Editor: Luna Huang
** Tín nghi chi gian **
Sau sa trướng mâu quang của Lãnh Triệt nặng nề, trầm mặc không nói, trên giường hẹp mâu quang của Ôn Nhu cũng lạnh lùng, không cần phải nhiều lời nữa, hương thơm trong gian nhà lượn lờ, lâm vào yên lặng.
Lãnh Triệt trầm mặc, là bởi vì hắn đoán hàm nghĩa trong câu nói này, phỏng đoán ý đồ thân phận Ôn Nhu muốn nói đến.
Ôn Nhu trầm mặc, là bởi vì nàng muốn xác định Lãnh Triệt có đúng hay không là người đáng để nàng giúp đỡ, có phải là thật hay không có trách nhiệm gánh vác như tổ phụ nói.
Nửa khắc đồng hồ qua đi, Lãnh Triệt khoác bạch y như tuyết đi ra từ sau sa trướng, lúc này Ôn Nhu cũng khôi phục một chút khí lực, xuống giường ngồi trên bàn tròn.
Mặc dù đã gặp Bạch vương rất nhiều lần, Ôn Nhu cũng cho là mình có đầy đủ định lực đối mặt hắn với gương mặt đẹp thế này của hắn, thế nhưng giờ này khắc này Lãnh Triệt, bởì mới trừ độc, nét mặt tái nhợt sinh ra một chút huyết sắc, xương quai xanh hoàn mỹ cùng trên ngực còn dính một chút nước, còn mấy lọn tóc trên ngực, càng hiện lên vóc người mê người của hắn, phảng phất có ánh sáng chói mắt đâm vào đồng mâu, Ôn Nhu chậm rãi thõng xuống mâu tử, không hề nhìn hắn.
Chỉ là Ôn Nhu cúi đầu, liền nhìn thấy Lãnh Triệt hai chân của Lãnh Triệt, không khỏi lại kéo sắc mặt xuống, lạnh lùng nói: "Vương gia, chẳng lẽ không cảm thấy được lòng bàn chân quá lạnh?"
Lẽ nào hắn không biết hàn khí bức người nhất đó là lòng bàn chân? Như vậy không khác gì hiệu quả trừ độc lúc nãy, cùng với máu của nàng bị lãng phí có gì khác nhau?
" Không cảm thấy." Lãnh Triệt cũng lạnh lùng hồi đáp, toàn thân của hắn như hàn băng, lòng bàn chân hàn cùng không hàn, có cái gì khác.
(Luna: Ta đi làm rồi nên không có thời gian để tiếp tục đăng truyện lên nhiều web như vậy nữa. Mọi người muốn xem tiếp có thể quá bên web Vọng Thư Uyển nhé. Cám ơn đã thông cảm vì sự rắc rối nạy)
Tuy rằng Ôn Nhu không có nhìn thẳng Lãnh Triệt, thế nhưng ánh mắt của Lãnh Triệt nhưng vẫn không có rời khỏi Ôn Nhu, bởi vì câu nàng vừa mới nói kia, cùng câu "chỉ có Trấn Quốc Công phủ có thể vì ngươi tương trợ" vô cùng trùng khớp, mà nàng là lão thân truyền Trấn Quốc công tử, như vậy, nàng thật có thể vì hắn sử dụng?
" Ba ——!" Ai ngờ đạt được, lời của Lãnh Triệt còn chưa nói, Ôn Nhu liền vỗ án, trừng mắt Lãnh Triệt, sau đó đi tới bên thùng nước tắm, khom người đem đôi hài trắng không nhiễm một hạt bụi của Lãnh Triệt, ném ở bên chân hắn, tuy là cười, nhưng tức giận trong lời nói xuất phát từ kẽ răng, "Vương gia, thỉnh mang hài vào rồi nói, nếu không vương gia còn muốn gọi Ôn Nhu mang hài giúp ngươi?"
Thế nào nàng từ trước đến nay vẫn chưa từng gặp qua bệnh nhân không để cho nàng bớt lo lắng? Hôm nay loại khẩn trương này, thật là làm cho lãnh tĩnh trong cơ thể nàng đều nóng nảy.
" Cái này không cần." Sinh khí? Lãnh Triệt cách bàn tròn nhìn con ngươi xinh đẹp Ôn Nhu hàm chứa tức giận, không giải thích được hắn có mang hài hay không cùng nàng có quan hệ gì, lúc này lại không phải thời gian tranh chấp, cúi người xuống đem hài Ôn Nhu ném ở bên chân hắn mang vào, "Vương phi thân thể thượng hư, không dám phiền Vương phi động thủ."
Lúc nói chuyện, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, chỉ nghe Lãnh Triệt nói "Tiến đến", hắc y liền đẩy cửa phòng ra, cầm chén trong tay để lên bàn, sau đó cài cửa lại lui xuống.
Lãnh Triệt nâng lên chén sứ trắng lên, đưa tới trước mặt Ôn Nhu, thản nhiên nói: "Vương phi thỉnh uống, thân thể quan trọng hơn."
" Nguyên lai vương gia cũng biết đạo lý thân thể quan trọng hơn này, Ôn Nhu còn tưởng rằng vương gia không biết đạo lý này." Ôn Nhu không khách khí chút nào tiếp nhận chén sứ trắng, mở ra, hương vị ngọt ngào của cẩu kỷ liền bay lên mặt, Ôn Nhu cầm lấy thìa, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Lãnh Triệt đối với hỏi vặn của Ôn Nhu có bất kỳ phản ứng nào, chỉ là lẳng lặng nhìn, nặng nề hỏi: "Vương phi lời mới rồi, vì ý gì?"
Ôn Nhu không có vội vã trả lời lời nói của Lãnh Triệt, mà là chậm rãi thưởng thức chén thuốc máu, nàng muốn xem, tính nhẫn nại của hắn có bao nhiêu.
Một chung thuốc bổ, Ôn Nhu uống đến nửa nén hương, mới ngẩng đầu, nét mặt của Lãnh Triệt cũng không có nửa phần tức giận, vẫn như cũ là vẻ mặt thần tình nhàn nhạt, khiến Ôn Nhu không khỏi thán phục, nếu hắn thật là người có thể gánh vác vận mạng của Đại Di, sau khi nghe câu nói kia của nàng còn có thể nhẫn nại lâu như vậy, thực sự rất cao, mà thời gian hắn nghe được câu kia liền trầm mặc rất lâu, hắn tất là đạo lý ngầm trong câu nói kia.
Mà hắn tham ngộ câu nói kia, tất nhiên thân phận không cạn, tất nhiên đáng để phó thác.
" Vương gia tâm tư nhạy cảm, có thể tự đoán được lời nói của Ôn Nhu, là có ý gì." Ôn Nhu đem thìa trong tay đặt xuống, lấy khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, không nhanh không chậm.
"Tâm tư của Vương phi, ta không dám phỏng đoán." Mặc dù nàng là người đáng để phải tin tưởng, thế nhưng hôm nay nàng cùng Trấn Quốc Công phủ hầu như một chút quan hệ cũng không có, nếu là muốn giúp hắn, thì như thế nào giúp được? Thực lực? Nhân thủ? Những thứ này, nàng có sao?
" Vương gia khiêm tốn rồi." Ôn Nhu thu hồi dáng tươi cười giả tạo ở khóe miệng, bất cẩu ngôn tiếu đón nhận ánh mắt của Lãnh Triệt, "Vương gia muốn cái gì, cũng nhất thiết phải xem vương gia có hay không thực sự tín nhiệm Ôn Nhu."
Tín nhiệm nàng, nàng nguyện giúp hắn một tay, nếu là nghi nàng, tuy có di ngôn của tổ phụ, thứ cho nàng cũng khó mà tuân mệnh, dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, nghi nàng, nói vậy kết quả của nàng sẽ giống như đời trước, không được chết già.
" Mạng của ta hôm nay đều là Vương phi giữ lại, ta lại nói thế nào thâm tư thục lự Vương phi?" Lãnh Triệt tự nhiên biết đáy lòng Ôn Nhu cố kỵ, dù sao tin tưởng người một lòng có dạ sắc sảo, cần suy nghĩ cặn kẽ, cũng hắn phải tin tưởng nàng một dạng, hai người ngờ vực vô căn cứ, hôm nay lại phải tương hỗ tín nhiệm, há có thể không cẩn thận gấp đôi?
" Nếu ta không tin Vương phi, lại sao đáp ứng vì Vương phi che gió che mưa?" Thế nhưng thời cơ đã thành thục, thời gian cũng không có thể kéo dài, bọn họ là nên áp dụng hành động, nếu là có Trấn Quốc Công phủ một phần lực, nói vậy cũng sẽ sinh ra tương trợ không ít, không bằng tin, "Như vậy không biết Vương phi tín ta hay là nghi ta?"
" Ôn Nhu đối với vương gia là nghi hay là tín cũng không quan trong, quan trọng là... Ôn Nhu cảm thấy có đáng giá hay không." Ánh mắt của Ôn Nhu sâu thẳm, "Chỉ bất quá, vương gia, người, đáng giá để Ôn Nhu giúp đỡ sao?"
" Có đáng giá hay không, cũng muốn chờ Vương phi nhìn thấy, bản thân từ từ đánh giá." Giúp đỡ? Bản thân nàng sao? Có hay không nàng có chút dõng dạc? "Chỉ là không biết Vương phi vì sao phải giúp đỡ ta? Mà ta, lại vì sao cần Vương phi giúp đỡ?"
Có mấy lời, vẫn là trước đó nhất thiết phải nói rõ mới tốt.
Tiếng nói vừa dứt, mắt thấy bạch quang trước mắt nhoáng lên, một khối bạch ngọc bài to bằng bàn tay xuất hiện ở trong tầm mắt.
" Vấn đề của Vương gia, nó, đều có thể trả lời." Ôn Nhu mở trong lòng bàn tay ra, một khối bạch ngọc bài có khắc chữ "Lãnh" Liền xuất hiện ở trước mắt!