NỊCH SỦNG: CHÍ TÔN CUỒNG PHI

Editor: Luna Huang

Sau khi Lâm Tiểu Uyển chết, linh vị của thân phận đương gia chủ mẫu cung phụng trong từ đường Ôn gia, điều này làm cho trong lòng Triệu Yên Nhi một ngàn một vạn nuốt không trôi khẩu khí này, thế nhưng tang sự là một tay Ôn Nhu tổ chức, mà ngay lúc đó Ôn Nhu kế tục tước vị Trấn Quốc công tử rồi, ý nghĩa này, toàn bộ Trấn Quốc Công phủ đều phải nghe theo mệnh lệnh của nàng, Ôn Thế Nghi cũng không ngoại lệ, Triệu Yên Nhi càng không thể ngoại lệ, mặc nàng oán hận thế nào cũng không dám công khai đối nghịch cùng Ôn Nhu, chỉ trăm phương nghìn kế lấy lòng Ôn Nhu, để nữ nhi Ôn Tâm cùng Ôn Nhu lui tới nhiều, thành công để Ôn Nhu cho rằng, các nàng là các nàng là thật tình muốn tốt cho nàng, thật tình vì nàng.

Lúc lấy được tín nhiệm của Ôn Nhu, mẫu nữ Triệu Yên Nhi liền bắt đầu đi nước cờ bước tiếp theo, đầu tiên là thiết kế cho Ôn Tâm mê hoặc Thanh Vương gia, sau đó nhắm ngay Ôn Nhu tâm tình không ổn định, hai mẫu nữ tìm đến một vị công tử, Ôn Tâm lại hẹn Ôn Nhu đi ra ngoài giải sầu, thừa dịp giải sầu lại tái thiết kế để hai người "Vô tình gặp được", còn thiết kế thêm để Ôn Nhu đối với nam tử này động tâm, sau đó làm ra chuyện thương phong hại tục.

Tất cả đều nằm trong mưu kế của mẫu nữ Triệu Yên nhi, nam tử lại thành công để Ôn Nhu yêu hắn, đồng ý cùng hắn bỏ trốn, đây là mục đích của mẫu nữ Triệu Yên Nhi, Ôn Nhu bỏ trốn là một chuyện, để cho nàng thân bại danh liệt, khiến Thanh vương tức giận từ hôn, Ôn Tâm lại thiết kế mượn miệng của Thanh vương hướng hoàng thượng lên lớp giảng bài, trách cứ chuyện Ôn Nhu bỏ trốn thực sự huy danh tiếng, không xứng có được tước vị Trấn Quốc công tử, thỉnh hoàng thượng tước đoạt lại tước vị Trấn Quốc công tử, chuyển cho Ôn Tâm kế tục, hoàng thượng liền cho phép.

Mẫu nữ Triệu Yên Nhi đạt được mục đích, Triệu Yên Nhi lập tức xé rách da mặt ra trước mặt Ôn Nhu, từ nay về sau đối với nàng thái độ không tốt, mà Ôn Thế Nghi, ngay từ đầu liền biết được kế hoạch của Triệu Yên Nhi, hắn vốn cũng không thích Ôn Nhu, hơn nữa hơn nữa nhìn nữ nhi bản thân mến yêu Ôn Tâm vị chuyện chỉ có thể làm nhị tiểu thư rầu rĩ không vui, Triệu Yên Nhi suốt ngày phiến gió bên tai, hắn liền cũng vui vẻ để cho các nàng làm như vậy, thậm chí tham dự trong đó.

Chỉ có Ôn Nhu, như cũ ngỡ là hảo muội muội không biết chuyện.

Ôn Nhu vốn là vì người trong lòng không có đúng hẹn gặp mặt mang nàng cao bay xa chạy mà thương tâm đến chết, cho nên Triệu Yên Nhi đối với nàng châm chọc khiêu khích nàng sẽ không quá mức lưu ý, ai biết được ngay lúc nàng thương tâm gần chết, nhận được thánh chỉ đem nàng gả cho Bạch vương gia ma ốm, lập tức càng mất hết can đảm, sớm nghĩ đến cái chết, lại nhiều lần được Ôn Tâm tận tình khuyên can, các nàng không phải vì lo lắng nàng chết, mà là luyến tiếc nàng chết, bởi vì các nàng muốn xem không phải là nàng muốn chết liền chết như vậy, mà là muốn thấy nàng mỗi ngày sống trong thống khổ và dằn vặt!

Lúc đầu Ôn Nhu xuất giá, chân trước vừa bước ra khỏi cửa, chân sau Triệu Yên Nhi liền vọt tới từ đường Ôn gia, đem linh vị Lâm Tiểu Uyển ném ra khỏi từ đường, vốn có Ôn Nhu ở nhà, tuy rằng không còn là Trấn Quốc công tử, nhưng trong lòng Triệu Yên Nhi vẫn là có chút kiêng kỵ, hôm nay Ôn Nhu xuất giá rồi, Triệu Yên Nhi liền không cố kỵ nữa.

Nàng hận Lâm Tiểu Uyển, không chỉ có lúc sống, mà đến chết đi rồi, vẫn còn đặt trong đầu nàng, chỉ cần linh vị Lâm Tiểu Uyển còn là đương gia chủ mẫu được cung phụng trong từ đường Ôn gia, liền ý vị cứ cho là nàng vinh hoa một đời, sau khi chết, linh vị như cũ vào không được từ đường Ôn gia! Việc này Ôn Thế Nghi cũng biết, không chỉ có không ngăn cản, trái lại còn tác thành nữa.

Bởi vì bọn họ không nghĩ tới Ôn Nhu lại còn có mặt mũi mã trở về, cho dù đã trở về, phát hiện, bọn họ cũng không sợ, bọn họ sớm đem nàng coi là đồ đê tiện mặc cho người chà đạp dưới chân, cho nên nàng mới vừa hỏi linh vị Lâm Tiểu Uyển ở nơi nào, bọn họ cũng không trả lời nàng.

Thế nhưng hiện tại không giống, nàng không chỉ đã trở về, còn mang Bạch vương gia cùng về! Hiện nay nàng lại muốn đến từ đường, phải làm thế nào cho phải đây?

" Nữ nhi, hôm nay là ngày ngươi quy ninh, đi từ đường khó tránh khỏi xui xẻo, lúc này phải làm là sao hảo hảo khoản đãi Bạch vương gia mới tốt!" Ôn Thế Nghi khuyên can nói.

" Nga?" Đôi mi thanh tú của Ôn Nhu vi thiêu, ngẩng đầu nhìn Lãnh Triệt bên cạnh, "Vương gia, người cần khoản đãi sao?"

Sở dĩ nàng dám hỏi như vậy, là bởi vì nàng cảm thấy hắn sẽ cho đáp án hài lòng, hắn là đứng ở bên nàng.

" Ôn đại nhân, bổn vương đã cùng Vương phi thành hôn, theo lý thuyết, đương xưng người một tiếng ' Nhạc phụ'," Lãnh Triệt không có trả lời vấn đề của Ôn Nhu, chỉ là nhìn nàng một cái, lần nữa Ôn Thế Nghi, "Nhạc phụ đại nhân, nếu Vương phi muốn đối với thừa tướng đại nhân cùng nhạc mẫu nhất tẫn hiếu đạo, sao không theo ý của Vương phi.

Ngụ ý ở ngoài sáng bất quá, hắn không cần khoản đãi gì, chỉ muốn Ôn Nhu vui vẻ là tốt rồi.

Đầu quả tim của Ôn Nhu không khỏi nóng lên, cho tới bây giờ, đều là nàng một mình một người, không có người nào đối với nàng thực sự tốt, những người này đối với nàng tốt, bất quá là đối với biến ảo thân phận của nàng mà thôi, đối với nàng mà nói, ngoại trừ nhiệm vụ, vẫn là nhiệm vụ, chỉ có nhiệm vụ.

Nàng chẳng bao giờ nhận thức qua, có người đối với nàng tốt, là một loại là một loại cảm giác gì.

Ôn Nhu đối với Lãnh Triệt khẽ gật đầu khẽ cười một cách tự nhiên, sau đó xoay người liền hướng đến từ đường, mặc kệ biểu tình khiếp sợ biểu tình khiếp sợ trên mặt đám người Ôn Thế Nghi phía sau.

Chỉ là, nàng không biết, cái mỉm cười này của nàng, khiến tâm luôn tâm bình tĩnh của Lãnh Triệt đột nhiên tầng tầng rung động.

Lãnh Triệt nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Ôn Nhu, cũng chậm rãi bước theo.

Chỉ là làm Ôn Nhu không có nghĩ tới, khi nàng khi nàng đến từ đường, phát hiện linh vị mẫu thân Lâm Tiểu Uyển dĩ nhiên bình yên trên linh đài cung phụng!

Những người này xem ra cũng không ngu xuẩn, biết sau khi nàng trở về sẽ hưng sư vấn tội, trước đó còn biết để lại một đường thoát, nếu lần này truy cứu, liền buông tha các nàng một lần, ngược lại, chính là còn nhiều cơ hội thu thập những người này.

Thời điểm Ôn Thế Nghi cùng Triệu Yên Nhi nhìn đến linh vị Lâm Tiểu Uyển đặt tại linh đài, cũng là khiếp sợ, bởi vì bọn họ thật không ngờ, linh vị bị bọn họ ném đi làm sao sẽ đột nhiên xuất hiện ở từ đường, Ôn Tâm đi ở sau cùng âm tà cười.

" Phụ thân, nhị di nương, muốn cùng nữ nhi thấp một nén hướng cho gia gia?" Ôn Nhu nghiêng người sang nhìn về phía sau lưng Ôn Thế Nghi, thản nhiên nói.

Chỉ thấy sắc mặt Ôn Thế Nghi không hiểu trắng bệch, lập tức nói: "Không, không cần!"

" Vương gia, phụ thân thân thể khó chịu, xin cho phép hạ thần cùng mẫu thân đem cha đở xuống nghỉ ngơi." Mắt thấy sắc mặt Ôn Thế Nghi thật không tốt, Ôn Tâm lập tức chầm chậm đến trước mặt Ôn Thế Nghi, hướng Lãnh Triệt giải thích.

Lãnh Triệt khẽ gật đầu, nhìn về phía đám nha hoàn di nương đang tới, lạnh nhạt nói: "Ôn đại nhân nếu thân thể không khỏe, Trấn Quốc công tử liền đưa Ôn đại nhân xuống nghỉ ngơi, đám người còn lại, cũng đều tán đi, bổn vương cùng Vương phi ở lại một lát."

Hắn không thích nữ nhân, vừa nhìn thấy nữ nhân oanh oanh yến yến, hắn liền không rõ đau đầu, gấp đôi...

Nhìn trước mắt nữ nhân oanh oanh yến yến Nhìn trước mắt giải tán, Lãnh Triệt mới đưa tay ôm ngực, tuấn mi cau lại.

" Vương gia, có thể cùng ta vì gia gia cùng mẫu thân thắp một nén hương?" Ôn Nhu không để ý đến Ôn Thế Nghi bọn họ đang rời đi, chỉ là yếu ớt nhìn linh đài trước mặt cùng linh vị Lâm Tiểu Uyển, cũng không có phát hiện trên mặt Lãnh Triệt bên cạnh đang biến dạng, "Còn muốn làm phiền Vương gia trái lương tâm một hồi, bởi vì ta muốn báo cho gia gia cùng mẫu thân biết, ta đã gả được cho một người tốt, hy vọng Vương gia đợi không nên vạch trần là được."

Lãnh Triệt nghiêng đầu nhìn Ôn Nhu bên người, chỉ thấy mặt mày xinh đẹp của nàng, chẳng biết lúc nào dính vào một tầng đau thương nhàn nhạt, đẹp đến đẹp đến làm cho lòng người say.

" Ừ." Không hỏi nguyên do, Lãnh Triệt khẽ lên tiếng, nếu hắn đáp ứng rồi cùng nàng quy ninh, cũng sẽ không chú ý loại chuyện nhỏ này, chỉ là bây giờ hắn không có nghĩ đến, Ôn Nhu trong từ đường ngẩn ngơ ngây người đúng một canh giờ, còn chưa có ý tứ muốn rời khỏi.

Ngực quặn đau lại lần nữa truyền đến, Lãnh Triệt nắm thật chặt ngực, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vẫn như cũ đứng ở phía sau Ôn Nhu, im lặng, lẳng lặng chờ nàng.

" Ngươi không có chuyện gì chứ?" Đột nhiên Ôn Nhu cảm giác được khí tức không đúng của Lãnh Triệt, xoay người lại nhìn, không khỏi cau mày, "Nhìn sắc mặt của ngươi thật không tốt."

Lãnh Triệt không trả lời nàng, chỉ lạnh lùng liếc mắt quét lên người nàng, xoay người rời khỏi.

" Ngươi — —" Trực giác của Ôn Nhu không tốt, không chút nghĩ ngợi liền duỗi tay kéo cổ tay của Lãnh Triệt lại.

Chẳng qua là khi nàng chạm vào mạch tượng của Lãnh Triệt, tâm trạng không khỏi hoảng hốt!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi