NỊCH SỦNG: CHÍ TÔN CUỒNG PHI

Lãnh Triệt nhìn Ôn Nhu, ánh mắt sáng quắc, ngôn ngữ ôn nhu, "Bởi vì ta muốn gặp nàng."

Ôn Nhu bị lời này của Lãnh Triệt làm cho ngơ ngẩn, không tự chủ được gò má hiện lên đỏ ửng, tim đập trong nháy mắt gia tốc, học hắn không giải thích được dáng dấp phong tình nói: "Vương gia Vương gia không phải gặp qua Ôn Nhu sao? Nếu là muốn gặp Ôn Nhu, có thể ngày mai lại đến, hôm nay đêm đã khuya, vương gia vẫn là mau trở về nghỉ ngơi cho tốt."

"A Nhu không phải đã nói để ta đến Yên Thủy các ở sao?" Ánh mắt của Ôn Nhu Lãnh Triệt ôn nhu, chính là giờ này khắc này hắn muốn gặp nàng, nói như thế nào đến ngày mai?

"Ôn Nhu một câu nói đùa, vương gia không cần xem là thật." Có thể lặp đi lặp lại nhiều lần đem lời của nàng xem như gió thoảng bên tai, lời như vậy trái lại có thể nhớ kỹ, lúc đó bất quá là lo lắng hắn ở Tây Uyển sẽ dịch bệnh mà thôi, "Huống hồ, vương gia không phải đã đến Ngõa Phủ Lôi Minh nghỉ ngơi sao?"

"A Nhu đây chính là đang giận ta?" Lãnh Triệt hơi nhíu mi tâm lại, hắn có thể đoán được huyền cơ của triều đình, nhưng không cách nào thấu hiểu được lòng của một nữ nhân, chỉ cảm thấy lời của nàng tựa hồ rất là không chào đón hắn, tựa hồ, chán ghét hắn.

"Giận vương gia, Ôn Nhu sao dám!" Xem ra đầu óc của hắn, là biết nàng đang tức giận.

Chỉ là, lời nói của Ôn Nhu còn chưa rơi, liền bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo vào lòng, chóp mũi đụng tới áo của hắn, có thể cảm nhận được cảm giác mát hoàn toàn không tan, để Ôn Nhu không khỏi trợn tròn mắt, ý nghĩ đầu tiên chính là muốn thoát khỏi lồng ngực hắn, nhưng không nghĩ lực đạo hắn hắn nàng mạnh như vậy, để cho nàng tránh cũng tránh không thoát, để cho nàng chỉ có thể dựa vào trong ngực hắn, nghe nhịp tim của hắn.

"Không nên cử động." Lãnh Triệt tách vai trái của Ôn Nhu ra, đem nàng ôm vào trong ngực, thấy nàng không hề tránh muốn rời khỏi hắn, mới buông lỏng tay, không để cho nàng khó chịu, khẩu khí nhu: "Từ nay về sau, ta sẽ không lại để cho nàng ngủ như vậy nữa, ta sẽ không lại để cho nàng chịu bất luận tổn thương gì."

Ta sẽ bảo hộ nàng.

Ôn Nhu bị lời nói của Lãnh Triệt khiến cho rõ ràng ngẩn ra, sau đó tựa ở trong ngực hắn không tự chủ được khẽ cười, phát ra từ nội tâm cảm thấy ấm áp, thật thật tại tại ấm áp, nguyên lai, hắn cho là nàng tức giận là vì vậy, thế nhưng, cái ôm ấp này, như trước để cho nàng cảm thấy rất cảm thấy rất, ấm áp đến không muốn rời đi.

"Để ta nhìn vết thương trên vai nàng một chút." Lãnh Triệt đem Ôn Nhu trong lòng hơi buông ra, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu như nước.

"Thương nhỏ, đã đắp thuốc, vô sự." Ôn Nhu nghe vậy, kéo kéo vạt áo của mình, thế nhưng Túc Dạ không nói cho hắn biết nàng bị thương? Có thể nàng dặn dò qua Túc Dạ đừng cùng hắn nói.

"Để ta xem một chút." Trong lời nói của Lãnh Triệt đột nhiên ôn như lại có chút như mệnh lệnh, để Ôn Nhu cũng không tiện cố ý không cho cố ý không cho hắn nhìn, Lãnh Triệt nhìn chằm chằm nàng, nhẹ nhàng xốc y sam trên vai trái của nàng.

Nhìn thấy vai trái nàng lộ ra băng gạc huyết sắc dính một mảng to, nhãn thần lãnh đến cực điểm, "Thế nào bị thương?"

Ôn Nhu đem y sam khoác lên, rời khỏi nhìn thẳng của Lãnh Triệt, nàng lần đầu tiên cảm thấy nàng không thể nhìn thẳng hắn như vậy, ánh mắt như thế, sẽ chỉ làm nàng không khống chế được nhịp tim của mình, rõ ràng cảm nhận được hơi thở cùng nhan gần trong gang tấc của hắn, để cho nàng chỉ cảm thấy tim đập rộn lên.

"Bị một kiếm mà thôi, không có thương tổn đến mạch, vương gia không cần khẩn trương." Hắn không biết hiện nay hắn tới gần nàng như thế, sẽ làm nàng càng lúc càng vô pháp tỉnh táo lại sao?

"Sau này, có ta ở đây, ta sẽ không lại để cho nàng thụ thương." Lãnh Triệt nhìn Ôn Nhu như trước cúi đầu, cho là nàng không tin hắn, không khỏi giơ tay lên nâng mặt của nàng, để nàng nhìn mình, ánh mắt sáng quắc mà kiên định, "Tin tưởng ta, là được."

Trong con ngươi của Ôn Nhu mâu tử thâm tình màu mực, tim đập trong nháy mắt lạc nhịp, nhìn ngũ quan hoàn mỹ của Lãnh Triệt, khí tức có chút hỗn loạn.

Mà Lãnh Triệt, nhất khắc chỉ muốn đem Ôn Nhu chăm chú ôm vào trong ngực, mâu tử kia của nàng đẹp đến để hắn mắt lom lom mắt lom lom, môi ướt át kiều diễm, để hắn muốn mút một trận, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy trong cơ thể có một cổ cổ nhiệt lưu chạy tán loạn, để hắn thế nào cũng không khống chế được, bỗng nhiên liền dán lên môi lên đôi môi kiều diễm trước mắt, nhẹ nhàng đem Ôn Nhu ôm vào trong lòng.

"Ngô..." Ôn Nhu bỗng nhiên cả kinh, nhìn đột nhiên hắn chủ động, nhất thời không phản ứng kịp, tùy ý hắn ôm lấy nàng. Động tác không lưu loát hôn nàng, để cho nàng muốn cựa ra, nhưng mà ngực của hắn lại để cho nàng cảm thấy không muốn, liền hóa thành bông gòn mềm mại trong động tác không lưu loát của hắn.

Đối với yêu, đối với nữ nhân, Lãnh Triệt là không thông, hắn chẳng qua là cảm thấy Ôn Nhu trước mặt để hắn lom lom mắt, để muốn càng tới gần nàng một chút, để hắn muốn đem nàng chăm chú ôm vào trong ngực, sau đó cảm thấy trong cơ thể mình cổ nhiệt lưu tán loạn, hình như chỉ có ôm nàng hôn nàng mới có thể làm cho nhiệt lưu trong cơ thể hắn thoáng bình phục một ít, nhưng mà như vậy lại làm cho hơi thở của hắn đều hỗn loạn, để hắn muốn cũng nàng làm chuyện như ngày đó vậy....

Lãnh Triệt làm rối loạn Ôn Nhu lãnh tĩnh, nàng muốn đáp lại hắn, nhưng mà nghĩ đến vết thương trên lưng hắn, chỉ có thể cố khiến cho mình tỉnh táo lại, quay đầu tránh được nụ hôn nhiệt tình như lửa của hắn: "Vương gia, vết thương trên lưng ngươi, không thích hợp..."

Chỉ là Ôn Nhu nói còn chưa xong, liền bị Lãnh Triệt dùng miệng chận trở lại, chỉ thấy hai gò má hắn đã bốc cháy lên, ngôn ngữ mềm nhẹ: "Thương thế của ta vô sự, đừng sợ, ta sẽ không làm đau nàng..."

"Ngô..." Còn chưa Ôn Nhu đáp hắn bất luận từ nào, hắn trúc trắc hôn liền đem tất cả những gì nàng muốn nói nuốt xuống bụng, trong sự nhiệt tình của hắn, mặt mày của Ôn Nhu hóa nhu ái, nâng tay phải lên quàng lền cổ của Lãnh Triệt, dùng đầu lưỡi khẽ liếm một chút trên môi của hắn.

Thân thể của Lãnh Triệt bị động tác của Ôn Nhu khiến cho rồi đột nhiên cứng đờ, ôm chặt Ôn Nhu, giơ tay lên nhẹ đặt nàng lên giường, ôm nàng nhẹ nhàng trên giường.

" A Nhu, ta...yêu nàng..."

Một khắc này, nàng là tiên tử đẹp nhất trong lòng hắn, nàng do hắn thủ hộ, băng lạnh trong đáy lòng hắn, cũng chỉ có nàng có thể hòa tan.

Một khắc này, hắn là tất cả của nàng, từ nay về sau, hắn do nàng thương yêu, ôn nhu của nàng, chỉ đối với hắn.

Khinh sa trướng noãn, dung tình của người nào, hóa tâm của người nào.

**

Lãnh Triệt đưa cánh tay để Ôn Nhu đặt gáy lên, đem nàng ôm vào trong ngực, tách thương trên vai trái của nàng ra, thay nàng đắp chăn, Ôn Nhu tựa ở trong lòng Lãnh Triệt, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, chỉ cảm thấy an tâm.

Hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, Ôn Nhu cảm giác hai gò má mình như lửa một dạng, không muốn để cho Lãnh Triệt thấy dáng dấp xấu hổ của nàng hiện tại như vậy, chỉ đầu tựa vào trong ngực hắn.

Như trước như trước trúc trắc, thế nhưng nàng lại cảm thấy rất thỏa mãn, bởi vì liền có thể chứng minh, hắn là của nàng.

" Vương gia." Ôn Nhu tựa ở trong lòng Lãnh Triệt, khẽ gọi hắn một tiếng.

" Ân?" Lãnh Triệt hơi cúi đầu, để cầm lên đỉnh đầu của Ôn Nhu, để hắn đem nàng ôm sát một phần, đỏ ửng trên mặt vẫn chưa tan hết.

Đối với hắn mà nói, nàng là mê người, là tốt đẹp, là nàng cho hắn biết tư vị của nữ nhân là gì, cũng chỉ có đối với nàng, trong lòng hắn không có mâu thuẫn cùng chán ghét như đối với nữ nhân khác.

"Ôn Nhu muốn hỏi, Túc Dạ đi theo bên người Vương gia đã bao nhiêu năm?"

"Hai mươi năm, A Nhu thế nào sẽ hỏi như vậy?" Tại sao lại đột nhiên hỏi Túc Dạ? "Thế nhưng Túc Dạ làm chuyện gì để A Nhu không hài lòng?"

Ôn Nhu cười khẽ lắc đầu một cái, "Vương gia trái lại suy nghĩ nhiều, vương gia bận về quốc sự, có từng nghĩ tới Túc Dạ đi theo bên cạnh ngươi hầu hạ hai mươi năm, cũng nên thành gia lập nghiệp rồi?"

Lời nói của Ôn Nhu để mâu tử của Lãnh Triệt bỗng nhiên trầm sâu xuống, hắn quả thực chẳng bao giờ nghĩ tới Túc Dạ đã hai mươi lăm tuổi, tại Đại Di mà nói, đã sớm qua tuổi hôn gả rồi.

"Vương gia chưa từng nghĩ tới, đúng hay không?" Nàng biết.

"Ân." Lãnh Triệt khẽ gật đầu, "A Nhu hỏi như vậy, là muốn vì Túc Dạ chọn thê?"

Túc Dạ đối với hắn mà nói, tuy là thuộc hạ, tình như thủ túc, hắn chẳng bao giờ đem Túc Dạ xem như thuộc hạ mà đối đãi, hắn cũng hy vọng Túc Dạ có thể vui vẻ.

"Vương gia lẽ nào nhìn bất minh tâm tư của Túc Dạ?" Chọn thê? Chỉ sợ là muốn đồng thời đanh tan tim của hai người, đầu gỗ này, lẽ nào một chút cũng không có phát giác ra được? Đầu óc linh thông như vậy, làm seo khi nói đến chuyện tình cảm, liền thực sự giống đầu gỗ một dạng.

"Tâm tư của Túc Dạ?" Lãnh Triệt hơi nhíu mi tâm lên, tâm tư của Túc Dạ thực sự là hắn không có chú ý tới.

"Vương gia, Ôn Nhu thực sự là không biết nên nói ngươi là đầu gỗ hay là mộc qua nữa (Luna: trái đu đủ cùng đầu gỗ cũng có chữ mộc)" Ôn Nhu nhịn không được, cười ra tiếng, hơi thở phả lên trên ngực Lãnh Triệt, chọc cho thân thể hắn cứng đờ.

A Nhu đừng nhúc nhích, nhột." Chọc người như thế, sẽ làm hắn không nhịn được, hắn không muốn đem nàng lăn qua lăn lại, đối với vết thương trên vai nàng không tốt, mới vừa rồi hắn cũng là muốn nhịn xuống, thế nhưng không nhịn được, chỉ có thể né tránh không liên lụy đến thương thế trên vai nàng, "Đầu gỗ, mộc qua? Có cái gì khác nhau?" Vì sao đem hắn nói thành đầu gỗ mộc qua?

"Không có khác nhau." Bởi vì đều là ngốc giống nhau, Ôn Nhu bản thân lại cười ra tiếng sẽ chọc Lãnh Triệt khó chịu, liền chỉ khẽ cười nói, hắn của nàng, vẫn như cũ khả ái như vậy.

"Bất quá, vương gia, ngươi cũng muốn Túc Dạ ngày sau có thể vui vẻ, đúng không?" Nếu để cho hắn áp đặt hắn một người không thích, cuộc sống của hắn, nói vậy cũng không vui.

"Đây là tự nhiên." Hắn đương nhiên mong muốn Túc Dạ vui vẻ.

"Thế nhưng nếu như vậy, người mà Túc Dạ để ý, đó là vương gia, sợ cũng phải bị thiên phu sở chỉ." Như vậy, hắn có thể không có thể không thèm để ý?

"Người trong lòng của Túc Dạ, là ai?" Lãnh Triệt tựa hồ nghĩ tới điều gì.

"Vương gia chẳng lẽ thật sự nghĩ không ra sao?" Ôn Nhu ngẩng đầu, mâu tử nhìn Lãnh Triệt, nàng không tin hắn có thật một chút cũng không biết.

"Là nàng?" Du phu nhân? Người nữ nhân này hắn chưa từng gặp qua, ban đầu là Túc Dạ đem nàng nhận về phủ, danh hào cũng là Túc Dạ lấy, những thứ này nếu nói việc vặt của các phu nhân cũng do Túc Dạ xử lý, mà hắn cũng thường xuyên thấy Túc Dạ nhìn phương hướng viện của Du phu nhân có chút mất hồn mất vía, chỉ là hắn không nghĩ đến chuyện nữ nhân, không nghĩ tới người trong lòng của Túc Dạ dĩ nhiên là nàng.

"Xem ra vương gia cũng không tính là đầu gỗ." Ôn Nhu mỉm cười, "Như vậy vương gia nếu biết được, có muốn thành toàn nguyện ý của Túc Dạ hay không?"

"Danh tiếng có gì tốt, Túc Dạ là tình thân thủ túc, danh tiếng cùng thủ túc, A Nhu cho là ta sẽ lựa chọn thế nào?" Nếu là Túc Dạ thích, bất quá là danh tiếng vốn là không tốt của hắn lại xấu thêm một phần thôi, đây thì có gì mà không được.

"Ôn Nhu làm sao cam lòng nhìn danh tiếng của vương gia bị bêu xấu." Ôn Nhu lại dựa vào trong lòng Lãnh Triệt, tự tin cười nói, "Việc này liền không cần vương gia phí tâm, Ôn Nhu tự có biện pháp."

"Trái lại vương gia, hiện nay cùng Ôn Nhu thật thật nói việc triều đình Đại Di?" Thần sắc của Ôn Nhu dần dần nghiêm túc, nàng muốn lý thanh triều đình Đại Di này, nàng sẽ không để cho hắn chịu đựng mưa gió.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi