NỊCH SỦNG: CHÍ TÔN CUỒNG PHI

Editor: Luna Huang

Từ lúc Ôn Nhu ly khai Đại Di, Lãnh Triệt có thể nói là vừa làm cha vừa làm nương, ngoại trừ quốc sự đó là chiếu cố hai hài tử, bình thường để Túc Dạ nghĩ đây không phải là gia hắn biết.

Kỳ thực Lãnh Triệt không cần tự mình chiếu cố hai hài tử, đại khái có thể như người cha của các gia đình giàu có một dạng, tâm huyết dâng trào tâm thì xem vài lần, lại ôm một cái, sau đó ném cho nương, bản thân chọp thời cơ rời đi, ngay cả Túc Dạ cũng cho là như vậy, bởi vì hài tử của hắn đều là như thế này, nguyên nhân? Thật sự là hài tử quá mức khó giữ, bình thường động một chút là khóc, hắn một đại nam nhân đâu chịu được, nên, thời gian hài tử không khóc không làm khó ôm một cái hoàn hảo, vừa khóc một tiếng lập tức ném cho thê tử Thiên Du, nên hắn thực sự không nghĩ ra gia sao có thể kiên trì giúp xong quốc sự liền chiếu cố hài tử như vậy, nên hắn thực tại bội phục gia.

Lãnh Triệt nghĩ đến cũng rất đơn giản, hắn nghĩ, hài tử đã không có nương bên cạnh, không thể không có người cha như hắn ở bên cạnh, nên hắn chỉ cần là nhàn hạ, tất sẽ tự mình chiếu cố hai hài tử, mặc dù bọn họ tranh cãi ầm ĩ làm sao, hắn đều êm ái ôm dụ dỗ, cũng chỉ có thấy được bọn họ, hắn mới phát giác được Ôn Nhu còn bên cạnh hắn, đây là hắn hài tử của nàng và hắn, hắn phải từng chút nhìn bọn họ lớn lên, chờ mẫu thân bọn họ trở về.

Hắn mình chính là một người không có mẫu thân cùng cha thương yêu, hắn không thể để hài tử của bản thân cũng giống mình một dạng.

Lãnh Du cùng Lãnh Nhiên tuy rằng rất là khả ái, lại không có nghĩa là dễ trông coi, Lãnh Du hoàn hảo, Lãnh Nhiên lại hay khóc, thậm chí không ăn, điều này làm cho Lãnh Triệt rất là khổ não, không có cách nào, Lãnh Triệt chỉ có thể đen mặt đem Lãnh Nhiên ôm đến trước mặt Túc Dạ, ân, nghĩ cách vẫn như cũ rất đơn giản, nếu Lãnh Nhiên không ăn, vậy thử đưa thê tử của ngươi xem, bời vì thê tử của ngươi cũng vừa sinh hài tử.

Vì vậy, Túc Dạ mặc dù là trợn to một đôi mắt, cũng cung cung kính kính ôm qua Lãnh Nhiên, đưa đến trong lòng Thiên Du, Thiên Du rất là thương Lãnh Du cùng Lãnh Nhiên, tự nhiên cũng nguyện ý uy, Túc Dạ là có chút hận hận trừng mắt Lãnh Nhiên trong lòng Thiên Du, đãi ngộ này, nữ nhi của hắn cũng không được hưởng thụ, lại cho người một tiểu thiếu gia hưởng thụ.

Bất quá may là, Lãnh Nhiên chống cự nhũ mẫu không có chống cự Thiên Du, cứ như vậy để Thiên Du uy, một lòng thắt chặt của Lãnh Triệt mới có thể thả lỏng, ôm Lãnh Du đang nắm tóc hắn cảm khái hàng vạn hàng nghìn, sao hài từ từ trong bụng cùng mẫu thân đi ra lại khác biệt quá lớn như vậy, Lãnh Du một nữ oa oa sao với một nam hài như Lãnh Nhiên dễ trông coi hơn gấp mấy lần, ngoại trừ đói bụng mới khóc ra, thời gian còn lại hầu như đều là không khóc, thời gian nhìn thấy hắn luôn luôn cười, điều này làm cho Lãnh Triệt luôn luôn thích ở trên trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn phác phác của nàng hôn một cái.

Không biết là duyên cớ nào, thể chất của Lãnh Nhiên rất yếu, luôn luôn ho khan, sốt cao, mời thái y đến xem, nói là từ trong bụng mẹ mà ra, nếu là có thể uống sữa của thân nương sẽ tốt hơn nhiêu, Lãnh Triệt lập tức giận tái mặt, Túc Dạ trước khi Lãnh Triệt cuồng bạo đem thái y tiễn xuất phủ.

Có lẽ là duyên cớ không thoải mái nho nhỏ, Lãnh Nhiên ban đêm luôn luôn khóc, luôn luôn không muốn ngủ, nhũ mẫu dụ đến mệt mỏi, Lãnh Nhiên vẫn là một chút cũng không ngủ mở mắt to hoặc là chỉ là khóc, hai hài tử bốn tháng, Lãnh Triệt có một lần đêm khuya từ trong cung hồi phủ, muốn nhìn hai hài tử một chút mới đi vào giấc ngủ, vốn tưởng rằng hai hài tử đã ngủ say, không biết Lãnh Nhiên vẫn còn gào khóc, vừa hỏi, mới biết Lãnh Nhiên hầu như mỗi đêm đều như vậy, Lãnh Triệt vặn đem Lãnh Nhiên từ trong lòng nhũ mẫu ôm trong lòng, mà Lãnh Nhiên như là có nhận biết, ở trong lòng trong lòng dần dần ngừng tiếng khóc, sau đó chậm rãi ngủ.

Cũng là kể từ lúc đó, Lãnh Triệt bất luận làm sao để ý vạn cơ, vừa đến ban đêm cũng sẽ trở lại Bạch vương phủ, tự mình dụ dỗ Lãnh Nhiên đi vào giấc ngủ, chỉ là hắn không biết hài tử cư nhiên khó trông nom như vậy, không biết hài tử nửa đêm sẽ khóc, cũng không biết hài tử nửa đêm vẫn có thể đi tè, đây đối với một nữ nhân một mẫu thân mà nói có thể không phải là một chuyện khó, thế nhưng đối với hắn một đại nam nhân mà nói, đủ để chân tay hắn luống cuống lại càng luống cuống hơn.

Vì liền mình có thể bình thường xử lý quốc sự, Lãnh Triệt sai người tại thư phòng của hắn màn đến hai cái tiểu diêu, ban đêm hắn tuy là về tới Bạch vương phủ, nhưng cũng không đại biểu hắn có thể rỗi rãnh.

Lãnh Triệt tự mình ôm Lãnh Triệt ngủ buổi đầu tiên, hắn hống Lãnh Nhiên ngủ, đem Lãnh Nhiên bỏ vào tiểu diêu thuộc về hắn(LN), bản thân liền ngồi xuống bàn sách bắt đầu phê duyệt chiết tử tứ phương trình lên.

Đến đêm khuya, đã mấy đêm chưa chợp mắt Lãnh Triệt nằm trên bàn sách nghỉ một chút, rồi đột nhiên nghe được Lãnh Nhiên gào khóc khóc rống lên, cả kinh hắn lập tức từ trên ghế đứng lên, khẩn trương ôm lấy Lãnh Nhiên từ tiểu diêu bên bàn sách đang khóc lớn không kiêng nể gì cả, còn tưởng rằng Lãnh Nhiên sốt cao, ôm lấy Lãnh Nhiên đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại phát hiện tay mình ôm Lãnh Nhiên có chút cảm giắc ướt át truyền đến, sau đó đem Lãnh Nhiên chuyển qua giơ lên, khi nhìn đến cổ của Lãnh Nhiên ướt một mảng lớn, mới biết được nguyên lai là tiểu tử kia tè dầm.

Nguyên lai là ngủ không thoải mái, nên khóc.

Không phải là sinh bệnh là tốt rồi, Lãnh Triệt như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, chiếu thẻo nhũ mẫu giao phó, có thể nói là Lãnh Nhiên đổi xong tả lót, lại tiểu tâm dực dực đem tiểu tử kia ru vào giấc ngủ, thay hắn đắp lên chăn nho nhỏ, một lần nữa ngồi trở lại bàn sách ôm trán, từ từ nhắm hai mắt nhau, cử bút, Lãnh Nhiên khóc nỉ non vang lên lần nữa.

Chẳng lẽ là ngủ ở diêu khó chịu? Lãnh Triệt tăng cường lần thứ hai ôm lấy Lãnh Nhiên, nghĩ Lãnh Nhiên thích ngủ trong ngực hắn, liền ôm Lãnh Nhiên chậm rãi đi thong thả, ai biết tiểu gia hỏa này cư nhiên thái độ khác thường, khóc càng hung hăng hơn, tựa như Ôn Nhu nói, Lãnh Triệt là một khối sỏa đầu gỗ, tự nhiên cũng có hé ra miệng, nói không giống như Thiên Du và Duẫn Nhi vậy mềm giọng như búp bê, chỉ biết nhẹ nhàng mà vỗ lưng của Lãnh Nhiên, loạng choạng khuỷu tay của mình nỗ lực để Lãnh Nhiên an tĩnh lại, thế nhưng vô hiệu.

Cuối cùng, thị vệ ở bên ngoài gõ cửa thư phòng, tiến đến nói cho Lãnh Triệt, tiểu thiếu gia có thể là đói bụng, Lãnh Triệt mới chợt hiểu ra, khó có được hướng thị vệ gật đầu cười cười, thị vệ thật có thể nói là thụ sủng nhược kinh.

Ngoài thư phòng hai thị vệ canh gác nhìn bóng lưng của Lãnh Triệt ôm Lãnh Nhiên đến bào phòng, đều nặng nề mà thở dài, hài tử không nương chỉ có cha khổ, bọn họ thật đúng là nhìn ra Vương gia luôn luôn lạnh như băng nguyên lai ôn nhu như vậy, chính bọn nó cũng làm không được như Vương gia như vậy tự mình chiếu cố hài tử nhỏ như vậy, thật là làm cho bọn họ bội phục sát đất.

Lãnh Triệt thường xuyên sẽ vì Ôn Nhu đến trù phòng, tự nhiên đối với trù phòng khong xa lạ gì, rất nhanh liền tìm được phấn gọa nhũ nương nói.

Lãnh Nhiên không để nhũ nương uy, như thế hơn nửa đêm, Lãnh Triệt tự nhiên không thể gọi hai phu thê Túc Dạ, dĩ nhiên là chỉ có thể làm theo lời của nhũ mẫu, uy Lãnh Nhiên ăn phấn gạo.

Lãnh Triệt ôm Lãnh Nhiên ngồi ở ghế trên, đem bột gạo cho vào chén, dùng thìa cho vào cái miệng nhỏ, nếm ôn độ một chút, xác định sẽ không mới uy Lãnh Nhiên, mới đưa bột gạo đến trong miệng của tiểu tử kia.

Tiểu tử kia có lẽ là đói, khóc đã lâu, lúc này nhẹ giọng anh anh, cũng đem phấn gạo Lãnh Triệt đưa tới bên miệng hắn, một cách tự nhiên há mồm ngậm vào cái thìa nhỏ, tiểu tử kia lập tức đình chỉ anh anh, Lãnh Triệt lúc này mới như trút được gánh nặng lộ ra dáng tươi cười mệt mỏi.

Lãnh Nhiên ăn no an tĩnh ngủ tiếp, ở khuỷu tay của Lãnh Triệt ngủ được bình yên, Lãnh Triệt không có đưa hắn thả vào diêu, mà là theo dõi một điểm chu sa giữa lông mày hắn xuất thần, vẫn tiểu tử kia ngủ trên khuỷu tay của mình.

Lãnh Triệt một đêm chưa chợp mắt, sắp tới là lúc lâm triều, Lãnh Triệt đem Lãnh Nhiên ngủ say giao cho nhũ mẫu, vào triều sớm.

Đã là như thế, Lãnh Triệt vội vàng quốc sự, ban đêm vội vàng hài tử, thẳng hận không thể đem mình biến thành bánh răng, Túc Dạ là nhìn cũng thay hắn khổ cực, thường thường khuyên hắn mang Lãnh Nhiên giao cho mình g và Thiên Du chiếu cố là tốt rồi, gia lại không ngủ như thế, sớm muộn cũng sụp đỏ, thế nhưng gia không nghe khuyên bảo, như trước kiên trì tự mình giữ Lãnh Nhiên.

Túc Dạ biết mình khuyên không nổi Lãnh Triệt, chỉ có thể càng thêm cẩn thận chiếu cố Lãnh Triệt, ban đêm kiên trì bản thân vì Lãnh Triệt gác đêm, Thiên Du cũng là tán thành Túc Dạ làm như thế, dù sao nàng biết một đại nam nhân giữ hài tử là rất không dễ dàng.

Ngay khi hài tử khóc huyên náo, Lãnh Triệt dốc lòng ghi nhớ lại trong tập, hài tử bao giờ biết bò, bao giờ biết đứng... Nàng không ở bên bọn nhỏ, hắn nên vì nàng ghi nhớ lại chuyện của bọn nhỏ một chút.

Lãnh Du tròn tuổi biết đứng Lãnh Triệt vốn không phải người cẩn thận, nhưng là vì có thể hảo hảo nhớ hết tất cả chuyện của bọn nhỏ, mỗi một việc hắn đều cẩn thận quan sát, nên thời gian Lãnh Du biết đứng, hắn cao hứng lòng có chút khó diễn tả được, màn đêm buông xuống, hắn ngoại trừ trước sau như một dụ dỗ Lãnh Nhiên đi vào giấc ngủ ra, cũng đem Lãnh Du ôm đến bên mình.

Đêm hôm đó, ba người bọn họ là ở Yên Thủy các ngủ trong phòng ngủ của Ôn Nhu.

Lãnh Du tuy rằng không giống Lãnh Nhiên thích khóc nháo một dạng, thế nhưng Lãnh Du ngoại trừ ngủ là an tĩnh, thời gian còn lại nhất khắc cũng không ngừng, lúc Lãnh Nhiên ngủ, nàng tinh thần sảng khoái gấp trăm lần trợn to một đôi mắt nhìn trái nhìn phải, xem Lãnh Triệt dỗ Lãnh Triệt, đối với Lãnh Du, hắn đã không có mất quá nhiều thời gian, nên Lãnh Du chưa tính là thường gặp Lãnh Triệt, thế nhưng đối với Lãnh Triệt nàng cũng không chống cự, thích Lãnh Triệt ôm.

Lãnh Triệt ôm Lãnh Du đến giường, nàng bò tới bò lui, Lãnh Triệt sợ nàng sẽ ngã xuống giường liền lại đem nàng ôm lấy, đem nàng đặt ở bên cạnh diêu Lãnh Nhiên, lại sợ nàng không an phận mà đem Lãnh Nhiên ngủ đánh thức, Vì vậy ôm nàng một lượt đến bàn sách ngồi xuống.

Thế nhưng Lãnh Triệt ngồi xuống còn không có nửa khắc đồng hồ, Lãnh Du trong ngực hắn đã đem sách trên bàn làm cho hỏng hết, có lẽ là xuất phát từ hiếu kỳ, thậm chí còn bò đến bàn sách của hắn, đẩy ngã sách của hắn, vặn chiết tử của hắn, thậm chí đổ nghiên mực của hắn, mực đen là dơ tủ sách của hắn, cũng làm do cả hai bàn tay nhỏ bé của Lãnh Du.

Mà Lãnh Triệt, muốn nâng dậy như vậy cũng không phải, muốn lấy ra như vậy cũng không phải, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu tử kia đem sách của mình làm tới lung tung, cuối cùng tiểu tử kia còn mở to một đôi con ngươi doanh lượng trương khai hai tay.

Lãnh Triệt nhìn Lãnh Du một tay đều là mực, thẳng dở khóc dở cười, nhưng vẫn là cạn tiếu ôm qua hai tay Lãnh Du hướng hắn giang ra, ai biết Lãnh Du vừa đến lòng của hắn, hai tay nhỏ bé dính đầy mực nước liền đắp đến hai gò má của Lãnh Triệt, nhất thời trên mặt trắng nõn của Lãnh Triệt liền nhiều hơn hai ấn tay nhỏ bé đen thui, Lãnh Du còn lại là nhìn hắn khanh khách cười.

Lãnh Triệt ngẩn ra, sau đó cũng Lãnh Du nở nụ cười, tuy tiếng cười bị đè thấp nhưng trong tiếng cười lộ ra thư thái khó có được, rất sợ đánh thức Lãnh Nhiên đi vào giấc ngủ.

Lãnh Triệt để Túc Dạ nhìn Lãnh Nhiên, mình thì ôm Lãnh Du bẩn thỉu đi tắm rửa.

Túc Dạ thấy vẻ mặt đầy mực như hoa miêu của hai phụ nữ Lãnh Triệt, thẳng mục trừng khẩu ngốc cả kinh, hắn bao thuở thấy qua gia nhà mình không chút hình tượng nào như vậy.

Vì vậy, Lãnh Triệt ôm Lãnh Du một lượt đến thùng nước, Lãnh Du giằng co hắn hồi lâu, Lãnh Triệt còn lại là một lần lại một lần cười ra tiếng.

Một đêm này, Lãnh Triệt đem tiểu tử kia đều đặt bên gối của mình, cùng hai hài tử đi vào giấc ngủ.

Chỉ là đến sáng hôm sau, Lãnh Nhiên khóc nháo tỉnh lại, một tiếng so với một tiếng cao hơn, Lãnh Du còn lại là nháy con mắt bò đến trên người Lãnh Triệt, thời gian dùng tay nhỏ bé vỗ gương mặt Lãnh Triệt, Lãnh Triệt cũng không có tỉnh lại.

Cuối cùng là tiếng khóc của Lãnh Nhiên đưa Túc Dạ tới.

—— đề lời nói ngoài ——

Chương sau cũng là tiểu gia hỏa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi