NỊCH TỬU



Sau khi lên xe, Lâm Sâm trả điện thoại của Liên Quyết lại cho hắn, sau khi Liên Quyết cầm lấy cũng không xem, trò chuyện với Lâm Sâm về các tình hình gần đây trong công việc.
Xe chạy khỏi trại tạm giam, trải qua một đoạn dày đặc cột chắn.
Tuy nói hiệu quả giảm xóc của xe không tệ, nhưng cũng không có đạt tới mức giống như bước trên đất phẳng, có một sự chấn động không rõ ràng ở chỗ ngồi, cơn buồn ngủ kia của Thẩm Đình Vị càng không thể thu về.

Nhất là bây giờ sau khi nhìn thấy Liên Quyết bình an vô sự, trong lòng như được thả lỏng.
Tiếng nói khẽ của Liên Quyết và Lâm Sâm ở bên tai như có chứa tác dụng thôi miên, cậu gần như có loại xúc động muốn trực tiếp nói cho Liên Quyết biết mình có thể sẽ sớm ngủ thiếp đi, nhưng lại cảm thấy làm phiền bọn họ nói chuyện thì lại không tốt, đành phải cố gắng chống đỡ mí mắt, tư thế ngồi đoan chính, nhìn ra cảnh đường phố ngả về sau nhanh như gió ở bên ngoài cửa sổ.

Lực chú ý của Liên Quyết vốn cũng không đặt hoàn toàn vào trong cuộc trò chuyện, thoáng nhìn thấy đầu của Thẩm Đình Vị nhẹ nhàng gật một cái, nghi hoặc quay đầu qua.
Thẩm Đình Vị hơi điều chỉnh tư thế ngồi, đôi mắt trống rỗng, ánh mắt không có quá nhiều tiêu cự mà rơi xuống phía trước, rất nhanh liền từ từ khép lại.


Phía trước phải đi qua một cái ngã ba, chiếc xe chạy sang làn đường phía bên phải, một chiếc xe điện không biết chui ra rừ nơi nào, gần như dán vào đầu xe của bọn họ chạy qua làn đường ở phía bên trai.

Tài xế giật mình, đạp phanh lại hết mức, đầu của Thẩm Đình Vị lại lần nữa gật về phía trước như gà con mổ thóc.
Tài xế chưa hoàn hồn, vô thức khẽ mắng một câu thô tục, hình như là nhanh chóng nghĩ đến Liên Quyết còn đang ngồi ở trên xe, vẻ mặt khó coi nuốt lời nói về lại.
Liên Quyết phát hiện Thẩm Đình Vị cứ như vậy mà cúi đầu xuống không động đậy, không khỏi lần nữa nghi ngờ Thẩm Đình Vị rốt cuộc là loại sinh vật gì, động tĩnh lớn như vậy cũng không thể đánh thức cậu.
Liên Quyết nhìn cái tư thế khó chịu của cậu, cảm thấy có thể là mình bị một chút chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thế là trầm giọng gọi tên của cậu: "Thẩm Đình Vị."
Dường như Thẩm Đình Vị ngủ rất ngon, hoàn toàn không nghe thấy hắn nói, Liên Quyết nhìn cậu một chút, không tiếp tục gọi nữa, nói với Lâm Sâm: "Nói tiếp."
Xe khởi động lần nữa, có thể là bởi vì quán tính, cũng có thể là cảm thấy cúi đầu xuống thì cái cổ không quá dễ chịu, Thẩm Đình Vị chậm rãi ngẩng đầu lên, dựa lưng vào chiếc ghế da mềm mại.
Liên Quyết một bên nghe Lâm Sâm nói chuyện, một bên lấy điện thoại ra, mở máy.
Hắn nhanh chóng mà không kỹ càng lướt qua một loạt các thông báo về các email và tin nhắn SMS chưa đọc ở trên màn hình điện thoại, dừng lại ở thông báo tin nhắn Wechat gần một tháng trước.

-【 Video 】
-【 Ảnh chụp 】
- Hôm nay bác sĩ tới làm siêu âm bốn chiều, thai nhi rất khỏe mạnh.
Ngón tay của Liên Quyết dừng một chút, nhấp vào tờ đơn siêu âm Doppler màu đầu tiên, sau khi đọc sơ qua các trị số ở trên tờ đơn, phóng to hình ảnh Doppler màu ra.
Hắn nhìn chằm chằm cái vật nho nhỏ tròn tròn ở trong tấm ảnh, nhìn rất lâu, cũng không thể nhìn ra vì sao lại như vậy, thế nên đặt ánh mắt ở trên người của Thẩm Đình Vị đang ngồi ở bên cạnh.

Hắn nhìn phần bụng dưới có hơi nhô lên dưới lớp áo hơi mỏng của Thẩm Đình Vị, khẽ nhíu mày, chẳng hiểu tại sao lại sinh ra một tâm trạng rất quái lạ.


......!Vật nhỏ tròn tròn này ở trong đó.
Ánh mắt của hắn dừng lại không lâu, liền dời về lại trên điện thoại của mình, nhấn vào video mà Thẩm Đình Vị gửi qua.
Ban đầu khi Liên Quyết nhìn thấy một hình ảnh tối tăm, trong mắt của hắn lộ ra một chút bối rối, một lúc sau dường như mới nghe thấy một chút âm thanh vô cùng nhỏ.

Hắn chỉnh âm lượng của điện thoại lên một chút, lại đưa ống nghe điện thoại lại gần mình.
Âm thanh truyền ra từ trong video đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, lại bởi vì khoảng cách rất gần mà đột ngột truyền vào lỗ tai của hắn.

Hiển nhiên Lâm Sâm cũng nghe được âm thanh phát ra từ trong điện thoại của hắn, đang nói thì ngừng lại, chừa lại một không gian đủ tĩnh mịch cho Liên Quyết.
Liên Quyết nghe thấy tiếng nhịp tim "có quy luật, mạnh mẽ, lại còn thần kỳ" mà Thẩm Đình Vị đã bắt chước và tả lại, sự bối rối hắn còn chưa thu về lại đột ngột tạm dừng ở trên mặt, tiếp đó biến thành một loại biểu cảm kỳ quái khác.

Loại âm thanh này cũng không phải là hoàn toàn giống như những gì Thẩm Đình Vị đã học, "thình thịch", mà là thấp hơn một chút, cũng nhanh hơn, giống như là phát ra từ một cái loa rẻ tiền và có chất lượng âm thanh cực kém, có một chút khó chịu.

Hắn bất giác nghiêng đầu sang chỗ khác, muốn dời ánh mắt về phần bụng dưới của Thẩm Đình Vị một lần nữa.
Đầu vai đột nhiên nặng trĩu.

Theo động tác rẽ hướng của chiếc xe, cái đầu mất đi trọng tâm trong lúc ngủ say của Thẩm Đình Vị nhẹ nhàng tựa lên bả vai của Liêm Quyết.

Không biết là đã mơ thấy giấc mộng đẹp nào, hay là vì ở trong giấc mộng lại nghe được tiếng nhịp tim phát ra từ điện thoại Liên Quyết, miệng của cậu nhẹ nhàng di chuyển, khóe miệng nhếch lên rất nhẹ.
Ánh mắt của Liên Quyết cũng thuận theo động tác của cậu, thay đổi mục đích giữa chừng, rơi vào gương mặt say ngủ nhuộm ý cười dịu dàng của Thẩm Đình Vị.
Chiếc xe chạy yên ổn mà cực nhanh ở trên đường, trong xe chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim trầm thấp.

"Thình thịch ——"
"Thình thịch ——"
"Thình thịch ——".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi