Vì ở đây không thích hợp xưng Ôn Nhu vi "Vương phi", vì vậy Túc Dạ dùng "Phu nhân" thay thế.
"Đại quản sự, mời vào." Ôn Nhu mở cửa ra, chỉ thấy thấy người tới sắc mặt có chút không tốt, xác định là Túc Dạ không thể nghi ngờ, liền nghiêng người sang mời hắn vào phòng, "Đại quản sự thụ thương trong người, không cần tự mình chạy đến chuyến này, Tào thành nhưng vẫn là đại quản sự tạm thời tọa trấn cho thỏa đáng."
"Vương phi phương thuốc rất là hữu hiệu, hôm nay dịch bệnh ở Tào thành được trừ, bách tính cũng không hoảng loạn, Tào thành đã vô sự." Túc Dạ hướng Ôn Nhu hơi khom người, tỏ vẻ thi lễ, vì vết thương trên người, ngôn ngữ có chút suy yếu, "Chỉ là Túc Dạ lo lắng bệnh tình của gia, muốn đích thân đến xem gia, cũng thuận tiện đem huống của Tào thành báo cho gia cùng Vương phi, Vương phi, gia còn tốt?"
"Đại quản sự yên tâm, ta đã đáp ứng với đại quản sự nhất định sẽ không để cho vương gia có việc gì, liền tuyệt sẽ không để cho đại quản sự lo lắng, vương gia vô sự, chỉ là còn chưa tỉnh lại, đại quản sự cứ yên tâm là tốt rồi." Hắn thật đúng là có phúc khí, có thuộc hạ trung thành như thế, không để ý đến tính mạng của mình cũng phải đến xem hắn có bình yên vô sự không.
"Túc Dạ ở đây tạ qua Vương phi!" Túc Dạ nói liền hướng Ôn Nhu quỳ một chân, cúi đầu ôm quyền, "Thỉnh Vương phi nhất định để gia tốt!"
"Đại quản sự hà tất thi lễ lớn như vậy, mau đứng lên." Ôn Nhu làm động tác hư phù, "Cứ cho là đại quản sự không nói, ta cũng nhất định sẽ không để cho vương gia có bất kỳ nguy hiểm nào."
Bởi vì, hắn là vì nàng mới nằm ở chỗ này, nàng sao tính mạng của hắn gặp nguy hiểm, vô luận như thế nào nàng cũng sẽ làm sẽ làm tỉnh lại.
"Vương phi, Túc Dạ tự mình đến đây, còn có một chuyện quan trọng cho biết." Túc Dạ đứng lên, thần tình nghiêm túc, "Vương phi để ám vệ đến hiệp quan đạo, cũng đã có tin tức."
"Tình huống thế nào?" Đáy mắt của Ôn Nhu nghiêm túc sâu hơn một phần.
"Ám vệ theo dõi được, đối phương tin tức xác thực, ngoài thành quân doanh của Hải quốc." Huệ thành là thành trì cách Hải quốc cùng Đại Di, một khi Hải quốc cùng Di quốc biên phòng khai chiến, Huệ thành đó là hải **, vị trí địa lý cùng Tào thành có tầm quan trọng tương đương nhau.
Muốn đến Tào thành truyền dịch bệnh, nếu Tào thành bị hủy, biên phòng Di quốc bị Hải quốc đánh hạ thì chỉ có vấn đề về thời gian mà thôi, chuyện lớn như vậy, gia lại hôn mê, nên như thế nào ứng đối mới tốt?
"Tào thành đến biên phòng cần bao nhiêu thời gian?" Xem ra đúng như nàng suy nghĩ, xem ra đó là một cơ hội tốt để lợi dụng, nhất thiết phải mau chóng có biện pháp ứng đối.
"Hồi Vương phi, từ Tào thành đến biên phòng, đi bộ chừng ba canh giờ, nếu là dùng xe ngựa, chưa tới một canh giờ là đến được."
Một canh giờ, không xa, tốt.
"Vậy hôm nay biên quân là người phương nào?" Nếu muốn một động tác đánh hạ sĩ khí của Hải quốc, tướng lĩnh này, cực kỳ quan trọng.
"Hồi Vương phi, hôm nay là Tử vương là tướng quân ở biên quân, hãn vệ biên cảnh Đại Di an toàn đã hơn năm năm, chưa từng binh sĩ Hải quốc bước vào quốc thổ Đại Di một bước." Nói đến Tử vương, giọng của Túc Dạ không khỏi sinh ra một phần kiêu ngạo, hôm nay Đại Di, nếu là không có Tử vương tại biên quan toàn lực hãn vệ, Di quốc sợ là sớm bị Hải quốc gót sắt đạp biến, nếu không có Tử vương, gia cùng Vương Thượng cũng không có khả năng toàn tâm toàn ý đem tâm tư đặt hết vào triều đình Đại Di.
"Tử vương?" Trong trí nhớ của Ôn Nhu, đối với Tử vương có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả, đây cũng là lần đầu tiên nàng nghe được từ miệng người khác nhắc đến hai chữ Tử vương, tuy biết hắn một mực trấn thủ biên quan, lại không biết hắn là một người như thế nào, là người một nhà, hay là người của thái hậu?
"Tử vương gia từ nhỏ cùng gia lớn lên, cùng gia có tình thân mực thiết nhất, Vương phi nếu là có cần, đối với Tử vương gia không cần có bất kỳ cố kỵ nào." Túc Dạ biết Ôn Nhu là một là nữ nhân thông minh, biết một câu phản vấn của nàng là trong lòng của nàng có ngờ vực vô căn cứ, tất là đang suy nghĩ Tử vương có hay không như gia là vì Đại Di mà suy nghĩ, có đáng giá giao phó hay không.
Hôm nay gia bất tỉnh nhân sự, Vương Thượng lại ở đế đô xa xôi, chính hắn lại không có tài năng, Tào thành liên quan đến chuyện của Đại Di, xem ra chỉ có Vương phi có thể quyết đoán, đến gia cũng tán thưởng, hắn tin tưởng, nàng có năng lực.
"Như vậy Tử vương gia cũng biết Tào thành có dịch bệnh? Các tướng sĩ có thể có người nhiễm dịch bệnh?" Nếu là các tướng sĩ bị lây nhiễm dịch bệnh, sự tình đó là không dễ làm rồi, tướng sĩ một khi ngã xuống, tựa như sẽ bị hỏng một lỗ, cho dù có dược liệu khiến cho khỏi hắn, nhưng lỗ thủng cũng là cần thời gian, nếu là vào lúc này Hải quốc tấn công quy mô lớn, sợ là khó có thể chống đối.
"Vương phi yên tâm, hiện nay chưa phát hiện trong tướng sĩ có ai ngã xuống, Túc Dạ cũng đã đưa dược liệu cùng phương thuốc chống dịch bệnh chuyển đến quân doanh, Tử vương gia cũng sai người đem thuốc phân phát cho các tướng sĩ uống, sẽ không như Tào thành có số đông người ngã xuống."
Ôn Nhu hài lòng gật đầu, quả nhiên Túc Dạ làm việc đáng yên tâm, xem ra là đối phương vô pháp đem bàn tay bẩn hướng đến quân doanh biên thành, vì vậy đem dịch bệnh đổ lên Tào thành, nếu Tào thành hủy, biên quân sớm muộn cũng sẽ ngã xuống, bất quá cũng may là vào đông, bệnh khuẩn khuếch tán cũng không nhanh, bọn họ lại phát hiện sớm, nếu không hậu quả không chỉ là Tào thành bị hủy mà thôi.
"Vậy Ôn Nhu có thể gửi một phong thư để đại quản sự sai người giao cho Tử vương gia không? Để hắn xem phương pháp trong thư có nên hay khong, nếu là không được, liền thỉnh Tử vương gia mau chóng bài tốt mọi thứ." Nếu là lúc này hắn tỉnh, nàng có trực giác, hắn định cũng sẽ làm như vậy, chỉ bất quá hiện nay hắn bất tỉnh nhân sự, liền do nàng thay hắn ra lệnh, "Không biết đại quản sự có thể tin được Ôn Nhu không?"
"Vương phi ra mệnh lệnh là được, hôm nay ý tứ của Vương phi chính là ý tứ của gia, Túc Dạ nhất định vâng theo." Gia tin được Vương phi, vậy hắn cũng tin được Vương phi.
Ôn Nhu khẽ gật đầu, liền ngồi xuống ghế tròn, nhấc bút lông viết thật nhanh, đợi nét mực khô. gập xong đưa cho Túc Dạ, "Như vậy, xin đại quản sự xem như là ý tứ của vương gia đem thư giao cho Tử vương gia, Tử vương gia cùng vương gia tình nghĩa thâm hậu, lúc này liền không thể đem chuyện vương gia thụ thương bất tỉnh nói cho Tử vương gia, nếu để cho Tử vương gia phân, sợ là không tốt."
"Túc Dạ minh bạch." Túc Dạ hai tay tiếp nhận thư, cât vào trong người, "Vương phi, Tào thành hôm nay đã vô sự, cần phải đưa gia hồi Tào thành?" Dù sao hắn cảm thấy Tào thành tương đối an toàn.
"Thân thể của Vương gia hôm nay không thích hợp xóc nảy, đợi sau khi vương gia tỉnh lại, ta sẽ cùng vương gia hồi Tào thành, nơi này an toàn, đại quản sự cứ yên tâm là tốt."
"Như vậy Túc Dạ liền xin được cáo lui trước." Tuy rằng hắn như trước lo lắng thân thể của gia, muốn lưu lại chiếu cố gia, chỉ là giờ này khắc này hắn có chuyện quan trọng hơn phải xử lý, nếu là sau khi gia tỉnh lại biết hắn trì hoãn sự tình, chắc chắn giận dữ.
"Đại quản sự, đây là phương thuốc thuốc trị thương thoa ngoài da cùng thuốc uốngm vết thương trên người ngươi, nhất thiết phải xử lý tốt." Ôn Nhu lại thật nhanh viết một toa thuốc, giao cho Túc Dạ, "Bên người Vương gia, không thể thiếu đại quản sự."
Đáy lòng của Túc Dạ bỗng dưng một hồi cảm động, tiếp nhận phương thuốc, hướng Ôn Nhu khom người một cái thật sâu, xoay người ly khai.
Biên phòng có việc, triều đình làm sao an ninh? Thái hậu là địch nhân, có thể cũng sẽ lợi dụng cơ hội lần này, vương gia không ở đế đô, nếu là triều đình có biến, Vương Thượng một mình có thể ứng đối sao? Nếu là vì Tào thành mà mất triều đình, chẳng lẽ không phải cái được không bù đắp đủ cái mất sao?
Hắn thật không ngờ đến chuyện này sao? Nàng không tin.
**
Gió lạnh xuyên thấu qua khe cửa sổ thổi vào, ánh nên trên đề cắm chập chờn, thân ảnh của Ôn Nhu chập chờn dưới ánh nến, trên cửa sổ rơi xuống một hình cắt, rõ ràng.
Có lẽ là hai ngày xóc nảy quá mệt mỏi, Ôn Nhu ngồi ở bên cạnh bàn, lấy tay nâng trán, tiến nhập giấc ngủ nhợt nhạt.
Bỗng nhiên đầu hướng xuống dưới dập mạnh một cái, Ôn Nhu chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy ngoài cửa sổ vẫn là đem đen, ánh nến vẫn ở chỗ cũ chập chờn, nàng đứng lên, đi tới bên giường, lại lần nữa nâng tay chạm vào trán của Lãnh Triệt, nhiệt độ nóng hổi đang từ từ biến mất, giơ tay lên vì hắn bắt mạnh, mạch tượng bình ổn, xem ra cũng không lo ngại rồi, độc trong người cũng không có dấu hiệu gia tốc lan tràn, chỉ cần đến hừng đông hắn sẽ tỉnh lại.
Như vậy nàng liền cũng có thể yên tâm chợp mắt một chút, hai ngày hai đem không nghỉ, thân thể này thực sự ăn không tiêu, thực sự là thiếu chăm sóc nhiều rồi.
"Phốc ——" Ngay khi Ôn Nhu xoay người, đột ngột một tiếng để cho nàng lập tức trở về quay thân trở về, cảnh lọt vào trong tầm mắt để cho nàng tâm không khỏi hoảng loạn.
Chỉ thấy Lãnh Triệt tự mình ngồi dậy, y sam trước ngực, chăn đều bị dính một mảng máu lớn, khóe miệng của hắn, vẫn có vươn máu, nhưng mà hai mắt của hắn vẫn như cũ là đóng chặt, sau đó thân thể lại nặng nề mà ngã xuống!
"Lãnh Triệt!" Mâu tử của Ôn Nhu luôn luôn lạnh nhạt đột nhiên kinh hoảng, dưới tình thế cấp bách hô lên lại là tên Lãnh Triệt mà không phải là "Vương gia", vội vàng lại đưa tay bắt mạch tượng của Lãnh Triệt, chỉ là đầu ngón tay chạm được mạch tượng để cho nàng rồi đột nhiên kinh hãi, sắc mặt không khỏi trắng xanh, hai tay chăm chú nắm vai của Lãnh Triệt, "Lãnh Triệt! Tỉnh lại! Mau tỉnh lại!"
Tại sao có thể như vậy? Cư nhiên, lại là tức mạch, nàng sờ không tới mạch tượng của hắn! Một khắc trước mạch tượng của hắn còn tốt, chỉ bất quá trong nháy mắt, sao lại là tức mạch?
Hay là, đó cũng không phải là tức mạch ——?
Không, điều đó không có khả năng! Hắn làm sao có thể chết!?
"Lãnh Triệt! Ngươi con mẹ nó tỉnh lại cho ta! Ngươi có nghe hay không?" Ôn Nhu trầm giọng quát dẹp đường, ngón tay run nhè nhẹ bóp thật sâu vào vai của Lãnh Triệt.
Đây là lần đầu tiên, nàng vì một người hoảng loạn như vậy, chân tay luống cuống như vậy không biết như thế nào cho phải, cũng là lần đầu tiên, vì một người cảm thấy sợ, sợ hắn không tỉnh lại nữa.
Nàng chưa từng có cảm giác như vậy, nàng không biết cảm giác hoảng hốt là thế nào, vì sao giờ này khắc này chỉ đối với hắn, có cảm giác như vậy...
Đây là, thích sao? Nàng thích hắn, quan tâm hắn, cho nên mới khẩn trương hắn sao?
Nàng như thế nào sẽ thích hắn quan tâm hắn, nàng là một sát thủ, chưa bao giờ biết động tâm vật gì, nàng cũng cho là mình sẽ không quan tâm người nào trừ bản thân, phảng phất máu của nàng là lạnh, tâm là sắt đá, nàng chưa từng nghĩ tới, bản thân còn có thể đối với một người động tâm.
Thế nhưng tại sao lại động tâm, đến chính bản thân nàng cũng không biết, có đúng hay không động tâm, nàng cũng không biết, nàng chỉ biết là, bây giờ nàng muốn hắn mở mắt ra tỉnh lại, nàng là lần đầu tiên gặp phải chuyện bản thân vô pháp hiểu, ngay cả nàng là truyền nhân của thần y, lúc này nàng đúng là thúc thủ vô sách, chỉ có thể liều mạng gọi hắn tỉnh.
"Lãnh Triệt! Ngươi lập tức tỉnh lại cho ta! Nếu như ngươi liền chết như vậy, ta cũng tuyệt sẽ không để cho ngươi xuống mồ vi an!" Ôn Nhu chăm chú nắm chặt lấy vai của Lãnh Triệt, gầm lên chuyển thành gầm nhẹ, cuối cùng mang theo giọng hơi run, tỉnh lại, tỉnh lại a!
"Khụ khụ khụ khụ ——" Không biết là tiếng rống gọi của nàng có hiệu quả, hay là tay của nàng bóp hắn quá đau, Lãnh Triệt chợt ho mạnh một trận, mi tâm cau lại, chậm rãi mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là mâu tử nhuộm một manh thương tâm của Ôn Nhu, rồi trong nháy mắt, phảng phất mừng rỡ như điên.
Nhưng mà, mắt nàng thương tâm, để tim của hắn bỗng nhiên nhói theo, có loại cảm giác luyến tiếc nàng thương tâm.
"Vương... Phi?" Lãnh Triệt nói xong có chút mất lực, không hiểu nhìn Ôn Nhu, nhất thời phát hiện tay nàng dĩ nhiên nắm lấy vai hắn thật chặt, mặt của nàng liền gần trong gang tấc, mặt không khỏi ửng hồng lên, ho khan nói, "Xin Vương phi hãy lấy tay ra cho thỏa đáng."
Nàng thương tâm? Vì sao thương tâm?
Nhưng mà Ôn Nhu cũng không có lấy tay ra, mà là lại càng cố sức bóp chặt, hai mắt thẳng tắp nhìn hai gò má ửng đỏ của Lãnh Triệt, rất sợ cho rằng mình đang xuất hiện ảo giác, đợi tiếng ho khan của Lãnh Triệt lại lần nữa truyền đến, Ôn Nhu mới buông hai tay của mình ra, không chút nào êm ái kéo tay của Lãnh Triệt, đặt lên mạch của hắn, mạch tượng mặc dù bất bình ổn, nhưng cũng là là đang nhảy.
Ôn Nhu thô lỗ đem tay hắn bỏ qua, sau đó nhìn cũng không liếc thêm một cái, đứng lên, lạnh lùng nói: "Vương gia thật đúng là biết đùa."
Đồ khốn kiếp, là tức mạch, tức mạch thôi mà! Cư nhiên sẽ làm nàng cho là hắn không bao giờ nữa mở mắt ra nữa! Thực sự là để cho nàng lo lắng không công!
Thế nhưng, vì sao khi nhìn đến hắn trợn mắt trong nháy mắt, nàng vui vẻ như vậy?
Có thể, nàng là thật quan tâm hắn.
Có thể...
"Khụ khụ... biết đùa?" Lãnh Triệt có chút không giải thích được, sinh khí? Lạ.
Hắn bất quá là để cho nàng buông tay ra, vậy cũng được gọi là biết đùa sao? Nữ tử kỳ quái, trong con ngươi xinh đẹp kia, trong nháy mắt sao lại đem tình cảm thay đổi nhanh như vậy, đúng là vừa thương tâm, vừa vui vẻ, lại lập tức sinh khí.
"..." Ôn Nhu tức giận quay đầu lại, chính muốn nói gì, lại phát hiện Lãnh Triệt không ngờ chậm rãi hai mắt nhắm nghiền, rất sợ hắn lại lừa chết, Ôn Nhu đưa ngón tay để lên mũi hắn, cảm thụ khí tức ấm áp, tâm đang treo lơ lửng của nàng mới yên tâm đặt xuống, hoàn hảo, chỉ là ngủ mà thôi.
Ôn Nhu lại lần nữa ngồi xuống mép giường, vì Lãnh Triệt bắt mạch, đây là lần đầu tiên trong đời trong một ngày vì người bắt nhiều lần mạch như vậy, còn không kịp than thở, ánh mắt của Ôn Nhu trở nên ngưng trọng, tay đặt ở mạch của Lãnh Triệt rất lâu sau đó, nàng mới chậm rãi lấy tay ra, đứng lên.
Nhìn Lãnh Triệt mặc dù không có mở mắt ra nhưng dung nhan vẫn như cũ đẹp đến không thể tả, nội tâm giãy giụa cực kỳ, độc tố trong cơ thể của hắn, nhất thiết phải giải trong vòng ba canh giờ, bằng không ——
Thế nhưng, lúc này đây liền không có khả năng trừ độc giống mấy lần trước đơn giản như vậy, lúc này đây, là muốn tiến hành đến bước thứ ba.
Bước thứ ba...
Nàng muốn làm cái bước thứ ba này sao? Nhưng nếu là không làm, hắn thực sự có thể sống qua trưa hôm nay hay không...
Gió lạnh trong nháy mắt ngừng thổi, ánh nến chập chờn không ngừng dần dần yên tĩnh lại, ngay thời gian ánh nến không chập chờn, Ôn Nhu nâng lên một đôi mâu tử kiên quyết.
Ôn Nhu nhìn thoáng qua Lãnh Triệt ngủ say, kéo cửa phòng ra đi xuống lầu dưới, đánh thức điếm tiểu nhị gục xuống bàn ngủ, đưa cho hắn hai lượng bạc, để hắn thay nàng chiếu cố tốt Lãnh Triệt, vì hắn hoán thân xiêm y sạch sẽ cùng chăn, liền ra ngoài.
"Phu nhân, trời còn chưa sáng, người là muốn đi đâu?" Tiểu nhị còn có chút buồn ngủ, cẩn thận hỏi, cái thành nhỏ này của bọn họ, mặc dù thường có người ngoài đến, thế nhưng hắn chưa từng thấy qua nữ tử xinh đẹp như vậy, đẹp đến để hắn không biết từ ngữ gì để hình dung, thầm nghĩ nhìn hơn vài lần, tuyệt không dám có tử tưởng không an phận, tiểu mỹ nhân như vậy, hơn nửa đêm, không biết muốn đi đâu, không khỏi quan tâm nói, "Ban đêm, không an toàn."
"Ngươi chỉ cần chiếu cố tốt phu quân ta là được." Ôn Nhu nhàn nhạt lưu lại một câu, thân thể vào trong bóng đêm đen, điếm tiểu nhị cất bạc xong, lên lầu chiếu cố Lãnh Triệt.
Trước một dược đường, Ôn Nhu gõ cái cửa đang đóng chặt, chưởng quỹ mang vẻ mặt buồn ngủ ra mở cửa, miệng đã muốn mắng, thế nhưng vừa mở cửa liền thấy một thỏi bach, lại nhìn mỹ nhân đẹp tựa thiên tiên, không khỏi bỏ rơi khuôn mặt buồn ngủ, cung kính mời Ôn Nhu vào trong.
"Cô nương đêm khuya đến đây, có phải là thỉnh đại phu?" Gương mặt của chưởng quỹ cười lấy lòng.
"Không phải." Đem đem bạc trong tay vứt cho chưởng quỹ, nhìn thuốc thật chỉnh tề trước mặt lạnh lùng nói, "Trước hừng đông sáng, ta muốn mượn tiệm thuốc này của ngươi làm vài vị dược hoàn, thỏi bạc này, đã đủ chưa?"
"Đủ, đủ rồi." Chưởng quỹ cười đến cúi đầu khom lưng, dùng tiệm thuốc này cá biệt này của hắn một thỏi bạc là quá lời rồi, cũng không biết hắn phải làm bao lâu mới có thể kiếm về được a, chuyện tốt như vậy, cớ sao mà không làm, "Cô nương ngươi chỉ cần dùng, chỉ cần dùng là được rồi, ta nghỉ ngơi ngay phía sau, nếu là cô nương còn có nhu cầu gì, chỉ cần gọi ta là được."
Ôn Nhu khẽ gật đầu, không thèm nhắc lại, chưởng quỹ cầm cao hứng bước vào trong.
Nàng nhất thiết phải làm chút dược hoàn, nếu là không có viên thuốc này, nàng cũng không biết mình có thể thi hành bước thứ ba không?
Đến nay, nàng cũng ghét loại vật này, thế nhưng hôm nay, vì mạng của hắn, nàng liền không lo được sở thích của mình rồi.
Trước hừng đông sáng, nhất thiết phải làm tốt.
------ đề lời nói bên ngoài ------
Chương sau, có thể hay không cũng coi là có nếu nói thịt thịt ni?
------------Phân Cách Tuyến Luna Huang-----------
Các nàng có mong chờ không? Ta đây kéo dài vài ngày có chịu không *cười gian xảo*