NỊCH SỦNG: CHÍ TÔN CUỒNG PHI

Editor: Luna Huang

Vương Thượng, thân thể này của đại hoàng tử, ngày sau tất bách bệnh triền thân không thể trị liệu... Sợ là chống không qua bao nhiêu năm...

Cút! Trẫm tìm danh y khắp thiên hạ! Đem bệnh của đại hoàng tử trị khỏi!

Hì hì, bệnh ương mà, loại nhu nhược, đâu giống là đại ca của chúng ta!

Vương Thượng, bệnh này của đại hoàng tử...không thể trị?

Không trị được, trị hai mươi năm cũng không phải như vậy, trẫm đã quyết định lập thất hoàng tử vi thái tử rồi, mạng này của đại hoàng tử, để trời quyết định đi!

Công tử bị Lục Hồn Quy hành hạ gần hai mươi năm mà không ngã, đủ thấy năng lực hơn người, thuốc dẫn để giải độc, có thể gặp không thể cầu, tất cả tùy duyên, không được cưỡng cầu.

Đại hoàng tử, mạng của trẫm không lâu nữa rồi, liền nhờ vào ngươi, bảo vệ thất hoàng tử, chỉ có Trấn Quốc Công phủ có thể trở giúp người, ghi nhớ kỹ ghi nhớ kỹ...

Thái hậu, thân thể của Triệt không ngã, chỉ không kham nổi quốc sự, nguyện toàn quyền để thái hậu đam chính.

Đại ca! Ta không thể nhẫn nữa! Không cần đợi đến bọn ngươi đem Di quốc hủy đi mới mới bằng lòng phản kích sao?

Vì bảo trụ ngươi, bảo trụ mạch máu cuối cùng của Đại Di!

Nhị đệ, vì sao ta quen biết?

Ha ha, đại ca, xem ngươi nói gì rồi, chúng ta là huynh đệ, làm sao không quen biết?

Huynh đệ? Ta nguyện ý vẫn là huynh đệ.

...

Bỗng dưng Lãnh Triệt mở mắt ra, đập vào mắt là trướng quen thuộc, trong mê mê trầm trầm, hắn không mở mắt nổi, bên tai quanh quẩn ký ức, hắn không phải là không có hoài nghi ly trà kia, chỉ là hắn muốn xác định, bọn họ, có hay không có thể không thành địch nhân.

Cười khổ, đêm qua đầu quả tim đau đớn rõ ràng nói cho hắn biết, mặc dù ngươi không tình ta không nguyện, bọn họ, cuối cùng là cũng trở thành địch nhân, từ khi vừa mới bắt đầu, liền quyết định bọn họ phải thành địch nhân.

Trái lại không nghĩ đến, so với hắn còn ngoan độc một phần,, dĩ nhiên cứ như vậy muốn lấy mạng hắn.

Hơi nghiêng đầu, Lãnh Triệt nhìn thấy Ôn Nhu ngồi ở ghế thái sư bên giường, phảng phất đang ngủ, nắng sớm xuyên thấu qua linh lọt vào trong phòng, rơi xuống lông mi thật dài của nàng, an tĩnh thanh tao lịch sự, cho người thế nào cũng đoán không được, dưới khuôn mặt một nhã nhặn lịch sự như vậy, thế nào có được đồng mâu thay đổi thất thường.

Lòng của Lãnh Triệt run rẩy mạnh, nàng giữ hắn một đêm?

" Tỉnh?" Lãnh Triệt đang muốn ngồi dậy, Ôn Nhu nghe được động tĩnh nhỏ liền mở mắt ra, trong mắt không có ý mệt mỏi chút nào.

" Đêm qua Vương phi cứu ta?" Lãnh Triệt nhìn thấy băng gạc ở cổ tay trái của nàng, khẩu khí nhàn nhạt, không có chút vẻ cảm kích nào.

" Nếu Ôn Nhu không cứu vương gia, tin tưởng vương gia cũng không chết được." Ôn Nhu đứng lên, đi tới bàn tròn trong phòng cầm lấy một ấm trà trên lò đun, vì mình châm một ly trà, dáng dấp nhàn nhã, "Nhưng nếu vương gia liền chết như vậy, Ôn Nhu không muốn quật mộ phần lấy roi đánh thi thể."

Người làm lãng phí tâm tư của nàng, nàng chưa bao giờ bỏ qua, huống chi là người lãng phí tâm tư lại lãng phí máu của nàng.

" Vương phi thật biết nói đùa, bất quá cũng không có nói sai, ta tự nhiên sẽ không như vậy liền đã chết." Hắn làm sao có thể chết như vậy, nếu hắn là chết, đó là cô phụ Đại Di, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà chết.

Lãnh Triệt nói xong, xốc màn liền muốn xuống giường, trong nháy mắt đứng lên, áo bào từ trên vai hắn trợt rơi xuống, rơi xuống trên mặt đất, quan trọng hơn chính là chiếc tiết khố của hắn cũng sắp rơi khi hắn bước, chỉ thiếu chút xíu nữa, liền muốn cho ** cho hấp thụ ánh sáng.

Ôn Nhu vẫn ôn hoà nhìn Lãnh Triệt, nghĩ ngợi hắn rốt cuộc là một người như thế nào, phảng phất hắn đã sớm biết trước bản thân sẽ trúng độc một dạng, nhưng không thấy bất luận thái độ sợ hãi gì, đột nhiên nhìn thấy thân thể hắn lộ ra ngoài, một miệng trà vừa nuốt vào suýt nữa bị phun trở ra, lập tức rũ đường nhìn xuống không hề nhìn hắn, trong lòng mang Túc Dạ khinh bỉ một phen, mặc y phục cư nhiên không có kỹ thuật như thế.

Lãnh Triệt suýt nữa trần như nhộng, sắc mặt ửng đỏ, vội vã nắm chặt lưng tiết khố, lấy áo bào trên giá bên giường khoác lên người, trong đầu hiện ra đoạn nửa tỉnh nữa mê ngắn đêm qua, hai gò má không khỏi đỏ lại bạch, trắng lại hồng.

" Đa tạ vương phi cứu giúp." Lãnh Triệt nhất thời không biết nên nói thế nào cho tốt, trong lòng quẫn bách, có chút bất đắc dĩ.

" Vương gia thực sự là khách khí, ta ngươi là phu thê, sao lại nói cảm ơn?" Ôn Nhu khẽ hớp một ngụm trà, ngồi xuống bên bàn tròn, nếu hiện nay không dự định rời khỏi Bạch vương phủ, hay là hảo hảo mà lợi dụng thân phận Bạch vương phi này.

" Vương phi lại nói giỡn, mấy ngày trước đây không phải là Vương phi muốn rời khỏi Bạch vương phủ sao?" Hai gò má của Lãnh Triệt trút bỏ màu đỏ kia, đi tới ngồi xuống đối diện Ôn Nhu, "Thế nào hôm nay còn nói cùng ta là phu thê? Là Vương phi cải biến chủ ý, không muốn rời khỏi Bạch vương phủ nữa?"

Nữ tử này, đến tột cùng muốn hát cái bài gì.

" Chỉ là Ôn Nhu đột nhiên cảm thấy Bạch vương phủ này là đại thụ cũng không tệ lắm, có thể xem là thiết bị che mưa cản gió." Ôn Nhu hướng về phía Lãnh Triệt mỉm cười, "Ôn Nhu nhớ, vương gia cũng sẽ không để ý Ôn Nhu có ở trong Bạch vương phủ lâu hay không?"

" Vương phi hiện nay là đại phu là của ta, nếu là ly khai, muốn vì ta bắt mạch khám và chữa bệnh chẳng phải là phiền phức sao?" Lãnh Triệt nhìn Ôn Nhu mâu tử cười khẽ, nỗ lực muốn xem thấu ý tưởng của nàng, "Cho nên, ta tự nhiên sẽ không đế ý đến việc Vương phi ở Bạch vương phủ có lâu hay không."

" Vương gia trái lại thiện giải nhân ý, huống hồ Ôn Nhu từ trong cung trở về, ngày sau tất nhiên sẽ có mưa to gió lớn không tưởng, nếu như không có địa phương che gió che mưa chẳng phải là thương cảm sao?" Ôn Nhu lại châm một ly trà, đưa cho Lãnh Triệt, như trước cười khẽ, "Huống hồ vương gia cũng sẽ không để cho Ôn Nhu ở bên ngoài chịu mưa sa bão táp, vương gia, Ôn Nhu nói có đúng hay không?"

" Vương phi nếu là Bạch vương phi, ta tự sẽ không để cho Vương phi vô duyên vô cớ chịu mưa sa bão táo, huống hồ Vương phi là ân nhân cứu mạng của ta, ta làm sao cam lòng để Vương phi ủy khuất?" Lãnh Triệt tiếp nhận trà Ôn Nhu đưa tới, uống.

" Vương gia thực sự là nhu tình, Ôn Nhu đã lâu không có tư vị có người quan tâm hiểu rõ như vậy."

" Vương phi nếu là hảo hảo mà làm Bạch vương phi, ta tự sẽ không bạc đãi Vương phi." Dù sao nữ tử hiếm có như vậy, giữ ở bên người tự nhiên không có hại, nhưng không thể không đề phòng nếu thả nàng rời khỏi, có hay không sẽ vì người khác phục vụ.

Huống hồ, nàng là Trấn Quốc công tử do lão Trấn Quốc công tử thân truyền.

Chỉ có Trấn Quốc Công phủ có thể trợ giúp người, ghi nhớ kỹ ghi nhớ kỹ...

Biểu hiện những năm nay của Trấn Quốc Công phủ, để hắn hầu như đã quên những lời này, mà món đồ kia, cũng không biết trong tay người phương nào!

" Lời này của Vương gia, trong tai Ôn Nhu thế nhưng như có ý tứ hàm xúc khác." Ôn Nhu đem để ly trà trong tay xuống, thu liễm tiếu ý trong con ngươi, nhìn Lãnh Triệt, là muốn đem nhập dưới trướng sao? Sống lại một lần, nàng đã quyết ý, không hề vì bất luận kẻ nào phục vụ nữa, nàng vì bản thân thôi.

" Vương phi có thể tự hành phỏng đoán, lấy thông tuệ chi trí của Vương phi, tự nhiên biết lời của ta có ý tứ hàm xúc gì khác."

" Bất quá, chiếu theo vương gia nói như thế, Ngõa Phủ Lôi Minh này, Ôn Nhu có thể tùy ý đi vào rồi?"

" Chỉ cần Vương phi có điều cần."

" Vậy Ôn Nhu liền đa tạ vương gia rồi, không lâu nữa, Ôn Nhu tặng vương gia một phần đại lễ." Ôn Nhu mỉm cười, đứng dậy đi, "Nếu vương gia tỉnh, Ôn Nhu liền đi, vương gia vẫn là yêu quý thân thể của mình cho thỏa đáng."

Quả nhiên là nữ tử bất đồng, thảo nào Huyền vương cũng sẽ có hứng thú.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi