NỊCH SỦNG: CHÍ TÔN CUỒNG PHI

Editor: Luna Huang

Đáy lòng của Ôn Nhu mọc lên một cảm giác chán ghét, cứ cho là không nhìn người nọ, chỉ nghe thanh âm kia, nàng cũng biết người nọ là ai, nàng thế nào cảm thấy người này đúng là âm hồn bất tán.

Nghiêm Vô Ly kinh ngạc nhìn nữ tử xuất hiện ở trước mặt, khiến hồn hắn mộng lượn quanh nữ tử, hắn là chủ thượng phái tới trông coi Tào thành, không cho bất luận kẻ nào từ Tào thành đi ra, nếu là xông vào liền giết không tha, tuy rằng nhìn thấy cừu nhân cũ Túc Dạ, thế nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ ra ở chỗ này nhìn thấy Ôn Nhu, trước khi mũi tên thứ hai được bắn ra hắn liền vội vã ngăn lại, hắn sợ thương tổn nàng.

Nàng không phải ở Bạch vương phủ đế đô sao? Làm sao sẽ xuất hiện ở Tào thành sắp thành tử thành!

Đột nhiên Nghiêm Vô Ly xuất hiện, người bị kinh hách chỉ là Ôn Nhu, Ôn Nhu cảm thấy hắn là âm hồn không tiêu tan, Lãnh Triệt cảm thấy tâm tư của Lam vương sâu đậm.

"Nhu nhi, ngươi tại sao sẽ ở đây?" Nghiêm Vô Ly đột nhiên từ chố ẩn núp nhảy xuống, để những tiểu tướng cùng hắn chấp hành nhiệm vụ cũng không khỏi không từ chỗ ẩn núp nhảy ra, bảo vệ bên người Nghiêm Vô Ly.

Những người này đều biết chủ thượng Lam vương để ý nhất đó là Nghiêm Vô Ly, cho nên bọn họ đều phải một trăm con mắt để bảo hộ hắn, chính là chưa hoàn thành nhiệm vụ cũng không có thể để hắn chịu một chút thương tổn, bằng không trở lại Lam vương phủ bọn họ cũng chỉ có một con đường chết.

"Nghiêm công tử quả nhiên là âm hồn bất tán, muốn lấy mạng của ta cư nhiên đưa người đuổi đến nơi này." Ôn Nhu cười lạnh nhìn mặt Nghiêm Vô Ly lộ vẻ ưu thương, chán ghét nói, "Người thương tổn Túc Dạ cũng là ngươi đi?"

Lãnh Triệt đã xuống ngựa, sắc mặt âm trầm đứng ở bên cạnh thân Ôn Nhu, ám vệ cũng người người cầm kiếm, vây quanh trước mặt Ôn Nhu cùng Lãnh Triệt, đem hai người bảo hộ ở trong đó.

Đây là Lãnh Triệt lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Vô Ly, vừa nghĩ tới hắn là là người đã từng cùng Ôn Nhu muốn bỏ trốn, tim của hắn liền cảm giác không khỏi phiền não, hận không thể cho người trước mặt tiêu thất.

"Nhu nhi, sự tình không phải như ngươi tưởng tượng như vậy."

Nghiêm Vô Ly cảm giác lòng của mình đau đớn giống như bị người xé nạt vậy, hắn không biết nàng xuất hiện ở đây, chủ thượng cũng không biết, lần này hắn sẽ không lấy tính mệnh của nàng, là hắn bị bất đắc dĩ, hắn quan tâm nàng như vậy, nếu không phải không còn đường để đi, hắn làm sao nỡ chỉa kiếm về phía nàng, chỉ là nàng không rõ mà thôi.

"Sự tình thế nào ta không có hứng thú biết." Nội tâm của Nghiêm Vô Ly thống khổ giãy giụa Ôn Nhu không cảm giác được chút nào, cũng không muốn biết, hôm nay ở trong mắt nàng, bất quá là chỉ là một nam nhân để cho nàng cực kỳ chán ghét, luôn miệng nói trong lòng có nàng, rồi lại thời thời khắc khắc muốn lấy tính mạng của nàng, nói nữ nhân giỏi thay đổi, xem ra nam nhân này so với nữ nhân còn muốn cho người đoán không ra, huống chi, hắn, nàng tuyệt không muốn biết, "Trước mặt phu quân ta xin Nghiêm công tử hãy tôn trọng một chút, tên của Ôn Nhu, không có thể để cho người khác có thể tùy tiện gọi như vậy."

Một ngụm "Nhu nhi", thực sự là nàng nghe mà cả người rùng mình, nàng không phải là Ôn Nhu mà hắn yêu, bọn họ không có từ ký ức lúc trước, cũng không có tương lai.

"Phu quân?" Nghiêm Vô Ly nhìn vẻ mặt bệnh trạng tái nhợt của Lãnh Triệt, phảng phất như nghe được chuyện cười trong thiên đại, khinh thường lặp lại một từ, "Phu quân? Phu quân? Chỉ bằng hắn? Một nam nhân gần đất xa trời, Nhu nhi ngươi cư nhiên gọi hắn là phu quân? Ha ha ha ——"

Đối với lời nói của Nghiêm Vô Ly, Lãnh Triệt thờ ơ mặt không đổi sắc, những năm nay hắn học xong cách ẩn nhẫn, tuyệt không sẽ không nổi giận, mà nhìn từ thái độ của Ôn Nhu, hình như hoàn toàn coi Nghiêm Vô Ly là người xa lạ, phiền não trong lòng hắn cũng giảm đi một chút.

Ôn Nhu cũng không thấy lạ, lời nói của Nghiêm Vô Ly để cho nàng đột nhiên nghiêm túc sắc mặt lạnh, mỗi một tiếng cười nhạo của Nghiêm Vô Ly sắc mặt của nàng càng hàn một phần.

"Lãnh Triệt, ngươi bất quá là một vương gia ốm yếu, xứng với tình yêu của Nhu nhi sao?" Một tiếng "Phu quân" của Ôn Nhu để Nghiêm Vô Ly mất đi lý trí, phút chốc rút kiếm ra chỉ vào mặt của Lãnh Triệt, ghen tỵ nói, "Ngươi không xứng! Trong lòng của ngươi có Nhu nhi sao? Nếu là có, ngươi làm sao sẽ để cho nàng đến Tào thành gặp nguy hiểm?"

"Vương gia là phu mà Ôn Nhu nhận định, hảo hay không tốt, còn không phải do Nghiêm công tử chỉ định." Thanh âm của Ôn Nhu lạnh lùng, ánh mắt nhìn Nghiêm Vô Ly cũng lạnh lùng, nam nhân của nàng, cứ cho là không tốt, cũng không đến lượt người khác nói, "Nghiêm công tử cho là mình là ai, có tư cách chỉ định phu quân của Ôn Nhu sao?"

Lời nói của Ôn Nhu để lòng của Lãnh Triệt run lên bần bật, không khỏi nghiêng đầu nhìn bên người nàng, mơ hồ cảm thấy nàng hình như đang tức giận, là vì hắn? Đáy lòng của Lãnh Triệt đột nhiên ấm áp, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.

"Nhu nhi, ta là vì người tốt! Nam nhân như vậy, không đáng cho ngươi giao phó!" Nghiêm Vô Ly đem kiếm trong tay cấm chặt một phần, hung hăng run rẩy, hiển nhiên là lời nói của Ôn Nhu đem tim của hắn hung hăng đâm đến bị thương rồi.

Nhu nhi là của hắn, hắn không muốn nàng rúc vào trong ngực của nam nhân khác! Hắn là muốn ôm lấy nàng trong ngực biết nhường nào!

"Tốt với ta? Nghiêm công tử cũng thật là biết nói đùa, lúc trước vứt bỏ ta là tốt với ta? Muốn lấy tính mạng của ta là tốt với ta? Hôm nay sử dụng kiếm tương hướng cũng là tốt với ta?" Ôn Nhu cười nhạt, tiếp tục châm chọc nói, "Nếu là vương gia không đáng để ta giao phó, vậy người phương nào đáng để ta giao phó, ngươi sao? Nghiêm công tử?"

"Ta..." Nghiêm Vô Ly bị Ôn Nhu làm đến nghẹn không lời nào để nói, thống khổ nhìn Ôn Nhu, muốn phản bác, cũng không có từ để phản bác, nàng nói đều là sự thực, ban đầu là hắn vứt bỏ nàng, khiến danh tiếng của nàng bại hoại, bị Thanh vương nắm giữ hạnh phúc cả đời, hắn lại không có đứng ra cứu nàng, hắn muốn lấy tính mệnh nàng, tuy là mệnh lệnh của chủ thượng không thể trái, nhưng cũng là sự thực, hắn muốn nói hắn muốn dẫn nàng cao bay xa chạy, thế nhưng hắn không thể, hắn trốn không thoát lòng bàn tay của chủ thượng, nếu là mang theo nàng rời khỏi, chắc chắn thương tổn hắn, cho nên hắn không thể nói mình là người đáng để nàng giao phó, thế nhưng Bạch vương cũng tuyệt không phải người có thể cho nàng hạnh phúc!

"Ha ha... Vô Ly, ngươi đây là đang trình diễn vỡ kịch khổ tình sao?" Một trận âm thanh mang theo châm chọc cười nhạo vang lên bên tai của mọi người, thanh tới người tới, chỉ thấy bên cạnh thân Nghiêm Vô Ly đột nhiên xuất hiện một nam tử mặc sam y màu nâu, khinh bỉ nhìn Nghiêm Vô Ly bên cạnh thân, "Nhìn thấy trong mắt Bạch vương phi không có ngươi sao? Ngươi khổ như vậy, không phải tự rước lấy nhục sao?"

Lời của nam tử khiến sắc mặt của Nghiêm Vô Ly bỗng nhiên như lá rụng mùa thu tàn bại, hướng nam tử quát dẹp đường: "Câm miệng! Chuyện của ta còn chưa tới phiên ngươi quản!"

Nam tử xuất hiện để trong con ngươi Lãnh Triệt cẩn thận càng nhiều một phần, cho tới bây giờ nhìn thân thủ người đến, tất nhiên không phải hạng người tầm thường, công phu cùng nội lực, tất nhiên trên Nghiêm Vô Ly, Lam vương là đoán chắc hắn sẽ đến Tào thành, cố ý để hai người ở đây sao?

"Ta đương nhiên không muốn quản ngươi mà làm hỏng chuyện, nhìn dáng dấp thống khổ của ngươi, ta là vui vẻ còn không kịp."

Nam tử cười đến đắc ý, đời này chuyện khiến hắn vui nhất chính là nhìn thấy Nghiêm Vô Ly thống khổ, ai bảo chủ thượng coi trọng hắn yêu thương hắn như vậy, đến nỗi cho hắn trước mặt chủ thượng càng lúc càng không có nơi sống yên ổn, đây hết thảy đều phải trách hắn Nghiêm Vô Ly, cho nên Nghiêm Vô Ly càng thống khổ, hắn liền cảm thấy vui vẻ, "Chỉ là mệnh lệnh của chủ thượng, ta ngươi biết đến, ngươi muốn cãi mệnh lệnh của chủ thượng sao?"

"Kham Diệc! Ta không cho phép người hại Nhu nhi!" Nghiêm Vô Ly đối với Kham Diệc trợn mắt tương hướng, hắn nhớ kỹ lời nói của chủ thượng, hắn phái Kham Diệc tới lấy rồi.

"Lời của ngươi, dùng được sao? Chủ thượng cũng đã có nói, mạng của người nữ nhân này giao cho ta tới lấy." Kham Diệc chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ, sau đó sử dụng kiếm chỉ vào Ôn Nhu, "Phải biết rằng, nếu là ta giết nàng, chủ thượng chắc chắn thật cao hứng."

"Hay là, do ngươi tự mình động thủ? Người chết trên tay ta, không có toàn thây, vì để cho nàng được chết đẹp một chút, ta có thể tặng cơ hội này cho ngươi, thế nào?" Kham Diệc có nhiều ý tứ hàm xúc nhìn Nghiêm Vô Ly, dùng ngôn từ đùa bỡn khiến đáy lòng của Nghiêm Vô Ly không có một tia khí lực chống cự nào, hắn thích nhất chính là nhìn Nghiêm Vô Ly giãy giụa thống khổ, "Lẽ nào ngươi còn muốn chờ hai người ngày sau hoan ái, ngươi mới bằng lòng hạ thủ sao?"

Ôn Nhu nghe lời nói của Kham Diệc, đáy lòng định cho hắn một từ, biến thái, lẽ nào Nghiêm Vô Ly là cùng một đống biến thái này lớn lên sao, cho nên tính cách cũng sẽ biến thái như vậy?

Lãnh Triệt lại không có nghĩ cách như Ôn Nhu vậy, hắn chẳng qua là cảm thấy hai người này, chắc chắn vướng tay chân, tốc tốc chấm dứt, thời thần không thể kéo dài.

"Không nên ép ta." Nghiêm Vô Ly bỗng nhiên dùng hai tay ôm lấy đầu, dáng dấp cực kỳ thống khổ.

"Vậy xem ra vẫn là ta tự mình động thủ, không biết phệ tâm cổ này, có nên hay không hạ trên người nàng? Nhìn dáng dấp nàng thống khổ giãy giụa, chủ thượng vui vẻ nhất." Kham Diệc vân đạm phong khinh nói, từ tay áo rút ra một cây ngọc sáo, thưởng thức trên ngón tay.

Nghiêm Vô Ly bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn đến sáo ngọc trong tay của Kham Diệc, thống khổ giãy giụa trong lòng nhất định chảy máu mới có thể chết lặng.

"Ta tới." Lại ngẩng đầu, đáy mắt Nghiêm Vô Ly rất nhanh xóa đi tình cảm, chỉ mang theo sát ý nhìn Ôn Nhu cùng Lãnh Triệt.

"Ha ha... Cái này là được rồi, giết bọn họ, ngày sau ngươi cũng sẽ không thống khổ như vậy, chủ thượng cũng sẽ phi thường vui vẻ..." Kham Diệc ở một bên đầu độc, hắn biết giết Ôn Nhu, Nghiêm Vô Ly chỉ có thống khổ hơn, đây là kết quả hắn mong muốn nhất.

"Kịch của các ngươi hát xong chưa? Chúng ta không có thời gian xem các ngươi hát hí khúc." Ôn Nhu lạnh lùng cắt đứt lời nói biến thái của Kham Diệc, nàng cũng không có rỗi rãnh nghe hai tên biến thái hát hí khúc, bách tính Tào thành vẫn là chờ bọn họ đem đến cứu mạng.

"Bạch vương phi, như thế không kịp chờ đợi muốn chết ở trên tay của tay của tình nhân cũ của mình sao? Yên tâm, Vô Ly chắc chắn cho ngươi chết tốt." Kham Diệc nói cho cùng nàng và Lãnh Triệt hai người cũng chỉ là tay trói gà không chặt, bọn họ thoạt nhìn kém như vậy sao?

Quả thực, trong mắt Kham Diệc, Lãnh Triệt chính là một người tay trói gà không chặt, mà Ôn Nhu, cũng bất quá là nữ nhân bình thường khoa chân múa tay, so với Túc Dạ người bị hắn đả thương còn không bằng, lại còn dám ở can thiệp vào, quả nhiên là tự đưa đến cửa.

"Thuận tiện trước khi các ngươi chết nói cho các ngươi biết, người duy nhất sống chạy về Tào thành, là ta đả thương." Kham Diệc đắc ý cuời lời nói còn chưa rơi hết, kinh ngạc phát hiện Lãnh Triệt chẳng biết lúc nào đi tới bên cạnh hắn, đem kiếm để tại cổ họng của hắn, hắn thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa kịp nhìn ra Lãnh Triệt là như thế nào trước mặt hắn!

Kham Diệc còn phản ứng không kịp nữa, đám tiểu tướng đứng ở bên cạnh hắn không có phản ứng, Kham Diệc liền bị Lãnh Triệt hung hăng đánh trúng bụng, đau đớn quỳ trên mặt đất, sau đó Lãnh Triệt nhanh chóng lui trở về bên cạnh thân Ôn Nhu.

Hắn là sử dụng nội lực cực mạnh của mình, dùng qua hai ba chiêu đem đối phương giải quyết hết, bọn họ không có thời gian không có thời gian cùng những người này lãng phí, hắn vốn là có thể một kiếm lấy một mạng, giơ kiếm trong lúc đó bỗng nhiên nghĩ tới có thể để cho hắn sống không bằng chết, liền tạm thời tha cho hắn một mạng.

Nhưng mà, trong chớp nhoáng này cử động của Lãnh Triệt lại lần nữa để Ôn Nhu nhìn với cặp mắt khác xưa, nàng cũng như Kham Diệc một dạng, mắt cũng không nhìn thấy hắn làm thế nào đến bên người đối phương, thế nhưng nàng lại biết, sau đó khẳng định tránh không được nàng là phải khổ cực một phen.

Nghiêm Vô Ly đã hai ba câu nói của Kham Diệc bức đến tư tưởng cực đoan, lúc này không biết sợ hãi, thầm nghĩ muốn lấy mạng người, để tránh khỏi bản thân ngày sau nhìn đến hai người ngọt ngào càng làm cho hắn vô pháp tiếp thu, hiện tại hắn muốn bọn họ đi tìm chết.

Nghiêm Vô Ly giơ kiếm hướng vọt tới vọt tới, Ôn Nhu xuất thủ, Lãnh Triệt liền chắn trước người của nàng, nhẹ nhàng một câu: "Ta tới."

Ôn Nhu nhất thời cảm thấy ấm áp, một loại cảm giác được bảo vệ.

Chỉ nghe tiếng đao kiếm va chạm không ngừng truyền vào trong tai, quanh thân đều là người giao thủ, Ôn Nhu đột nhiên cảm thấy bản thân thành bất kỳ cố kỵ nào, đây là, lần đầu tiên có người bảo hộ nàng, đáy lòng có một loại cảm giác nói không được.

Bất quá vài lần giao thủ, Nghiêm Vô Ly liền bị Lãnh Triệt đâm một kiếm xuyên qua ngực, đem hắn đinh trên mặt đất, đồng thời ám vệ cũng đã xử lý xong, ám vệ tuy rằng cũng có người bị thương, cũng may người người còn có thể đứng, Lãnh Triệt nhìn cũng không nhìn Nghiêm Vô Ly nằm dưới đất một mắt, đối với Ôn Nhu nói một tiếng "Đi", đem ám vệ bị thương cho hồi Tào thành, liền phóng người lên ngựa.

Ôn Nhu vô tình vô cảm hai mắt nhìn Nghiêm Vô Ly tràn ngập tơ máu, cố gắng nhớ lại ký ức nguyên bản của chủ thể lúc mới quen hắn, cũng trở mình tìm không được, đạp lên ngựa ám vệ đưa đến.

Kham Diệc muốn động thân đến giết Lãnh Triệt, thế nhưng một kích kia của Lãnh Triệt dùng nội lực quá sâu nặng, hắn không thể bò nổi.

"Nhu nhi, trở lại, ngươi không thể, không thể đi..." Nghiêm Vô Ly nhìn bóng lưng của Ôn Nhu, chiến chiến nguy nguy đứng lên, loạng choạng người bỗng nhiên rút ra kiếm đâm bên ngực phải của hắn, chỉ thấy máu chảy ra Nghiêm Vô Ly chịu đựng đau nhức khom người cầm lấy cung tiễn dưới đất, dùng hết khí lực toàn thân khí lực toàn thân kéo dây cung, đem tiễn nhắm vào Ôn Nhu.

Đột nhiên, hai mắt của Nghiêm Vô Ly sương mù lộ vẻ dữ tợn, buông lỏng ra dây cung, "Sưu" một tiếng mũi tên hướng Ôn Nhu bay đi, trong nháy mắt tiễn rời dây cung, Nghiêm Vô Ly ầm ầm ngả xuống đất.

Nhu nhi, nếu không chiếm được ngươi, như vậy thì để chúng ta hoàng tuyền tái kiến!

(Luna: thực sự ta đây rất đau lòng cho Nghiêm Vô Ly, hắn làm mọi thứ đều là do tên Lam vương biến thái kia cả. Chỉ mong hắn có thể cùng Ôn Nhu trước hoàng tuyền tái kiến, hỵ vọng có ngoại truyện của hai người này =.=)

**

Chỉ thấy tiễn hướng Ôn Nhu cấp tốc bay đi, Ôn Nhu lại không có phát giác!

"Thử ——!" Một tiếng nhỏ nhẹ bao phủ trong tiếng vó ngựa, ám vệ ở phía sau nhìn vào bên hông Lãnh Triệt, hít một hơi khí lạnh, muốn lên tiếng, lại bị Lãnh Triệt lắc đầu ngăn lại.

Chỉ mành treo chuông, hắn cố ý chậm lại tốc độ, thay nàng cản một tiễn! Mà Ôn Nhu dĩ nhiên không biết chút nào!

Lãnh Triệt mặt không đổi sắc, không để cho ám vệ nói cho Ôn Nhu biết, cũng không có ghìm ngựa dừng lại xử lý vết thương, mà là một tay cầm chặt dây cương, một tay nắm ngược cây tiễn đâm ở bên hông, cắn răng, đem tiễn chậm rãi rút ra! Sau đó vứt trên mặt đất!

"Chủ thượng!" Ám vệ ở bên cạnh hắn nhịn không được kinh hô một tiếng, Ôn Nhu lúc này mới phát hiện lúc này mới phát hiện Lãnh Triệt nguyên bản cùng nàng song song chẳng biết lúc nào rơi lại phía sau, không khỏi chậm lại tốc độ, nghiêng người sang nhìn hắn, hỏi: "Vương gia, xảy ra chuyện gì?"

Chỉ là tốc độ của Ôn Nhu chậm lại, Lãnh Triệt cũng đồng dạng chậm lại tốc độ, không cùng nàng song song, không cho nàng phát hiện bên hông hắn bị thương, chỉ thản nhiên nói: "Vô sự, mau chóng chạy đi là tốt."

Ôn Nhu khẽ gật đầu, không để ý tới Lãnh Triệt nữa, tiếp tục tăng nhanh tốc độ, dược liệu là việc quả thực khẩn cấp, nhưng đến địa điểm lấy thuốc, nàng cũng tốt vì hắn bắt mạch, nhìn thân thể của hắn xem có vấn đề gì không.

Chỉ là tại tiếng động lớn rầm rĩ, Ôn Nhu không có phát hiện, Lãnh Triệt vốn là sắc mặt tái nhợt, càng thêm tái nhợt.

Phóng ngựa rong ruổi sắp hai canh giờ, đoàn người rốt cục đến được Thuần thành, vừa vào thành, hỏi dược đường ở đâu, mấy người liền phân công nhau hành sự, thẳng đến dược đường mới mua được dược liệu cần thiết.

Thẳng đến đem dược liệu cần thiết mua xong, thuê xe, đem dược liệu chật tốt, Ôn Nhu mới thở phào một hơi, lúc này mới nhìn về phía Lãnh Triệt, nói: "Vương gia, ngồi xuống, Ôn Nhu bắt mạch cho ngươi."

Lãnh Triệt khẽ gật đầu, đang muốn dời bước, hai mắt đột nhiên một trận mơ hồ, suýt nữa đứng không vững chân, thiếu chút nữa liền vừa ngã vào trên người Ôn Nhu.

"Vương gia?" Ôn Nhu cả kinh, lúc này mới phát hiện sắc mặt của Lãnh Triệt cực không tầm thường, cũng không kịp dược đường, liền vội nắm lấy cổ tay của Lãnh Triệt, trong nháy mắt kinh trụ, tại sao như vậy?

Lãnh Triệt cảm thấy Ôn Nhu trước mặt càng lúc càng mông lung, cuối cùng là không rõ, hắn trong nháy mắt mất đi ý thức, ngã lên người Ôn Nhu, Ôn Nhu duỗi tay bắt được hắ, thời gian va chạm vào bên hông hắn, bỗng nhiên cảm giác lòng bàn tay có chất lỏng sềnh sệch ấm áp, không khỏi rút tay ra nhìn.

Máu?

Hắn khi nào bị thương? Nàng làm sao không biết?

----- đề lời nói bên ngoài ------

Ngày hôm qua vì cản vạn, một ngày đêm chỉ ăn hai cái bánh bao và một chén cháo, hôm nay chương này viết đến hừng đông năm giờ mới OK, Thập Tứ tận lực... Có loại cảm giác muốn chết... Mệt mỏi quá...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi