NIỆM NIÊN HỮU DƯ

75

Bốn năm giờ sáng lúc hừng đông, Nhâm Niệm Niên theo thói quen mở mắt ra.

Mấy năm nay anh đều sống như vậy, bởi vì phải làm việc từ sáng sớm nên mỗi ngày Nhâm Niệm Niên đều dậy từ tờ mờ sáng.

Nhâm Niệm Niên dụi dụi mắt, tầm nhìn có hơi mờ mờ, chờ đến khi lục lọi mắt kính ở đầu giường, sau đó đeo vào mới có thể nhìn rõ.

Tai nạn giao thông năm năm trước, tuy rằng không tạo thành nguy hiểm tính mạng gì với Nhâm Niệm Niên nhưng làm tay phải của anh bị gãy, mắt trái bởi vì bị thủy tinh đâm vào nên nhãn cầu bị tổn thương nghiêm trọng, suýt chút nữa thì mù.

Sau này mắt được chữa lành nhưng thị lực của Nhâm Niệm Niên đã không như lúc trước. Mắt trái chỉ có thể miễn cưỡng nhìn lờ mờ, toàn phải dựa vào mắt phải để nhìn rõ, bây giờ đeo mắt kính lên mới có thể hành động như bình thường.

Mặt trời chói chang, Nhâm Niệm Niên lái xe máy điện chạy tới chạy lui. Anh gọi vô số cuộc điện thoại, tới cửa giao hàng chuyển phát nhanh, buổi trưa tùy tiện gặm hai cái bánh bao, uống nước khoáng, sau đó Nhâm Niệm Niên tiếp tục công việc,

Thời gian giữa trưa đặc biệt nắng gắt, mũ trên đầu Nhâm Niệm Niên hoàn toàn không che được ánh nắng, hai gò má trắng nõn của anh đỏ lên, hai cánh tay lộ ra cũng bị phơi đến hồng hồng.

Đến năm giờ rưỡi chiều, Nhâm Niệm Niên còn chạy ở bên ngoài. Anh làm việc chịu khó, vốn kiện hàng nhét đầy xe bây giờ chỉ còn dư lại không bao nhiêu, sót lại mấy nhà phải giao.

Sau khi ký nhận một xấp giấy giao hàng thật dày, bỏ vào trong túi đeo lưng, Nhâm Niệm Niên lau mồ hôi trên chóp mũi, lái xe chạy tới nhà tiếp theo.

Đến dưới lầu tiểu khu, Nhâm Niệm Niên gọi điện thoại cho người nhận hàng.

Cô gái nhận được điện thoại, vội vã chạy xuống lầu, khi nhận được kiện hàng liền hưng phấn hô to: “A a a má ơi! Album mới của anh Dư! Còn có album ảnh limited cũng tới rồi!”

Nhâm Niệm Niên quan sát cô gái, cô gái tóc ngắn cũng chỉ cỡ hai mươi tuổi, rõ ràng còn là sinh viên, phỏng chừng cũng là fan. Trên cổ tay cô đeo một cái vòng màu xanh, mặc T-shirt, bên trên cũng in ảnh bán thân của nam tài tử.

Chỉ vội liếc một cái, Nhâm Niệm Niên đã nhận ra đó là Dư Hành.

“Em là fan Dư Hành?”

Nhâm Niệm Niên vô thức hỏi, kỳ thực anh biết không nên nhiều lời.

Trong mắt cô gái sáng ngời, gật đầu lia lịa: “Vâng, em thích anh Dư hơn ba năm, từ lúc anh ấy ra mắt thì đã làm fan! Anh… Anh cũng thích anh ấy sao?”

Nhâm Niệm Niên thoáng sửng sốt, chỉ cười nói: “Ở bên ủng hộ cậu ấy, cậu ấy rất tốt, cũng xứng đáng để các em thích.”

Sau đó cô gái còn muốn nói điều gì, Nhâm Niệm Niên lại cười nhạt phất tay một cái, lái xe tiếp tục đi đưa hàng chuyển phát nhanh.

Cô gái đứng tại chỗ nhìn Nhâm Niệm Niên rời đi, sau đó mới phản ứng được, kích động gửi tin tức cho bạn bè.

Cô nói album và ảnh của Dư Hành mà mình mua đã tới rồi, còn gặp một anh giao hàng đẹp trai! Anh ấy rất trắng! Cười lên cũng cực kỳ ngọt ngào, chỉ là hơi gầy.

Các bạn không quá tin tưởng, đều nói không ảnh không chứng cứ. Cô gái nghiến răng âm thầm hối hận, nếu sớm biết đã lén chụp một tấm rồi, cho dù là bóng lưng cũng được.

Kết thúc một ngày làm việc, xe máy điện của Nhâm Niệm Niên cũng hết điện không chạy nổi, anh để xe máy điện ở trong nhà nạp điện, sau đó đi bộ tới một quán mì nhỏ gần nhà.

Đây là quán mì Nhâm Niệm Niên thường tới, mỗi khi anh quay về đều gọi một bát mì dương xuân rẻ nhất, thích một mình ngồi trong góc, yên lặng ăn.

Bà chủ họ Chu, gương mặt tròn trịa, hơn bốn mươi đã không còn trẻ nữa, vóc người cũng hơi mập mạp. Bà đã sớm chú ý đến Nhâm Niệm Niên, người này mặc áo thun quần thường đơn giản, thường đến một mình, ăn một bát mì không thịt, tô mì không có bất kỳ thịt bằm hay trứng nào.

Hình như anh không có bạn bè, cũng tiếc dùng tiền ăn một bữa ngon.

Rõ ràng là mì dương xuân không có mùi vị gì, khi Nhâm Niệm Niên ăn, bên mép lại lộ ý cười nhu hòa, anh cũng không lãng phí một sợi mì một giọt nước dùng nào, sẽ ăn sạch sẽ, đồng thời còn xoa bụng như đã ăn no.

Mỗi lần thấy Nhâm Niệm Niên lấy tay khẽ xoa bụng, bà chủ không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần. Bụng người này khô quắt, nào giống người ăn đến no căng, ngược lại tựa như cực kỳ đói.

Hơn nữa, anh vốn tay nhỏ chân nhỏ, chiều cao 1m75 lại không có thân hình cao lớn nên có, anh quá gầy yếu.

Thấy Nhâm Niệm Niên càng ngày càng gầy, tối nay bà chủ cho Nhâm Niệm Niên một tô mỳ, tăng thêm sáu bảy miếng thịt bò, còn có một miếng trứng.

Nhâm Niệm Niên hơi chần chừ, cũng không dám ăn: “Tôi… Tôi gọi mì dương xuân.”

Bà chủ cười cho qua, chủ động cầm đũa nhét vào tay Nhâm Niệm Niên: “Coi như bữa này tôi mời cậu, thừa dịp còn nóng cậu mau ăn đi.”

Nhâm Niệm Niên có hơi ngượng ngùng, nhưng bà chủ lại thúc giục anh mau ăn, anh bèn cười cảm ơn, qua một hồi sau, rốt cuộc cũng ăn mì rất nhiều thịt bò.

Về phần lần trước ăn mì thịt bò là khi nào? Nhâm Niệm Niên đã không nhớ nữa.

Lúc này trong tivi đang đang chiếu phim thần tượng đang nổi gần đây, diễn viên chính chính là Dư Hành.

Nhâm Niệm Niên vừa ăn mì vừa ngẩng đầu nhìn Dư Hành trong phim, tập này vừa khéo diễn đến vai nam chính giải tỏa hiểu lầm với nữ chính, vội vã chạy đến sân bay giữ lại nữ chính.

Đây là tình tiết kịch bản cũ rích trong phim truyền hình, nhưng cũng kinh điển, Dư Hành và một nữ diễn viên khác diễn xuất đến xúc động, làm người rơi lệ.

Chỉ là Nhâm Niệm Niên cũng không muốn nhìn, ánh mắt của anh liếc tới liếc lui, tránh né không xem nhưng lại không tự chủ dời đến trên người Dư Hành.

Nhâm Niệm Niên ăn mì, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Dư Hành ôm cô gái khác, hôn gò má cô, cũng nghe Dư Hành dùng giọng nói quen thuộc nói ra câu ‘Anh thích em’.

Chỉ là không còn nói cho Nhâm Niệm Niên nghe, đối tượng Dư Hành ‘Thích’, mấy năm nay thay đổi nhiều lắm.

Ba cô gái ở bàn bên cạnh cũng không giữ được bình tĩnh, từng người đều không kiềm chế la to: “A a a! Trời ạ, anh Dư thật ngọt ngào!”

“Thật hâm mộ nữ chính!”

“Buông anh Dư ra, để em tới!”

Bà chủ thấy Nhâm Niệm Niên nhìn chằm chằm tivi nửa ngày, híp mắt cười hỏi: “Chàng trai, cậu cũng thích Dư Hành sao?”

Không chỉ có một người từng hỏi Nhâm Niệm Niên như vậy, nhưng anh chưa từng đáp lại trực tiếp, bất luận là loại ‘Thích’ nào.

Nhâm Niệm Niên cười nhạt: “Cậu ấy rất tuấn tú.”

Bà chủ cũng cười theo: “Ha ha ha đúng vậy, nhà tôi chỉ có một đứa con gái bảo bối, cũng mê mệt cậu ấy muốn chết, rất điên cuồng! Con bé còn nói với tôi, hai ngày nữa Dư Hành sẽ đến chỗ này hoạt động.”

Nhâm Niệm Niên nhẹ nhàng ‘À’ một tiếng, kỳ thực anh đã âm thầm dõi theo Dư Hành ở trên mạng, cũng biết Dư Hành sắp tới thành phố này.

Nhâm Niệm Niên không dám có bất kỳ mong đợi gì, một khi có mong đợi sẽ có thất vọng lớn hơn.

Trước khi rời khỏi quán mì, Nhâm Niệm Niên tính tiền trực tiếp để lại hai mươi đồng, không đợi bà chủ thối tiền lẻ thì anh đã chạy mất dưới ánh mắt kinh ngạc của bà.

Buổi tối phải đến bệnh viện thăm em gái, nhưng xe điện của Nhâm Niệm Niên lại đang nạp điện trong nhà, anh tính ngồi xe buýt đến. Trên đường Nhâm Niệm Niên đi, lúc nào cũng cũng có thể nhìn thấy ‘Dư Hành’.

Tấm quảng cáo bằng LED đồ sộ ngoài cao ốc, quảng cáo ở cửa hàng thương mại, pano quảng cáo hình người đặt trước cửa hàng, còn có quảng cáo tuyên truyền trên thân xe buýt và trong trạm xe lửa, vân vân. Có đôi khi Nhâm Niệm Niên ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Dư Hành mà mình ngày đêm mong nhớ.

Nhưng mà đập vào mắt anh toàn là minh tinh Dư Hành, không phải là ‘Tiểu Dư’ đã từng ở thị trấn kia.

Khi Nhâm Niệm Niên ở trạm xe buýt, thấy trạm xe có đặt một biển quảng cáo Dư Hành đại diện hãng giầy thể thao.

Anh muốn vươn tay chạm vào ‘Dư Hành’ trong áp phích, nhưng lại rút tay về, bây giờ ngay cả chạm như vậy, Nhâm Niệm Niên cũng không dám.

76

Tai nạn giao thông năm năm trước, Nhâm Niệm Niên còn sống, nhưng ông trời lại tàn nhẫn mang ba Nhâm đi; mà em gái Nhâm Niệm Tư của anh mù hai mắt, nửa người dưới bị liệt, toàn bộ thận cũng bị suy kiệt, lúc nào cũng có thể lìa xa thế giới này.

Nhâm Niệm Tư đã từng có một đôi mắt sáng sủa biết cười, một khi cười rộ lên sẽ thành vầng trăng lưỡi liềm, cong cong sáng lên, cực kỳ vui vẻ đáng yêu. Từ nhỏ Nhâm Niệm Tư đã có thiên phú hội họa, em ấy thích dùng ánh mắt xinh đẹp linh động quan sát thế giới này, sau đó sáng tác hội họa.

Trước đây Nhâm Niệm Tư thường cười nói ước mơ của cô, vạch ra kế hoạch tương lai của cô.

Nhâm Niệm Tư dự định mở triển lãm tranh, trở thành họa sĩ nổi tiếng, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để nuôi anh trai và ba cả đời, để bọn họ không cần kiếm sống vất vả nữa; Nhâm Niệm Tư còn muốn dẫn cả nhà đi du lịch vòng quanh thế giới, nhìn phong cảnh các nơi, dùng cọ vẽ biểu diễn tất cả những cảnh đẹp ấy.

Nhâm Niệm Niên tin tưởng em gái, đôi mắt trong sáng xinh đẹp của em gái, em ấy dùng đôi mắt này nhìn thế giới nhất định tốt đẹp biết bao.

Thế nhưng ông trời đột nhiên tước đoạt tất cả, em gái bị mù hoàn toàn, cô không thể nhìn thấy gì nữa, cũng không thể hoạt bát như xưa, cả đời chỉ có thể ngồi trên giường hoặc xe lăn.

Hai tuần này bệnh tình của em gái không quá ổn định, cho nên hơn 7 giờ mỗi đêm Nhâm Niệm Niên sẽ đến bệnh viện, sau khi ở bên cạnh em gái hơn một giờ, anh lại phải vội vàng đến hộp đêm làm việc.

Nhâm Niệm Niên mới vừa đi vào phòng bệnh thì Nhâm Niệm Tư nằm trên giường đã cảm nhận được, cô cong môi cười cười: “Anh, đêm nay anh tới trễ mười phút.”

“Trên đường hơi kẹt xe, anh sai rồi, tùy ý Tư Tư xử lý.”

“Được, vậy em đây phạt anh…” Nửa người dưới của Nhâm Niệm Tư bất động nhưng hai cánh tay vẫn linh hoạt, cô vẫy tay với Nhâm Niệm Niên: “Anh, đưa mặt lại đây.”

Nhâm Niệm Niên đưa mặt gần, một giây sau bị Nhâm Niệm Tư nắm mũi.

‘Nghiêm phạt’ trong miệng cô chính là nghịch ngợm ngắt mũi anh trai một hồi.

Nhâm Niệm Niên có hơi dở khóc dở cươi, anh cúi đầu xuống, bắt đầu xoa bóp hai chân đã sớm không còn cảm giác của em gái.

Nhâm Niệm Tư đã từng khuyên anh đừng uổng phí sức lực nữa, nhưng Nhâm Niệm Niên bình thường dễ nói chuyện, nhưng trên chuyện này cũng rất cố chấp, kiên trì xoa bóp vả thả lỏng cho em gái.

Qua một thời gian, Nhâm Niệm Tư cũng không khuyên nữa, trái lại phối hợp với anh trai.

“Anh, anh làm việc mệt không?” Nhâm Niệm Tư hỏi.

“Không mệt.” Nhâm Niệm Niên lắc đầu, kiên trì mà chuyên tâm xoa bóp cho em gái, hoạt động gân cốt cho cô, thậm chí lo lắng mình quá mạnh tay làm đau em gái.

Nhưng Nhâm Niệm Tư liệt nửa người dưới từ rất lâu, đã sớm không còn cảm giác đau đớn.

“Vậy anh ăn no không? Tối hôm qua ngủ có ngon không?”

“Anh ăn rất no, buổi tối còn ăn một bữa thịt nướng, đến bây giờ bụng còn chướng nè, mỗi ngày cũng ngủ đến sáng mới tỉnh.” Nhâm Niệm Niên cười híp mắt nói.

“…..” Nhâm Niệm Tư không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì lần nào Nhâm Niệm Niên đều trả lời không khác hau lắm, cô hoàn toàn không hỏi ra cái gì, cô cũng biết anh đang nói dối cô.

“Vâng, vậy là tốt rồi. Anh, em ở đây cũng được ăn no ngủ đủ, mấy dì y tá cũng hay nói chuyện phiếm với em, chọc em cười.”

“…..” Lần nay đến phiên Nhâm Niệm Niên trầm mặc, không biết từ khi, hai anh em bọn họ đã học nhau dùng lời nói dối an ủi đối phương.

Chờ Nhâm Niệm Niên xoa bóp xong rồi đứng lên, Nhâm Niệm Tư sờ sờ chân mình, khen: “Anh, thủ pháp của anh càng ngày càng tốt, sắp thành lão luyện rồi, hay là anh mở tiệm SPA đi?”

“Không vội, anh chỉ phục vụ một mình em.”

Nhâm Niệm Tư cười ‘Ha ha’: “Anh, anh xoa bóp cho em thật thoải mái. Em có hơi mệt, anh kể chuyện em nghe đi.”

Kỳ thực Nhâm Niệm Tư bị liệt nửa thân dưới, hoàn toàn không cảm thấy ‘Thoải mái’.

Cô kém Nhâm Niệm Niên sáu bảy tuổi, năm nay 23 nhưng vẫn thích nghe Nhâm Niệm Niên kể chuyện thiếu nhi trước khi ngủ.

Từ sau khi mẹ qua đời, Nhâm Niệm Niên đã bắt đầu kể chuyện cho em gái nghe trước khi ngủ.

Sau khi Nhâm Niệm Niên kể xong, Nhâm Niệm Tư kéo tay anh: “Anh, em không muốn vương tử, cũng không cần kỵ sĩ và tinh linh bảo vệ. Em có anh là đủ rồi, em rất vui vẻ.”

Nhâm Niệm Niên nắm chặt tay em gái, trong nhất thời ngổn ngang trăm bề.

Dường như ông trời đang đùa giỡn Nhâm Niệm Niên, khi anh tuyệt vọng, sắp không chịu đựng nổi, anh suy nghĩ bản thân còn lại cái gì.

Mẹ chết bệnh từ khi mình còn nhỏ, một tai nạn giao thông cũng mang ba ba đi, em gái Nhâm Niệm Tư chính là người thân duy nhất trên đời này của anh. Nhưng em gái luôn nằm trong bệnh viện, cho dù hai mắt có mở nhưng con ngươi vẫn ảm đạm vô hồn, không thể nhìn thấy thế giới sáng sủa rực rỡ này nữa.

Cô mù, liệt nửa người dưới, cũng không thể tiếp tục vẽ.

Nhưng vấn đề lớn nhất, cũng uy hiếp đến sinh mạng em gái chính là thận dần dần suy kiệt.

Từ ban đầu Nhâm Niệm Tư đã làm thẩm tách máu*, một tuần làm ba đến bốn lần, giằng co hết mấy tháng cũng không chuyển biến tốt lên, nhưng lại khá dằn vặt người khác, trong thời gian này viện phí và thuốc men đã hao tổn không ít tiền.

(Thẩm tách máu là kỹ thuật loại bỏ chất thải hoặc chất độc trong máu, sử dụng nguyên lý thẩm tách. Thẩm tách máu được áp dụng cho người có thậnđã ngưng hoạt động, thực hiện bằng thận nhân tạo hay máy thẩm tách)

Thấy trên người em gái luôn cắm nhiều ống như vậy, Nhâm Niệm Niên thực sự không đành lòng. Bác sĩ cũng đã nói tìm được thận thích hợp, vì vậy Nhâm Niệm Niên bỏ ra mấy trăm ngàn tiền giải phẫu để em gái phẫu thuật ghép thận.

Bác sĩ nói rõ ràng tình hình thu phí với Nhâm Niệm Niên, nếu như sau phẫu thuật không xuất hiện cảm nhiễm*, em gái anh phải nằm viện quan sát một thời gian. Trong ba tháng đầu, mỗi tháng khoảng chừng ba chục ngàn, bao gồm thuốc và phí các loại kiểm tra, sau ba tháng chi phí sẽ giảm chừng hai vạn.

(Cảm nhiễm: Trong mỗi người chúng ta đều có hệ thống bảo vệ, thườngđược gọi là hệ thống miễn dịch, chống lại bất cứ sinh vật, vật lạ nào xâm nhập cơ thể, tạng được ghép vào cơ thể, dù đó là của người, cũng sẽ bị sự chống trả từ cơ thể người nhận, nhằm loại bỏ tạng được ghép, đó là cảm nhiễm)

Sau lần đầu tiên phẫu thuật thay thận, Nhâm Niệm Niên cho rằng em gái sẽ bình an qua ngày, thế nhưng tháng thứ tư, phổi của em gái xuất hiện cảm nhiễm phải vào phòng bệnh nặng, trong nháy mắt tất cả chi phí tăng gấp đôi.

Nói như vậy, khả năng phổi cảm nhiễm lần hai có tỷ lệ rất nhỏ, nhưng dù tỷ lệ nhỏ nữa cũng có thể xảy ra, một khi bị cảm nhiễm nhiều lần sẽ rất nghiêm trọng, cho dù dùng nhiều tiền hơn nữa cũng không chắc có thể cứu được người.

Trong thời gian mấy năm này, bệnh tình em gái thay đổi thất thường, tới tới lui lui phòng bệnh nặng rất nhiều lần, lần nào cũng chạy đua với thần chết, cực kỳ mạo hiểm.

Nhâm Niệm Niên đã sớm bán nhà, thậm chí anh muốn rời khỏi nơi này, đến thành phố lớn sinh sống nhưng tình trạng thân thể của em gái không cho phép, cô nhất định phải được chữa trị tốt nhất. Cho nên những năm gần đây Nhâm Niệm Niên kiếm tiền đều đổ dồn cho em gái.

Nhâm Niệm Niên chi tiêu cho bản thân rất ít ỏi, anh ăn càng ngày càng ít, mỗi bữa chỉ ăn tạm bợ cho qua, cũng đã quen nhịn đói.

Anh tuyệt không lưu ý ăn mặc bản thân. Trong mấy năm này, Nhâm Niệm Niên rất ít khi mua quần áo mới, quần áo lúc trước được anh mặc tới mặc lui, giặt rất nhiều lần đến phai màu; quả thực chắp vá rất nhiều, tất cả đều là miếng vá; những đồ không mặc được nữa anh cũng không lãng phí, cắt làm bao tay, giày và khăn lau, vân vân.

Mỗi lần đi ngang qua khu bán quần áo của cửa hàng tổng hợp, Nhâm Niệm Niên nhìn đồ nữ nhiều hơn đồ nam, anh chỉ muốn mua cho em gái các loại váy áo xinh đẹp, đáng tiếc em gái luôn ở bệnh viện, toàn mặc đồ bệnh nhân xanh trắng.

Nhâm Niệm Tư cũng từng nói: “Anh đừng lãng phí, dù sao em cũng không nhìn thấy.”

Nhâm Niệm Niên không ngừng lắc đầu, mỗi khi đến lễ tết anh đều mua đồ mới cho em gái, dù cho có lúc đẩy xe lăn, dẫn em gái đi dạo vườn hoa ở gần bệnh viện, anh cũng kiên trì cho em gái mặc váy áo xinh đẹp, còn chải tóc thắt bím cho cô.

Không chỉ tiết kiệm ăn mặc, khi Nhâm Niệm Niên bệnh cũng tự đến hiệu thuốc mua thuốc, tiếc tiền đi khám bệnh, cảm thấy bản thân chỉ bị bệnh nhẹ, làm như vậy quá lãng phí.

Bình thường khi Nhâm Niệm Niên ra ngoài, nếu không phải đi bộ thì chính là ngồi xe buýt và tàu điện ngầm; bây giờ phương tiện giao thông duy nhất của anh chỉ có một xe điện cũ nát. Hai năm trước anh mua xe điện này, chỉnh sửa một chút, bởi vì anh không có tiền mua xe mới nên cứ vẫn luôn dùng cái này.

Thời gian thiếu tiền, vì tiết kiệm chi tiêu nên Nhâm Niệm Niên chỉ ngủ ở tầng hầm, bên ngoài trạm xe, cũng thuê phòng không quá mười mét vuông.

Năm năm này, anh không nhớ mình đã làm bao nhiêu việc. Ban ngày phát bưu phẩm và thức ăn nhanh, làm người rửa xe, bán quán, buổi tối phải làm quán bar và quán ăn đêm, phụ trách bưng trà rót rượu cho khách, còn phải chịu đựng bị người đùa giỡn; Nhâm Niệm Niên cũng đã từng mở quán vỉa hè, bị dân phòng rượt chạy khắp nơi.

Dần dần anh đã sắp quên chính mình đã từng là giáo viên.

Nhâm Niệm Niên cũng nghĩ tới tiếp tục làm giáo viên, chẳng qua là năm năm trước, sau khi Nhâm Niệm Niên xuất viện lại không tìm được trường thích hợp.

Mỗi lần phỏng vấn, nhà trường rất hài lòng lý lịch của Nhâm Niệm Niên, cũng biết Nhâm Niệm Niên từng có kinh nghiệm dạy học, có thể đảm nhận công việc. Nhưng vấn đề lớn nhất là nguyên nhân lúc đầu Nhâm Niệm Niên bị đuổi.

Mỗi khi bị hỏi câu hỏi này, Nhâm Niệm Niên đều im lặng.

Anh bị chỉ trích bất luân với học sinh, không có đạo đức, trong mắt bất kỳ trường học nào đây đều là vết nhơ của Nhâm Niệm Niên, anh căn bản không xứng làm giáo viên.

Nhâm Niệm Niên gửi hồ sơ đến rất nhiều trường học, bất luận là trường điểm hay trường thường, quy mô ra sao đều không có chỗ nào tình nguyện nhận anh.

Nhâm Niệm Niên cũng không giải thích quá nhiều, đây là lựa chọn ban đầu của anh, anh không hối hận.

Để bảo vệ Dư Hành, để hắn trưởng thành bình yên, năm đó Nhâm Niệm Niên không nói ra tên Dư Hành; bây giờ Dư Hành đã là minh tinh nổi tiếng, được hàng ngàn hàng vạn fan hâm mộ yêu thích, một mảnh ánh sáng chói lóa, anh càng không thể nhắc đến chuyện này.

Nghĩ đến tình cảnh tai nạn giao thông kia, có lẽ vì lúc đó anh tùy hứng mới dẫn đến như vậy…

Đã một thời gian dài, Nhâm Niệm Niên ép bản thân hoàn toàn quên đi Dư Hành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi