Editor: Luna Huang
Chỉ nghe tiếng ù ù trầm muộn vang lên, nguyên bản núi đá rất nặng như môn hộ chậm rãi di chuyển!
Đập vào mi mắt, thứ Ôn Nhu chưa từng thấy qua, chỉ thấy trục bánh đà thật lớn tinh thiết cố định đang đục vào trong núi, trục bánh đà tinh thiết có dây xích thô to, phía dưới dây xích, có treo hộp đồ, chỉ là bít kín sáu mặt, mỗi mặt đều là tấm ván gỗ hình vuông, nhìn ở lưng chừng núi ở Ngõa Phủ Lôi Minh, khiến Ôn Nhu không khỏi tưởng tưởng giống với thang máy hiện đại.
Thời gian Ôn Nhu nhìn cái dị vật này, Lãnh Triệt bước vào trong hộp gỗ, sau đó nhìn Ôn Nhu vẫn còn nhìn kỹ nó, không khỏi lên tiếng kêu lên, "Đây là thang lăng vân, có thể chứa được bốn, Vương phi mau lên đây."
Lãnh Triệt ngừng lại, Ôn Nhu liền cũng bước vào thang lăng vân, chỉ thấy Lãnh Triệt nhẹ nhàng đạp trục bánh đà bằng gỗ dưới chân, trục bánh đà chuyển động chậm rãi hạ xuống.
Đáy lòng Ôn Nhu kinh ngạc, cư nhiên nguyên tác siêu phàm như vậy, lại nhìn cấu tạo của thang lăng vân, đúng là xảo đoạt thiên công, hoàn mỹ e rằng không thể xoi mói, ai làm lẽ nào ——
Ôn Nhu nhìn lại bên cạnh Lãnh Triệt, nhìn gò má đạm nhiên, nhịn không được hỏi: "Thang lăng vân là do vương gia sáng chế?"
Lãnh Triệt không nói, thậm chí không quay đầu lại nhìn Ôn Nhu, chỉ đợi cảm giác dưới chân truyền đến động, thẳng đến thang lăng vân lao như thác nước chảy xuống một dạng rồi ngừng lại, chỉ thấy thác nước rơi vào trong sông nhỏ, sông nhỏ chảy theo hướng bắc, vì vào đông hồ hỏi cạn, thác nước không gió, sông nhỏ dòng nước cũng chảy chậm.
Ngẩng đầu ngắm, tuy rằng đen kịt cũng vô pháp nhìn thấy, nhưng Ôn Nhu lại nói, Ngõa Phủ Lôi Minh mặc dù không được gọi là đường chân trời, nhưng đủ để thấy được ý tứ hàm xúc động thiên, lần tới, nhất định phải tham quan thực kỹ mới được.
"Vương phi, thỉnh lên xe ngựa." Thời gian Ôn Nhu còn đang suy nghĩ cảnh trí trước mắt, bên tai truyền đến thanh âm cung kính của Túc Dạ, Ôn Nhu xoay người, phát hiện không biết khi nào có một chiếc xe ngựa cách đó không xa, Túc Dạ vén màn xe đợi.
Ôn Nhu khẽ gật đầu, bước đến xe ngựa, coi như tuy rằng chuyện quá khẩn cấp nhưng cũng không có thể phóng ngựa rong ruổi, cũng nói chuẩn bị xe ngựa, cũng có thể để an tâm một chút.
" Vì không nhọc Vương phi lo lắng", cố ý chuẩn bị xe ngựa đợi Ôn Nhu ngồi xong, âm thanh của Lãnh Triệt nhàn nhạt vang lên, xóa sạch nghĩ cách Ôn Nhu phảng phất có thể nhìn thấu.
Ôn Nhu cũng không kinh, chỉ nhìn Lãnh Triệt khẽ cười nói: "Nếu không chuẩn bị xe ngựa, chẳng lẽ vương gia muốn xóc nảy trên lưng ngựa?"
Ý tưởng này Lãnh Triệt làm sao cũng không che giấu nội tâm mình.
" Vương gia hôm nay không làm như vậy, xem ra vẫn là làm việc không nghĩ đếnhậu quả như vậy", không cần Ôn Nhu nhiều lời, nhìn trong xe ngựa có lò sưởi, lấy qua đặt bên giường.
Lãnh Triệt nhìn Ôn Nhu cử động, lại nhìn lò sưởi, lò sưởi ấm áp, cũng không biết Túc Dạ khi nào đặt vật này vào tỏng xe ngựa.
" Vương phi cái này có phải hay không cho phép hoàn cảnh sinh hoạt mười năm" Lãnh Triệt bất luận khi nào ở đâu, đối với ai, cũng nho nhã lễ độ.
Y vật hung đốt Ôn Nhu không ngẩng đầu, mà từ tay áo lấy ra một bình sứ, rải một chút bột phấn lên áo choàng, sau đó mới rải một ít lên lò sưởi, xạ hương nồng đậm tức khắc tản ra khắp xe.
Đối với vị của xạ hương, Lãnh Triệt không xa lạ gì, bởi vì trong ngày thường trong thuốc hắn dùng cũng có xạ hương, chỉ không biết đốt xạ hương có ích lợi gì.
" Xạ hương dùng để đốt có thể dùng để chống đỡ dịch bệnh tập kích trong mười hai canh giờ, lần này đến Tào thành cũng cần tí nhất mười hai canh giờ, vừa đúng lúc có thể đem chuyện này chuẩn bị tốt, không cầu vạn vô thất, nhưng cầu chuẩn bị vô hoạn."
Lãnh Triệt không hỏi thêm nữa, chỉ nhìn áo choàng bạch sắc thêu văn trúc trong tay Ôn Nhu, tay bất giác phóng tới ngực mình, nói đó, túi gấm Túc Dạ vừa giao cho, đáy lòng cảm giác kỳ quái cực kỳ.
Trên trán trơn bóng rũ xuống một ít lưu hải, da thịt nõn nà, vị đạo ấm áp.
" Vương gia còn chưa trả lời Ôn Nhu, thang lăng vân, có phải cho vương gia sáng chế." Ôn Nhu bỗng nhiên ngẩng đầu, khiến Lãnh Triệt không khỏi vội vã không mở mắt, không thôi thế nào, dĩ nhiên nhìn đến xuất thần.
Ôn Nhu không phát hiện đáy mắt Lãnh Triệt có chút hoảng loạn lướt qua, đáy lòng vẫn như cũ nhớ lại thang lăng vân, nếu sáng chế, vậy trong lòng rốt cuộc còn giấu bao nhiêu thứ không tưởng nữa, nếu ý nghĩ như vậy dùng trên chiến trường...
"Đúng là sáng chế của Lãnh Triệt, Vương phi đối với kỹ thuật sáng chế các cơ quan có hứng thú..."
" Ôn Nhu đối với kỹ thuật sáng chế các cơ quan không quá hứng thú" Ôn Nhu khẽ cười, lật tới lật lui áo bào trắng trên tay, không đối với kỹ thuật sáng chết các cơ quan có hứng thú, nếu thật muốn nói đến cảm thấy hứng thú, không bằng đối với cái này càng cảm thấy hứng thú.
" Vương phi một đêm không ngủ chi bằng nghỉ ngơi một chút cho thỏa đáng." Lãnh Triệt chợt phát hiện phía dưới mắt ứ động một chút nhợt nhạt.
" Nếu muốn nghỉ ngơi, vương gia càng cần phải nghỉ ngơi." Ôn Nhu không để ý Lãnh Triệt, mà lại trong bọc y phục bên cạnh lấy ra một bình sứ trắng, đưa cho Lãnh Triệt, "Vẫn như trước đưa cho vương gia dược như lần trước, chỉ bất quá kế tiếp sợ không có thời gian để vương gia tắm rửa, sáng tối một viên, sự tình làm tốt Ôn Nhu mới vì vương gia giải độc."
" Tạ qua Vương phi quan tâm." Lãnh Triệt tiếp nhận bình sứ, tiện cho cả hai không nói nữa, Ôn Nhu đem áo bào trắng đặt lên lò sưởi, ngồi vào cửa sổ bên xe, vén mành lên nhìn ra phía ngoài.
Trên đường, Ôn Nhu kinh ngạc phát hiện, Đại Di dĩ nhiên kênh rạch chằng chịt dày đặc như vậy, nhưng mà đê điều lại không thông, nếu mùa hạ mưa nhiều, ở đây sẽ thành địa dương mênh mông.
Ôn Nhu nhìn về phía Lãnh Triệt đang nhắm mắt, lẽ nào, không nghĩ tới Ôn Nhu giờ này khắc này đề cập, dù sao việc cấp bách cũng là dịch bệnh của việc cấp bách, trước hết toàn tâm toàn ý giải quyết tốt khó khăn của Tào thành, mới tiếp tục dồn tâm tư đến chuyện khác.
Bình minh, trời vẫn là âm u, Túc Dạ xe dừng lại bên một trấn nhỏ, đổi hai con ngựa, cũng mượn cơ hội này để Lãnh Triệt cùng Ôn Nhu nghỉ ngơi một chút.
Có thể do chạy nhanh xóc nảy, thân thể của Lãnh Triệt ăn không tiêu, lúc này sắc mặt xanh trắng, huyết sắc trên đôi môi đang từ từ biến mất, có vẻ rất thống khổ khó nhịn, Ôn Nhu tiếp nhận chén thuốc Túc Dạ bưng tới, nhịn không được khuyên nhủ: "Thân thể của Vương gia khó có thể chịu được xóc nảy, nằm xuống nghỉ ngơi cho thỏa đáng, đến Tào thành, Túc Dạ sẽ gọi."
Lãnh Triệt tiếp nhận chén thuốc, uống cạn sạch, sau đó lập tức hướng Túc Dạ ra lệnh: "Túc Dạ, tiếp tục chạy vào Tào thành nhất thiết phải dùng tốc độ nhanh nhất có thể, sao có thể dừng lại bên đường lâu."
... Túc Dạ lần thứ hai xuất hiện tình huống khó xử, nhìn Lãnh Triệt, lại nhìn Ôn Nhu, thân thể gia, quả thực không thể lại tiếp tục xóc nảy, chuyện của Tào thành cũng không có thể chờ...
"Túc Dạ, tiếp tục chạy đi." không đợi Lãnh Triệt lại lần nữa lên tiếng, Ôn Nhu liền đi đầu mở miệng, lúc này nói cái gì cũng là vô dụng, chỉ mau chóng chạy tới Tào thành mới tốt.
" Vương gia, ngủ trên giường Ôn Nhu dọn xong chăn gối." Hướng Lãnh Triệt khách khí nói.
" Vô sự, không cần nghỉ ngơi." Lãnh Triệt như trước dựa vào thành xe, nhắm mắt, hiện nay làm sao có tâm tư nghỉ ngơi chứ.
" Vương gia, không nên lấy thân thể mình cậy mạnh." Khẩu khí của Ôn Nhu đột nhiên lạnh lên, thế nào cảm thấy nam nhân này so với bò còn bướng bình hơn, để nghỉ ngơi, lại không cần mạng, cố chấp cái gì, hiện tại không phải thời gian để cố chấp.
... Lãnh Triệt bỗng dưng mở mắt ra, không hiểu nhìn Ôn Nhu, "Không cậy mạnh"
Nhưng lời này ra khỏi miệng, Lãnh Triệt liền cảm giác dị thường không hợp khẩu vị, quả thực tựa như càng nói càng đen, cho tới bây giờ không nói chuyện như thế, cư nhiên cậy mạnh, còn nữ nhân...
" Vương gia, lời này giống như thừa nhận mình đúng là cậy mạnh." Ôn Nhu trái lại nhẹ nhàng cười rộ lên, đại nam nhân này, lời này thật là kỳ quái, chẳng lẽ đáy lòng không được tự nhiên nên xuất hiện biểu hiện thật đáng yêu, "Vương gia nếu không muốn Ôn Nhu lại vô duyên vô cớ vì vương gia mất nhiều máu như vậy, liền nằm xuống đi."
... Thế nào cùng nữ nhân này nói, cảm thấy không được tự nhiên, để cảm thấy thế nào cũng không quá, cũng không muốn nói thêm gì nhiều, liền nằm xuống trên giường.
" Vương gia, vị trí địa lý của Tào thành có thể có là quan trọng." Khó có được Lãnh Triệt nghe lời, tâm trạng của Ôn Nhu thoả mãn, hỏi ra suy nghĩ trong lòng, vấn đề này, xem ra không thể không trả lời.
"Tào thành Tào thành có thể nói là bắc đại môn hộ của Đại Di, là thành trì hậu viên của quân đội ở biên giới, Vương phi, vị trí địa lý của Tào thành quan trọng đến chính sự," Sắc mặt của Lãnh Triệt như thường lệ âm trầm.
Vào đông vốn không phải dịp bệnh dịch bộc phát, hôm nay Tào thành xuất hiện dịch bệnh, có thể để Ôn Nhu nghiêm túc hỏi, "Quốc nội hay là quốc ngoại?"
"Có thể là quốc nội, cũng có thể là quốc ngoại, Di quốc cũng không có chỗ nào bạo phát dịch bệnh, nếu muốn ở Tào thành dẫn phát dịch bệnh, nguyên nhân tuyệt không sẽ ở cảnh nội Di quốc, cái này liền có khả năng ở quốc ngoại Di quốc mang đến, mà Di quốc hôm nay mặc dù yếu, biên phòng lại cực nghiêm, đối phương nếu có bản lĩnh đi qua biên phòng đem bệnh dịch truyền vào Đại Di, bởi vậy có thể chứng minh bộ đội biên phòng có nội gián phản bội Lãnh Triệt." Lãnh Triệt hơi nheo đôi mắt lại.
Ôn Nhu rất bội phục Lãnh Triệt phân tích thấu triệt, quả nhiên, đem sự tình nhìn thấu triệt, không nghĩ tới, không đoán được, đều đã nghĩ đến đoán được, không khỏi cho nàng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, "Có thể, vương gia nói, có thể là quốc nội, cũng có thể quốc ngoại, lại giải thích thế nào?"
" Vương phi, tình thế trong hoàng cung, thấy không rõ sao?" Lãnh Triệt trành khẩn đôi mắt nhìn Ôn Nhu, nếu đoán không ra, ngày sau cũng không nghĩ cái gì nữa.
" Vương gia, Loan Hoàng cung." Ôn Nhu trầm mặc sau một lát, mới chậm rãi nói, trong mắt không gợn sóng, trong lời nói cũng không có chút nào là kinh ngạc, cứ như là sớm nghĩ đến vậy.
" Không thể không lại lần nữa bội phục Vương phi tâm tư thông tuệ." Lãnh Triệt không trả lời Ôn Nhu, Ôn Nhu lại đạt được đáp án chuẩn xác không có lầm, Lãnh Triệt cũng cực thoả mãn câu trả lời của Ôn Nhu.
Lúc trời sáng.
" Gia, qua nửa canh giờ tới, là đến được Tào thành."
--- ---------Phân Cách Tuyến Luna Huang---- ---------
Ta dịch chương này thật khổ sở a *than trời trách đất hơn trăm lần* Chương này không có dấu chấm câu cũng không hề dễ dịch. Nội mấy đoạn tả cảnh là nhực đầu luôn mà trong nhà lại cực ồn. Não cũng muốn nổ tung.
Nếu có chỗ nào không hiểu mọi người cmt để mình giải thích nghen.
Cám ơn đã thông cảm.