cái gì cho phải.

Đây là nếu nói gia quốc đại nghĩa, có tài phú của Bắc Ích, có thể, Đại Di thật có thể tránh thoát trận tai ương ngập đầu này.

” Chủ thượng không cần nhiều lời, không chỉ Bắc Ích, hai vạn nô lệ quân của Nam Nguyên cùng Đông Lộ, di tây bộ tộc, cũng tùy thời chờ chủ thượng điều khiển.” Không ai mong muốn vong quốc, việc bọn họ làm, không chỉ có là vì lý niệm đời đời không đổi, càng vì toàn bộ Đại Di.

” Chẳng biết có được không phiền Bắc Ích huynh báo cho Nam Nguyên cùng Đông Lộ biết, một chuyện nô lệ Ôn Nhu cùng Vương gia nói qua, ít ngày nữa sẽ đem hai vạn nô lệ quân biên vì tướng sĩ Di quốc, thân do Lãnh Tịch tướng quân thống lĩnh.” Này, mới có thể là dân tâm sở hướng.

” Tự nhiên vì chủ thượng chuyển đạt!” Đang nghe Ôn Nhu nói thì, con ngươi luôn luôn ôn hòa của Bắc Ích nhảy lên trong trẻo, lập tức từ tay áo lấy ra một phong thư, đưa cho Ôn Nhu, “Việc chủ thượng để Bắc Ích trà đã tra ra được, tin tức Bắc Ích tra được tất cả viết trong phong thư, tin tức không có lầm, chủ thượng xem xong thỉnh đốt thư.”

Có tin tức? Ôn Nhu tiếp nhận thư tay có chút hơi run, như vậy tàn độc trong cơ thể Triệt là có hi vọng có thể giải rồi sao?

” Chủ thượng, việc này thật khó, lúc chủ thượng xem thư, tam tư mà làm.” Bắc Ích lúc Ôn Nhu tiếp nhận thư trong nháy mắt có thể cảm nhận được tay nàng run nhè nhẹ, tiếu ý khóe miệng liễm liễm liễm, không khỏi nói bổ sung.

” Đa tạ Bắc Ích huynh rồi.” Ôn Nhu lại một lần nữa hướng Bắc Ích khom người một cái thật sâu.

Khó? Chỉ là khó thôi? Chuyện nàng đã từng đới mặt, có loại nào không phải là khó khăn? Chỉ cần có thể giải tàn độc trên người Triệt, khó hơn nữa nàng cũng không sợ!

” Như vậy, Bắc Ích liền đi đầu cáo từ.”

“Ôn Nhu tiễn Bắc Ích huynh.”

” Chủ thượng dừng chân, Bạch vương phi thân tiễn nhất giới thương nhân nho nhỏ xuất môn, để người bên ngoài thấy nhất định nên nhàn thoại, tự sẽ có người tiễn Bắc Ích xuất phủ là được.”

Nguyên lai, Túc Dạ đứng ở trong đình viện chờ, Ôn Nhu không kiên trì nữa, xiết chặt thư trong lòng bàn tay, cước bộ vội vả trở về Yên Thủy các, hai tay run nhè nhẹ mở thư ra.

Nhìn qua, đầu ngón tay đâm thành một lô thủng trên thư, là như thế này?

Ôn Nhu bưng giá cắm nến, đem thư cầm trong tay phóng tới ánh nến, để ngọn lửa đem thư liếm sạch sẽ.

Nguyên lai, thuốc dẫn thứ hai một mực bên cạnh, nàng dĩ nhiên không biết! Hôm nay, nàng lại phải như thế nào đi tìm? Nếu nàng đi tìm, Triệt sẽ đáp ứng nàng đi sao?

Chỉ là, không nghĩ tới Bắc Ích tới tin tức cho nàng, thật sự là quá mức chấn động, Triệt vẫn tìm hiểu không ra thân phận của hắn, nhưng chưa từng nghĩ thân phận của hắn dĩ nhiên là ——

Như vậy mẫu phi của Triệt? Lúc đầu vì sao lại muốn làm như vậy?

Tam quốc phân Di, thuốc dẫn...

Ôn Nhu ngẩng đầu nhìn trời cao mù mịt, trong không khí mang theo khí ẩm rất nặng, tựa hồ là đang nổi lên một trận mưa lớn.

Vào đêm, dưới bầu trời nổi lên mưa to, là ướt hết ngọn đèn dầu của vạn gia, đem toàn bộ đế đô bao phủ trong thế giới của hơi nước.

Phi Hoàng cung.

Đứng ở đứng ở hành lang trước điện, nhìn mưa rơi, nhãn thần lạnh, yếu ớt thở dài.

” Lục nhi thế nào đứngở hành lang? Mưa lớn sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?” Ngay khi Trầm Lục Y kinh ngạc đờ ra, thanh âm khẩn trương của Lãnh Hạo vang lên bên tai, sau đó thanh âm hơi tức giận, “Cung nhân đi đâu rồi?”

” Vương Thượng như thế nào?” Trầm Lục Y quay đầu lại, thấy Lãnh Hạo thì có chút ngượng ngùng nở nụ cười, tiến lên cầm tay của Lãnh Hạo, “Không nên trách cung nhân, là ở trong phòng quá buồn bực, đi ra hít thở không khí mà thôi.”

” Nếu Lục nhi không muốn ta trách tội các nàng, như vậy liền theo ý của Lục nhi.” Lãnh Hạo nở nụ cười, ánh mắt nhìn Trầm Lục Y lộ vẻ cưng chìu cùng yêu thương, ôm chầm vai của Trầm Lục Y, thấy con ngươi của nàng có chút ngượng ngùng, chỉ cảm thấy đầu quả tim loạn chiến, “Vào nhà thôi, trời mưa, bên ngoài lạnh, cẩn thận không để lạnh.”

” Vương Thượng, chuyện người cùng Bạch vương gia thương nghị xong sao? Làm sao lúc rảnh rỗi đến chỗ của Lục nhi?” Trầm Lục Y dựa ở trong lòng của Lãnh Hạo, tăng cường mi tâm lo âu hỏi, “Vương Thượng, chuyện gì xảy ra, có thể cùng Lục nhi nói một chút? Cũng để cho Lục nhi vì người chia sẻ.”

” Không có gì, Lục nhi không cần lo lắng cho ta.” Lãnh Hạo ôm Trầm Lục Y ngồi xuống quý phi tháp, nhớ tới lời Ôn Nhu đã nói, lại nhìn thần tình của Trầm Lục Y đứng ở hành lang, không dự định đem chuyện tam quốc phân Di như vậy nói cho nàng biết, để tránh nàng lo lắng, “Lục nhi dùng qua bữa tối?”

” Muốn chờ Vương Thượng cùng nhau dùng.” Trầm Lục Y cúi đầu nhỏ giọng nói, nghe được Lãnh Hạo cũng long nhan đại duyệt.

” Lục nhi là nhớ ta sao?” Lãnh Hạo đem Trầm Lục Y ôm ngồi trên đùi của mình, Trầm Lục Y xấu hổ muốn chạy trốn, rồi lại bị Lãnh Hạo ôm chặt, hôn xuống cổ trắng nõn của nàng.

Thân thể của Trầm Lục Y căng thẳng, còn không kịp nói, Lãnh Hạo liền phúc chiếm hữu môi của nàng.

” Vương Thượng... Ngô...không... Bữa tối sắp lạnh...”

” Thế nhưng ta lúc này chỉ muốn Lục nhi” Âm thanh nỉ non của Trầm Lục Y để Lãnh Hạo nhiệt liệt đốt người, ôm lấy Trầm Lục Y đi đến giường.

Trầm Lục Y cúi đầu, hàm răng cắn thật chặt môi dưới, đem môi dưới cắn đến chảy ra máu.

Trong đầu của nàng, nghĩ đến không phải là Lãnh Hạo trước mắt, mà là thân ảnh của người để cho nàng hồn mộng.

(Luna: Bà này đồng sàng dị mộng chỉ tội cho Hạo ca. Ta tuyên bố ta chính thức về phe Hạo ca)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi