NỊCH SỦNG: CHÍ TÔN CUỒNG PHI

Editor: Luna Huang

** đại hôn Thanh vương **

Ngày mai, Trấn Quốc Công phủ.

Ôn Thế Nghi vạn lần thật không ngờ đêm qua ám sát cư nhiên thất bại, hôm nay Ôn Nhan còn bình yên vô sự ngồi ở trong phòng, người khoác giá y chuẩn bị làm tân nướng, mà Tâm nhi hắn yêu mến nhất một mình trong phòng nước mắt ròng ròng, hơn nữa tin đồn bên ngoài còn truyền việc Tâm nhi cùng người hoan hảo, Chu Ma không phải nói đã đem người biết sự tình diệt sạch rồi sao?

Quan trọng là, hắn không có làm được chuyện Thanh Vương gia giao phó, như vậy sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan sau này.

Ôn Thế Nghi phiền não đi qua đi lại trong tiền thính, hắn thực sự nghĩ không ra đêm qua ám sát tại sao lại thất bại, rõ ràng an bài rất bí ẩn như vậy, vì sao sẽ có người xuất hiện cản trở, khiến phe mình ba lần bốn lượt thất thủ, nếu không như vậy, người của hắn phái đi không chết cũng trọng thương, đến tột cùng là ai, đã vậy còn giúp đỡ Ôn Nhan?

Đem tin tức báo cho Thanh Vương gia, nói vậy Thanh Vương gia đã hoàn toàn thất vọng rồi.

Tuy rằng cực không tình nguyện, thế nhưng đại hôn của Thanh vương cùng Ôn Nhan mọi người đều biết, Vương Thượng tứ hôn, mặc dù không tình nguyện, trên dưới Trấn Quốc Công phủ đều là giăng đèn kết hoa, bày đến hoa lệ ở trước phủ, duy chỉ có Ôn Thế Nghi cùng Triệu Yên Nhi một bước cũng không bước vào viện của Ôn Nhan.

Ôn Nhu đi tới Trấn Quốc Công phủ, nhìn thấy trước mắt vui mừng, cũng không gọi gia đinh thông truyền cho Ôn Thế Nghi, liền thẳng đến viện của Ôn Nhan, đây là lần đầu tiên Ôn Nhu bước vào viện của Ôn Nhan, tuy rằng giăng đèn kết hoa, thế nhưng vết tích năm tháng lại không che giấu được, tường viện loang lổ, xà nhà sơn nước bong tróc, dụng cụ cổ xưa, cho thấy đây là một cuộc sống của thứ nữ không được sủng đến cỡ nào.

Có thể thấy được ngày của Ôn Nhan tại Trấn Quốc Công phủ, là không như ý cỡ nào, năm đó thời gian mẫu thân vẫn còn ở đây, chắc chắn cùng không phải như vậy, bằng không Ôn Nhan cũng sẽ không muốn đem mẫu nữ Triệu Yên Nhi dẫm nát dưới chân.

Thời gian Ôn Nhu tiến vào phòng, Ôn Nhan mặc giá y đứng trước gương đồng ta, một thị nữ bên cạnh hầu hạ cũng không có, mấy vạt áo phiền phức cũng chưa có buộc xong, Ôn Nhan vẫn cúi đầu buộc, cho nên ngay cả Ôn Nhu tiến đến cũng không phát hiện.

" Tam muội muội vì sao phải một mình mặc y phục? Ôn Nhu nhàn nhạt hỏi, sau đó hướng Duẫn nhi bên cạnh phân phó nói: "Duẫn nhi, đi tới giúp tam tiểu thư mặc xiêm y."

Lúc này Ôn Nhan mới cả kinh xoay người, nhìn thấy Ôn Nhu, vội vã phúc hành lễ: "Muội muội gặp qua đại tỷ tỷ, vì sao Hà đại tỷ đến đây cũng không cho người truyền báo một tiếng? Làm hại muội muội chậm trễ."

" Tam muội muội không cần đa lễ, nếu biết bên cạnh tam muội muội không người hầu hạ, tỷ tỷ nên mang tiểu Linh một lượt về đây mới đúng."

"Không thể." Ôn Nhan lập tức chặn lại nói, "Tiểu Linh không thể trở về vào lúc này, muội muội một mình có thể được."

" Cha cũng thật đúng là vô tình, tam muội muội xuất giá, thậm chí ngay cả một thị nữ cũng không phái đến hầu hạ." Ôn Nhu đưa tay cầm đưa tay cầm hồng cài(Luna: khăn voan) của Ôn Nhan trên bàn trang điểm, tự tiếu phi tiếu nói, "Đó là giá y này, chỉ sợ cũng là tam muội muội tự mình mời người làm đi?"

" Đại tỷ tỷ thực sự là nói đùa, hôm nay muội muội có thể còn sống đứng ở chỗ này, liền đã họa trung chi phúc, làm sao còn dám cầu có người đến hầu hạ?" Ôn Nhan cười đến khổ, bỗng nhiên hướng Ôn Nhu thẳng tắp quỳ xuống, sau đó hướng Ôn Nhu trọng trọng dập đầu một cái rất vang, "Ôn Nhan tạ qua đại tỷ tỷ hôm qua xuất thủ cứu giúp xuất thủ cứu giúp chi ân!"

Đêm qua nóc nhà truyền đến tiếng binh khí va chạm, Ôn Nhan cả kinh từ trên giường nhảy dựng lên, cả người run rẩy không biết nên làm thế nào cho phải, nàng biết, nhất định là Triệu Yên Nhi cùng cha phái người tới lấy lấy mạng nàng! Nàng thật không ngờ, ban ngày Triệu Yên Nhi không đắc thủ, ban đêm dĩ nhiên sẽ xuất thủ lần nữa! Nàng khinh thường! Lẽ nào, tối nay thật là tử kỳ của nàng rồi sao?

Mà khi nàng trốn ở chân giường, hai tay ôm bản thân lạnh run, sát thủ không có phá cửa xông vào như tưởng tượng, cửa sổ như trước đóng thật chặt, ấm thanh đao kiếm vẫn đang tiếp tục, vẫn không có người xông vào, đột nhiên Ôn Nhan minh bạch một việc, định là có người đang giúp nàng! Mà thiên hạ này sẽ còn ai giúp nàng? Ngoại trừ Ôn Nhu không còn ai khác! Mặc dù có, cũng sẽ không có ngờ được bọn họ xuất thủ lần nữa, ngoại trừ Ôn Nhu có thể dự đoán trước được hết mọi thứ!

Cuối cùng, âm thanh đao kiếm tiêu thất, Ôn Nhan như trước bình yên vô sự ngồi ở trên giường.

Mà ngoại trừ Ôn Nhu, nàng không nghĩ ra ai có thể có dự liệu trước như vậy.

Ôn Nhu không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn Ôn Nhan, tâm tư như vậy, giữ lại vì mình sở dụng, sẽ là chuyện tốt.

" Tam muội muội, sau ngày hôm nay, ngươi sẽ lấy người không yêu ngươi, có thật không không hối hận?" Tất cả, nàng muốn tại hôm nay kết thúc.

"Không hối hận." Ôn Nhan trả lời kiên định.

" Hảo, sau ngày hôm nay, Thanh vương phủ sẽ nằm trong tay ngươi!" Diệt trừ cặn bả, cho người của mình vào, nhất cử lưỡng tiện.

Ôn Nhu rất là thoả mãn với câu trả lời của Ôn Nhan, xoay người muốn đi, lúc gần đi lưu lại câu nói: "Ta để Duẫn nhi lưu lại hầu hạ tam muội muội, về phần tiểu Linh, đợi tam muội muội bái thiên địa xong, tỷ tỷ tức khắc đem nàng đưa đến bên cạnh ngươi."

" Ôn Nhan tạ qua đại tỷ tỷ." Nhìn bóng lưng của Ôn Nhu, Ôn Nhan không dám có chút bất kính.

Thanh vương phủ.

Quản gia đang ở đại môn bận rộn đón đám đại nhân công tử cùng với các phu nhân đến đây chúc mừng, bọn gia đinh cũng là bận tối mày tối mặt, duy chỉ có Thanh vương làm tân lang đến nay còn chưa có xuất hiện ở trước mặt mọi người, những khách nhân đến đây tuy có không giải thích được, lại không thể hỏi cũng không dám hỏi, đường đường là việc của thừa tướng lại có thể để cho bọn họ quản, bọn họ đến, lẽ vật tượng trưng cũng đã làm xong, cũng không có ai đối với Thanh vương bất kính là được.

Đỉnh của nhuyễn kiệu thêu trúc văn màu trắng gạo dừng lại trước Thanh vương phủ, kiệu phu vội vã vén rèm lên, Ôn Nhu từ trong nhuyễn kiệu nhẹ nhàng đi ra, y phục bạch sắc, một kiện áo khoác lông chồn, tư thái nghiêng nước nghiêng thành, liên tiếp đưa tới ánh mắt sợ hãi.

Đuôi mắt của quản gia, mắt liền nhìn ra thân phận của Ôn Nhu, phân phó gia đinh bên cạnh hảo hảo tiếp đãi khách nhân, mình thì vội vã đi tới trước mặt Ôn Nhu, khom mình hành lễ: "Tiểu nhân gặp qua Bạch vương phi, Bạch vương phi an hảo."

" Miễn lễ đi." Ôn Nhu khẽ vuốt cằm, sau đó hướng Vân Lãng đang cầm hạ lễ phân phó nói, "Vân Lãng, đem lễ vật vương gia cùng ta chuẩn bị trình lên."

" Tiểu nhân thay Thanh Vương gia đi đầu tạ qua Bạch vương phi cùng Bạch vương gia." Quản gia cúi đầu khom lưng cười, "Bạch vương phi mời theo tiểu nhân nhập phủ."

Vân Lãng đi theo vào, lại bị quản gia chặn ở ngoài cửa, cười hướng Ôn Nhu giải thích: "Bạch vương phi, hôm nay tân khách đông đảo, hạ nhân mang theo không cho phép nhập phủ, để tránh khỏi đụng phải những khách nhân, mong rằng Bạch vương phi thứ lỗi."

" Đã như vậy, Vân Lãng ngươi liền hồi phủ đi."

" Vân Lãng ở bên ngoài phủ chờ Vương phi là tốt rồi." Vân Lãng hướng Ôn Nhu khom người, xin cáo lui."

Quản gia mắt thấy đuổi Vân Lãng rồi, trong mắt tức khắc nổi lê như ý thoả mãn, "Bạch vương phi mời đi theo tiểu nhân."

Quản gia vẫn cong thắt lưng cúi đầu, không nhìn thấy tà ý dưới đáy mắt hắn.

Mọi người thấy đến đây thấy vì Ôn Nhu dẫn đường dĩ nhiên là đại quản gia của Thanh vương phủ, không khỏi đối với đầu ánh mắt ghen tị.

Thế nhưng, đường quản gia dẫn dắt căn bản cũng không phải là đến tiền thính!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi