NỊCH SỦNG: CHÍ TÔN CUỒNG PHI

Editor: Luna Huang

"Chưa từng nghe nói," Nét mặt của Lãnh Triệt gợn sóng không sợ hãi, trong lòng thì hung hăng chấn động, nhìn Ôn Nhum như trước cười nhạt một tiếng, "Nguyện nghe Vương phi nói rõ."

Ôn Nhu cũng không thèm để ý thái độ của Lãnh Triệt, không nhanh không chậm nói tiếp: "Lục Hồn Quy có thể nói là độc, trúng loại độc này rồi, tróng thời gian ngắn ngủi sẽ không lấy đi mạng người, mà là mỗi ngày mỗi ngày hành hạ người trúng độc, lúc độc phát, làm chó người muốn sống không được cực kỳ thống khổ."

" Người trúng độc, có biểu hiện yếu nhược, nếu để cho người chẩn ra được cũng không thể nào biết kê đơn, bởi vì giải dược áp chế Lục Hồn Quy cần thuốc dẫn, trên đời này, chỉ có thể gặp không thể cầu."

" Mà độc này, chỉ có người trúng độc mới có thể hiểu rõ tư vị thống khổ trong đó, nhất là vào đông, hầu như mỗi ngày đều đau toàn tâm, nghiêm trọng hơn là lúc, thậm chí mạch sẽ bị tê liệt, đến lúc đó trong huyết mạch toàn thân phảng phất có như bị độc trùng cắn nghìn vạn lần, cho người bắt không được kỳ mạch, huyết mạch của người trúng độc, phảng phất trong nháy mắt đó ngừng đập."

" Lục Hồn Quy sở dĩ gọi là kỳ độc, vì nó được hạ trên người vào lúc phụ nhân hoài thai, phụ nhân muốn sống, nhất định phải sinh nôn, nếu là muốn bảo vệ thai nhi, thì sẽ bị rong huyết mà chết, thai nhi được hạ sinh, tất cũng là lúc mới sinh trúng Lục Hồn Quy chi độc."

Ôn Nhu nhìn Lãnh Triệt mặt không đổi sắc, nhìn dung nhan của hắn so với ánh trăng còn đẹp hơn vạn phần, đến tột cùng là người phương nào, có thể trẻ mới sinh một người đẹp mà ngoan độc như vậy, "Sở dĩ gọi là " Lục Hồn Quy" là bởi vì người trúng loại độc này sống không quá ba mươi sáu tuổi."

Ôn Nhu nói xong, nâng ly trà lên lại uống một hớp trà, cũng không nhìn Lãnh Triệt nữa, hỏi: "Nếu Ôn Nhu nhớ không sai, Vương gia năm nay chính là nhi lập chi niên (Luna: hình như là ba mươi thì phải), Vương gia, Ôn Nhu có nhớ lầm?"

Mâu tử đen như mực của Lãnh Triệt lạnh lẽo không gì sánh được, dùng lực nắm chặt tách trà trong tay, nét mặt vẫn là cười, "Vương phi nhớ không sai, ta năm nay chính là nhị lập chi niên."

Nàng dĩ nhiên biết bệnh này của hắn là do Lục Hồn Quy mà ra, điều này cũng biểu thị Thanh vương cùng đã biết được, chuyện này đến cả Huyền vương cũng không biết, Thanh vương thì làm sao biết? Người nữ nhân trước mặt này, đến cùng có thân phận gì?

"Vương gia thật đúng là nghị lực rất cao, cư nhiên nhịn được dằn vặt suốt ba mươi năm." Câu này, Ôn Nhu xuất phát từ sự bội phục, nhìn lòng bàn tay của Lãnh Triệt bị mảnh vỡ của tách trà làm cho chảy máu, Ôn Nhu không có chút kinh ngạc nào, muốn nói người nhịn được dằn vặt suốt ba mươi năm của Lục Hồn Quy, trên đời này sợ thật là không có, cho dù là nàng, chỉ sợ cũng không chịu được.

"Vương phi, có một số việc nên biết, một số việc không nên biết?" Lãnh Triệt thoáng tiếu ý, mở lòng bàn tay ra, để mảnh vỡ rơi xuống đất, ánh mắt nhìn Ôn Nhu, "Lại cũng có một số lời nên nói, một số lời không nên nói?"

Từ một khắc kia trở đi nàng đạp vào cửa, nàng liền biết Bạch vương này không đơn giản như vậy, nàng cảm thụ được, tuy hắn là một con ma bệnh thân thể ốm yếu bất kham, nhưng lại có công phu thâm tàng bất lộ, cây ngọc trâm lúc nãy chính là minh chứng tốt nhất.

" Vương phi trái lại nhìn thấy rõ ràng." Lãnh Triệt nâng lên khóe môi, "Không biết Vương phi muốn làm thế nào bước ra căn phòng này?"

" Vương gia, nếu là Ôn Nhu một mình muốn tới gặp ngươi, tất sẽ không có đến mà không có vể, Ôn Nhu cũng không đem tính mạng của mình ra để đùa giỡn." Người Thâm tàng bất lộ nàng thấy cũng nhiều, như người nam nhân trước mắt này, nàng chưa thấy qua, lãnh tĩnh đạm nhiên khiến người khác phải sợ.

" Vương phi gan dạ sáng suốt không thua nam tử."

" Chớ có chỉ có nam tử trong thiên hạ mới có lòng can đảm và sự hiểu biết, nếu là cho rằng như vậy, Ôn Nhu cũng muốn cười Vương gia là ếch ngồi đáy giếng." Tánh mạng của nàng, liền không cần nam nhân đến chống đỡ.

Lãnh Triệt không nói gì, chỉ là tự tiếu phi tiếu nhìn Ôn Nhu, Ôn Nhu lại cảm thấy ánh mắt Lãnh Triệt như thế để cho nàng sinh ra một chút hàn ý không tên, cười nói: "Vương gia, tối nay cái cửa này Ôn Nhu nhất định là phải đi ra ngoài, bởi vì ——"

Ôn Nhu cố ý dừng một chút, Lãnh Triệt cũng không gấp, chỉ chờ nàng nói hết lời, Ôn Nhu từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt Lãnh Triệt, cúi người, để sát vào khuôn mặt hắn đủ để cho nàng thèm nhỏ dãi, "Bởi vì, thiên hạ này, chỉ có ta cam tâm tình nguyện vì Vương gia giải độc."

Cự ly gần như vậy, Lãnh Triệt có thể cảm nhận được khí tức hương thơm nhợt nhạt trong hô hấp của Ôn Nhu.

Lúc này đây, ngoài dự liệu của Ôn Nhu Lãnh Triệt từ trên ghế bỗng nhiên đứng lên, hoàn toàn đã không có dáng dấp lạnh nhạt, Lãnh Triệt phản ứng như thế trái lại Ôn Nhu không ngờ tới.

" Xin Vương phi hãy tự trọng!" Thân thể của Lãnh Triệt mặc dù đơn bạc, thân cao hoàn mỹ, đứng lên cao hơn Ôn Nhu một cái đầu, Ôn Nhu khó khăn lắm mới đứng đến cằm của hắn, chỉ là nàng vô luận như thế nào cũng thật không ngờ Lãnh Triệt cư nhiên sẽ có phản ứng mãnh liệt như vậy, để cho nàng có kinh hãi.

Ngẩng đầu, Ôn Nhu cư nhiên nhìn thấy gò má trắng nõn của Lãnh Triệt cư nhiên nhợt nhạt ửng đỏ, Ôn Nhu càng kinh ngạc, một vạn lần không thể tin được, mỹ nam đạm nhiên trước mặt, cư nhiên tại xấu hổ?

Điều này làm cho Ôn Nhu nhịn không được "Xì" Một tiếng, cười ra tiếng, muốn nói hai kiếp người của nàng cái gì mà chưa từng thấy qua chứ, nam nhi bảy thước xấu hổ, vậy làm sao có thể khiến cho nàng cảm thấy không buồn cười? Huống chi đó là một mỹ nam bình tĩnh.

Mà Lãnh Triệt, sở dĩ có phản ứng lớn như vậy, nếu nói là bởi vì lời của Ôn Nhu, không bằng nói bởi vì động tác của nàng, bởi vì, chưa từng có nữ nhân nào đứng gần hắn như vậy, thậm chí, hắn chưa bao giờ biết tư vị gì của nữ nhân là gì, cự ly gần kề như vậy, thậm chí cảm thụ được hơi thở của đối phương, làm thế nào không khiến cho hắn mất hình tượng?

" Tự... Tự trọng?" Ôn Nhu nín cười, nàng thế nào cũng không nghĩ ra Lãnh Triệt cư nhiên sẽ xấu hổ, thậm chí ngay cả thậm chí ngay cả cái từ " Tự trọng" cũng mang ra nói luôn rồi, nàng nơi nào không tự trọng? "Uh, hảo, liền chiếu theo lời của Vương gia, Ôn Nhu tự trọng."

Lãnh Triệt vì sự luống cuống của mình ảo não, cho dù là đối mặt với thiên quân vạn mã hắn đều có thể thản nhiên, thế nào luống cuống trước mặt một nữ nhân? Lập tức nghiêm túc, nhìn Ôn Nhu lui về chỗ ngồi, mới ngồi xuống lần nữa, khôi phục gương mặt đạm nhiên, lạnh lùng nói: "Vương phi lời nói suông không thỏa đáng."

Có thể giải được độc trên người của hắn? Bằng nàng? Cho dù đó là "Độc y tiên tử" giải được thiên độc cũng thúc thủ vô sách đối với Lục Hồn Quy, nàng có năng lực gì?

Mà nàng, hoặc là Thanh vương, muốn làm gì?

" Vương gia không tin?" Ôn Nhu hơi nhướng mi, nàng nói ra được sẽ làm được, "Ôn Nhu hiện tại liền chứng thực một chút cho Vương gia xem."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi